Chương 22
Hai tuần tiếp theo của tôi trôi qua trong cái vòng luẩn quẩn: làm việc, làm việc và làm việc. Tôi nóng lòng muốn tiếp tục hành trình đi tìm gia đình. Nhưng tôi vẫn đang quá yếu, tôi sẽ không thể đi được xa trước khi hồi phục hoàn toàn. Tôi biết rồi tôi sẽ ân hận vì đã rời bỏ Darla, nhưng gia đình tôi quan trọng hơn một cô gái vừa mới gặp và hầu như không quen. Hơn nữa, cô ấy có vẻ cũng nóng lòng muốn tôi rời khỏi đây.
Điều an ủi là công việc của chúng tôi không thay đổi nhiều lắm. Thường là những việc cần làm hàng ngày, ví dụ như bơm nước. Sáng nào chúng tôi cũng lấy dậy ba thùng 20 lít: một cho bầy thỏ, một cho phòng bếp, một cho phòng tắm. Darla nói cái máy bơm giếng đã ngừng hoạt động khi điện bị cắt, trước cả khi tro bụi đến được tới trang trại của họ. Cô ấy đã dùng một cái gậy tre đút vào lỗ bơm, biến nó thành cái máy bơm tay. Tôi sẽ phải cầm vào cán gậy, đẩy lên đẩy xuống thật nhanh để nước có thể chảy ra ngoài cái ống nhựa PVC.
Củi cũng phải được mang vào phòng khách hàng ngày, lấy từ đống củi lớn xếp cạnh nhà. Chúng tôi đã dành nguyên một ngày tích lũy thêm củi bằng cưa và rìu. Phần lớn các công việc nặng nhọc như đốn củi và kéo củi đều do Darla phụ trách, còn tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ xếp củi, bên hông của tôi vẫn còn quá yếu để làm việc nặng. Quanh nhà của Darla có rất nhiều cây có thể dùng làm củi, chưa kể dọc theo con suối dưới thung lũng cũng có bạt ngàn. Darla luôn kiểm tra kỹ càng trước khi đốn hạ một cái cây nào đó, bằng cách bẻ thử một vài cành. Nếu chúng vẫn còn xanh và có vẻ sống được, chúng tôi sẽ không động vào cây đó. Nhưng hầu hết đám cây ở đây đều đã chết.
Phần lớn thời gian của chúng tôi dành cho việc đào ngô. Chúng tôi thường đào ở những chỗ có lớp tro bụi mỏng nhất và kéo theo hàng bao tải ngô xuống đồi. Nhưng như thế chưa phải đã xong, các bắp ngô còn phải được bóc vỏ, tách hạt và nghiền thành bột. Chính Darla là người đã chế ra cái máy xay bột bằng xe đạp mà tôi nhìn thấy hôm lần đầu tiên đến đây. Tôi cũng tham gia vào công việc nghiền bột ngô, không đạp xe đạp thì đổ ngô vào trong nồi. Sức khỏe của tôi đã bắt đầu khá hơn, nhưng thời gian đạp xe của tôi thường chỉ bằng một nửa Darla.
Vào ngày thứ 12 của tôi ở trang trại. Darla cắt chỉ ở vết thương cho tôi. Ngoài mấy giọt máu rỉ ra lúc cô ấy rút sợi chỉ thì nói chúng là ổn. Vết thương trông cũng không đến nỗi tệ. Nhưng sẽ để lại sẹo là cái chắc.
Bầy thỏ càng ngày càng ốm. Chúng tôi đã phải giết và lột da thêm tám con, những con Darla cho rằng đã quá yếu không thể sống được lâu. Nhưng một lúc chúng tôi không thể ăn hết chỗ thịt đó, vì thế tôi đã giúp Darla xây một cái nhà xông khói để sấy thịt thỏ. Giúp Darla ở đây nghĩa là đưa dụng cụ cho cô ấy, dọn đinh và cắt gỗ, chưa kể còn phải chịu đựng sự sỉ nhục mỗi khi không biết cô ấy bảo dụng cụ gì và không thể cắt miếng gỗ cho thẳng theo đúng ý của cô ấy.
Chúng tôi dỡ tung cái sàn gỗ ở vựa cỏ khô để lấy gỗ làm nhà xông khói. Darla nói không sao bởi vì sẽ còn rất lâu nữa chúng tôi mới có lại cỏ khô. Chúng tôi chật vật hơn nửa ngày mới dựng lên được một căn nhà phụ thấp tủn và xiêu vẹo. Nhưng như thế cũng là thành công lắm rồi, khi mà toàn bộ nguyên vật liệu đều phải tự kiếm và làm thủ công thay vì sử dụng các công cụ hiện đại. Từ giờ chúng tôi có hai ngọn lửa cần phải duy trì: một trong phòng khách để sưởi ấm, và một nhỏ hơn ở nhà xông khói.
Chúng tôi treo thịt thỏ lên cái xà ngang sát trên nóc, nơi khói sẽ tập trung. Lúc nhóm đống lửa đầu tiên cho nhà xông khói, tôi quay sang hỏi Darla, “Chúng ta sẽ phải duy trì ngọn lửa này trong bao lậu?”
“Tôi cũng không biết chính xác. Trước đây đã làm cái này bao giờ đâu.”
“Vài tiếng chăng?’’
“Không, ít nhất cũng phải vài ngày, có khi vài tuần? Hoặc không thì cứ treo chúng ở ngoài này cho tới khi cần dùng đến, trời lạnh thế này chắc không hỏng được đâu, kể cả khi không có khói.”
“Sao cậu lại biết xây nhà xông khói trong khi chưa làm thịt xông khói bao giờ?”
“Tôi từng nhìn thấy nhà xông khói một lần rồi. Họ dùng nó để làm dăm-bông. Mà cũng khó gì đâu. Lửa ở dưới, thịt ở trên chỗ tập trung toàn bộ khói.”
“Cậu nói nghe thì dễ lắm.”
“Tôi cũng không biết nó có áp dụng được cho thịt thỏ không. Vì thịt thỏ không nhiều mỡ lắm. Có khi xông khói xong nó lại khô cong và dai ngoách ý chứ.”
“Còn hơn chẳng có gì ăn.”
“Ừ, có cái ăn là tốt rồi.”
Sau lần nếm mùi nhịn đói suốt hai ngày trời trước khi đến đây, tôi buộc phải đồng ý với Darla: Có cái ăn là tốt rồi, còn hơn chết đói.