Chương 34
Lúc tôi tỉnh dậy, tôi vẫn thấy lạnh nhưng không đến mức không chịu nổi. Lửa đã cháy hết, chỉ còn lại vài cục than hồng. Darla cũng không thấy đâu.
Tôi nhận thấy hai bộ ván trượt và đôi gậy trượt của Darla đang chồng lên nhau cạnh đống lửa. Không thấy bóng dáng cái gậy và cây trường côn của tôi đâu. Thôi thì ít ra vẫn còn đôi ván trượt. Tôi đoán mình đã vấp phải gốc cây, làm giày bắn văng ra khỏi ván. Chỉ hơi tiếc là tôi đã làm mất cây trường côn của cô Parker.
Tôi ngồi dậy, cài lại cúc áo và quần, sau đó kéo chăn choàng lên vai. Bão tuyết vẫn tiếp tục quần thảo dữ dội bên ngoài cây cầu. Từ đằng xa, Darla đang khệ nệ bê một đống củi ướt đi về.
Tôi giúp cô ấy nhóm lửa. Chúng tôi bắt đầu từ những cành con, thêm vào thật từ từ để băng và tuyết bám trên cành không làm tắt mất than hồng.
“Cậu đã cứu mạng mình. Một lần nữa.”
Cô ấy chỉ nhún vai.
“Cảm ơn cậu.”
Một lát sau, ngọn lửa bắt đẩu bùng lên và tôi cảm thấy ấm hơn rất nhiều. Tôi cuộn người trong chiếc chăn và bước ra ngoài trời tuyết. Đi được vài bước tôi lại quay đầu nhìn lại. Tuyết hòa với gió tạo thành một bức màn trắng ngăn cách giữa tôi và cái chân cầu. Sau khoảng 20 bước thì đống lửa chỉ còn là một vệt da cam mờ mờ. Tôi hiểu rằng mình nên dừng lại, trước khi bị lạc đường hay rơi xuống sông một lần nữa, điều này hoàn toàn có thể xảy ra, nhất là giữa trời bão tuyết thế này.
Sau khi “giải quyết nỗi buồn”, tôi nhìn xung quanh và tìm thấy hai cành cây hình chữ Y trông khá chắc chắn. Cùng với vài hòn đá và một sợi dây thừng, tôi đã biến chúng thành cái giá treo quần áo kế bên đống lửa. Để quần áo có thể khô đều, không bị cái khô cái ướt, tôi phải liên tục đảo vị trí giữa chúng.
Darla và tôi cùng nhau đi kiếm củi. Khu vực xung quanh cầu có rất nhiều thân cây, bụi cây chết và những mảnh gỗ trôi dạt vì thế chỉ trong buổi sáng chúng tôi đã gom về được một đống củi lớn chất cạnh chân cầu, đủ dùng cho vài ngày.
Chiều hôm đó, gió bắt dầu đổi hướng. Trước đây nó thổi theo hướng Tây Bắc nên nấp dưới gầm cầu chúng tôi được bảo vệ hoàn toàn khỏi cơn bão tuyết. Nhưng giờ gió đã đổi hướng, quét thẳng từ hướng Bắc, dọc theo dòng sông và xuyên qua cái trại nhỏ của chúng tôi. Cũng may là tôi gỡ kịp quần áo ra khỏi mắc trước khi bị gió cuốn bay.
Darla ném thêm củi vào lửa. Chúng tôi ngồi co cụm lại với nhau, lưng hướng ra gió. Nhưng chỉ được một lúc, người chúng tôi đã như muốn đóng băng. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho số phận của mình và Darla đêm nay, nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn. Chúng tôi cố cắn răng cầm cự thêm một tiếng nữa, với hy vọng gió sẽ đổi hướng nhưng nó chỉ càng lúc càng tồi tệ hơn.
Tôi cần phải làm gì đó, nếu không muốn chết cóng. Tôi đứng dậy, cuốn chăn quanh người và chui ra khỏi gầm cầu, trong tiếng gió thét gào.
Tôi cúi xuống, bốc một nắm tuyết lên tay và bắt đầu nặn. Tuyết quá lạnh và mịn để bám vào nhau nhưng với một chút lực ở cổ tay cuối cùng tôi cũng nặn được thành hình tròn. Tôi lăn đi lăn lại nó trên tuyết giống như đang làm người tuyết. Ban đầu cũng hơi vất vả nhưng khi quả bóng trở nên to và nặng hơn, tuyết cũng bám vào dễ hơn.
Khi đã đạt được đường kính khoảng 60 phân, tôi lăn nó quay trở lại gầm cầu và chèn nó vào cái góc nối giữa trụ cầu với mặt đất theo hướng Bắc.
Hai tay tôi lạnh buốt, gần như không còn cảm giác. Tôi bước tới huơ chúng trên đống lửa để sưởi ấm. Darla nãy giờ đang nhìn tôi với một vẻ mặt vô cùng khó hiểu, nhưng cô ấy không nói gì nên tôi cũng chẳng buồn giải thích.
Sau khi tìm lại được cảm giác trên tay, tôi lại quay ra ngoài nặn thêm một quả cầu tuyết nữa và nhét nó cạnh quả đầu tiên. Một lát sau, Darla cũng đi ra ngoài và giúp tôi. Bằng những quả cầu tuyết này, chúng tôi đã tạo ra một bức tường băng trải dài khoảng 2 mét, từ trụ cầu ra đến dòng sông. Nghe thì tưởng nhanh nhưng chúng tôi đã mất nguyên cả buổi chiều bởi vì liên tục phải dừng lại để sưởi ấm. Được cái sau khi hoàn thành xong, gió đã không thể lọt vào cái góc nhỏ giữa trụ cầu và bức tường băng.
Darla tận dụng mấy cành củi khô đang cháy dở của đống lửa cũ để nhóm một đống mới trong nơi trú ẩn. Chúng tôi tiếp tục chia nhau mấy dải thịt thỏ lạnh ngắt cho bữa tối.
Lúc tôi nằm xuống, con thỏ của Darla lại nhảy tới rúc trên đầu tôi. Nó có vẻ khoái chỗ đó. Darla cuộn tròn sau lưng tôi, và chúng tôi mặt hướng ra đống lửa, nằm úp thìa với nhau để giữ ấm.
***
Ngày hôm sau con bão vẫn tiếp tục quần thảo cả ngày. Đây có lẽ là trận bão tuyết tồi tệ nhất mà tôi từng trải qua. Tôi tự hỏi không biết nó còn kéo dài đến bao giờ. Lương thực của chúng tôi chỉ có hạn. Rồi cũng sẽ tới lúc chúng tôi phải đi kiếm thêm thức ăn. Nếu cơn bão lắng xuống. Nếu tuyết không quá dày để di chuyển.
Nơi trú ẩn mới của chúng tôi khá ổn, nhờ nó mà chúng tôi chống chọi được qua đêm, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có vài đợt gió mạnh vụt qua gầm cầu, thổi tuyết xuống đống lửa và mặt chúng tôi. Darla và tôi dành cả ngày dể củng cố và cải tiến lại nó. Chúng tôi dựng thêm hai bức tường nữa, tạo thành một căn lều tuyết hình vuông kích thước 2x2m bên dưói gầm cầu. Phía trên, tôi đục thêm cái lỗ nhỏ để cho khói thoát ra và dùng tấm vải dầu làm cửa ra vào. Tôi chỉ lo lửa sẽ làm tan chảy mấy bức tường, và chúng có chảy thật, nhưng không nhiều. Hơn nữa, phần tuyết tan sau đó lại nhanh chóng đóng thành một lóp băng cứng còn chắc chắn hơn.
Bên trong căn lều rất ấm, ấm đến nỗi bạn có thể mặc áo cộc tay, nếu muốn. Lâu lắm rồi tôi mới lại được ở trong một không gian ấm áp như thiên đường thế này. Đêm hôm đó tôi ngủ rất ngon. Điểm trừ duy nhất của căn lều này là: Darla không còn phải nằm cuộn tròn bên tôi để giữ ấm nữa. Cô ấy trải chăn ngủ ở đầu bên kia của đống lửa.
***
Trận bão tuyết đã bước sang ngày thứ ba và vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Chúng tôi ăn sáng và đi kiếm thêm ít củi vào buổi sáng, sau đó thì không còn việc gì để làm.
Bên trong căn lều tuyết, Darla tiếp tục ngồi ôm con thỏ và lặng lẽ nhìn bức tường băng trước mặt. Sự im lặng càng như khiến cho thời gian trôi chậm hơn. Cuối cùng, không chịu nổi tôi đành phải lên tiếng, để phá vỡ bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt này. Trước giờ tôi vốn không phải là người nói nhiều, nhưng chẳng hiểu sao ngày hôm đó tôi lại chủ động như vậy.
Tôi kể cho Darla nghe về cô em bướng bỉnh Rebecca của mình. Cái cách nó luôn chạy đi mách mẹ mỗi khi thấy tôi làm điều gì không vừa ý. Tôi để ít tương cà vào tuýp thuốc đánh răng của nó thì có gì to tát mà phải đi mách? Càng làm tăng thêm mùi vị chứ sao?
Tôi kể vói Darla chuyện một lần nghe lỏm được mẹ mắng Rebecca vì tội liên tục làm mất bút chì ở trường. Tình cờ, cuối tuần ấy tôi bắt gặp Johnny Edgars, lớp 8, đang lục cặp sách của con bé ở hành lang, ngay trước khi vào học. Điều đáng nói là khi ấy Rebecca vẫn đang đeo cặp trên vai. Johnny lấy ra một cái bút chì và bẻ gãy đôi trước mặt con bé rồi vứt xuống sàn. Hắn cười ngạo nghễ trong khi Rebecca chỉ biết rấm rứt khóc, quỳ xuống nhặt hai nửa bút chì lên.
Do cách nhau cả cái hành lang nên lúc tôi chạy tới nơi thì Johnny đã đi khỏi. Vào giờ giải lao, tôi trốn ở lại trong lớp để đợi khối lớp 8. Vừa nhìn thấy Johnny, tôi bước tới tặng cho hắn một cú song phi vào giữa mặt, làm hai mắt tím bầm.
Vì hành động đó tôi đã gặp không ít rắc rối. Bị đình chỉ học một ngày. Ngay đến một người ít nói như bố tôi cũng giáo huấn cho tôi một bài và điều đó chưa từng xảy ra ở nhà tôi. Mẹ tôi thì gọi cho cô Parker ở lớp Taekwondo. Và cô ấy hạ một bậc đai của tôi và cấm tôi không được đến học viện trong vòng một tháng.
Nhưng lời cảnh cáo của tôi xem ra có tác dụng. Từ sau hôm đó, Johnny không còn quấy rầy em gái tôi nữa. Đổi lại, hắn chuyển sang hành hạ tôi. Và đấy chính là năm tôi phải chịu không ít uất ức ở trường vì bị nhóm bạn của Johnny bắt nạt. Tôi chưa bao giờ kể điều này với ai ngoài Darla. Tôi nghĩ em gái tôi biết. Nhưng trong mắt bố mẹ tôi và cô Parker, cú đá song phi của tôi ngày hôm đó chỉ là một hành động bộc phát của tuổi trẻ.
Tôi nói chuyện với Darla cả ngày. Tôi kể cho cô ấy nghe về bố tôi, cái cách ông thờ ơ với mọi chuyện, luôn gật đầu và ừ hữ như một cái máy.
Tôi kể cho cô ấy nghe về mẹ tôi, cái cách bà lúc nào cũng thích áp đặt cho người khác: “Tại sao con lại được có điểm B+ môn tiếng Pháp?”, hay “Tại sao con không xung phong tham gia vào vở kịch của ttrường hả Alex?”
Tôi kể cho Darla nghe tôi nhớ họ đến mức nào.
Phải mất một lúc tôi mới chợt nhận ra sự vô tâm của mình. Cả bố và mẹ Darla đều đã mất. Cô ấy vừa mồ côi bố mẹ lại vừa không có anh chị em. Tôi không biết liệu Darla có con người họ hàng nào không, bởi vì không thấy cô ấy kể.
Hay nói đúng hơn là cô ấy chưa hề mở miệng nói câu nào trong suốt nhiều ngày nay. Tất cả những gì cô ấy làm lúc rảnh rỗi là vuốt ve con thỏ và nhìn vu vơ vào khoảng không.
Tôi mở balô lấy ra một nắm bột ngô rồi ngồi xuống cạnh Darla. Tôi chìa tay ra về phía con thỏ. Cu cậu vừa ăn vừa cắn vào tay, nhưng đó chỉ là những cái véo nhẹ nên tôi mặc kệ.
“Tên nó là gì thế?” Tôi hỏi cho có chuyện để nói, chứ không hề hy vọng sẽ nhận được câu trả lời.
“Jack,”
Vì thế khi nghe Darla nói, tôi giật mình suýt đánh rơi cả chỗ bột ngô trên tay. “Cậu đặt tên cho con thỏ là Jack ý hả? Không phải vì Jack có nghĩa là con trai đây chứ hả?”
“Ừ. Nghe ngu nhỉ?”
“Nhưng vẫn còn hơn tên là Đực. Cậu mà có con thỏ cái nào chắc sẽ đặt tên cho nó là Gái ý nhỉ?”
Darla cười phá lên. Sau chuỗi ngày dài im lặng, tiếng cười của cô ấy nghe lảnh lót như tiếng chuông ngân. “Cũng là một ý hay.”
“Thật vui khi được nghe thấy giọng nói của cậu trở lại.”
Cô ấy im lặng một lúc lâu, khiến tôi chột dạ tưởng rằng mình đã nói điều gì đó sai và làm hỏng hết mọi chuyện. “... Mình đã rất khó ưa đúng không?” Cuối cùng cô ấy mở lời.
“Không...”
“Mình biết đó không phải là lỗi của cậu. Do số mẹ mình không may... Do chúng ta không may... Mình xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
“Mọi chuyện có khi còn tồi tệ hơn nếu cậu không có mặt ở đó. Có lẽ mình cũng đã chết. Cậu đã giết tên Ferret. Cậu đã giết cả hai bọn chúng. Ngày hôm ấy, nhờ có cậu mà mình đã không chết.”
Tôi nhún vai.
“Mình xin lỗi. Chỉ là... mình quá nhớ mẹ.” Giọng Darla nghẹn lại chừng một giây để rồi vỡ òa thành một tiếng thổn thức. “Mình nhớ mẹ mình quá, Alex ạ.” Cô ấy nức nở nói qua dòng nước mắt, hai vai rung lên bần bật.
Tôi vòng tay ôm lấy Darla và để yên cho cô ấy khóc. Nước mắt cũng rưng rưng trên khóe mắt tôi, tôi đau cùng nỗi đau của Darla.
Đêm hôm đó chúng tôi dịch đống lửa sang một bên, gần với cái lỗ thông khói trên tường, và nằm ngủ ở bên còn lại. Ở trong này, gió không thổi vào được nên không còn lạnh nữa. Nhưng chúng tôi vẫn nằm cuộn tròn ngủ bên nhau.