Chương 42
Trước khi núi lửa phun trào, một con đường được ủi sạch tuyết không phải là điều gì lớn lao. Nhưng đây là con đường thoáng đoãng đầu tiên tôi nhìn thấy kể từ khi rời khỏi Cedar Falls, dấu hiệu thực sự đầu tiên của nền văn minh. Và không chỉ có tuyết, đến cả tro bụi cũng đã được dọn sạch sẽ, để lộ mặt đường rải nhựa bên dưới. Tuyết và tro bụi chất thành ụ cao chạy dọc hai bên đường.
“Rẽ lối nào bây giờ?” Darla hỏi.
“Trái đi. Warren nằm ở hướng Đông Bắc, gần ranh giới giữa Ullinois và Wisconsin, về hướng Đông của Galena.”
Vấn đề của đoạn đường này là chúng tôi không sử dụng được ván trượt. Kể cả ở hai bên đường, bởi các ụ tuyết và tro quá mấp mô. Cuối cùng, chúng tôi đành phải cởi ván trượt và ôm chúng trên tay, đi về phía Bắc.
Chúng tôi đi bộ được hơn một giờ đồng hồ thì nghe thấy một âm thanh lạ phát ra từ khúc ngoặt phía trước. Phải mất hơn một phút tôi mới định thần ra được đó là tiếng một chiếc ô tô hay xe tải đang tiến về phía chúng tôi.
“Để cẩn thận cứ rời khỏi đường trước đã.” Tôi đề nghị và Darla gật đầu. Chúng tôi vội vã leo qua ụ tuyết cao tới gần mang tai. Kể cả nếu có muốn trốn, chúng tôi cũng chẳng có chỗ nào để trốn. Các bụi cây bên đường đều đã trụi hết lá, và vết chân của chúng tôi thì dang in hằn khắp nơi trên tuyết.
Một chiếc xe tải lù lù tiến tới. Đó là dạng xe 6 bánh kép của quân đội, thùng xe phía sau được phủ tấm bạt kín mít, phiên bản hiện đại của xe ngựa thồ hàng ngày xưa.
Tài xế cho xe đi chậm lại sát vào lề đường nơi chúng tôi đang đứng. Tôi nhìn thấy cạnh xe sơn bốn chữ cái lớn: F.E.M.A (Cơ quan Đối phó tình trạng khẩn cấp liên bang Mỹ). Bên dưới là dòng chữ nhỏ hơn đề: Công ty TNHH Hồ Đen, chi nhánh tập đoàn công nghiệp HB .
“Cuối cùng cũng có người tới giúp.” Tôi bước ra khỏi chỗ tuyết, huơ hai tay thu hút sự chú ý của tài xế. Chiếc xe dừng lại, hai người đàn ông trong bộ quần áo rằn ri, một to cao lực lưỡng, một thấp bé như tôi, ngó ra từ sau thùng xe. Cả hai đều đeo súng lủng lẳng trên vai: là súng tiểu liên, nếu tôi không lầm.
Người nhỏ con nhảy xuống khỏi thùng xe. Người to con đứng yên trước tấm chắn sau, chĩa súng về phía chúng tôi.
Tôi nuốt nước bọt đánh ực và liếc về phía khẩu súng. Trông nó như một món đồ chơi trên đôi tay đồ sộ của anh chàng đó. “Ừm… xin chào.” Tôi nói. “Chúng tôi đang muốn đến Warren. Tôi cần…”
“Hai người từ đâu tới?” Anh chàng nhỏ con hỏi.
“Cedar Falls.”
“Cậu nói nghiêm túc đấy à? Hừm, không có nhiều người từ khu vực đó đến được đây.”
“Tôi có thể đi nhờ tới Warren được không? Gia đình tôi…”
“Lên đi. Chúng tôi sẽ đưa hai người đến khu trại.”
“Ok.” Tôi nói. Anh chàng to con bước sang một bên và bỏ tay ra khỏi súng. Darla và tôi thẩy ván trượt và gậy trượt tuyết lên thùng xe rồi trèo lên theo sau họ.
Trong thùng xe đang có một phụ nữ và một cậu bé con. Trông họ vừa bẩn thỉu, vừa mệt mỏi sau một chặng đường dài. Tôi chào họ nhưng không ai chào lại, Darla và tôi ngồi xuống cái ghế dài giữa họ và hai người lính kia.
Chiếc xe đi được khoảng 15-20 phút thì Darla thì thào nói với tôi, “Bọn mình đang đi sai đường rồi. Xe đang đi về hướng Nam.”
“Sao lại thế? Họ nói sẽ đưa bọn mình đến khu trại mà.”
“Nhưng bọn mình đang đi về hướng Nam. Và nơi chúng ta cần đến là Warren, chứ không phải khu trại nào hết.”
“Có lẽ từ đó bọn mình có thể đi bộ tới nhà bác mình nếu đó là khu trại ở gần Galena mà mọi người vẫn nói đến. Gần lắm.”
“Cứ cho là thế đi. Nhưng giờ bọn mình đang càng lúc càng đi xa khỏi đó.” Darla hạ giọng nói.
“Chúng ta đang đi đâu thế ạ?” Tôi gọi to về phía anh chàng nhỏ con.
Anh ta quay ra nhìn tôi nhưng không nói gì.
“Chúng tôi đang cần đến Warren, gần Galena.”
Anh ta nhún vai. “Bọn này đang đi tuần. Xe sẽ vòng về khu trại rồi thả mọi người ở đó. Nó nằm ngay ngoài Galena.”
“OK.” Giọng tôi đầy nghi ngại, nhưng anh ta đã quay mặt đi.
Chiếc xe tải dừng thêm 6-7 lần nữa. Lần nào cũng chỉ có một người nhảy xuống, người còn lại ngồi lại trong xe với chúng tôi. Chúng tôi không nhìn thấy mặt tài xế, nhưng có nghe thấy giọng của ông ấy qua bộ đàm. Sau đó xe còn có thêm hai lượt khách nữa: Một người đàn ông đi một mình và một gia đình bốn người.
Phải đến cuối giờ chiều, xe chúng tôi mới về đến khu trại. Xe chỉ dừng lại một lúc cho mọi người xuống rồi đi luôn. Có tiếng leng keng phát ra từ đằng sau chiếc xe tải và một cánh cổng sắt to đùng hiện ra trước mặt chúng tôi. Nó cao ít nhất phải 3 mét rưỡi, chưa kể các cuộn dây thép gai ở trên đỉnh. Tôi rùng mình: phải chăng hàng rào thép gai kia được thiết kế để giam giữ mọi người ở bên trong, và không cho ai ra ngoài?
Hai người lính khi nãy lùa chúng tôi vào một cái lều trắng khổng lồ và giao lại cho hai thành niên trẻ măng, giống nhau như hai giọt nước và cũng mặc đồ rằn ri. Tôi tìm cách nói chuyện với họ để hỏi xem chuyện gì đang xảy ra và liệu chúng tôi có thể đi nhờ tới Warren hay không. Câu trả lời duy nhất tôi nhận lại được là: hãy đợi và tự hỏi Đại úy. Cứ vài phút lính gác lại dắt một nhóm người tị nạn đi qua cánh cửa phía sau lều tới khu vực xử lý, họ nói. Nơi chúng tôi đang đứng, ngoài cái sàn nhà bẩn thỉu đầy bùn đất, đến một cái ghế cũng chẳng có, chứ đừng nói là chỗ ngồi.
Mãi một lúc sau, lính gác mới ra hiệu cho chúng tôi đi theo anh ta. Chúng tôi đuọc dắt qua cái hành lang ngắn phủ vải bạt, nối liền bởi một căn phòng rộng hoặc là căn lều này được chia làm hai ngăn, còn không thì chúng tôi đang ở trong một cái lều mới. Ở chính giữa phòng kê một cái bàn sắt nhỏ. Một người đàn ông tóc muối tiêu đang ngồi ở đó, bận rộn gõ bàn phím laptop. Ngoài ra trên bàn chẳng có đồ vật gì khác. Hai người lính trong bộ đồ rằn ri đứng đằng sau ông ta che lấp gần hết một trong mấy bức tường: hơn một chục con dao, hai khẩu súng săn, vài hộp thức ăn đóng hộp và một đống túi, gói, bọc lẫn lộn, không thể nhìn ra bên trong đựng cái gì.
“Chào mừng đến với Trại Galena.” Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn sắt nói bằng giọng đều đều. Tôi nhìn thấy biển tên của ông ta đề: Jameson. “Theo các điều khoản đã ghi trong Đạo luật liên bang về cứu trợ khẩn cấp nạn nhân thiên tai, các anh chị sẽ phải tuân theo mọi quy tắc quân sự về giam giữ và phải tuân theo mọi mệnh lệnh của nhân viên trại. Ngoài ra, các anh chị phải đọc và tuân theo mọi quy định được niêm yết ở bảng tin của khu trại. Những ai không…”
“Xin phép được ngắt lời.” Tôi lên tiếng. “Chúng tôi đang cần tới thị trấn Warren, nó ở cách đây không xa.”
“Cậu từ Iowa đến đúng không?”
“Đúng ạ, từ Cedar Falls.”
“Mọi người dân tị nạn đến từ khu vực đỏ đặc biệt bị cấm đi vào khu vực vàng và xanh lá cây trong suốt thời gian ban bố tình trạng khẩn cấp.”
Tôi lắc đầu, không dám tin vào tai mình. Bị cấm là sao? Tôi vừa trải qua hành trình dài hơn trăm dặm trên một cái ván trượt cũ suốt từ Cedar Falls đến đây để nghe một câu: Bị cấm, không được phép đi tiếp? Tôi cố gắng kiềm chế để không thốt lên chửi thề, thay vào đó tôi chỉ nói “Nếu ngài có thể cho chúng tôi đi nhờ đến Warren. Chúng tôi sẽ không phải tị nạn ở đây.”
“Trên người cậu có hàng lậu gì cần khai báo không?”
“Không ạ. Ngài có thể cho chúng tôi đi nhờ đến Warren được không?”
“Xem ra cậu đã nhầm lẫn Trại Galena với bến xe taxi rồi.”
Khốn kiếp! Tôi chửi thề trong bụng. “Vậy thì để tôi tự đi bộ cũng được.”
“Như tôi đã nói lúc nãy, việc cậu đang đi lại trong bang Illinois cũng đã là bất hợp pháp rồi. Và mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nếu cậu chịu tập trung trả lời các câu hỏi của tôi, anh bạn trẻ ạ. Giờ thì bỏ balô ra.”
Hai người lính đứng sau lưng ông ta trông có vẻ đã hoạt bát hơn hẳn. Họ tiến vài bước tới chỗ chúng tôi. Tôi nhìn họ và lùi lại nửa bước, duy trì khoảng cách vừa đủ cho một cú đá tấn công. Tuy nhiên hai tay tôi vẫn để nguyên ở hai bên đùi. “Vậy thì ngài có thể báo một tiếng với bác tôi ở Warren, để bác ấy đến đón chúng tôi không?”
“Tên của cậu sẽ được ghi trên bảng tin của khu trại. Nếu đúng là cậu có bác ở đây thật và ông ấy chứng minh được quan hệ máu mủ và khả năng chu cấp cho cậu, cậu sẽ được thả về với ông ta.”
“Thế còn Darla?”
“Chàng trai, ở đây đang có tới hơn 47.000 người tị nạn. Tôi không có thời gian hay sự kiên nhẫn cho mấy việc này. Cởi balô ra. Đừng để tôi nhắc lại lần nữa.”
“Ông đâu có nói…”
“Tôi không phải là người ở Iowa.” Darla nói. “Tôi đến từ Chicogo. Tôi đến Cedar Falls để thăm gia đình. Alex và tôi tình cờ gặp nhau trên đường.”
Tôi bối rối nhìn Darla. Cô ấy cau mày ra hiệu cho tôi im lặng.
“Cô có giấy tờ gì chứng minh không? Ví dụ như bằng lái xe, hóa đơn điện nước hay cái gì đó tương tự.”
“Trên đường tới đây, căn nhà tôi ở nhờ đã bị thiêu trụi. Toàn bộ giấy tờ của tôi đã cháy sạch.”
“Tôi không có thời gian cho mấy chuyện này. Hạ sĩ, cởi balô của họ ra.”
“Tuân lệnh, đại úy!” Nói rồi một trong hai người bước tới sau lung tôi và giật lấy cái balô. Người còn lại đứng bên cạnh, chĩa súng về phía chúng tôi. Tôi vừa sợ vừa tức, nhưng lúc này chống cự chỉ có chết. Ba người họ đều có súng ống sẵn sàng, chưa kể bên ngoài kia còn có bao nhiêu lính canh đang túc trực sẵn nữa. Tôi tuột cái balô ra khỏi vai.
Tay hạ sĩ đứng sau lung tôi đặt cái balô xuống đất rồi giật con dao và cây rìu ra khỏi thắt lưng tôi. Anh ta đặt nó lên giá cùng với các con dao khác, sau đó kiểm tra một dọc từ đầu tới xuống mắt cá chân tôi, còn kĩ hơn qua cửa an ninh sân bay. Anh ta lặp lại quy trình tương tự với Darla rồi giơ bộ đồ trượt của chúng tôi lên hỏi “Ngài muốn tôi phải làm gì với những thứ này?”
“Đặt nó lên cái giá khác.”
Và thế là ván trượt, gậy trượt và cây trường côn tự chế của tôi đều được đặt lên một cái giá còn trống bên cạnh. Kế đó, anh ta mở balô của tôi ra, cầm một miếng thịt lợn bọc trong giấy báo lên và ngửi. “Thịt lợn” anh ta phán. Tất cả chỗ thịt đó lập tức được xếp lên giá còn lúa mì thì được trút hết vào một cái thùng nhựa dưới chân. Anh ta tìm thấy khẩu súng lục không đạn ở bên hông ba-lô và đặt nó lên giá cạnh những khẩu súng khác.
Thứ duy nhất còn sót lại trong balô sau khi anh ta lục soát xong là cái chảo rán, chăn và một ít quần áo. “Đó là đồ ăn của chúng tôi. Và cái ván trượt của bố tôi. Tôi cần mấy thứ đó, làm sao chúng tôi tồn tại được khi mà một con dao cũng chẳng có?”
“Vũ khí và lương thực giấu riêng đều bị cấm ở Trại Galena.” Đại úy Jameson nói.
“Tôi cũng đâu có muốn ở đây. Hãy trả lại đồ đạc cho tôi và tôi sẽ rời khỏi đây.”
Tay đại úy lờ tôi đi. Trong khi đó hạ cấp của ông ta mở túi của Darla và lôi con Jack ra ngoài “Có động vật sống.”
“Giải quyết nó đi” Ông ta ra lệnh.
Tay hạ sĩ lập tức cầm theo con Jack đi qua cánh cửa phía sau lều.
“Khoan đã.” Darla hét lên. “Các người định làm gì?”
Một tiếng súng lạnh lùng vang lên và Darla chạy bổ ra ngoài. Tay hạ sĩ còn lại lao ra định chặn cô ấy lại nhưng không kịp. Tôi cũng chạy theo Darla.
Bên ngoài căn lều, các vệt máu vương vãi khắp nơi trên tuyết, mới có, cũ có, thậm chí còn có vết đã bị đóng băng. Tay hạ sĩ cất súng ngắn vào bao. Darla gập người nhìn cái thùng gỗ lớn ở cạnh lều. Jack đang nằm trong đó, toàn thân co giật, chảy bê bết máu với một viên đạn găm vào chính giữa đầu. Cách Jack không xa là xác một con chó săn và một con chó chăn cừu Đức, chân của chúng quấn hết vào nhau và con nào cũng bị một phát đạn vào đầu.
“Nó có tội tình gì? Tại sao anh phải giết nó?” Darla gào lên.
“Đó là mệnh lệnh. Thú nuôi không được phép vào đây.”
“Quân giết người!” Darla lao đến điên cuồng đấm đá tay hạ sĩ kia. Tôi cũng lùi lại nửa bước chuẩn bị tung cho hắn một cú đá vào giữa mặt nhưng rồi tôi nhìn thấy từ đằng xa có ba tên lính nữa đang chạy tới. Hơn nữa toàn bộ khu vực này đều có hàng rào, chúng tôi không thể chạy thoát được. Chống cự chỉ vô ích và thiệt thân, vì thế tôi quyết định thu chân lại.
Tay hạ sĩ vung tay tát thẳng vào mặt Darla làm cô ấy ngã dúi dụi xuống đất. Hắn nắm tay lại, cúi xuống định bồi tiếp cho cô ấy một quả nữa nhưng tôi đã lao vào đỡ kịp. Cú đấm của hắn chỉ đập được vào lưng tôi, và vì tôi chủ động hứng đòn này nên đã kịp gồng mình để không bị thương.
Darla lồm cồm bò dậy bên dưới tôi. Tôi cố gắng giữ chặt cô ấy không để cho đầu và người cô ấy bị gì. Ai đó giất lấy cánh tay phải của tôi bẻ ngoặt ra đằng sau và dùng một cái còng tay để khóa hai tay tôi lại với nhau.
Một người khác xốc nách tôi, kéo ra khỏi người Darla. Họ cũng còng tay cô ấy và giải chúng tôi quay trở lại lều.
Tay đại úy vẫn đang ngồi ở chỗ bàn. Darla vùng vẫy chống trả lại tên lính đang giữ cô ấy. “Các người…”
“Trật tự!” Đại úy Jameson gầm lên. “Tôi sẽ bỏ qua cho hai người lần này bởi vì là người mới, nhưng thêm một lời nào nữa thôi, ngày đầu tiên của hai người ở Trại Galena sẽ bắt đầu trong lều trừng phạt.”
Tôi nhìn Darla. Cô ấy có vẻ không biết sợ, định sừng sổ lên chửi lại tên đại úy nhưng đã bị tôi đá vào mắt cá chân. Darla mặt bừng bừng giận dữ, trừng mắt lên nhìn tôi. Tôi lặng lẽ lắc đầu.
Cái lắc đầu của tôi đã có tác dụng, bởi vì Darla không nói gì nữa, và chúng tôi đã không bị tống vào lều trừng phạt. Ít nhất là lúc này. Mấy tên lính áp giải chúng tôi tới một cái cổng ở cạnh hàng rào rồi tháo còng tay cho chúng tôi. Sau đó chúng ném lại balô rồi đẩy chúng tôi đi qua cánh cổng.