Chương 293 Âm Mưu Của Ngọc gia
Thật có lỗi.... Ta đã có hôn thê!
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của tộc trưởng Ngọc gia Ngọc Phi Long, thần sắc Diệp Chân có chút bất đắc dĩ…
Thần sắc Ngọc Phi Long biến đổi, trên mặt hiện lên thống khổ nồng đậm, trong phòng đột ngột trở nên an tĩnh. Loại tình huồng này, Diệp Chân nói gì cũng không thích hợp, nên vẫn an tĩnh trầm mặc.
Sau mấy khắc trầm mặc, Ngọc Phi Long đột nhiên mở miệng.
- Trịnh thiếu hiệp, thật ra đối với võ giả chúng ta mà nói, tam thê tứ thiếp rất bình thường, nếu như ngươi nguyện ý, ta tin cho dù lão phu, hay tiểu nữ cũng sẽ không…Ngại.
Sắc mặt Ngọc Phi Long có chút đỏ lên, hắn nói mấy lời đó rất gian nan.
Ngọc gia cũng coi như thế lực cường đại một phương, có thể nhượng bộ đến như vậy, đủ thấy họ có bao nhiêu thành ý.
Đương nhiên, thành ý của tộc trưởng Ngọc gia Ngọc Phi Long, Diệp Chân cũng nhìn thấy, nếu là chuyện khác, nói không chừng Diệp Chân sẽ đồng ý, nhưng đây là đại sự chung thân.
- Ngọc tộc trưởng, thật có lỗi, những ngày gần đây, ta vẫn luôn xem Ngọc Tĩnh như muội muội....
Gân xanh trên trán Ngọc Phi Long hiện rõ lên, một đoàn tinh quang từ loé lên trong mắt, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, thần sắc đã khôi phục lại bình thường.
- Dưa hái xanh không ngọt, đã như vậy... chỉ là Tĩnh nhi không... Phúc khí!
- Là ta không phúc khí mới đúng!
- Ai nha, không nói nữa, tới đây uống rượu!
Ngọc Phi Long lần nữa nâng chén hướng về Diệp Chân, trên mặt không nhìn ra một tia xấu hổ vì bị từ chối.
- Đúng rồi, Trịnh thiếu hiệp, ngươi vừa mới nói có chuyện tìm ta, hiện tại có thể nói không!
Ngọc Phi Long hoie lại.
Thần sắc Diệp Chân đột ngột trở nên có chút xấu hổ, vừa mới từ chối thành ý mối hôn sự của Ngọc Phi Long, hiện tại lại nhắc lại muốn đổi lấy Ngọc Thần - Xích Linh Ngọc Tuỷ mà Ngọc gia cung phụng, thấy thế nào cũng không chân chính.
- Cái này, được rồi!
Diệp Chân cảm thấy, hôm nay không thích hợp nói chuyện này.
- Ha ha, Trịnh thiếu hiệp xem Ngọc Phi Long ta là người như thế nào? Tình là tình, ân là ân. Tình chưa thành, nhưng Trịnh thiếu hiệp đối với Ngọc gia chúng ta lại đại ân, ai cũng không thể xoá đi.
- Trình thiếu hiệp có chuyện gì khó nói cứ nói thẳng. Chỉ cần có thể làm, Ngọc Phi Long ta tuyệt đối không nhăn lông mày nửa lần.
Ngọc Phi Long cực kỳ hào khí.
- Ngọc tộc trưởng, là như vậy, ta phát hiện khối Ngọc Thần quý tộc cung phụng là một khối Xích Linh Ngọc Tuỷ. Ta biết yêu cầu này rất quá mức. Nhưng vẫn hy vọng, nếu như có thể, mời Ngọc tộc trưởng chuyển nhượng Xích Linh Ngọc Tuỷ lại cho ta, tại hạ cũng tuyệt đối sẽ trả một giá khiến Ngọc tộc trưởng hài lòng!
Diệp Chân nói một hơi, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Ngọc Phi Long, ngay sau đó thấy thần sắc Ngọc Phi Long biến hoá.
- Theo lý thuyết, lấy đại ân của Trịnh thiếu hiệp đối với Ngọc gia, đưa khối Xích Linh Ngọc Tuỷ này cầm đi cũng không sao. Nhưng mà, khối Xích Linh Ngọc Tuỷ này chính là vật Ngọc Thần mà Ngọc gia chúng ta cung phụng từ trước đến nay, không thể khinh động.
- Nếu lúc trước, có tam đệ Ngọc Hải Long ngăn cản, ta không nghĩ đến việc động tới khối Xích Linh Ngọc Tuỷ này. Nhưng mà, bây giờ, lại không vấn đề gì. Nhưng thứ này chính là của toàn cả gia tộc, không thể tặng không cho Trịnh thiếu hiệp.
- Lão phu muốn nghe xem, Trịnh thiếu hiệp có thể ra giá bao nhiêu?
- Như vậy, trước hết tạ ơn Ngọc tộc trưởng. Còn giá tiền, ta muốn dùng....
Nói đến đây, Diệp Chân đột nhiên trầm ngâm.
Xích Linh Ngọc Tuỷ này vô cùng trân quý, đối với Diệp Chân mà nói, quả thực là bảo vật vô giá, tiền hàng bình thường nhất định không cách nào đả động được đến Ngọc gia.
Nhưng mà Ngọc gia cũng tu luyện ngọc Linh Lực, Diệp Chân chưa xem tộc trưởng Ngọc gia Ngọc Phi Long ra tay, nhưng nhìn từ thực lực Ngọc Ninh bày ra, công pháp Ngọc gia tu luyện rất phổ thông, cũng không có gì đặc biệt.
Nếu Diệp Chân xuất ra Toái Ngọc Chân Kinh trao đổi, Diệp Chân tin chắc, người Ngọc gia nhất định sẽ sớm động tâm.
Nhưng mà, Diệp Chân chắc chắn sẽ không lấy toàn bộ Toái Ngọc Chân Kinh ra, Diệp Chân đang suy nghĩ, lấy nửa phần trên của Toái Ngọc Chân Kinh làm cho trao đổi, hay cầm nửa bộ dưới Toái Ngọc chiến làm cho trao đổi?
Nhưng cho dù nửa phần trên hay nửa bộ sau, Ngọc gia cũng sẽ không thiếu, bởi vì bản thân Ngọc gia tu tập ngọc Linh Lực.
Trong thời gian ngắn, Diệp Chân phân vân nên lấy hay bỏ.
- Ngọc tộc trưởng, ta nghĩ....
Cũng tại khi Diệp Chân đang suy tính, tinh quang trong mắt Ngọc Phi Long lấp loé, ngay khi Diệp Chân mở lời ra giá, Ngọc Phi Long đột nhiên cười ha ha, đánh gãy lời nói của Diệp Chân.
- Đã làm khó Trịnh thiếu hiệp rồi, giá tiền này làm cho lão phu nói đi! Trịnh thiếu hiệp là đại ân nhân của Ngọc gia chúng ta, cho nên, Xích Linh Ngọc Tuỷ này lão phu nửa mua nửa tặng đi.
Mười lăm vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh, ngươi xem thế nào?
- Cái gì? Mười lăm vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh?
Ánh mắt Diệp Chân đột ngột trừng lớn.
- Thế nào, Trịnh thiếu hiệp ngại nhiều? Cái giá tiền này, thật ra....
- Không phải ngại nhiều, ta còn cảm thấy có chút thấp!
Nói thật, trong mắt Diệp Chân, Xích Linh Ngọc Tuỷ này nếu lấy được từ hội đấu giá, trăm vạn Hạ phẩm Linh Tinh nói không chừng cũng có thể lấy được.
- Ha ha ha ha, đương nhiên, cũng chính là Trịnh thiếu hiệp mới có được đãi ngộ này, nếu người khác muốn mua Xích Linh Ngọc Tuỷ này, lão phu đã sớm ném hắn ra cửa.
- Tốt, chuyện này quyết định như vậy đi. Nhưng mà, Trình thiếu hiệp, Xích Linh Ngọc Tuỷ này, hiện tại lão phu không thể cho ngươi, nhanh nhất cũng phải ngày mai. Bất kể như thế nào, lão phu cũng phải nói với mấy trưởng lão một tiếng, bằng không, bọn hắn sẽ tưởng Ngọc gia gặp trộm nữa.
Nói xong, tộc trưởng Ngọc gia Ngọc Phi Long cười rời khỏi phòng của Diệp Chân.
Ngọc Phi Long đi rồi, Diệp Chân càng nghĩ đến chuyện này càng cảm thấy kỳ quái, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, không hợp lẽ thường.
Ngọc Phi Long cầu hôn cho nữ nhi Ngọc Tĩnh của mình, tư thái vô cùng thấp ( tư thái = tư thế, dáng điệu), lại bị Diệp Chân hai lần từ chối, thế mà hắn cũng không hề nổi giận, nhịn xuống lửa giận, Diệp Chân có thể lý giải, dù sao thì việc này cũng không cưỡng cầu được.
Nhưng khi Diệp Chân thỉnh cầu mua tế phẩm Ngọc Thần Xích Linh Ngọc Tuỷ mà bọn hắn cung phụng thì lại không đúng.
Người Ngọc gia đối với Ngọc Thần vô cùng thành kính, Diệp Chân ngày đó đã sớm chứng kiến. Thậm chí vừa rồi Diệp Chân còn chuẩn bị Ngọc Phi Long trở mặt nổi giận tại chỗ, sau đó ném ra Toái Ngọc Chân Kinh để đổi lấy Xích Linh Ngọc Tuỷ.
Dùng nửa bộ Toái Ngọc Chân Kinh đổi lấy Xích Linh Ngọc Tuỷ, Diệp Chân đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
Bản thân Xích Linh Ngọc Tuỷ có giá trị cực kỳ to lớn, đối với người có nhu cầu mãnh liệt mà nói, đơn giản là vô giá. Hơn nữa trong suy nghĩ của người Ngọc gia, địa vị cũng không bình thường, chính là cung phụng Ngọc Thần tế phẩm, đồ vật bình thường, người Ngọc gia chắc chắn sẽ không động tâm.
Nhưng Diệp Chân không ngờ, Ngọc Phi Long lại chủ động cho Diệp Chân một giá thấp đến khó tin như vậy.
Muốn nói Ngọc Phi Long hiện tại báo ân, thế nhưng ân tình đã sớm báo qua.
Lúc mời tới Phù Ngọc đảo, Ngọc Phi Long thanh toán thù lao của Diệp Chân từng mục một toàn bộ, bao gồm phí tổn bảo hộ Ngọc Ninh, cứu tộc nhân của Ngọc gia, giết Ngọc Hải Long, từng cái đều tính cho Diệp Chân.
Có thể nói, Ngọc Phi Long tính toán sổ sách vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng khôn khéo.
Nhưng bây giờ lại giao dịch Xích Linh Ngọc Tuỷ cho diệp Chân làm cho lấy một giá thấp hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là, Ngọc Phi Long nói phải cho bốn tộc lão Ngọc gia một câu trả lời thoả đáng. Dùng mười lăm vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh bằng một phần mười giá cả giao cho các trưởng lão sao?
Hơn nữa, suy luận từ bản tính, Diệp Chân vừa từ chối Ngọc Phi Long cầu hôn, Ngọc Phi Long hẳn phải mượn cơ hội áp chế Diệp Chân mới đúng. Trừ phi Ngọc Phi Long là thánh nhân!
Thế nhưng Ngọc Phi Long là thánh nhân sao?
Không phải!
Không chỉ không phải thánh nhân, hơn nữa còn có mấy phần ý tứ âm hiểm.
Hôm đó tại Ngư Nhi đảo khoanh tay đứng nhìn ngồi xem Ngọc Hải Long ra tay với Diệp Chân, chính là chứng cứ rõ ràng.
Dù sao cho dù Diệp Chân làm Ngọc Hải Long trọng thương hay Ngọc Hải Long xử lý Diệp Chân, đối với Ngọc Phi Long hắn đều là chuyện tốt, Ngọc Phi Long đều có thể dễ dàng xử lý người còn lại.
Câu hỏi cứ như vậy nảy ra, tại sao Ngọc Phi Long phải cho Diệp Chân một giá thấp đến như vậy?
Diệp Chân chậm rãi thấy lạnh cả người từ đuôi xương cụt bay thẳng đến ót.
Không đúng, khẳng định không đúng.
Kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ nói cho Diệp Chân biết, trong này, khẳng định ẩn chứa nguy hiểm to lớn. Bánh từ trên trời rơi xuống, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nhìn ra đêm tối đen như mực, tràn ngập toàn bộ trên đảo sương mù, Diệp Chân nhẹ nhàng vỗ tiểu Miêu trong ngực.
- Tiểu Miêu, đuổi theo xem!
Meo ô!
Khẽ kêu một tiếng, Vân Dực Hổ tiểu Miêu đột nhiên co lại lớn chừng bàn tay nhảy ra từ trong ngực Diệp Chân, cánh đầy thịt thoáng cái nhẹ nhún, một đoàn vân khí liền tụ tập quanh người, ẩn tại trong đó.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiểu Miêu biến thành vân khí lớn chừng bàn tay, vô thanh vô tức sáp nhập vào trong sương mù vô biên bên trên Phù Ngọc đảo.
…
Trong phủ Ngọc gia, Ngọc Phi Long đi nhanh trong hành lang, gương mặt âm trầm, thần sắc không còn chút ý cười như lúc nói chuyện với Diệp Chân.
Bởi vì tứ phía Phù Ngọc đảo bị nước bao quanh, nên trời vừa tối, sương mù rất nhiều, đến nỗi có một cụm sương mù lớn bằng bàn tay theo sau Ngọc Phi Long mấy chục mét mà hắn cũng không phát hiện ra.
Việc này cũng không kỳ quái, bởi vì tụ lại phong vân chính là năng lực thiên phú của Vân Dực Hổ, chỉ cần đôi cánh thịt kia thoáng mở ra, không cần lay động bất kỳ lực lượng nào, vân khí cũng sẽ tự động tụ tập đến, đơn giản giống như ăn cơm uống nước, không có bất kỳ lực lượng nào tác động.
Bằng không, chỉ cần có một tia lực lượng khác thường tác động, cường giả Hồn Hải cảnh Ngọc Phi Long này có thể phát hiện ra.
Tiểu Miêu Vân Dực Hổ bám theo một đoạn, bay vào đại trạch Ngọc giam chỗ thủ vệ sâm nghiêm, nội đường đèn đuốc sáng trưng.
Đến nội đường, tiểu Miêu cũng không dám bay vào, chỉ cần sương mù khẽ động, đã trôi dạt đến chỗ cửa sổ, nếu cẩn thận có thể nghe thấy.
- Đại ca/Tộc trưởng, chuyện làm thế nào đây?
Bên trong nội đường, bốn trưởng lão Ngọc gia đều đang ngồi, gương mặt vội vàng.
- Không, hắn từ chối nói đến chuyện hôn nhân.
Gương mặt Ngọc Phi Long nặng nề.
- Tộc trưởng, ta đã sớm nói với ngươi, nếu thủ đoạn mềm dẻo không thành, muốn đạt được bí tịch thất truyền của Ngọc gia chúng ta phải dùng đến biện pháp mạnh bạo.
Gương mặt Nhị trưởng lão Ngọc gia - Ngọc Chính Dương nói với vẻ bất mãn.
- Ngươi thấy ta không nghĩ đến việc cứng rắn hay sao? Tên tiểu tử kia lấy sức lực một thân một mình đã có thể chống đỡ Phúc Hải Thái Tuế trăm hơi thở, bản lĩnh này, đừng nói các ngươi, chính là ta chưa chắc chắn có thể làm được.
- Nếu không phải biện pháp mạnh bạo không nắm chắc, vì sao ta phải bất cứ giá nào mà hạ mình như thế?
Ngọc Phi Long nói đên đây, gương mặt trở nên âm trầm.
- Tộc trưởng, tên tiểu tử này cường đại như thế, nguyên nhân chẳng phải bởi vì do hắn tu luyện Toái Ngọc Chân Kinh của Ngọc gia ta đã bị mất đi đó hay sao. Nếu như có thể đoạt lại Toái Ngọc Chân Kinh, Ngọc gia chúng ta rốt cuộc không cần chịu đựng sụ tức giận của người đó nữa rồi.
- Tộc trưởng, đêm dài lắm mộng, để ít sinh ra thêm vấn đề khác, bây giờ chúng ta cần phải tiên hạ thủ vi cường!
Đại trưởng lão Ngọc gia, Ngọc Chính Lân nói ra suy nghĩ của mình.
- Yên tâm đi, tên tiểu tử này lại vọng tưởng mua Ngọc Thần Xích Linh Ngọc Tủy mà Ngọc gia chúng ta cung phụng đi tu luyện Toái Ngọc Chân Kinh, đã bị ta dùng ngôn ngữ kéo lại, nhưng mà, cũng chỉ có thể kéo dài một ngày hay nửa ngày mà thôi.
- Hơn nữa, chuyện này có quan hệ đến Ngọc gia chúng ta, gia tộc chúng ta đã mấy trăm năm hưng thịnh, cho nên chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại! Dù nhân số bây giờ có ưu thế áp đảo, chúng ta cũng phải thật cẩn thận mà mưu đồ bố trí một phen, đợi sáng mai ta dẫn hắn tới đây, các ngươi phải nhớ tranh thủ thời cơ hành động!
- Tốt.
Nghe thanh âm của mọi người Ngọc gia, thần sắc Diệp Chân đã trở nên tái nhợt!