← Quay lại trang sách

Chương 55

Cái đệm hơi nằm khá thoải mái nhưng tôi không ngon giấc. Tôi tỉnh dậy lúc trời đang còn nhá nhem tối, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Darla, Mắt Bò, bà Nance, Đại tá Levitov, chú Darren và chú Joe, mẹ tôi…

Tôi nằm trằn trọc, xoay qua xoay lại trên giường, không sao ngủ lại được. Tôi xỏ bộ quần áo vừa mặc trong bữa tối qua rồi rón rén đi ra khỏi phòng, cố gắng không làm anh Max tỉnh giấc. Tôi đi xuống nhà lấy nước.

Darla đang ngồi trong phòng khách, cho thêm củi vào lửa. “Cậu có muốn một cốc nước không?” Tôi hỏi.

“Có. Cậu không ngủ được à?”

“Ừ.”

“Mình cũng thế.”

Tôi vào trong bếp lấy một cốc nước đầy cho cả hai đứa. Sau đó, tôi ngồi dựa lưng vào tay ghế và Darla ngả người vào lòng tôi. Vài phút sau, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng thở đều đều của Darla, vả cảm nhận được người cô ấy đang thả lỏng trong vòng tay mình. Chẳng mấy chốc tôi cũng theo cô ấy chìm vào giấc ngủ.

***

Darla lay vai tôi, gọi khẽ “Mình nghe thấy có tiếng chân trên lầu. Cậu quay lại phòng Max đi thôi.”

Tôi vươn vai đứng dậy. “Okay, yêu cậu.”

“Mình cũng yêu cậu.” Cô ấy hôn nhẹ lên môi tôi.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng anh Max, anh ấy vẫn đang ngủ. Tôi xỏ chân vào giày và đi ra khỏi phòng, lần này không cần phải rón rén nữa.

Bữa sáng của chúng tôi là món bánh ngô và cải xoăn rán bằng mỡ vịt. Darla đi vào trong bếp, vừa đi vừa dụi mắt, ra chiều ngái ngủ. “Chào buổi sáng, Alex” Cô ấy nói như thể từ tối qua đến giờ chúng tôi chưa hề gặp nhau. Tôi phải kiềm chế lắm mới không bật cười.

Sau bữa sáng, bác Caroline bê ra hai bộ chày và cối từ trong chạn bát đĩa. “Sáng nay ai sẽ nghiền ngô nhỉ?”

“Để cháu ạ.” Rebecca xung phong.

“Tại sao chúng ta phải nghiền theo thủ công thế ạ?”

Mọi người quay sang nhìn Darla như nhìn người từ trên trời rơi xuống. Tôi giải thích “Hồi còn ở trang trại, Darla đã tự chế một cái máy xay chạy bằng sức đạp của xe đạp. Nó hoạt động rất tốt.”

“Bác cũng đã nghĩ tới chuyện làm một cái tương tự.” Bác Paul nói. “Nhưng chưa có thời gian.”

“Cái của cháu cũng không phải hoạt động tốt lắm đâu.” Darla nói. “Cháu dùng bê-tông làm cối xay vì thế cát và sạn vẫn bị lẫn vào bột.”

“Nhưng ít ra nó tiết kiệm được ối thời gian.” Mắt Rebecca sáng lên.

“Cháu nghĩ nếu dùng đá granit làm cối xay sẽ không sợ bị lẫn sạn cát nữa. Nhưng cháu sẽ cần vài hòn đá granit kha khá để chế ra cái máy này.”

“Em biết chúng ta có thể kiếm đá granit ở đâu” Max hồ hởi nói. “Hầu hết các bia mộ ở nghĩa trang đều làm bằng đá granit.”

“Max!” Bác Caroline la lên. “Như thế là cực kỳ bất kính với người chết!”

“Ý của con hay đấy.” Bác Paul gật gù nói. “Bố không nghĩ là người chết sẽ để tâm đâu. Nếu là bia mộ của bố, bố cũng không để tâm.” Bác Cacroline nhìn chồng, nhưng bác trai vẫn đủng đỉnh nói tiếp. “Sau này chúng ta có thể thay cho họ tấm bia khác, khi tình hình ổn hơn.”

“Dù gì đá granit cắt dễ hơn là đá ngoài bờ sông.” Darla nói thêm. “Cháu sẽ phải tạo bốn dòng chảy trên bề mặt và khoan thêm một lỗ để đổ ngô vào xay nữa.”

“Làm như thế là rất thiếu tôn trọng người chết.” Bác Carolien vẫn kiên quyết phản đối. “Hàng xóm sẽ nghĩ gì khi thấy chúng ta ăn trộm các tấm bia mộ?”

“Có lẽ họ sẽ tha thứ thôi, nếu chúng ta nhận lời xay luôn cả ngô cho họ.” Bác Paul nhún vai nó. “Một khi đã có máy xay hạt, chúng ta có thể thu phí của mọi người. 10%-20% lượng hạt đem xay chẳng hạn? Ngoài ra cháu còn cần gì nữa không?”

“Cháu cần những dụng cụ sau: mấy cái đục lạnh, vài chiếc xe đạp, vài bộ phận của xe tải hoặc xe hơi cũ, nếu có cái máy hàn thì càng tốt, còn không cũng không sao.”

“Hàng xóm cạnh nhà chúng ta, chú Bill Jacobs trước đâu từng là thợ xây. Để bác hỏi xem có mượn được đồ nghề của chú ấy không. Cái máy hàn thì chắc hơi khó, nhưng bác cũng sẽ cố tìm. Trong gara đang có bốn cái xe đạp và một con xe minivan, tùy cháu sử dụng…”

“Cái xe minivan á?” Bác Caroline giãy nảy lên. “Nó gần như còn mới tinh.”

“Chúng ta làm gì còn xăng đâu. Kể cả nếu có xăng cũng phải để dành cho chiếc xe tải để chở đồ.”

“Nhưng cả nhà mình làm sao ngồi vừa cái xe tài.”

“Anh không nghĩ là gia đình mình sẽ đi đâu trong thời gian tới đâu em yêu ạ.”

Mặt bác Caroline trông không được vui, nhưng bác ấy thôi không phản đối.

“Giờ thì… Max,” Bác Paul nói. “Chỉ cho Alex và Darla xem công việc buổi sáng của con. Sau khi con làm xong thì dắt chị và em xuống chỗ dòng suối, nhớ mang theo xe trượt tuyết và mấy cái xà beng. Nếu tìm được hòn đá nào dùng được ở dưới lòng suối là tốt nhất, còn không thì ba đứa ra nghĩa trang mượn tạm hai cái bia mộ vậy. Nếu thấy có người ở đó thì về nhà gọi bố, chứ đừng tự tiện cậy bia mộ của người ta.”

“Vâng ạ.”

“Cháu cũng muốn đi.” Rebecca thẽ thọt lên tiếng.

“Sau khi làm xong công việc buổi sáng của mình, cháu còn phải qua giúp bác dựng cái nhà kính thứ ba nữa.” Bác Paul nói với Rebecca, sau đó quay sang nhìn Darla. “Cháu cứ tập trung dựng cái máy xay vào các buổi sáng, nhưng buổi chiều thì để dành làm cái việc khác. Một ngày không thể làm hết mọi việc được.”

Darla gật đầu.

“À, và lúc ra suối cháu nhớ nghiên cứu xem có thể nâng cấp cái máy xay lên phiên bản cao cấp hơn không. Biết đâu chúng ta có thể tận dụng sức nước của dòng suối để chạy máy xay.”

“Nhưng nhu cầu có nhiều đến mức thế không ạ?” Darla hỏi. “Sớm muộn gì chỗ ngô vùi dưới đất cũng hỏng. Sẽ phải mất nhiều năm nữa chúng ta mới có thể trồng lại được. Có cần thiết phải xây một cái máy to thế không ạ?”

“Bác không biết. Nhưng cháu cứ để ý thử xem.”

***

Đá ở suối không dùng được hòn nào, nếu không quá nhỏ thì hình dạng lại không phù hợp, hoặc bị kẹt cứng đến nổi cả ba đứa dùng xà beng bẩy cũng không lên.

Khu nghĩa trang hoàn toàn vắng vẻ, không một bóng người. Việc đào hai tấm bia mộ hóa ra đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi. Darla kiếm vài cành cây làm thành hai chữ thập rồi khắc chữ cái đầu của từng ngôi mộ lên đó. Xong xuôi, cô ấy cắm chúng xuống đất nơi chúng tôi vừa lấy đi tấm bia bằng đá granit.

Vất vả nhất có lẽ là lúc kéo cái xe trượt chở bia mộ về nhà. Phải cả ba chúng tôi cùng kéo mới nhúc nhích được cái xe. Không ngờ chỉ hai tấm bia thôi mà nặng đến thế.

Lúc chúng tôi về đến nhà, trời cũng đã vào trưa. Sau bữa trưa, bác Paul cử tôi và anh Max quay lại bờ suối cùng với cái xe trượt để kiếm củi. Chúng tôi nhanh chóng chất đầy một xe củi. Nơi ấm áp duy nhất trong nhà là cái phòng khách bởi vì có lò sưởi, còn lại các phòng khác trong nhà đều lạnh cóng. Chưa kể toàn bộ việc nấu nướng của chúng tôi đều diễn ra ở ngoài trời và bằng củi.

Buổi chiều, bác Paul giao nhiệm vụ cho Darla giúp bác ấy dựng một căn nhà kính mới. Khung nhà được dựng từ những khúc gỗ thừa và cành cây khô. Sau khi dựng xong, họ dùng các tấm nhựa dẻo để phủ lên đó và chuẩn bị trồng cây ở bên trong. Giờ trong nhà bác Paul chỉ còn đủ nhựa cho một căn nhà kính nữa, nhưng bác ấy nói sẽ cố tìm thêm.

Nhưng tôi thấy bác ấy làm vậy cũng vô ích. Xung quanh trang trại đang có hàng trăm mẫu đất. Tất cả đều trồng ngô và đậu tương trước khi núi lửa phun trào. Cho dù bác Paul có kiếm được bao nhiêu tấm nhựa đi nữa thì phần lớn chỗ đất đai đó cũng sẽ không trồng trọt được nữa. Nhiều người sẽ bị chết đói. Hy vọng chúng tôi không nằm trong số đó.