← Quay lại trang sách

Chương 278 Mưu Đồ Của Hải Lạc Sương

Hai vi khách quan, các ngươi đến đây ăn cơm hay ở trọ? Nếu ăn cơm, đầu bếp tiểu điếm vẫn chưa bắt đầu làm việc...

Trời vừa hừng đông, tiểu nhị với đôi mắt buồn ngủ mê ly vừa mới mở cửa lớn quán rượu, sắc mặt có chút phát xanh thấy một già một trẻ bước vào quán rượu.

- Ở trọ!

Đi ở phía trước là Hồ quản gia lạnh lùng nói một tiếng.

- Được, các ngươi muốn ở độc viện hay ở phòng trên....

- Độc viện, độc viện tốt nhất!

- Khách quan, độc viện tốt nhất của bản điếm trong vài ngày trước cũng đã bị bao rồi.

Thường xuyên liên hệ với võ giả, cách ăn nói của tiểu nhị vẫn rất không tệ.

- Bao rồi thì cũng không có việc gì, mang bọn ta đi xem một chút.

Bị một đêm hàn phong thổi, Hồ Soái Hồ công tử không nhịn được nói.

- Khách quan, việc này không hợp quy củ...

Lời tiểu nhị đang nói còn chưa nói xong, một thỏi vàng nặng mười lượng đã nện vào trong ngực hắn, lại phối hợp với đôi mắt trừng đến đỏ bừng của Hồ Soái Hồ công tử, tiểu nhị không nói hai lời đã xoay người dẫn đường.

Dẫn người chỉ một vòng đã có mười lượng hoàng kim cầm về túi, chuyện tốt như vậy, nhiều thêm mấy mối mới tốt.

Rất nhanh, tiểu nhị đã dẫn hai người chủ tớ Hồ Soái tới trước độc viện Diệp Chân ở. Nhắc tới cũng trùng hợp, lúc hai người vừa tới, cửa nhỏ của độc viện đã mở ra, Lục La đang bưng một chậu nước rửa mặt ra giội ở ra.

- Ừm?

Chỉ nhìn một cái, Lục La đã nhận ra mặt của Hồ Soái, Hồ đại công tử trong buổi tối hôm qua, ánh mắt kia đã trừng giống như con thỏ nhìn về phía trong độc viện bên cạnh.

- Đại biểu ca!

Không quyết định chắc chắn được, Lục La không khỏi hô lên một tiếng, các nàng đã biết được chuyện thích khách vào buổi sáng.

Diệp Chân bước ra khỏi cửa phòng đã thấy ánh mắt trừng giống như con thỏ của Hồ

Soái - Hồ đại công tử, khóe miệng lập tức hiện lên vẻ tươi cười.

Nhìn thấy Diệp Chân hoàn hảo không chút tổn hại nào, ánh mắt Hồ Soái lập tức trừng thẳng.

- Làm sao có thể cơ chứ?

Khi Hồ Soái kinh ngạc vô cùng, tu vi Diệp Chân vừa mới đột phá đến Hóa Linh cảnh, không giữ lại chút nào phóng thích ra ngoài, khí tức kinh người kia nháy mắt tuôn trào ra trong, khóe miệng Diệp Chân cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng đều. Dưới ánh mặt trời, chiếu xuống hết sức lạnh lẽo.

- Hóa... Linh!

Diệp Chân có khí tức của Hóa Linh cảnh kia khiến cho ánh mắt Hồ Soái lập tức trừng đến tròn vo, thoáng cái trái tim kịch liệt co quắp, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Mọi người đều không nói lời nào.

Hồ Soái hiểu rõ, Diệp Chân trực tiếp biểu hiện ra tu vi thực trước mặt hắn, đây là đại biểu Diệp Chân đã biết mọi việc. Thậm chí việc giải quyết thích khách kia, cũng nói ra hắn đã sử dụng Uẩn Linh Đan và đột phá đến Hóa Linh cảnh.

Đồng thời cũng đại biểu cho một tia hi vọng cuối cùng của Hồ Soái đã triệt để rơi vào khoảng không.

- Công tử!

Nhìn thấy thân hình Hồ Soái lung lay mấy cái, Hồ quản gia vội vàng đỡ Hồ Soái đang lay động muốn ngã, nhìn thoáng qua ánh mắt muốn giết người kia của Diệp Chân, liên tục không ngừng vịn Hồ Soái rời đi khỏi quán rượu.

- Ai da, hai vị khách quan, các ngươi không phải nói phải ở trọ sao?

Tiểu nhị cũng rất buồn bực.

- Hừ, tên thích khách kia nhất định do tên gia hỏa họ Hồ kia phái tới, đại biểu ca, sao ngươi lại dễ dàng buông tha cho hắn đến như vậy? Nếu không phải.... tối hôm qua ngươi...

Nhìn thấy chủ tớ Hồ gia giống như chạy trốn rời đi, gương mặt Lục La hiện lên vẻ không cam lòng.

- Ta cũng không muốn dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, nhưng nơi này là nội thành thần đô, ngươi cảm thấy có thể động thủ sao?

Diệp Chân bất đắc dĩ liếc Lục La một cái.

- Nhưng mà, Lục La, muội cảm thấy tên người thừa kế Hồ Soái - dòng chính kia đã mất đi cơ hội cuối cùng làm cho có thể đột phá đến Hóa Linh cảnh, e rằng kết cục kia chỉ sợ cũng sẽ không khá hơn chút nào đâu?

- Như thế thì từng người Hồ gia ở Thiết Thành đều là ác lang.

...

Lúc xế chiều, Diệp Chân lại nhận được một tấm thiệp mời, thiệp mời đề là, Hải Lạc Sương.

Nhận được thiệp mời của Hải Lạc Sương, Diệp Chân tự nhiên biết đã có chuyện gì xảy ra.

Nhận thứ tốt của người ta lớn như vậy, e rằng cũng đã đến lúc thực hiện lời cam kết.

Khi Diệp Chân nhận lấy thiệp mời Hải Lạc Sương đưa cho đến hội đấu giá Phân Hương Đan Vương, Diệp Chân cũng đã có ý định gia nhập Vạn Tinh Lâu.

Diệp Chân không phải loại người chỉ biết đem chữ có ơn tất báo này phủ lên ngoài miệng, Diệp Chân càng ưa thích dùng hành động thực tế.

Cho dù Hải Lạc Sương liên tiếp nói không cần hắn phải hồi báo ân tình làm gì, nhưng Diệp Chân cũng biết mình đã thiếu Hải Lạc Sương một ân tình to lớn. Đừng nói Liêu Phi Bạch là một trong ba đại Trấn Tinh của Vạn Tinh Lâu, cứ xem như không phải, Diệp Chân cũng sẽ sau khi xong chuyện này sẽ đi gia nhập Vạn Tinh

Lâu.

Chỉ có một việc khiến Diệp Chân rất ngạc nhiên.

Hải Lạc Sương ném ra vốn liếng lớn như vậy để kéo hắn tiến vào Vạn Tinh Lâu, đến cùng là vì cái gì?

Mặc dù Văn Thiên Ngọc nói thiệp mời Phân Hương Đan Vương không thể nào xuất hiện ở trên chợ đen, quả thực đây cũng là sự thực.

Nhưng mà, một tấm thiệp mời ngoại trừ chủ khách ra còn có thể mang theo hai người đi vào, ở trên chợ đen của Thần đô, một tấm có giá thấp nhất đã ra giá một trăm vạn lượng hoàng kim, hơn nữa còn loại có tiền mà không thể mua được.

Thế mà Hải Lạc Sương lại thẳng tay cho Diệp Chân một tấm thiệp mời thế này, giá trị kia e là khó có thể đánh giá được.

Huống chi Diệp Chân dựa vào thiệp mời này đã thành công lấy được Uẩn Linh Đan và Toái Ngọc Chân Kinh.

Không nói những thứ khác, chỉ cần Uẩn Linh Đan đã làm cho Diệp Chân thành công đột phá đến Hóa Linh cảnh thì nó đã là vật có giá trị liên thành.

Chuyện cho tới bây giờ, Diệp Chân nhận ân tình của Hải Lạc Sương quá nhiều nên cũng chỉ có thể thành thật gia nhập Vạn Tinh Lâu, dù Hải Lạc Sương muốn chuyển tay bán Diệp Chân đi thì Diệp Chân cũng phải làm cho nàng bán một lần.

Theo như trên thiệp mời nói, đêm nay phải làm nghi thức Diệp Chân gia nhập tổ chức Vạn Tinh Lâu, cho nên, Diệp Chân rất sớm đã đi tới cứ điểm của Vạn Tinh Lâu ở bên trong Thần đô, hội quán Trích Tinh.

Đi vào cửa hội quán Trích Tinh, Diệp Chân không khỏi kinh hãi.

Không phải bởi vì cửa hội quán Trích Tinh có hai Tỳ Hưu to lớn trấn trạch, mà bị tu vi hai thủ hộ vệ canh giữ ở cửa hội quán Trích Tinh làm cho cả kinh.

Dẫn Linh cảnh!

Thủ vệ hội quán cửa Trích Tinh lại có tu vi cũng đạt tới Dẫn Linh cảnh, mặc dù nói niên kỷ đã hơn ba mươi tuổi, nhưng chỉ bằng việc có thể sử dụng võ giả Dẫn Linh cảnh làm thủ vệ giữ cửa, cũng có thể nói rõ Vạn Tinh Lâu là nơi bất phàm.

Đối với việc này, Diệp Chân càng thêm hiếu kỳ, Vạn Tinh Lâu có thực lực hùng hậu như vậy vì sao nhất định phải mời chào hắn vào?

- Ha ha, Trịnh thiếu hiệp quả nhiên là người đáng tin!

Diệp Chân cầm thiệp mời tiến lên không bao lâu, người với phong thái ung dung -

Hải Lạc Sương mang theo hơn mười võ giả ra đón, Hải Lạc Sương tự mình hoan nghênh Diệp Chân là đã cho hắn lễ ngộ lớn nhất rồi.

Hải Lạc Sương đi ở phía trước, có một võ giả trung niên eo đeo trường đao với xương gò má cao ngất rớt lại ở phía sau nàng nửa bước, sau lưng hơn mười người võ giả, già, trung niên, trẻ đều có.

Hải Lạc Sương là cường giả Hồn Hải cảnh, Diệp Chân đã sớm biết, làm cho Diệp Chân kinh ngạc chính là sau lưng của Hải Lạc Sương - võ giả trung niên eo đeo trường đao với xương gò má cao ngất, quanh người lại cũng ẩn ẩn tản ra khí tức Hồn Hải cảnh.

Khí tức kia đủ làm cho lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân cảm thấy rất không được tự nhiên.

Diệp Chân cũng hiểu rõ ràng, đây là áp chế Thần Hồn đặc trưng của võ giả Hồn Hải cảnh.

Nhưng mà, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là võ giả trung niên eo đeo trường đao với xương gò má cao ngất nhìn chăm chú về phía hắn với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, không có chút thiện ý, căn bản không dính dáng gì cùng nghi thức hoan nghênh nhập hội.

Về phần mấy người già trẻ lớn bé sau lưng, tu vi phần lớn đều ở Hóa Linh cảnh.

Cũng có hai võ giả có khí tức Hồn Hải cảnh, thần sắc cũng không đồng nhất.

- Ta giới thiệu với chư vị một chút, này chính là người sắp nhập hội đêm nay -

Trịnh Phù Vân Trịnh thiếu hiệp. Trịnh thiếu hiệp, trước mắt ngươi là một trong ba đại Trấn Tinh của Vạn Tinh Lâu chúng ta, Cuồng Lôi Đao Diêm Côn Sơn, cũng là phó lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hắc Long vực chúng ta.

- Gặp qua Diêm tiền bối!

Đối mặt lời chào của Diệp Chân, Diêm Côn Sơn này chỉ hừ lạnh một tiếng từ lỗ mũi, có chút gật đầu coi như qua.

Lại tùy ý giới thiệu một phen, đám người đã nghênh đón Diệp Chân tiến vào hội quán Trích Tinh.

- Diêm phó lâu chủ, làm phiền ngươi chuẩn bị một chút nghi thức nhập lâu, có một số việc ta cần cùng Trịnh thiếu hiệp đơn độc nói qua trước một chút.

Diêm Côn Sơn quét qua Diệp Chân một, khẽ lên tiếng, sau đó mang theo một đám người rời đi, mà Hải Lạc Sương thì lại đơn độc mang theo Diệp Chân đi đến hậu viện của hội quán Trích Tinh.

Sau khi tiến vào viện, Diệp Chân mới phát hiện, hội quán Trích Tinh này lại to đến thần kỳ, phạm vi trước sau cũng phải hơn mười dặm. Ở bên trong Thần đô, nơi nơi đều là tấc đất tấc vàng, có được một khối địa bàn lớn như thế, đây cũng là chỗ bất phàm của Vạn Tinh Lâu.

- Diệp thiếu hiệp....

Hải Lạc Sương mới mở miệng, thần sắc của Diệp Chân liền hơi đổi, ánh mắt nhìn về phía xung quanh, xung quanh Thần đô, Diệp Chân vẫn có chút lo lắng mình sẽ bại lộ thân phận.

Bên trong Thần đô, trưởng lão Huyễn Thần tông đến Hồn Hải cảnh thế nhưng lại không ít.

- Diệp thiếu hiệp yên tâm, toà lầu nhỏ này là nơi bí mật của Vạn Tinh Lâu của thiếp thân, xung quanh đều có trận pháp thủ hộ, ngay cả cường giả Hồn Hải cảnh tới cũng đừng hòng nghe lén thần không biết quỷ không hay.

Diệp Chân nhẹ gật đầu, hắn cũng thoáng yên tâm, Hải Lạc Sương làm việc vẫn rất đáng tin, chí ít vừa rồi đã không có nói tên thật của hắn ở trước mặt người khác.

- Diệp thiếu hiệp, hôm nay đến đây, ngươi thấy thực lực của Vạn Tinh Lâu ta như thế nào?

- Thực lực? Diêm phó lâu chủ kia có khí tức khiến ta cảm ứng không được, nhưng tu vi hẳn vô cùng cường hãn. Đi ra còn có hai cường giả Hồn Hải cảnh, ba người khác tất cả đều là võ giả Hóa Linh cảnh, hơn nữa phần lớn đều là Hóa Linh cảnh tam trọng trở lên, Vạn Tinh Lâu có thực lực này, xác thực cường hãn!

- Nếu như ta nói cho Diệp thiếu hiệp biết hôm nay người xuất hiện ở trước mặt của Diệp thiếu hiệp vẫn chưa tới một phần ba thực lực của Vạn Tinh Lâu ở Hắc Long Vực, Diệp thiếu hiệp sẽ có cảm tưởng hoặc nghi hoặc gì?

- Cảm tưởng hoặc nghi hoặc gì?

- Diệp thiếu hiệp không cảm thấy, Vạn Tinh Lâu ta có thực lực cường hãn như thế thì vì sao thiếp thân phải năm lần bảy lượt mời Diệp thiếu hiệp gia nhập Vạn Tinh Lâu sao?

- Diệp thiếu hiệp sợ là không biết, sau khi thiếp thân biết được thân phận thật sự của Diệp thiếu hiệp, cơ hồ là mừng rỡ muốn điên.

Hải Lạc Sương có chút khác thường.

Diệp Chân có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ, hắn vẫn có vấn đề không hiểu, vừa thấy mặt Hải Lạc Sương lại nói ra suy nghĩ của hắn.

- Nói thật, trên đường tới đây ta luôn một mực muốn nói đến vấn đề này, nhưng nghĩ mãi mà không rõ.

- Thật ra, thiếp thân đối với Diệp thiếu hiệp là có mưu đồ.

- Mưu đồ?

Diệp Chân khẽ cau mày hỏi lại.

- Ha ha, thật ra cũng không tính là mưu đồ gì, chỉ là trong quy củ của Vạn Tinh Lâu mà thôi.

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Chân hơi động một chút.

- Quy cũ bên trong Vạn Tinh Lâu? Lúc trước không phải Hải lâu chủ nói, Vạn Tinh Lâu là một tổ chức tự do thuần túy hay sao, không có bất kỳ quy cũ quản thúc người khác hay?

- Điểm này ta có thể đảm bảo! Nhưng mà, quy củ bên trong Vạn Tinh Lâu này là cả hai cùng có lợi, đối với tất cả mọi người có chỗ tốt. Cũng là nguyên nhân căn bản nhất mà thiếp thân phí hết tâm tư mời Diệp công tử gia nhập hội.

Hải Lạc Sương chậm rãi nói.

- Xin rửa tai lắng nghe!