← Quay lại trang sách

Chương 236 Bảo Kiếm Trung Phẩm

Một trăm năm mươi vạn!

- Một trăm năm mươi hai vạn lượng hoàng kim!

- Một trăm năm mươi lăm vạn!

Tàn kiếm màu đỏ vừa ra, người ra giá rất nhiều, cơ hồ hơn một nửa võ giả trong đại sảnh đều báo giá, nhiều mức giá vừa kêu ra đã bị che mất!

Người bán đấu giá trên đài với khuôn mặt đầy vui vẻ, lấy kinh nghiệm của hắn, giờ đấu giá chỉ mới bắt đầu.

Diệp Chân cũng không vội ra tay, tàn kiếm màu đỏ này hắn nhất định phải có, ra giá lúc này còn quá sớm, chẳng qua lãng phí nước bọt mà thôi.

Lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương thấy Diệp Chân trấn định như thế, không có một chút nào nóng vội không khỏi xem trọng Diệp Chân thêm vài phần.

Thiên tài ở Hắc Long Vực có rất nhiều, thiên tài có thể vượt cấp để khiêu chiến cũng không hiếm có, nhưng mà loại giống như Diệp Chân, có thể vượt cấp khiêu chiến, quan trọng nhất là chỉ dựa vào kiếm thế đã bức bại võ giả Hoá Linh cảnh, đây là thiên tài vô cùng có chủ kiến, phải nói là người vô cùng hiếm thấy.

Thiên tài như vậy, nhất định phải tìm cách kéo vào Vạn Tinh Lâu.

Trong phòng khách quý, nơi hẻo lánh nhất trên tầng hai, một lão giả với khuôn mặt âm trầm và một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ngồi ở đó.

Cho dù ngồi trong phòng khách quý, lão giả vẫn mặc đấu bồng che thân chỉ lộ ra một đôi con ngươi âm lãnh và nửa gương mặt, một đôi mắt tam giác hết sức hung lệ, quanh người tản ra khí tức kinh người.

Thanh niên hai mươi tuổi kia lại một thân hoa phục, khuôn mặt nham hiểm, nhìn qua tướng mạo rất hung dữ, nhưng mà đối với lão giả lại cực kì tôn kính.

- Thái nhi, Kiếm đạo ẩn giấu bên trong tàn kiếm màu đỏ không tầm thường, nhất định phải lấy bằng được, kém nhất, cũng phải lấy được một tổ!

- Sau này tìm hiểu, nhất định có thể khiến tu vi Kiếm đạo của ngươi thăng tiến nhanh. Đến lúc đó, ngay cả đại ca ngươi cũng không phải đối thủ của ngươi! Nếu ngươi có thể từ đó tìm hiểu ra một nửa chiêu thức, không nói đến hoành hành thiên hạ, nhưng vị trí bang chủ Đại Giang Bang, xác định chính là của ngươi!

Lão giả mắt tam giác nói.

- Sư tôn, thế ta hiện tại sẽ ra giá!

Khi thanh niên một thân cẩm y đang muốn mở lời ra giá, lại bị lão giả mắt tam giác ngăn lại.

- Thái nhi, ra giá đấu giá cũng như Kiếm đạo nhớ phải chú ý lấy thế đè người, giống như những tên kia chỉ tăng giá một vạn, hai vạn, có thể lấy được mới là lạ!

- Nhớ kỹ, một lần tăng giá ít nhất phải mười vạn! Tăng giá trên phạm vi lớn, mới có thể để đối thủ cạnh tranh sớm rời khỏi.

- Tốt!

- Ta ra một trăm bảy mươi vạn lượng hoàng kim!

Thanh âm thanh niên cẩm y có chút trầm thấp, lập tức làm cả phòng đấu giá yên tĩnh trở lại.

Thoáng chốc mà đã tăng giá đến mười mấy vạn, biên độ này quả thực vô cùng kinh người, cũng làm cho rất nhiều người tham gia đấu giá triệt để tuyệt tâm tư, một trăm bảy mươi vạn lượng hoàng kim, đây là một tài sản vô cùng kinh người. Là số tiền mà người bình thường không thể bỏ ra.

- Xem xem, vi sư nói không sai chứ, tăng giá như thế, có thể trấn trụ đại đa số người ở đây rồi!

Lão giả mắt tam giác có chút đắc ý.

Trong phòng của Diệp Chân, Hải Lạc Sương đột nhiên nhìn về phía Diệp Chân.

- Nghe được không, đối thủ của ngươi đã đến rồi!

- Là đối thủ sao?

Diệp Chân cười cười!

- Ta ra hai trăm vạn lượng hoàng kim!

Âm thanh trong trẻo của Diệp Chân vang vọng toàn bộ khu bán đấu giá, vẻ mặt của tất cả mọi người đều cứng lại mà tiếng hô này cũng khiến sắc mặt đôi sư đồ trong phòng khách quý ở nơi hẻo lánh nhất trở nên không dễ nhìn.

- Hai trăm mười vạn!

Thanh niên một thân hoa phục kiên định thi hành mệnh lệnh sư tôn hắn đã giao phó.

- Hai trăm mười lăm vạn!

Trong đại sảnh có một tên võ giả cao giọng tăng giá.

- Hai trăm ba mươi vạn!

Thanh niên một thân hoa phục lập tức tăng giá.

- Ba trăm vạn lượng hoàng kim!

Thanh âm Diệp Chân vang lên.

Thanh niên một thân hoa phục tăng giá khá cao, nhưng cái giá mà Diệp Chân tăng lại kinh người hơn, trực tiếp khiến thần sắc của hai sư đồ ngồi giữa phòng khách quý trở nên âm trầm, cũng khiến cho phòng đấu giá triệt để không còn thanh âm nào.

- Ta…

- Quên đi!

Lão giả mắt tam giác ngăn thanh niên cẩm y kia lại đang muốn tăng giá lần nữa.

- Thái nhi, đây mới là món thứ nhất, để cho người nọ đi! Dạng lưỡng cường tương ngộ này sẽ dễ dàng ra giá trên trời! Ngươi đoạt tổ thứ hai đi!

- Được!

Cẩm y thanh niên nhẹ gật đầu.

- Ba trăm vạn lần thứ nhất, còn ai tăng giá hay không?

Mặc dù trong thời gian dài không ai tăng giá, nhưng thần sắc người bán đấu giá vẫn vô cùng kinh hỉ.

Mức giá này, đã vượt ra khỏi mức giá mà bọn hắn mong muốn ở trong buổi bán đấu giá, hơn nửa vượt qua không phải một hay nửa thành, mà ít nhất là hai thành!

Hô liên tục ba lần, món thứ nhất bốn thanh tàn kiếm màu đỏ lấy mức giá cao đến ba trăm vạn lượng hoàng kim dễ dàng rơi vào trong tay Diệp Chân.

- A, ngươi có chút thua lỗ!

- Dưới tình huống bình thường, bốn thanh tàn kiếm màu đỏ hai trăm năm sáu mươi vạn lượng hoàng kim cũng rất cao rồi!

Hải Lạc Sương cười nói.

- Thua thiệt sao? Vậy cũng không nhất định!

Kim phiếu ngân phiếu trong tay Diệp Chân đều sắp mốc meo, huồng hồ, kim phiếu ngân phiếu có nhiều hơn nữa, mà không chi ra ngoài, cuối cùng cũng chỉ là một xấp giấy lộn mà thôi.

- Huống hồ, nếu ta chỉ tăng giá thấp, đối thủ cùng ta cạnh tranh, khả năng một đường tiến lên nói không chừng cần phải nỗ lực càng nhiều.

- Cái gọi một lý thông trăm lý thông, cùng võ giả quyết đấu trong buổi đấu giá cũng không sai biệt lắm, nếu có thể ngưng tụ thành cường đại, thì có thể khiến cho địch nhân bất chiến tự bại, bất chiến trước sợ.

- Điều này cũng đúng!

Hải Lạc Sương gật đầu cười, trong mắt vẻ tán thưởng đối với Diệp Chân càng đậm.

- Đây là tổ tàn kiếm màu đỏ thứ hai, cũng là tổ tàn kiếm màu đỏ cuối cùng, giá khởi điểm tám mươi vạn lượng hoàng kim, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một vạn lượng hoàng kim…

- Ta ra một trăm vạn lượng hoàng kim!

- Một trăm hai mươi vạn!

- Một trăm hai mươi ba vạn!

Không đợi người bán đấu giá tuyên bố bắt đầu ra giá, thanh âm tăng giá bên trong toàn bộ phòng bán đấu giá vang thành một mảnh.

Tổng cộng hai tổ tàn kiếm màu đỏ, món thứ nhất đã bị người đấu giá, muốn không vội cũng không được.

Người bán đấu giá ngây ra một lúc sau lại cười.

- Hai trăm vạn lượng hoàng kim, ta ra giá hai trăm vạn lượng hoàng kim!

Thanh niên một thân hoa phục trong phong khách quý nơi hẻo lánh vội vàng báo ra giá tiền của mình, cũng làm cho tiếng ra giá trong đại sảnh lập tức ít đi.

- Ba trăm vạn lượng hoàng kim!

Thanh âm Diệp Chân tức thời vang lên.

Đám võ giả trong đại sảnh chuẩn bị ra giá, cũng ngẩn ra. Người ta đã trực tiếp ra giá ba trăm vạn, bọn họ còn ra cái rắm.

- Mẹ nó!

Thanh niên một thân hoa phục trong phòng khách quý nằm trong góc, nghe được Diệp Chân ra giá, thần sắc cực độ âm trầm tuôn ra một câu chửi bậy.

- Ba trăm mười vạn!

Thanh niên một thân hoa phục trực tiếp bỏ thêm mười vạn lượng hoàng kim. So với biên độ tăng giá của Diệp Chân, quả thực yếu đến đáng thương. Đương nhiên cũng do hầu bao của mình có quan hệ.

Đương nhiên khi Diệp Chân ra giá lần nữa, Hải Lạc Sương cũng dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Hắn vốn tưởng rằng, Diệp Chân chụp được một tổ tàn kiếm màu đỏ sau này sẽ thu tay lại, không ngờ, Diệp Chân vậy mà lại ra giá lần nữa!

Tính ra, Diệp Chân ra giá hai lần đã vượt quá sáu trăm vạn lượng hoàng kim, phần tiền tài này, đừng nói võ giả Dẫn Linh cảnh, đến võ giả Hoá Linh cảnh cũng gặp được không nhiều.

- Ta ra ba trăm năm mươi vạn lượng hoàng kim!

Diệp Chân lần nữa lại tăng giá.

- Trịnh thiếu hiệp, nếu thiếu hoàng kim, cứ mở miệng, một trăm hai trăm vạn lâu chú ta đây vẫn có thể cho mượn.

Khi Diệp Chân cạnh tranh, Hải Lạc Sương không quên bán ý tốt.

- Ai nha, tạm thời còn không cần!

Tiền hàng trong tay Diệp Chân để dành trong một hai năm này tương đối khá nhiều, đương nhiên, đại bộ phận đều là vơ vét từ đối thủ.

- Ba trăm... Sáu mươi vạn lượng hoàng kim!

Cắn răng, thanh niên một thân hoa phục có chút do dự ra giá thêm một lần nữa.

Không phải hắn không đủ hung ác, mà là vấn đề về hầu bao!

- Ta ra bốn trăm vạn lượng hoàng kim!

Thanh âm Diệp Chân lại vang lên lần nữa.

Diệp Chân lần nữa tăng giá đã khiến cho thanh niên một thân hoa phục kia trực tiếp há hốc mồm, ánh mắt không khỏi nhìn về phía sư tôn của hắn - lão giả mắt tam giác, ba trăm bảy mươi vạn lượng hoàng kim, đã là cực hạn của hắn, thậm chí hắn đã đem một ít thứ gì đó trên người chính mình cũng quy vào.

- Sư tôn, ngươi nơi đó....

- Tiền hàng này của vi sư một tí sẽ có tác dụng lớn, không thể cho ngươi mượn, tin tức ngươi cũng không phải không biết, vẫn là ngươi giúp vi sư đi tìm hiểu!

- Sư tôn, thế nhưng người cùng ta cạnh tranh này lại quá khinh người, người hãy giúp ta…

- Hửm?

Hừ lạnh một tiếng, cặp mắt tam giác của lão giả cụp xuống, thanh niên một thân hoa phục lập tức sợ đến rùng mình một, cũng không dám nhiều lời thêm nửa câu.

- Từ bỏ đi, tàn kiếm màu đỏ cũng không phải thứ quá hiếm có, qua nửa năm nữa, hẳn là vẫn còn. Còn nữa, giá của tàn kiếm màu đỏ này một khi vượt qua bốn trăm vạn lượng hoàng kim thì nó đã trở nên không đáng giá!

- Đáng tiếc, nếu không phải thân phận lão phu có hạn, ngươi muốn dùng tàn kiếm màu đỏ này, cũng không cần phải tới buổi đấu giá này!

Lão giả mắt tam giác nói.

- Rõ!

Thanh niên một thân hoa phục lên tiếng, nắm đấm lại hung hăng nắm lại thành quyền.

- Không biết tên hỗn đản nào cùng ta cạnh tranh, vậy mà một cơ hội nhỏ nhoi cũng không lưu lại cho ta, để ta tìm được hắn, nhất định sẽ quăng xuống sông!

- Bốn trăm vạn lượng hoàng kim lần thứ nhất!

Tổ tàn kiếm màu đỏ thứ hai đánh ra với giá trên trời bốn trăm vạn lượng hoàng kim, người bán đầu giá vui vẻ ra mặt, hô liên tục ba lần không có ai tăng giá, tất cả tổ tàn kiếm màu đỏ thứ hai cũng liền về tay Diệp Chân.

- Trịnh thiếu hiệp, võ giả Dẫn Linh cảnh có loại thân gia này như ngươi, cũng không thấy nhiều…!

Ở giữa khách quý, Hải Lạc Sương cười nói.

- Chắp vá lung tung, miễn cưỡng kiếm được thôi!

Khi hai người nói chuyện phiếm, một quản sự gõ gian phòng khách quý ở giữa chỗ

Diệp Chân, lễ phép vấn an Hải Lạc Sương.

- Hải lâu chủ, hai tổ tàn kiếm màu đỏ kia không biết là người nào cạnh tranh?

- Là ta!

- Xin chào quý khách, nếu có thể, quý khách hiện tại có thể theo tại hạ đến nhận hàng tàn kiếm màu đỏ.

Quản sự kia nói.

- Tốt!

Diệp Chân đứng lên, định theo quản sự kia tiến đến nói chuyện.

Cũng vào lúc đó, thanh âm người bán đấu giá lần nữa vang lên.

- Đại bảo cuối cùng của hội đấu giá lần này chưa ra, cạnh tranh kịch liệt giống như vậy, không biết nếu đại bảo cuối cùng của lần này xuất hiện, tình huống sẽ như thế nào nữa!

- Phía dưới, cho mời đại bảo cuối của lần này!

Trong tiếng cười, người bán đấu giá xốc hồng trù lên, lộ ra một hộp đá thật dài.

Mang một hộp đá thần bí như vậy tham gia đấu giá không khỏi khiến mọi người phải rướn dài cổ, gương mặt lộ vẻ tò mò.

Lão giả mắt tam giác trong góc của phòng khách quý, đột nhiên lại ngồi ngay ngắn, lộ ra nửa mặt trên, nổi lên một vệt ửng hồng hiếm thấy, đôi mắt tam giác gắt gao nhìn chằm chằm về phía hộp đá kia!

- Bảo bối này nhất định là của ta! Chỉ cần lấy được nó thì ta không cần chui rúc trốn nhủi như chuột nữa!

Chi!

Hưu!

Người bán đấu giá thận trọng mở hộp đá ra, cơ hồ là trong nháy mắt hộp đá mở ra, một đạo kiếm khí kinh người lập tức loé lên, kiếm khí kia vô cùng kinh người, tất cả mọi người đều cả kinh, thần sắc biến đổi, Diệp Chân mới đứng dậy.

- Đây là bảo vật cuối cùng của lần này - Trung phẩm bảo kiếm Huyền Dương kiếm!

- Cái gì, Trung phẩm bảo kiếm?

Khi tiếng nói của người bán đấu giá rơi xuống đất, Hải Lạc Sương luôn luôn trấn định cũng đứng bật dậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bàn đấu giá.

- Vậy mà lại xuất hiện trung phẩm bảo kiếm, sao lại như vậy?

Tạo Hóa Chi Vương -