Chương 239 Lễ Vật Hải Lạc Sương
Cuối cùng, Diệp Chân dùng ngọc phù ghi lại Linh Lực bí thuật Hàn Băng sát khí trả cho số bạc còn lại.
Vì sao dùng Linh Lực bí thuật Hàn Băng sát khí trả cho số bạc còn lại, Diệp Chân đã suy tính thận trọng.
Uy lực của Hàn Băng sát khí vô cùng cường đại, tuy Diệp Chân tu luyện Hàn Băng sát khí rất nhẹ nhàng, còn người khác tu luyện, chính là muôn vàn khó khăn.
Đã có ngọc phù ghi lại phương pháp tu luyện Hàn Băng sát khí, cũng không nhất định có thể tu luyện Hàn Băng sát khí, quan trọng nhất chính là, phải có số lượng Hàn Băng Linh Tinh nhất định mới có thể tu luyện thành công.
Diệp Chân ban đầu trong hàn đàm ở Hắc Thủy di phủ lấy được trên trăm khối Hàn Băng Linh Tinh, rất nhẹ nhàng, nhưng Diệp Chân hỏi qua chưởng môn Quách Kỳ Kinh chuyện có quan hệ Hàn Băng Linh Tinh.
Vô cùng hiếm có!
Mỗi một khối thuộc tính Linh Tinh, đều vô cùng trân quý, rất khó thu hoạch được.
Giống như Tề Vân tông, tông môn đứng đầu một quốc gia, trân tàng thuộc tính Linh Tinh, chỉ có một loại, hơn nữa số lượng tuyệt đối sẽ không vượt qua một trăm khối.
Sau khi Chiến Hồn Huyết Kỳ nhận chủ, Diệp Chân đã tặng ngọc phù Linh Lực Hàn Băng sát khí cho tông môn, xem như cống hiến một chút vì tông môn.
Linh Lực bí thuật rất được hoan nghênh, theo chưởng môn Quách Kỳ Kinh nói, dường như tất cả trưởng lão đều nhìn qua Linh Lực bí thuật Hàn Băng sát khí Diệp Chân cống hiến, nhưng cho đến bây giờ, không có người nào luyện thành, ngay cả chưởng môn Quách Kỳ Kinh cũng chưa luyện thành.
Không gì khác, vì thiếu Hàn Băng Linh Tinh!
Cũng từ chuyện đó, Diệp Chân mới biết được, Hàn Băng Linh Tinh bản thân lấy được ở Hắc Thủy di phủ trân quý đến mức nào.
Đồng thời, khiến cho Diệp Chân càng thêm nghi hoặc, vì sao lúc ấy Hàn Thạch tu vi cao hơn mình đều không chịu được hàm đãm băng lạnh, còn bản thân lại cảm giác hàn đàm không có hàn khí gì?
Lão Quy thần bí phía trên hàn đàm, cuối cùng có chuyện gì xảy ra?
Cũng chính vì thuộc tính Linh Tinh trân quý như vậy, Diệp Chân mới lấy ra ngọc phù Hàn Băng sát khí bí tịch trả số bạc còn lại, mà không phải xuất ra mấy khối Hàn Băng Linh Tinh trả số bạc còn lại.
Dựa trên mức độ mà nói, không có Hàn Băng Linh Tinh, Hàn Băng sát khí bí tịch căn bản chính là một cái hố to.
Đương nhiên, Thiên Bảo phách mại hành này cũng vô cùng tinh minh, có thể nhìn ra mấu chốt còn thiếu của Hàn Băng sát khí bí tịch, chính là Hàn Băng Linh Tinh.
Cuối cùng, Thiên Bảo phách mại hành dùng bảy vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh, bàn giao với bản Hàn Băng sát khí linh bí tịch này của Diệp Chân.
Hơn nữa giám định sư Thiên Bảo phách mại hành còn nói, nếu có thể tìm được ba năm khối Hàn Băng Linh Tinh buộc chặt với Hàn Băng sát khí đấu giá cùng lúc, sợ có thể bán đi với một cái giá trên trời, mấy chục vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh vẫn không đủ.
Đáng tiếc, Hàn Băng Linh Tinh quá hiếm có, ngay cả nơi vạn bảo hội tụ bọn bán đấu giá như hắn. Cho đến nay cũng chưa xuất hiện qua Hàn Băng Linh Tinh.
Cũng may mắn Diệp Chân bán ra bản này Hàn Băng sát khí bí tịch, ngoại trừ số bạc phải trả, còn được thối lại hơn một vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh và hơn một trăm vạn lượng hoàng kim, bằng không, trên người Diệp Chân không có đồng nào.
Đương nhiên, dù cho người không có đồng nào, có chuôi Huyền Dương kiếm trong tay, cũng đáng!
- Trịnh thiếu hiệp, đi đường bình an!
- Trịnh thiếu hiệp yên tâm, tiểu hào mở cửa làm ăn, chỉ tính lợi nhuận, lại không quản cái khác! Về sau, xin Trịnh thiếu hiệp chiếu cố nhiều hơn sinh ý nhỏ của cửa tiệm.
Cửa ra vào của Thiên Bảo phách mại hành, gương mặt văn sĩ trung niên cung kính, nói rất từ tốn, Diệp Chân nghe được cũng hiểu.
Sắc mặt Diệp Chân hơi đổi một chút, lúc này đã hiểu rõ ý tứ của văn sĩ trung niên này.
Nghĩ đến là trên trữ vật giới chỉ và Hạ phẩm Bảo khí bản thân bán ra, vẫn có thể nhìn ra, nhất là trong tất cả trữ vật giới chỉ của Diệp Chân, có không ít chiếm được từ việc giết đệ tử Kiếm Nguyên tông.
- Tốt nhất là như vậy!
Khi Diệp Chân bước ra cửa Thiên Bảo phách mại hành, Hải Lạc Sương đang ngồi ở trên xe ngựa chọn vải nhìn thấy Diệp Chân đi ra, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy kỳ dị.
Hải Lạc Sương rất khó tưởng tượng, một thiếu niên mười tám mười chín tuổi mà làm sao có thể thanh toán khoản khoản tiền lớn này?
Ngay cả con em Vương tộc thế gia chỉ sợ cũng không có thủ bút như Diệp Chân.
- Thiếp thân trước chúc mừng Trịnh thiếu hiệp mang bảo kiếm về, đã có Huyền Dương kiếm này tương trợ, sợ là Trịnh thiếu hiệp sợ như hổ thêm cánh!
Trong xe ngựa, Hải Lạc Sương cười chúc mừng Diệp Chân.
- Võ giả đấu với trời, đấu với người, đấu với thời gian, có Huyền Dương kiếm tương trợ, con đường võ đạo của ta có thể sẽ nhẹ nhàng hơn một chút!
Thần sắc Hải Lạc Sương nao nao, Diệp Chân trả lời. Có chút cho nàng hơi ngoài ý muốn. Nếu người bình thường thu được câu chúc mừng như vậy, phần lớn là khách sáo và khiêm tốn, còn Diệp Chân trả lời lại không giống người thường.
Hải Lạc Sương hình như phát hiện sự khác biệt giữa Diệp Chân với những võ giả khác.
- Mặc dù Trịnh thiếu hiệp đã đoạt được Huyền Dương kiếm, nhưng có một việc, thiếp thân phải nhắc nhở Trịnh thiếu hiệp, nhất định phải cẩn thận lão gia hỏa Doãn Khai Niên tranh với ngươi khi nãy.
- Tuy có gặp mặt qua, nhưng Doãn Khai Niên này có gì đặc thù?
- Doãn Khai Niên này là người có thù tất báo, thủ đoạn sát nhân cực kỳ tàn nhẫn, mà lại giảo hoạt như hồ ly! Lần này Trịnh thiếu hiệp đoạt vật hắn nhìn trúng trong lòng, nhất định phải vạn phần cẩn thận.
Hải Lạc Sương nói.
Diệp Chân cực kỳ ngưng trọng gật đầu nhẹ, trên thực tế, khi đối mặt trong phòng đấu giá, Diệp Chân cũng đã chú ý tới, nếu Hải Lạc Sương không nhắc nhở, Diệp Chân cũng sẽ vạn phần cẩn thận.
- Ha ha, Trịnh thiếu hiệp cũng không cần khẩn trương, ít nhất trong phạm vi ba trăm dặm Tam Nguyên thành, Doãn Khai Niên tuyệt đối không dám động thủ. Trịnh thiếu hiệp chỉ cần nán lại thêm mấy ngày ở Tam Nguyên thành rồi rời đi, Doãn Khai Niên kia tuyệt đối không dám ở Tam Nguyên nội thành quá lâu, dĩ nhiên nguy hiểm có thể giải trừ.
Hải Lạc Sương nói.
Lần này, Diệp Chân có chút kỳ quái.
- Vì sao lại như vậy?
- Chuyện này có quan hệ với thân phận của Doãn Khai Niên, Doãn Khai Niên kia chính là khí đồ của Kiếm Nguyên tông!
- Khí đồ? Chuyện rất bình thường của các đại tông môn nha.
- Nhưng nếu gian sát mười nữ đệ tử Kiếm Nguyên tông thì sao?
Nghe vậy, Diệp Chân cả kinh.
- Hơn nữa, trong đó có một nữ đệ tử là chất nữ của chưởng giáo Kiếm Nguyên tông, Ngư Nhập Hải.
Lần này, Diệp Chân thật sự bị chấn kinh, lá gan Doãn Khai Niên này cũng quá lớn đi.
- Vì thế, Kiếm Nguyên tông không chỉ phái ra cao thủ truy sát Doãn Khai Niên, hơn nữa còn bí mật treo giải thưởng đối với Doãn Khai Niên, nhưng hơn mấy chục năm qua đi, Doãn Khai Niên giết đệ tử Kiếm Nguyên tông càng ngày càng nhiều, thậm chí có một trưởng lão trong tông môn cũng bị Doãn Khai Niên đánh trọng thương.
Nhưng Doãn Khai Niên vẫn sống thật tốt, tu vi cũng càng ngày càng cao, thậm chí xông ra hung hào Huyết Hồ Kiếm, sau mấy năm, hung hào Huyết Hồ Kiếm có thể dừng lại việc em bé khóc về đêm ở Kiếm Nguyên đế quốc!
Hải Lạc Sương nói.
- Có điều, mặc dù có Huyết Hồ Kiếm, Doãn Khai Niên phách lối, cũng không dám công khai lộ diện ở đế đô Tam Nguyên thành. Chớ nói chi động thủ. Hơn nữa, dựa vào thói quen của hắn, lúc này sợ đã rời khỏi Tam Nguyên thành.
Cho nên, hắn muốn đối phó ngươi, nhất định là sau khi rời đi, hơn nữa là ra xa ba trăm dặm. Nếu ngươi nán lại hơn mười ngày, hắn cũng không có biện pháp bắt ngươi.
- Đa tạ Hải lâu chủ nhắc nhở.
Diệp Chân đã từng gặp mặt qua Doãn Khai Niên, trong nháy mắt khi bạo phát ra tu vi, vô cùng kinh người.
Diệp Chân đoán, tu vi Doãn Khai Niên, ít nhất cũng là Hóa Linh ngũ trọng, có khi chính là Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong.
Kinh người nhất chính là có thể thu phát tự nhiên, kiếm cương hư thực tùy tâm.
Sau khi thận trọng cân nhắc một phen, Diệp Chân có tính toán của bản thân.
Tàn kiếm màu đỏ lại không thể bảo tồn thời gian dài. Từ Linh Kiếm Phần Sơn tán phát ra các loại tàn kiếm ẩn chứa Kiếm đạo sẽ theo thời gian trôi qua mà từ từ tiêu tán, cuối cùng biến thành tàn kiếm màu trắng vô dụng.
Khi Hải Lạc Sương nhiệt tình giới thiệu, Diệp Chân tiến vào một tòa quán rượu Vạn Tinh Lâu nổi danh khắp thiên hạ.
.....
Nửa tháng sau, trong độc viện của Diệp Chân.
Một đạo kiếm thế kinh người như thủy triều xuất hiện dày dặc, kiếm thế hư ảo, như có như không. Mặc cho người nào một bước vào phạm vi kiếm thế này, chỉ sợ sắc mặt đều sẽ đại biến.
Trong nháy mắt kiếm thế tràn ra, độc viện Diệp Chân vang lên từng tiếng ong ong như con muỗi, lập tức rơi xuống một chỗ, mấy con chuột bự trong góc tường, động tác trong nháy mắt ngưng kết, chưa nhúc nhích được đã rơi xuống đất.
Thạch sùng trong góc, một đầu hoa xà đang thập thò ở trong hoa viên. Ánh mắt trong nháy mắt ngưng kết, sau đó hiện ra vô tận sợ hãi.
Trong phòng, trên mặt Diệp Chân hiện ra vẻ tươi cười.
- Không ngờ, Kiếm Tâm Thông Minh còn có chỗ tốt này, tiểu xà trong hoa viên gần cửa ra vào, ta cho tới bây giờ chưa từng phát hiện!
Một khi Diệp Chân tiến vào cảnh giới của Kiếm Tâm Thông Minh. Quanh người trăm mét, rõ ràng rành mạch, cho dù sinh linh trong lòng đất, nếu trong phạm vi Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân, hắn đều có thể cảm ứng.
Dưới cảnh giới này, mọi việc xung quanh, Diệp Chân đều nắm chắc cảm ứng, khi đang chiến đấu, tác dụng vô cùng cường đại!
Tiếc nuối là, có lẽ vì chú mạch thần thông cũng không hoàn chỉnh, cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh này Diệp Chân không phải muốn tiến vào là có thể tiến vào.
Trong nửa tháng này, Diệp Chân vẫn luôn miệt mài ngày đêm tìm hiểu Kiếm đạo ẩn chứa bên trong tám đạo tàn kiếm màu đỏ.
Kiếm đạo ẩn chứa bên trong tám đạo tàn kiếm màu đỏ kia cũng không khiến Diệp Chân thất vọng!
Diệp Chân thành công bù đắp chú mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh từ sáu thành đến sáu thành rưỡi, mặc dù chỉ bù đắp nửa thành, nhưng tác dụng lại vô cùng to lớn.
Kiếm cương, kiếm thế, kiếm chiêu nắm chắc càng thêm sắc bén, những thứ này dù thăng lên một đại tiến cảnh cũng không quá rõ ràng.
Rõ ràng nhất chính là xác suất Diệp Chân tiến vào cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh!
Khi kiếm mạch chú mạch thứ nhất chưa đủ năm thành, dù cho Diệp Chân thôi động kiếm mạch thứ nhất bao nhiêu lần cũng sẽ không trực tiếp tiến vào bên trong loại cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh dọa người kinh sợ kia.
Khi bổ túc kiếm mạch thứ nhất đến sáu thành, Diệp Chân thôi động mười lần kiếm mạch thứ nhất, trung bình có hai lần tiến vào loại cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh.
Hôm nay dưới tình huống bổ túc đến sáu thành rưỡi, sau mười lần, có ba thành tỷ lệ tiến vào cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh.
Tỷ lệ ba thành, có đôi khi cũng có thể lấy ra so với vận khí!
- Nửa tháng, cũng nên rời đi, Doãn Khai Niên Huyết Hồ Kiếm kia chỉ sợ không đủ kiên nhẫn chờ hoặc đã rời đi, nhưng cũng phải cẩn thận xuất hành, hẳn có thể né hắn.
Diệp Chân muốn đi, đương nhiên phải chào một tiếng với lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương, bằng không, cũng quá thất lễ.
- Hải lâu chủ, đa tạ cô những ngày này chiếu cố, vì hành trình còn dài, ta nhất định phải rời đi!
- Trịnh thiếu hiệp muốn đi, thiếp thân không ngăn cản, có điều, nơi này thiếp thân có một phần lễ vật nhỏ, muốn tặng cho Trịnh thiếu hiệp.
Hải Lạc Sương nói.
- Chuyện này...
Theo bản năng, Diệp Chân muốn cự tuyệt, ân tình của Hải Lạc Sương càng thiếu càng nhiều, đến lúc đó, Diệp Chân muốn không gia nhập Vạn Tinh Lâu cũng không được.
Có điều, Hải Lạc Sương hình như nhìn ra được Diệp Chân đang tìm cách từ chối.
- Trịnh thiếu hiệp không cần phải lo lắng, thật ra cũng không phải lễ vật gì, chỉ là một lời nhắn.