Chương 310 Không Hối Hận
Ầm!
Âm thanh đầu Văn Thiên Ngọc trùng điệp rơi xuống đất làm cho các trưởng lão và các đệ tử Thanh La tông từng người lộ ra vẻ giật mình.
Nhưng mà, bọn hắn kinh ngạc cũng không phải Văn Thiên Ngọc chết, mà Lục La lại có thể chém giết Văn Thiên Ngọc vì trên người nàng đột nhiên xuất hiện trung phẩm Bảo Giáp.
Về phần Văn Thiên Ngọc, trong lòng đại đa số người chỉ có bốn chữ —— chết chưa hết tội!
Phẫn nộ, oán hận các loại càng không có.
Thật ra đây là giống như đánh hài tử, người ngoài đánh tuyệt đối không thể, bọn họ sẽ tức giận, nhưng nếu đệ tử nhà mình dùng roi da hung hăng quất thì có thể hạ thủ được.
Lục La chính là người một nhà này, huống hồ trước đó Văn Thiên Ngọc nhiều lần hãm hại nàng, bây giờ bị nàng tìm phiền toái, không thể bình thường hơn được.
Cho nên, không phản ứng!
- Lớn... Lớn mật! Dám giết hại đồng môn trước mặt mọi người!
Bởi vì phẫn nộ, ngón tay Thiên Trụ Chân Nhân chỉ về phía Lục La cũng kịch liệt run rẩy, vẻ mặt rung rung đang biểu hiện tâm tình rất phẫn nộ.
Dù sao hắn cùng Văn Thiên Ngọc làm sư đồ mười năm thân như phụ tử, cho dù như thế nào, Văn Thiên Ngọc đối với người sư tôn như hắn vẫn luôn vô cùng hiếu thuận.
- Tạ trưởng lão, ngươi là Chấp pháp trưởng lão, bây giờ có người sát hại đồng môn sư huynh trước mặt mọi người, ngươi nói, theo môn quy phải xử trí thế nào?
Thấy không ai nói gì, Thiên Trụ Chân Nhân kích động nhìn về phía Tạ Luật, hy vọng có thể mượn môn quy báo thù cho đồ đệ.
Nhưng Tạ Luật lại làm cho Thiên Trụ Chân Nhân thất vọng.
Dù ánh mắt Thiên Trụ Chân Nhân nháy động kịch liệt, thậm chí dùng tới ánh mắt cầu khẩn, nhưng Tạ Luật đều thờ ơ.
Thật ra không phải Tạ Luật thờ ơ, mà hắn không dám!
Trước đây Văn Thiên Ngọc hãm hại Lục La, Chấp pháp trưởng lão hắn vẫn luôn kéo lấy làm cho toàn bộ đệ tử trong tông môn nói Chấp pháp trưởng lão hắn chấp pháp bất công.
Bây giờ rất rõ ràng là Lục La đang tìm Văn Thiên Ngọc báo thù, mặc dù Lục La cố
ý, nhưng cũng coi như quyết đấu công bằng. Bây giờ hắn mà dựa vào đó xử trí Lục La, chỉ sợ cái chức Chấp pháp trưởng lão này của hắn cũng coi như chấm dứt.
Bất đắc dĩ, Tạ Luật dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía chưởng môn Qua Vạn Phong.
- Việc này cũng coi như Văn Thiên Ngọc gieo gió gặt bão, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa! Lục La, giữa đồng môn phải hữu ái bảo vệ lẫn nhau, sau này tuyệt đối không thể như thế!
Nói đến đây, thần sắc Qua Vạn Phong mãnh liệt, thanh âm đột nhiên vang vọng toàn bộ tông môn.
- Môn quy thứ nhất của Thanh La tông. Đệ tử trong tông không được tương tàn đồng môn. Từ nay về sau, nếu như phát hiện, lập tức trục xuất khỏi tông môn, cho dù bị hãm hại!
Mượn cơ hội này, Qua Vạn Phong cũng coi như một lần nữa dựng lên lập quy củ cho Thanh La tông.
Cách đó không xa, Diệp Chân nhìn một màn này cười cười.
Văn Thiên Ngọc này không phải vẫn bị hắn xử lý sao?
- Trịnh Phù Vân, hôm nay ngươi liều mình cứu Lục La, các ngươi đã tình thâm ý trọng, để tránh đêm dài lắm mộng, hai ngươi sớm ngày thành hôn đi!
- Như vậy, sau ba ngày là ngày tốt, đến lúc đó, sẽ do bản tọa tự mình đứng ra làm chủ hôn! Đúng rồi, tổ chức ngay phía trên ngọn núi nhỏ vô danh của Lục La!
Thanh âm Qua Vạn Phong vang lên làm cho Diệp Chân vừa mới nở một nụ cười trực tiếp trợn tròn mắt.
- Tốt, vẫn là chưởng môn an bài chu đáo.
Bích Tâm Chân Nhân cũng cười.
- Thế nào, Trịnh Phù Vân, ngươi không nguyện ý?
Nhìn bộ dáng đần độn kia của Diệp Chân, chân mày Qua Vạn Phong cau lại.
- Không phải, ta đang nghĩ, gia phụ cũng không ở đây....
- Nữ nhi giang hồ, ở đâu ra nhiều lễ nghi như vậy? Về phần chuyện lệnh tôn của ngươi, đơn giản, hôn lễ này tổ chức một lần ở Thanh La tông chúng ta, sau đó lại tổ chức một lần ở Trịnh gia các ngươi, vậy chẳng phải được rồi sao!
- Chính là....
- Không có nhưng nhị gì hết?
Khuôn mặt Qua Vạn Phong lập tức trầm xuống.
Nhìn mặt mo Qua Vạn Phong trở nên đằng đằng sát khí, Diệp Chân vội vàng nuốt nước bọt, chật vật gật đầu.
Diệp Chân xem như đã nhìn ra, nếu hôm nay hắn dám nói ra chân tướng, chỉ sợ cũng đừng nghĩ còn sống bước ra khỏi Thanh La tông.
- Tốt, ba ngày sau, Lục La và Trịnh Phù Vân mừng kết lương duyên, cả tông chúc mừng....
Khi toàn bộ Thanh La tông vang lên âm thanh chúc mừng, khóe miệng Diệp Chân có chút phát khổ....
...
Hôn lễ ba ngày sau, Thanh La tông cơ hồ xem như việc trọng đại trong tông môn, bày lên hơn vạn bàn tiệc, đương nhiên, không tốn một tiền bạc nào của Diệp Chân, hạ lễ ngược lại thu được mấy xe.
Từ vàng bạc đến Linh Tinh đến linh dược đến đan dược, cái gì cũng có.
Thật ra, nguyên nhân căn bản rất đơn giản.
Thanh La tông đã không có phúc phận thu Diệp Chân làm đệ tử, như vậy nhất định biến Diệp Chân thành con rể Thanh La tông, chuyện này nhất định phải hoàn thành.
Ngày đó, chiêu Tam Sắc Linh Sơn kia, chín mươi chín phần trăm các trưởng lão Thanh La tông cũng không nắm chắc bình yên vô sự tiếp đón, nhưng lại bị Diệp Chân đón được.
Chỉ riêng điểm này, đã có thể nói rõ giá trị của Diệp Chân.
Tiệc cưới đối với võ giả, rượu và nước không sai biệt lắm.
Ngoại trừ linh tửu chân chính ra, rượu phổ thông là say không ngã võ giả tu vi cao cường, cho nên, lúc bóng đêm giáng xuống, khi Diệp Chân bị đám người đưa vào động phòng, mặc dù toàn thân bốc lên mùi rượu, nhưng vô cùng thanh tỉnh.
Trong phòng động phòng, Lục La một thân giá y đỏ thẫm, đỉnh đầu mang khăn đỏ cô dâu, lẳng lặng ngồi trên giường.
Thật lòng mà nói, Diệp Chân không muốn vào cái phòng động phòng này, bởi vì tiến vào động phòng, Diệp Chân không biết phải làm gì, nhưng mà, hắn còn nhất định phải vào, diễn kịch phải diễn nguyên bộ.
Lấy tu vi võ giả bọn hắn, không cần phải trải qua quá trình phức tạp rườm rà, nhưng nên có quá trình không thiếu được.
Bị các nữ các tiền bối lớn tuổi của Thanh La tông loay hoay một trận, hoàn thành một đạo nghi thức cuối cùng, khi những nữ tiền bối triệt để rời đi, Diệp Chân rốt cục thở dài một hơi, xong việc.
Nhưng mà, không khí trong phòng động phòng lập tức trở nên lúng túng.
Sau đó, làm cái gì?
Đây là một thời gian đặc biệt, nhưng cũng không phải thực sự kết hôn, đối với Diệp Chân mà nói, làm cái gì cũng không thích hợp....
Cho nên, Diệp Chân dứt khoát ngồi xuống, dù sao bằng bản sự của võ giả, đừng nói khô tọa một đêm, cho dù khô tọa vài đêm, cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng phút từng giây, trong phòng an tĩnh làm cho người ta ngạt thở.
Không biết sao, Diệp Chân ngày thường trong lòng yên tĩnh không sóng mà hôm nay có chút ít không an phận, cả hô hấp đều có chút không yên ổn thuận.
Đột nhiên, một bàn tay thon mềm chạm lên bả vai hắn, hắn cả kinh run lên bần bật, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chẳng biết lúc nào, Lục La đã tự mình cỏi khăn đỏ cô dâu xuống.
- Đại biểu ca....
- Hừm....
- Huynh thích ta không?
Vấn đề này rất đột ngột làm cho Diệp Chân có chút khó có thể trả lời...
- Lục La. Thật ra...
Một đầu ngón tay lạnh buốt như ngọc đột nhiên khóa chặt bờ môi của Diệp Chân, Diệp Chân cảm giác toàn bộ thân thể Lục La đều dựa vào lưng hắn.
- Đừng nói!
- Đại biểu ca, mặc kệ huynh có thích ta hay không, nhưng huynh là nam nhi thật sự duy nhất trong lòng ta! Từ nay về sau. Lục La... Chỉ thuộc về một mình huynh!
Ba ba ba!
Cơ hồ là đồng thời. Đầu ngón tay của Lục La đặt ở trước ngực Diệp Chân nhanh như thiểm điện liên tục điểm trúng mấy yếu huyệt của Diệp Chân, trong thời gian ngắn. Diệp Chân cảm giác Linh Lực cứng lại, dưới tình huống không chút nào phòng bị, tu vi của hắn bị Lục La phong bế.
- Lục La, muội!
Diệp Chân kinh hãi!
- Đại biểu ca....
Hô hấp Lục La đột ngột trở nên dồn dập lên, khuôn mặt của nàng cũng biến thành đỏ thẫm ướt át.
Hai tay vòng lấy Diệp Chân, dán khuôn mặt nóng lên dán thật chặt trên gương mặt Diệp Chân, thân thể Lục La nghiêng một cái ôm Diệp Chân lăn lên giường....
Trong lúc Lục La khẩn trương dồn dập thở dốc, từng kiện quần áo từ trên giường bị vứt ra rơi xuống đất, bao gồm Diệp Chân, hô hấp Diệp Chân cũng biến thành dồn dập lên.
Không bao lâu sau, hai cánh tay ngọc trắng như ngó sen, run rẩy vòng lấy Diệp Chân...
.....
(Ừm, não bổ đi, cua đồng gió lớn, muốn viết lãng mạn chút cũng không dám viết nhiều.... Ừm, nơi này tỉnh lược năm ngàn..... Không, năm vạn chữ.... ) Sáng sớm, khi tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào lầu các, Diệp Chân chậm rãi mở mắt, trở về từ thơm ngọt điên cuồng đêm qua, tay Diệp Chân vừa sờ lại sờ vào khoảng không.
Người ngọc điên cuồng đêm qua kia chẳng biết lúc nào đã đứng dậy rời đi.
Diệp Chân bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, thật ra đêm qua cấm chế Lục La đối với hắn rất nhẹ, chỉ duy trì không được nửa canh giờ đã bị Linh Lực mênh mông của Diệp Chân chạm mở, còn về sau đó....
- Lục La?
Diệp Chân khẽ gọi một tiếng, nhưng không thấy bóng người, đột nhiên ánh mắt Diệp Chân nhìn thấy một tờ giấy đặt trên bàn nhỏ trong phòng, bên trên từng hàng chữ viết xinh đẹp, chữ viết của Lục La.
- Đại biểu ca, ta biết, người trong lòng của huynh là Thải Y tỷ tỷ, ta rất hâm mộ Thải Y tỷ tỷ, nhưng ta tuyệt không ghen ghét. Qua tối nay, đời ta đã không hối hận.
- Qua tối nay, nhân sinh của ta đã hoàn chỉnh.
- Đại biểu ca, xem hết phong thư này, huynh hay tiếp tục đi trên con đường của mình đi.
- Đừng lo lắng cho ta, ta cũng có con đường võ đạo của mình phải đi!
- Chúng ta là nhi nữ giang hồ!
....
- Nếu như muốn gặp ta, thì cứ đến gặp ta, ta nhất định sẽ rất cao hứng....
Cuối lá thư ghi người viết ——Lục La của huynh!
Trong tay nắm phong thư, Diệp Chân đột nhiên có một tia áy náy, đêm qua, hắn nên chủ động một chút. Thật ra, Lục La viết phong thư này là không muốn bởi vì nàng mà liên lụy con đường võ đạo của Diệp Chân.
Ngoài cửa sổ, Bích Tâm Chân Nhân tiềm tu trên ngọn núi phương xa, Diệp Chân hình như thấy được một bóng hình xinh đẹp đang ngóng nhìn hướng bên này.
Lấy ra Hắc Phong Bảo Giáp hôm trước Lục La trả lại, Diệp Chân xếp xong đặt ở trên giường, đặt lên đó thêm một phong thư.
- Lục La, ta đi đây, cố gắng bảo trọng, nhớ kỹ, nàng là... của ta!
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân đạp trên mây mù, rời khỏi Thanh La tông, trên đỉnh núi cao nào đó của Thanh La tông, một bóng hình xinh đẹp si ngốc đứng nơi đó phất tay ra hiệu.
....
Bên ngoài Huyễn Thần tông mười mấy vạn dặm, Thiên Huyễn Ưng Vương vừa bế quan đi ra phất tay tạo một đạo phù tấn, gọi chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên tới.
- Trường Thiên, hơn nửa năm qua, có tin tức của tiểu tạp toái Diệp Chân kia hay không?
Mối thù giết đồ, Thiên Huyễn Ưng Vương vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
- Có!
- Mau nói!
Thiên Huyễn Ưng Vương vui vẻ.
Sau đó, Bộ Trường Thiên cặn kẽ giảng thuật một lần chuyện Diệp Chân xuất hiện ở
Kiếm Nguyên đế quốc, sau khi nghe xong, lông mày Thiên Huyễn Ưng Vương nhíu chặt.
- Nói như vậy, tiểu tử này đã trở về Hắc Thủy quốc?
- Rất có thể!
- Sao ngươi không điều tra thêm, nói không chừng tiểu tử kia cải trang cách ăn mặc....
Nghe được bốn chữ "Cải trang cách ăn mặc", thần sắc chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên chấn động mạnh một cái, giống như nhớ ra cái gì đó chuyện.
- Thế nào?
- Sư thúc, nửa năm trước, trên đấu giá hội của Phân Hương Đan Vương, có một bóng lưng ta nhìn rất quen mắt, nhưng vẫn không thể nhớ ra là ai, hôm nay nghe ngươi kiểu nói này, ta cảm giác tấm lưng kia hình như có một chút giống Diệp Chân.
Bộ Trường Thiên nói.
- Nhưng mà, cũng có thể cảm giác ta bị sai, về các mặt khác, cho dù khẩu âm, bề ngoài, thậm chí khí tức cũng không quá giống.
Trong nháy mắt tiếp theo, Thiên Huyễn Ưng Vương đột ngột đứng lên, quát hỏi.
- Tên kia tên gọi là gì?
- Trịnh Phù Vân!
- Sư thúc, ngươi đi đâu?
Nhìn thân hình Thiên Huyễn Ưng Vương biến mất, Bộ Trường Thiên vội hỏi một tiếng.
- Có thể giết nhầm, không thể buông tha!
Dư âm lạnh như băng của Thiên Huyễn Ưng Vương truyền tới.
Tạo Hóa Chi Vương -