← Quay lại trang sách

Chương 50

Tôi tỉnh dậy bởi tiếng rạn nứt và tiếng những chiếc đinh đang bị nhổ ra khỏi tấm gỗ. Trong một giây, tôi cứ ngỡ mình đang ở trong phòng ngủ ở Cedar Falls, lúc trần nhà sập xuống. Tôi cuộn người lại chặt hơn và ôm hai tay sau gáy.

Tôi nghe thấy tiếng động cơ diesel đang gầm lên cạnh đó. Và rồi chiếc lều đột nhiên bị nhấc bổng lên, kéo theo hai cột bê tông ở hai góc làm đất đá rơi tứ tung xuống đầu tôi. Tôi lồn cồm bò trên tuyết, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả căn lều bị hất ngược ra đằng sau và rơi phịch xuống đất.

Phía trên đầu tôi, một cái gầu xúc của xe ủi lù lù hiện ra. Tôi nghe thấy tiếng Darla hét lên “Ngồi dậy mau! Chúng ta đi thôi.” Tôi lăn người ra khỏi cái gầu xúc rồi chống tay đứng dậy. Darla đang ngồi trong buồng lái của chiếc xe ủi. Tôi trèo lên bánh xích rồi từ đó leo vào trong buồng lái. Hôm nay cô ấy mặc một bộ đồ khác hẳn thường ngày, quần áo rằn ri, đi giày dã chiến, giống hệt mấy tay lính gác. Cả người cô ấy như bị nuốt chửng trong cái áo lính, tay áo được xắn lên cao, và chân thì đang bơi trong đôi giày nhà binh.

Trong buồng lái chỉ có một chiếc ghế vì thế tôi trèo lên chỗ tựa tay cạnh cô ấy. Chẳng hiểu tôi loay hoay thế nào chạm phải cái cần điều khiển làm cái xe ủi chồm lên đằng trước, nghiền nát cái lều bên dưới bánh xích.

“Cẩn thận!” Darla hét lên.

Cô ấy chộp lấy cần điều khiển, đẩy sang một bên và chiếc ủi từ từ chuyển hướng. Sau đó cô ấy đẩy thẳng cái cần lại và lái về phía khu trại.

“Ừm... chúng ta đang đi đâu thế?” Tôi quay sang hỏi Darla.

“Yên tâm, mình có kế hoạch hết rồi.”

Chiếc xe ủi lừ lừ tiến về khu trại tị nạn. Darla đâm chéo vào một cái cột ở góc hàng rào làm nó đổ sập xuống.

Kế đó, cô ấy chỉnh lại đầu xe và cán qua hàng rào, tiến thẳng ra ngoài. Người chúng tôi rung lên bần bật và trong nháy mắt hàng rào và đám dây thép gai đã bị san phẳng dưới bánh xích, tạo ra những leng keng rất vui tai. Chỉ trong chưa đầy một phút, chúng tôi đã rời khỏi khu lều trừng phạt và bỏ lại một đống ngồn ngang phía sau.

Chúng tôi đi không nhanh nhưng tôi vẫn cảm thấy được cơn gió lạnh thoảng qua mặt. Tôi nghiêng đầu ngó ra bên ngoài, tận hưởng hương vị tự do trên đầu lưỡi. Mặc dù đang rất đói và mệt, toàn thân đau ê ẩm, vậy mà tôi vẫn nhoẻn miệng cười tươi.

Trời bên ngoài đang quá tối để có thể nhìn vượt qua khỏi ánh đèn pha của xe ủi. Thỉnh thoảng có vài ngọn đèn từ khu nhà xe rọi sang. Âm thanh ầm ỹ của chiếc xe ủi, cộng với sự rung chuyển khi nó húc đổ và cán qua hàng rào đã đánh thức toàn bộ dân tị nạn trong trại. Lẫn trong tiếng rền vang của động cơ diesel tôi nghe thấy tiếng hò reo của hàng trăm, hàng ngàn con người. Họ đang ùa qua cái hàng rào đổ đằng sau chúng tôi. Mới đầu chỉ có vài nhóm, sau nhanh chóng thành biển người lũ lượt rời khỏi khu trại. Phải tới khi ấy tôi mới hiểu ra kế hoạch của Darla: Dùng chính những người dân trong trại làm tấm rào chắn, ngăn cản bất kỳ ai định đuổi theo chúng tôi.

“Không chạy nhanh hơn được à?” Nếu không phải vì đang quá yếu, chứ tôi mà chạy bộ chắc còn nhanh hơn cái xe ủi này.

“Không, nó chỉ lùi là nhanh thôi.”

“Ôi, xui thế.”

“Cúi xuống!” Darla hét lên và giật vội cái cần gạt bên tay phải. Chiếc gầu xúc của xe ủi từ từ nâng lên. Tôi phát hiện ra phía trước có hai tên lính gác đang chĩa súng tiểu liên về phía chúng tôi. Tôi đoán hai người này đang đi tuần ở khu vực hàng rào bị chúng tôi húc đổ. Tôi cúi xuống và nghe thấy tiếng đạn va leng keng vào cái gầu xúc, giờ đã trở thành tấm khiên gỡ đạn cho chúng tôi.

“Nâng cao chút nữa đi!” Tôi gào ầm lên.

“Đây là cao nhất rồi!”

Chúng tôi hé mắt nhìn qua mép trên của cái gầu xúc. Hai tên lính gác đang đi vòng sang bên cạnh, chuẩn bị nã đạn từ bên hông. Darla quay mũi xe về phía họ, tiếp tục dùng gầu xúc làm lá chắn giữa chúng tôi và làn đạn.

“Cúi thấp xuống!” Darla giật cần lái cho xe chạy lùi khỏi đám lính gác. Trong một thoáng, Darla rơi vào đúng tầm ngấm của một trong hai tên và một viên đạn đã được bắn ra, nhắm thẳng vào cửa sổ buồng lái. Nhanh như cắt, Darla nằm rạp người xuống đùi tôi và tôi chồm sang che cho cô ấy. Đan bay tới tấp găm vào tấm kim loại quanh cửa sổ nhưng may mà không lọt vào bên trong. Darla đã hoàn thành xong cú quanh xe và giờ chúng tôi đang lùi thẳng khỏi đám lính gác. Hy vọng khung kim loại phía sau buồng lái đủ dày để ngăn cản làn đạn. Chúng tôi quay trở lại cái hàng rào đổ và đi vào khu trại.

“Cẩn thận!” Tôi hét lên. “Tránh ra! Tránh ra!” Mọi người đang chạy toán loạn phía trước xe ủi và khắp nơi trong khu trại.

Tôi không còn nghe thấy tiếng súng nổ nữa. Có thể bọn họ không dám nã súng vào đám đông. Tôi hy vọng là vậy.

Tôi ngoái đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng tên lính nào, ngoài một biển người đang tràn ra khỏi khu trại như lũ cuốn. Darla tiếp tục dùng xe cán đổ dãy hàng rào phía Đông rồi cho xe chạy một mạch về hướng Bắc. Đám đông tị nạn ùn ùn bám theo xe chúng tôi, tìm đường tháo chạy khỏi chốn địa ngục trần gian này.

Darla hạ thấp gầu xúc xuống để nhìn rõ hơn phía trước. Trại Galena được xây trên đỉnh đồi và cách chỗ chúng tôi đang đứng không xa là một khu rừng thông rộng ngút ngàn, kéo dài tới tận chân đồi.

Lúc chúng tôi ra đến rìa của khu trại, Darla vẫn tiếp tục cho xe chạy thẳng.

“Này... cậu biết dưới đó là cái dốc thẳng đứng đúng không?” Tôi hỏi.

“Mình đang hy vọng nó chỉ dốc thôi chứ không đến nỗi thẳng đứng. Chúng ta phải tìm chỗ nào thật khó đuổi theo, chứ xe chạy như rùa bò thế này thì chẳng mấy chốc sẽ bị bắt kịp thôi.”

Darla cho mũi xe ủi đứng dòm xuống bên dưới hồi lâu rồi quay sang gật đầu với tôi, mặt đầy quyết tâm. “Bám chắc vào nhé!”

Chiếc xe ủi lao như bay xuống triền đồi. Hai tay của Darla nắm chặt lấy cái cần điều khiển, hết gạt sang trái lại gạt sang phải để tránh các cành cây to. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn đâm phải một thân cây to. Cú va chạm khiến cả người tôi lao về phía trước. Cái cây đổ xuống và một trong các bánh xích của chúng tôi cán đè lên nó, làm cả thân xe nghiêng hẳn sang bên phải. Cũng may là chỉ vài giây sau, chiếc xe đã lấy lại được thăng bằng và chúng tôi lại tiếp tục phi ầm ầm xuống triền dốc, trước khi dừng lại ở giữa con suối nhỏ dưới chân đồi, mà không gặp phải bất cứ trở ngại nào.

“Uầy. Đúng là chuyến xe bão táp.” Cả người tôi vẫn còn chưa hết run, hơi thở hổn hể, ngắt quãng.

“Ừ.” Darla nghển cổ nhìn qua cửa sổ, tính xem tiếp theo nên đi hướng nào.

Tôi ngoái đầu nhìn lên con dốc phía sau lưng. Từ đằng xa hai con xe bọc thép Humvee đang lừ lừ lao xuống đồi. Con đầu tiên đã đi được ¼ quãng đường, con thứ hai cũng bắt đầu phóng xuống từ trên đỉnh.

“Bọn chúng đang tới!” Tôi hét lên.

Darla nâng cái gầu xúc lên và cho xe băng qua suối. Chúng tôi tá hỏa khi nhận ra ở đầu bên kia con suối là bức tường đất cao hơn một mét đang dựng thẳng đứng, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Chúng tôi đã bị mắc kẹt.