← Quay lại trang sách

Chương 20

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy vừa đúng vào bữa sáng. Darla, cô Edmunds, và tôi ngồi ăn món bánh bột ngô. Trông Darla rất khổ sở, như kiểu tọng vào cho nó xong bữa, chứ không phải đang ăn. Chỉ mỗi tôi là thấy ngon.

Ăn sáng xong, Darla tuyên bố: “Ngày hôm nay con sẽ đi đào ngô. Mẹ chăm sóc bệnh nhân nhé?”

“Hôm nay con nghỉ một ngày đi.” Cô Edmunds nói. “Chúng ta vẫn còn bao nhiêu túi bột ngô ý nhỉ? Bốn hay năm gì đấy…”

“Sáu.” Darla sửa lại.

“Thế thì đủ rồi. Nghỉ một ngày đi con.”

“Sao mẹ biết là đủ? Còn bao lâu nữa chúng ta mới trồng được cây mới? Trước khi nhận được cứu trợ từ bên ngoài? Một năm? Ba năm? Mẹ nghĩ đám ngô kia sẽ vùi dưới lớp tro bụi bao lâu nữa?”

“Để tôi giúp cậu.” Đây là cơ hội tốt để tôi đền đáp lại phần nào sự hào phóng của mẹ con họ. Nếu họ không đưa tôi vào nhà và khâu vết thương cho tôi, có lẽ tôi đã chết mất xác ở ngoài đường rồi. “Mặc dù không biết cậu nói đào ngô là gì, nhưng tôi đã cảm thấy khá hơn…”

“Rồi để vết thương của cậu bục toác ra ở ngoài đồng và tôi lại phải lôi cậu về khâu…”

“Darla! Dù gì cậu ấy cũng là khách, con nói chuyện cho tử tế. Nếu là bình thường mẹ cũng không bao giờ bắt khách phải làm việc đâu, nhưng giờ tình hình khác rồi. Vận động một chút cũng không sao đâu, miễn là không gắng sức quá là được.” Cô Edmunds quay sang nhìn tôi dặn dò.

“Cô yên tâm, cháu sẽ không gắng sức đâu ạ.”

“Thế thì tốt rồi, cả ba chúng ta cùng đi.”

Một lát sau, tôi cầm theo ba cái bao tải rỗng đi về phía ngọn đồi gần đó. Darla và mẹ cô ấy mỗi người vác một cái xẻng. Bầu trời đã sáng hơn nhiều so với những ngày trước nhưng tất nhiên chưa trở về được như bình thường. Có chăng là chỉ như bầu trời lúc chặng vạng, tuyệt nhiên không có một sắc xanh hay một bóng mây nào, ngoài một màn sương mù ngột ngạt màu vàng nhạt. Tro bụi đã ngừng rơi, nhưng mỗi khi có gió thổi qua là tro bụi trên mặt đất lại tung bay mù mịt. Cả ba chúng tôi phải quấn vải ướt quanh mặt để tránh bụi.

Trời bên ngoài lạnh đến nỗi tôi có thể nhìn thấy hơi thở của mình trong không khí. Đã lâu rồi tôi không còn để ý đến ngày tháng, nhưng chắc chắn vẫn chỉ trong tháng 9. Dù hôm nay có là ngày mấy tháng 9 đi nữa thì cũng vẫn là quá lạnh đối với Iowa. Nhiệt độ sẽ còn hạ thấp xuống bao nhiêu nữa? Và nếu mùa Đông bắt đầu vào tháng 9 thì nó sẽ kéo dài trong bao lâu?

Trên đỉnh đồi có một khoảng đất lớn hình chữ nhật được đánh dấu bằng bốn cọc tre. “Đó là những chỗ đã đào.” Darla giải thích. “Chúng ta sẽ bắt đầu đào từ chỗ  này, và hất tro vào trong khu vực đã được đánh dấu.”

“Chúng ta đào tìm ngô đúng không?” Tôi hỏi.

Vẻ mặt Darla nhìn tôi lúc ấy giống y như vẻ mặt của các thầy cô mỗi khi tôi hỏi một câu ngu ngốc. “Đào đi thì biết.” Nói rồi cô ấy cặm cụi xúc lớp tro bụi bên cạnh một trong bốn cọc tre, hất sang một bên. Cô Edmunds đi ra cách đó vài mét và cũng bắt đầu đào.

Tro bụi tung bay trong gió trong lúc họ làm việc. Darla điên cuồng dùng xẻng xúc đất. Cô Edmunds cũng thoăn thoắt làm theo, không để lỡ một giây nào. Chẳng mấy chốc cả hai người họ đã đầm đìa mồ hôi và dính đầy bụi xám. Tôi đứng ngẩn ra nhìn họ, lúng túng không biết phải làm gì. Họ chỉ mang theo có hai cái xẻng.

Darla ra hiệu gọi tôi lại. Cô ấy dọn xong gần hết lớp tro bụi trên dải đất trước mặt. Lấp ló bên dưới là những bắp ngô còi cọc, héo úa do bị vùi dưới đất lâu ngày. Lớp tro bụi chỉ dày chừng 10-15 phân.

“Tại sao tro bụi ở đây mỏng thế nhỉ?” Tôi hỏi Darla. “Ở Cedar Falls chúng phải dày cỡ vài chục phân.”

“Trên đỉnh đồi mà. Chúng bị gió thổi bay giống như tuyết chứ sao. Chỗ nào khuất gió cũng phải dày cỡ 30 phân, ở dưới thung lung thì còn dày hơn.”

“Ra vậy.”

“Giờ công việc của cậu là đi phía sau mẹ và tôi và nhổ các bắp ngô lên, như thế này.” Darla cầm lấy một bắp ngô kéo lên khỏi mặt đất, sau đó bẻ phần đầu đi rồi vứt vào bao tải. “Dễ đúng không?”

“Không thành vấn đề.”

“Nhớ là đừng để sót bắp nào đấy nhé! Tìm thấy chúng cũng đủ vất vả lắm rồi.”

Và thế là tôi dành nguyên một ngày chỉ có mỗi việc cúi xuống và nhặt ngô. Tôi cũng cố dùng xẻng xúc đất một lúc thay cô Edmunds. Darla thẳng thừng từ chối nhường xẻng của mình cho tôi vì công việc đó hơi nặng cho vết thương của tôi. Tốc độ xúc đất của tôi chẳng nhanh được bằng cô Edmunds, chứ đừng nói là Darla. Thật khó chịu khi không thể làm được gì chỉ vì cơ thể quá yếu. Tôi có thể không phải là người to con nhất hay khỏe nhất, nhưng bù lại một khi đã quyết tâm làm gì tôi sẽ dồn hết tâm huyết và nỗ lực vào đó, giống như Taekwondo hay trò WoW .

Đến cuối giờ trưa thì chúng tôi đã kiếm được đầy ba bao tải ngô. Cô Edmunds làm món cháo ngô cho bữa trưa để đổi món, cô bật cười vì câu nói đùa của chính mình. Sau bữa trưa chúng tôi lại quay lại với công việc đào ngô và nhặt ngô, cho tới khi cả người tôi cứng đờ, lưng như muốn gãy.

Về gần cuối giờ chiều thì chúng tôi kiếm được thêm ba bao tải nữa. Sau khi xếp chúng gọn vào trong kho, cô Edmunds quay trở lại vào nhà. Darla đi qua ô cửa dẫn ra phía sau nhà kho. Tôi tần ngần một lúc, không biết nên đi theo ai, nhưng cuối cùng quyết định đi theo Darla.