Chương 305 Lưu Quang Hoa Điệp Vương
Khi Diệp Chân bước ra cửa phòng, đập vào mắt chính là hai đôi cánh bao trùm che khuất bầu trời đang bay hướng về sơn môn Thanh La tông...
Toàn bộ bầu trời lập tức tối sầm lại, trong nháy mắt toàn bộ Thanh La tông như từ ban ngày thành đêm tối, cuồng phong gào thét, khí lưu xung quanh bay loạn, vô số cây cối, hoa cỏ, linh dược bị cuồng phong kia quét sạch bay lên, bay loạn đầy trời.
Tiếng kinh hô, tiếng hét phẫn nộ từ tất cả đỉnh núi của Thanh La tông đồng thời vang lên, từng đạo từng đạo quang hoa trận pháp xen lẫn sáng lên, che lại dược điền to to nhỏ nhỏ trong Thanh La tông.
Nhưng, bốn cánh kia vỗ một cái, Thiên Địa nguyên khí hóa thành gió bão bay loạn xạ, cuồng quyển hướng về phía tất cả đỉnh núi của Thanh La tông, quang mang trận pháp bay lên, lập tức, địa phương quang mang trận pháp hơi yếu sẽ lung lay muốn tán.
Một tiếng hừ lạnh cực kỳ bất mãn vang lên từ chủ phong Thanh La tông, cùng nhau bay lên, là một tiểu đỉnh màu xanh biếc, thời khắc tiểu đỉnh bay ra, tản ra ra lượng lớn ánh sáng màu xanh biếc, trong thời gian ngắn ngưng tụ thành một đại đỉnh có diện tích to lớn, bảo vệ bao quanh Thanh La tông.
Thần kỳ hơn chính là, khi ánh sáng màu xanh biếc chiếu rọi xuống, những nhánh cây cối bị gãy, linh thảo, linh dược bị tàn phá, đang bay tứ tung chợt ngừng lại.
- Ha ha ha ha, trăm năm qua lần đầu tiên khống chế điều khiển Lưu Quang Hoa Điệp Vương, có chút chưa quen, xin Qua chưởng môn thứ lỗi, thứ lỗi!
Một người tai to mặt lớn đẫy đà, thân áo xanh trên đầu đội mũ màu xanh, bộ dáng quản gia nhảy ra từ trên cái bóng to lớn kia xuống, cười ha ha.
Chưởng môn Thanh La tông Qua Vạn Phong nắm chặt tay trong tay áo, lại không cầm được run rẩy, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Phóng tầm mắt nhìn một mảnh hỗn độn khắp toàn bộ Thanh La tông, đừng nói những hoa cỏ cây cối phổ thông, dựa vào Thanh La tông, nửa tháng công phu mới có thể bình phục.
Nhưng dược điền trong các núi, tổn hại rất nghiêm trọng.
Nhất là mười mấy khối dược điền trung tâm Thanh La tông phía dưới Lưu Quang Hoa Điệp Vương, bị hủy hơn phân nửa, dược điền trung tâm quan trọng nhất, trân quý nhất của Thanh La tông.
Trái tim Qua Vạn Phong đều đang chảy máu, một bên khác, có linh dược, dược linh hơn trăm năm.
- Hoa quản gia. Ngươi đang chê cười Qua mỗ không kiến thức sao? Tọa kỵ Lưu Quang Hoa Điệp Vương của Thiên Nam Hoa Vương Hoa Mãn Thiên, ngươi lại có khả năng khống chế?
Qua Vạn Phong lạnh lùng nói.
Nghe vậy, trong lòng Diệp Chân hơi động, thật đúng có chuyện như vậy.
Nghe nói Lưu Quang Hoa Điệp Vương là tọa kỵ thành danh của Thiên Nam Hoa Vương, cũng không phải một kẻ gia nô có thể khống chế.
Đây chính là Yêu Thú Thiên giai Hạ phẩm, lại là Yêu Thú Vương cấp, là Yêu Thú có thể đối kháng với cường giả Chú Mạch cảnh. Từ trước đến nay đều được dòng chính Hoa gia khống chế.
Về phần sơ suất, chuyện kia càng không có khả năng, chỉ cần có khống thú ngọc phù. Tuyệt đối có thể sai sử như cánh tay, nhất định sẽ không xuất hiện tình huống không khống chế được.
Hơn nữa vừa rồi Lưu Quang Hoa Điệp Vương cố ý tản ra uy nghiêm của Yêu Thú Vương cấp, ngay cả Vân Dực Hổ tiểu Miêu cũng run lẩy bẩy, Thiên Nam Hoa gia này đang thị uy.
Về phần Thanh La tông, bọn hắn căn bản không để vào mắt.
- Ha ha ha ha...a.
Hoa quản gia cười to mấy tiếng, lập tức xoay người làm một tư thế xin mời.
- Cho mời Thiếu chủ!
Khi bốn tên hộ vệ bước ra từ trên lưng Lưu Quang Hoa Điệp Vương, sau đó, một thanh niên áo trắng tay cầm quạt xếp bước ra một bước, sau lưng lại có bốn tên hộ vệ theo sát.
Con ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại.
Khí tức thanh niên áo trắng kia cũng không quá kinh người, Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, nhưng tám tên hộ vệ trước sau, nguyên một đám đều tản ra khí tức Hồn Hải cảnh.
Bất luận gia thế, chỉ dựa vào phần lực lượng hộ vệ này có thể làm cho các thế lực đỉnh cấp khắp Hắc Long Vực choáng váng.
Mọi người chen chúc phía sau thanh niên áo trắng, nghĩ đến chính là Thiếu chủ
Hoa Vô Song thế hệ này của Thiên Nam Hoa gia.
Hoa Vương thế gia không hổ là thế gia, Hoa Vô Song tùy tiện đứng trên bầu trời đã có một loại khí thế ngạo nhân đập vào mặt. Tầm mắt cụp xuống, mắt lé hướng về phía Qua Vạn Phong, mặc dù không nói một chữ, nhưng ý tứ lại biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Trong nháy mắt tiếp theo, da mặt Qua Vạn Phong lập tức đỏ bừng.
Hắn nghĩ tới Hoa gia Thiếu chủ sẽ vô cùng ngạo khí, nhưng không ngờ lại đến như thế, lại muốn cường giả Chú Mạch cảnh như hắn chủ động chào hỏi.
Sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng, Qua Vạn Phong vẫn cắn răng nhẫn nhịn.
Hùng uy của Thiên Nam Hoa gia năm trăm năm qua không phải bất kỳ kẻ nào đều có tư cách va chạm.
- Bản tọa đại biểu cho trên dưới Thanh La tông, hoan nghênh Hoa công tử đến. Chỉ là động tĩnh Hoa công tử giá lâm có phải quá lớn hay không?
Ngoại trừ tôn nghiêm của cường giả Chú Mạch cảnh, Qua Vạn Phong vẫn biểu đạt ra một tia bất mãn.
- Ha ha, gia gia của ta nói, Thanh La tông trên phương diện nào cũng yếu kém, chỉ có phương diện gieo trồng linh dược hoa cỏ có thể xưng thiên hạ đệ nhất, ngay cả Hoa nô Hoa Vương cốc chúng ta cũng không bằng.
- Trước đó vài ngày rời khỏi Hoa Vương cốc, mấy bồn hoa sơn trà gia gia âu yếm có chút héo úa, cho nên hôm nay đến, không nhịn được muốn xem thử bản sự của Qua chưởng môn, nếu xác thực cao minh, mấy bồn hoa sơn trà gia gia ta âu yếm sẽ được cứu rồi.
Lời vừa nói, Qua Vạn Phong nghiến răng nghiến lợi, từ trên xuống dưới Thanh La tông càng thêm biến sắc.
Thanh La tông ngoại trừ linh dược hoa cỏ ra, những thứ khác đều không được rèn luyện nhiều, nên còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận. Nhưng Hoa Vô Song dám so sánh chưởng môn Thanh La tông bọn hắn với Hoa nô Hoa Vương cốc, chuyện này đối với Thanh La tông chính là vũ nhục.
Nếu đổi thành bất kỳ kẻ nào khác, đều phải sẽ chết.
Nhưng Qua Vạn Phong lại cố gắng nhẫn nhịn, cố nén khẩu khí.
Khỏi cần phải nói, mười người trước mắt này lại thêm một con Thiên giai Hạ phẩm Yêu Thú Lưu Quang Hoa Điệp Vương cũng không phải bọn hắn có thể đối phó.
- Hoa công tử khen trật rồi, bản sự chăm sóc hoa cỏ của Thanh La tông chúng ta rất kém, không biết lần này Hoa công tử đột nhiên giá lâm, muốn làm gì?
Người quen thuộc Qua Vạn Phong có thể nghe ra hắn đã tức giận. Cũng may Qua Vạn Phong là chưởng môn Thanh La tông, nếu không phải chưởng môn, lúc này đã có ý đánh cho người trước mắt một trận vang dội giang hồ.
Hết cách rồi, địa thế mạnh hơn người, hùng uy năm trăm năm của Thiên Nam Hoa gia cũng không phải dựa vào miệng thổi phồng lên.
Diệp Chân phía dưới nhìn biểu hiện của Hoa Vô Song lại liên tiếp gật đầu, từng chút nghiệm chứng tình báo hắn lấy được, từng bước một hoàn thiện kế hoạch của bản thân.
- Thì ra là như vậy, xem ra mấy bồn hoa sơn trà của gia gia ta phải mời cao minh khác.
Xoát một tiếng, Hoa Vô Song mở ra quạt xếp.
- Hôm nay bản công tử tới đây thuận đường đến đón Bách Hoa Phi Lục La bản công tử chọn trúng.
- Trước đón về? Không phải nói hai tháng sau sẽ có đội đón dâu ngũ tới đón Bách Hoa Phi sao? Sao bây giờ lại vội vàng như thế...
- Do bản công tử giờ muốn như thế!
Một câu của Hoa Vô Song khiến cho Qua Vạn Phong câm lặng, sắc mặt Qua Vạn Phong tái xanh dùng ánh mắt nhìn lướt qua Diệp Chân trên ngọn núi nhỏ vô danh, đột nhiên có chút hâm mộ Diệp Chân.
Nếu thời thiếu niên hắn như Diệp Chân không có quá nhiều ràng buộc, hắn cũng thật muốn xông lên, đánh Hoa Vô Song trước mắt này một trận thật hung.
Vốn dĩ theo tính tình của Qua Vạn Phong, tuyệt đối sẽ không dám đắc tội Hoa gia, sẽ không dám trợ giúp Diệp Chân. Nhưng hiện tại, Qua Vạn Phong đột nhiên muốn giúp Diệp Chân một tay.
- A, đó là tự nhiên. Hoa công tử sớm đón Bách Hoa Phi đã chọn trúng, ai cũng không phản đối, nhưng hiện tại có một chút tình huống.
Sắc mặt Hoa Vô Song đột nhiên biến đổi, con ngươi vốn dĩ lạnh nhạt lập tức trở nên lóe sáng như đao phong, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Qua Vạn Phong.
- Tình huống? Qua chưởng môn đang nói giỡn?
Kỳ thật, thông qua tín phù Văn Thiên Ngọc, Hoa Vô Song đã biết tình huống nơi này. Tranh đoạt với một người bình thường, đối với Thiếu chủ Thiên Nam Hoa gia Hoa Vô Song hắn mà nói, là chuyện hạ mình.
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của bọn hắn, vừa đến Thanh La tông, không quản mọi việc, trực tiếp đón Lục La đi, người tên Trịnh Phù Vân sẽ bị hắn xem như con ruồi không nhìn thấy.
Nhưng hắn không ngờ, Qua Vạn Phong vậy mà trước đặt chuyện này lên mặt bàn. Mặc dù lúc trước biểu hiện cuồng ngạo, Hoa Vô Song cũng không thể không cho cường giả Chú Mạch cảnh mặt mũi.
- Trước đây thời điểm tuyển định Bách Hoa Phi, có một việc quên nói, Lục La - đệ tử tông ta, kỳ thật trước đó đã có hôn ước, hơn nữa vị hôn phu cũng đã tới Thanh La tông nhiều lần.
Ngay lúc này, ánh mắt Qua Vạn Phong nhìn về phía Diệp Chân, hướng về phía Diệp Chân quát lên.
- Trịnh Phù Vân, việc hôn ước, ta đã đưa ra, tiếp đó, chính ngươi tự giải quyết với Hoa công tử đi.
- Đa tạ Qua chưởng môn!
Diệp Chân gật đầu cảm kích với Qua Vạn Phong, đừng nhìn Qua Vạn Phong chỉ nói mấy câu đã chuyện này đặt tới mặt bàn giảm đi rất nhiều chuyện cho Diệp Chân, nhưng nó xem như là đại ân giúp Diệp Chân một lần.
Ánh mắt Hoa Vô Song theo Qua Vạn Phong thanh âm nhìn về phía Diệp Chân, khi thấy Diệp Chân, ánh mắt biến thành một loại trêu tức.
- Tiểu tử, ngươi là cái thá gì? Dám tranh giành với ta?
- Đối với bản công tử, một Bách Hoa Phi không tính là gì, như một đóa hoa có thể tiện tay vứt bỏ, nhưng, nếu bản công tử chướng mắt, cũng phải do bản công tử tự tay ném đi, về phần ngươi, là cái thá gì?
- Chỉ cần bản công tử ra lệnh một tiếng, ngươi sẽ giống như một con gián, bị một đầu ngón tay thịt nát xương tan!
- Không sai, nhưng ngay lúc chết, con gián cũng có thể để ngươi ác tâm một phen chẳng phải sao?
Khóe miệng Diệp Chân đột nhiên hiện ra một tia cười nhạo.
- Không sai, Hoa Vô Song, ngươi là thiên chi kiêu tử, ngươi là có được hùng uy năm trăm năm của Thiên Nam Hoa gia.
- Nhưng mọi việc này, tất cả đều do tiên tổ nhà ngươi giãy tới, không có liên quan đến bản sự của ngươi! Hôm nay ngươi dám khinh Qua chưởng môn, dựa vào cái gì? Dựa vào hùng uy Thiên Nam Hoa gia của người, mà không phải bản sự Hoa Vô Song của ngươi!
Sắc mặt Hoa Vô Song đột ngột biến đổi, Hoa quản gia bên cạnh bắt đầu nổi giận.
- Lớn mật, dám vũ nhục thiếu...
- Để hắn nói!
Hoa Vô Song lạnh giọng nói.
- Thiếu chủ?
- Im miệng, ta nói để hắn nói!
Hoa Vô Song như bị điểm đến tử huyệt, nổi giận quát Hoa quản gia một tiếng.
Nhìn một màn này, Diệp Chân thở ra một hơi, Diệp Chân biết, hắn thành công, con trai độc nhất của Thiên Nam Hoa gia từ trước đến nay đều kiêu ngạo, tự đại, tự phụ.
Chuyện này cũng không kỳ quái, khắp thiên hạ người đều tại khen ngợi bọn hắn, lúc nhìn thấy bọn hắn, đều sẽ mở miệng khen ngợi, nên hình thành tính cách không thể bình thường.