Chương 52
Chúng tôi đi sát vào mép đường bên trái. Mặc dù tuyết không còn dày như lúc trước nhưng tôi phải khó khăn lắm mới theo kịp Darla.
“Nếu nghe thấy tiếng xe hay nhìn thấy ánh đèn thì nhớ lăn ngay qua đống tuyết cạnh đường và trốn nhé.” Darla dặn.
“Thế nào họ chẳng nhìn thấy dấu chân của bọn mình.”
“Chắc gì, trời đang tối thế này mà.”
Đi được một lúc thì chúng tôi gặp đường giao với quốc lộ. Một tấm biển chỉ đường nhô lên trên tuyết ở bên đường đối diện. Do trời quá tối nên chúng tôi đã phải đi sang tận bên đó để đọc: Đường W.Heller và Stagecoach.
“Bọn mình rẽ trái là quá chuẩn.” Darla mỉm cười khen ngợi.
“Ăn may thôi.”
Chúng tôi rẽ phải vào đường Stagecoach, vẫn áp dụng chiến lược cũ, đi nép vào bên trái đường, dọc theo các ụ tuyết, sẵn sàng nhảy ra phía sau bất cứ lúc nào nếu có tiếng động gì bất thường.
Tôi lê đôi chân mệt mỏi trên con đường vắng hoe không một bóng người, đầu trống rỗng không nghĩ được gì, và cố gắng không cảm thấy gì. Chân phải, chân trái, chân phải, chân trái.
Không lâu sau khi bình mình bắt đầu hé rạng, chúng tôi vượt qua cây cầu West Fork Apple. Tôi nói với Darla chúng tôi đã gần đến nơi, nhưng tôi không nhớ chính xác còn phải đi bao lâu nữa.
Khoảng một tiếng sau tôi choàng tỉnh dậy trong tiếng gọi thất thanh của Darla. “Alex, dậy đi! Dậy đi!” Tôi đang mơ màng nhìn xung quanh và thấy mình đang nằm gục trên tuyết. Darla đang lay hai vay tôi, “Alex, ngồi dậy và đi tiếp nào!”
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Lúc mình quay lại nhìn đã thấy cậu đang nằm ngủ còng queo rồi.”
“Xin lỗi.” Tôi chống tay gượng ngồi dậy. Darla quỳ xuống bên cạnh tôi rồi nghiêng đầu đỡ tôi dậy. Tôi nhận ra mình vẫn có thể đứng được, nếu có người đỡ. Toàn bộ quãng đường sau đó, tôi đã phải vịn vai Darla để đi tiếp.
Một lát sau, chúng tôi nghe thấy có tiếng động cơ vang lên từ phía sau. Và khi hai đứa vẫn đang loay hoay trèo qua đống tuyết đển trốn thì chiếc ô tô đã chạy vèo qua mà không hề dừng lại.
Lần tiếp theo nghe thấy tiếng động cơ ô tô, chúng tôi thậm chí còn chẳng buồn ngoảnh đầu lại nhìn. Không thấy bóng dáng chiếc xe nào của công ty Hồ Đen; có lẽ bọn họ đang mải đuổi theo những người dân tị nạn gần khu trại.
Tôi phát hiện ra mình có khả năng vừa nhắm mắt vừa di chuyển, đầu ngoẹo sang một bên gục vào vai Darla.
Rất lâu sau tôi lại choàng tỉnh dậy bởi tiếng gọi của Darla “Alex, này, cậu nghe thấy mình nói không? Chúng ta sắp đến nơi rồi. Cậu mở mắt ra nhìn thử xem.”
Tôi hé mắt nhìn xung quanh. Bên trái đường là một khu nghĩa địa với tấm biển Nghĩa trang Elmwood . Từ đằng xa tôi đã có thể nhin thấy các tòa nhà của thị trấn Warren thấp thoáng trước mặt.
“Canyon Park,” tôi lẩm bẩm.
“Hả?”
“Mình nghĩ bọn mình đi hơi xa rồi. Đáng nhẽ phải rẽ hướng Nam vào đường Canyon Park.”
“Chúng ta đi qua đó hơn một tiếng trước rồi. Mình nghĩ cậu đã ngủ gật lúc đi qua đó.”
“Ừ, quay lại thôi. Xin lỗi cậu.” Tôi đã quá mệt, thậm chí chẳng còn hơi sức đâu để thấy bực bội với bản thân vì đã lãng phí hơn một giờ đi bộ.
Darla chắc hẳn cũng cảm thấy như vậy, bởi vì không thấy cô ấy nói gì, chỉ lẳng lặng dìu tôi quay đầu lại và đi sang đường bên kia. Tôi cố gắng giữ tỉnh táo để không bỏ qua chỗ rẽ một lần nữa. “Rẽ trái.” Tôi nói. “Gần đến rồi. Đi ô tô chỉ mất 5 phút.”
Đường Canyon Park đã được ủi sạch tuyết. Tôi như được tiếp thêm năng lượng trước viễn cảnh sắp được gặp bố mẹ và em gái. Chỉ còn vài trăm mét nữa thôi là gia đình chúng tôi được đoàn tụ.
Chúng tôi đi têm khoảng nửa tiếng nữa thì nhìn thấy đường ô tô rẽ vào nhà bác mình. Tuyết vẫn phủ đầy trên con đường nhỏ dẫn vào sân trước, ai đó đã dùng bồ cào cào bớt tuyết sang hai bên. Bây giờ mới là đầu giờ chiều nên ánh sáng không đến nỗi quá tệ và tôi nhìn thấy ngôi nhà của bác mình nằm ở cuối con đường. Nhà kho và chuồng vịt vẫn còn nguyên bên cạnh hai khu nhà kính chuyên để trồng rau. Darla và tôi rẽ vào con đường nhỏ đã được cào bớt tuyết.
Chúng tôi mới chỉ đi được khoảng một nửa quãng đường thi nghe có tiếng nhí nhéo từ trong nhà vọng ra. Tấm rèm cửa được mở ra và tôi nhìn thấy bác mình đang ngó đầu ra cửa sổ, tay ôm khẩu súng dài trước ngực. Và rồi tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh. Cánh cửa trước bật mở, và em gái tôi chạy vụt ra, lao về phía chúng tôi.
“Anh Alex! Anh Alex!” Con bé reo ầm lên và lao tới ôm chầm lấy tôi, làm tôi ngã ngửa ra đằng sau. “Anh vẫn còn sống! Anh vẫn còn sống…”
“Anh cũng vui khi gặp lại em, em gái ạ.” Tôi không biết con bé đang khóc hay cười đang cười, hay là cả hai nữa. Bản thân tôi cũng rất muốn khóc và cười nhưng người chẳng còn chút sức lực nào. Thay vào đó, tôi chỉ vòng tay ôm chặt lấy cô em giá và nhìn qua vai con bé.
Bác Paul, bác Caroline, và hai anh chị họ của tôi, Max và Anna, đang đứng quanh chúng tôi. Mọi người ai trông cũng gầy gò và già đi nhiều. Tôi đảo qua từng khuôn mặt một lần nữa, tìm kiếm bố mẹ.
“Bố mẹ đâu?” Tôi hỏi Rebecca.
Tiếng cười của em gái tôi lập tức tắt lịm. Con bé không trả lời.
“Mẹ đâu, Rebecca?”
“Bố mẹ…”
“Bố mẹ làm sao?”
“Bố mẹ đi rồi, anh Alex ạ. Cả hai đều đi rồi.”