← Quay lại trang sách

Chương 47

Ba ngày tiếp theo trôi qua như một cơn ác mộng. Mỗi sáng thức dậy, chúng tôi lại phải nhảy vào chen chúc cùng hàng người đông đúc, chìa tay xin từng cốc cơm ít ỏi. Sau bữa sáng, chúng tôi sẽ lảng vảng quang kkhu vực nhà xe, nơi chúng tôi đã hai lần gặp lại anh chàng thợ cơ khí tên Chet. Một lần anh ta bước tới cạnh hàng rào và trò chuyện với Darla, bằng thứ ngôn ngữ mà chỉ mình họ mới hiểu, về động cơ diesel của xe tải hay gì đó.

Mỗi buổi chiều, chúng tôi đều đứng xếp hàng xin đồ ăn của Hội Tin lành Báp-tít nhưng lần nào họ cũng hết thức ăn trước khi đến lượt chúng tôi. Ngày nào tôi cũng gặp cô Georgia ở đó, và ngày nào cô ấy cũng chỉ thông báo một tin như nhau: chưa có tin tức gì cả. Đại tá Levitov vẫn chưa có phản hồi gì với Cha Evans về số lúa mì kia, và Hội Tin lành Báp-tít cũng không thể tự đi lấy lúa mì mà không có sự trợ giúp của xe tải và sự đồng ý của Sở chỉ huy Hồ Đen. “Chúng ta cứ phải tiếp tục cầu nguyện thôi.” Cô Georgia nói.

Cầu nguyện là tốt nhưng tôi vẫn muốn làm việc gì đó thiết thực hơn. Càng ngày trông Darla càng hốc hác, tôi có cảm tưởng năng lượng của chúng tôi đang bị hút rỗng từ bên trong, cho đến một ngày chỉ còn lại bộ da bọc xương. Cái balô trên vai tôi thừa sức chứa đủ lúa mì đủ dùng cho cả tháng, thậm chí là hơn. Nếu không có gì thay đổi, tôi dự định sẽ trèo thử qua cái hàng rào dây thép gai, không cần biết có lính gác hay không.

Ngày hôm sau, ngày thứ 6 của chúng tôi ở trong trại, đã có một sự thay đổi. Không lâu sau bữa sáng, loa phát thanh của trại được bật lên. Mới đầu tôi không để ý, cho tới khi nghe thấy tên của Darla. “Edmunds đến trình diện ở cổng C ngay lập tức. Darla Edmunds, cổng C.” Tôi quay sang nhìn Darla nhưng cô ấy chỉ nhún vai không biết.

Lúc chúng tôi đến nơi, cánh cổng đang đóng. Chet đang ở phía bên kia hàng rào trò chuyện với hai tay lính gác.

“Anh gọi tôi đấy à?” Darla hỏi Chet.

“Ừ, cái ý tưởng dùng xi-lanh chủ làm van điều khiển cho xe ủi đất, cô có muốn thử không?”

“Thử là sao?”

“Đội tuần tra vừa kéo về bốn cái xe tải ngày hôm qua. Chúng ta có thể tận dụng mấy cái xi-lanh chủ của chúng. Tôi cũng đã có đầy đủ các dụng cụ cần thiết để làm... cô thấy sao?”

Darla im lặng một lúc lâu không trả lời. Tôi vừa mở miệng nói “Cậu nên...” thì cô ấy cũng cùng lúc ngẩng đầu lên hỏi “Đổi lại tôi được trả công thế nào?”

“Trả công á?” Chet hỏi.

“Tất nhiên rồi, anh muốn tôi giúp sửa xe thì cũng phải trả công tôi cái gì chứ, đúng không?”

“Đành rằng là như vậy nhưng ở đây không phải dễ mà xin được việc. Tôi sẽ thử đi gặp Đại tá xem sao nhưng tôi không chắc liệu...”

“Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần có đủ ba bữa mỗi ngày. Cho tôi và cho Alex. Còn thì anh muốn tôi sửa bao nhiêu xe ủi đất cũng được.”

“Ừm... tôi có thể cho cô ăn trong khi làm việc. Có thể là hai bữa một ngày. Nhưng nếu tôi để cô mang thức ăn vào trại, tôi sẽ bị đuổi việc. Cách đây hai tuần bạo động xảy ra, sau khi vài cậu nhân viên ở đây tuồn thức ăn qua cổng cho đám con gái trong trại. Và tôi chỉ được phép có một trợ lý.”

Darla im lặng thêm một lúc nữa. “ Không. Nếu cả hai chúng tôi không thể cùng ăn...”

“Nhận lời đi!”  Tôi hạ giọng thúc giục. “Chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn nếu một trong hai chúng ta được ăn đủ.”

“Cậu chắc không? Tại mình thấy...”

“Tôi phải quay lại làm việc đây.” Chet nói.

“Thôi được. Hai bữa một ngày. Một trước khi làm và một sau khi làm xong. Và tôi bắt đầu làm việc sau bữa sáng trong trại.”

“Thế thì đi nào.” Chet mở cánh cổng C.

Darla hôn nhẹ lên môi tôi rồi theo Chet đi qua cổng. Họ đi qua khu vực hành chính, và một cánh cổng nữa để vào khu nhà xe. Tôi đứng nhìn cho tới khi bóng bọ khuất hẳn vào bên trong căn lều bạt to đùng mà tôi đoán là cái gara.

Cảm giác khi chỉ còn lại một mình thật là khó tả. Không có nhiều việc để làm, trước đó Darla và tôi đã đi qua khu nhà xí, lấy nước vào bình và xếp hàng ăn sáng. Suốt 5 tuần qua, tôi gần như chưa bao giờ xa Darla lấy một phút, tự dung bị chia cắt thế này thật... khó chịu. Cảm giác giống như đang ở giữa một căn phòng với toàn người lạ và mình không sao hòa nhập được.

Tôi tìm thấy một chỗ khuất gió cạnh căn lều gần đó mà vẫn có thể nhìn thấy khu nhà xe. Tôi dành nguyên thời gian còn lại của buổi sáng và gần nữa buổi chiều ngồi ở đó nhìn sang phía nhà xe. Đến tận lúc xếp hàng nhận đồ ăn của Hội Tin lành Báp-tít, vẫn chẳng thấy bóng Darla đâu và tôi bắt đầu có chút lo lắng. Nhưng giờ có lo cũng chẳng làm được gì, vì thế tôi quyết định đi qua khu từ thiện áo vàng thử vận may của mình.

Vận may của tôi chẳng những không thấy đâu, mà đồ ăn hôm nay thậm chí còn hết nhanh hơn mọi ngày. Trước tôi vẫn còn hơm 300 đến 400 đứa trẻ đang xếp hàng thì đã nhận được thông báo hết đồ ăn. Những đứa trẻ cuối cùng, đủ thấp để nhận đồ ăn trong giỏi lắm cũng chỉ tầm 8-9 tuổi là cùng, Rõ rành họ vẫn chưa hề động tới chỗ lúa mì dưới xà-lan và lương thực của Hội Tin lành Báp-tít đang càng ngày càng giảm đi, chứ không hề tăng lên.

Cô Georgia hôm nay cũng không thấy đâu. Có hai người áo vàng đi chỉnh đốn lại hàng ngũ nhưng một trong đó là người mới. Đợi cho mọi người tản đi hết, tôi bước tới hỏi về cô Georgia.

“Tôi không biết mình có được phép nói về chuyện này không.”

“Đi mà. Cô ấy là một người bạn.” Lúc thốt ra câu này tôi cũng chỉ định nói vậy để lấy thông tin, nhưng rồi tôi nhận ra rằng đó là sự thật.

Ông ấy nhún vai. “Thôi được... Cô ấy về nhà rồi.”

“Sao trước đó không thấy cô ấy nói là sẽ rời khỏi đây?”

“Chuyện xảy ra cũng khá đột ngột. Do có sự bất đồng ý kiến với Cha Evans.”

“Về cái gì ạ?”

“Tôi chỉ có thể nói đến đây thôi. Tôi phải đi giúp mọi người don dẹp cái đã.”

Lúc tôi quay lại chỗ nhà xe, vẫn không thấy bóng dáng Darla đâu, vì thế tôi đi bộ ra chỗ cổng C, nơi cô ấy gặp Chet sáng nay. Darla đang đứng cạnh cổng đợi  tôi, dầu mỡ dính đầy trên tay áo và hai bên ống quần. Tôi bước tới giang tay ôm chặt lấy cô ấy.

“Chúng mình đi về lều thôi.” Cô ấy nói.

“Okay.” Tôi nắm tay cô ấy và chúng tôi lững thững quay trở lại lều. “ Công việc của cậu thế nào?”

“Cũng không đến nỗi. Mỗi tội trình độ cơ khí của Chet dở tệ. Anh ta thậm chí còn không biết nguyên tắc phải mở van xả lúc tháo hết dầu phanh. Thế nên khi mình kéo cái xi-lanh chủ ra, bị dầu bắn hết vào người.”

“Mình cũng có biết nguyên tắc đó đâu.”

“Nhưng cậu đâu được trả tiền để làm thợ cơ khí.”

Trời đã sập tối được ít nhất hơn hai tiếng vậy mà trong lều chỉ mới có hai người. Cả hai đều đang ngủ. Chúng tôi nhẹ nhàng đi về phía cuối lều và ngồi quay mặt vào nhau. Darla thò tay vào túi quần trước rút ra một cái gói nhỏ nhàu nhĩ và lén dúi vào tay tôi.

Tôi nheo mắt nhìn vào dòng chữ bên ngoài bao nhưng bên trong lều quá tối không thể đọc được. Tôi thận trọng xé rách miệng bao, cố gắng không để gây ra tiếng động. Một mùi thơm phức xộc thẳng vào mũi tôi: Sô-cô-la! Nước bọt trong miệng tôi ứa ra và tôi cảm thấy hơi choáng váng. Hy vọng hai người đang ngủ trong lều đang bị ngạt mũi để không ngửi thấy mùi thơm thần thánh của gói sô-cô-la trên tay tôi. Tôi nhấm thử một miếng, miếng sô-cô-la đầu tiên sau 7 tuần. Chưa bao giờ tôi được ăn miếng sô-cô-la nào ngon đến thế!

Thanh sô-cô-la đã bị nát vụn trong túi quần của Darla nhưng chẳng thành vấn đề. Tôi sung sướng đổ từng tí sô-cô-la một ra lòng bàn tay rồi ngửa cố hất vào miệng. Tôi ăn như một con thú bị bỏ đói lâu ngày, có điều tôi khác loài thú ở chỗ: mặc dù rất đói nhưng tôi vẫn biết điểm dừng và không ăn hết chỗ sô-cô-la đó một mình. Tôi quay sang đưa cho Darla nhưng cô ấy ghé sát miệng vào tai tôi thì thầm “Không, cậu ăn hết đi. Mình đã ăn một cái rồi. Mình định mang cả hai cái về cho cậu cơ, nhưng bị Chet theo dõi sát sao quá... Xin lỗi nhé.”

Tôi dốc nốt chỗ sô-cô-la còn lại vào miệng rồi liếm sạch bên trong vỏ bao, và 10 ngón tay. Tôi nhét vỏ bao vào trong túi, định bụng sẽ tìm một nơi an toàn để chôn nó vào ngày mai.