← Quay lại trang sách

Chương 327 Mười Dặm Đường Sinh Tử

Vô sỉ!

Lần này, ngay cả Thải Y cũng nhìn ra ý đồ vô sỉ của Phiền Sở Ngọc…

Cao tầng Tề Vân tông do ai thông tri, làm sao đã sớm đứng chờ trên không của sơn môn?

Không hề nghi ngờ, là Phiền Sở Ngọc làm.

Dưới tình huống Phiền Sở Ngọc bị Diệp Chân truy sát phải chạy trốn trong vô vọng làm ra.

Bởi vì Phiền Sở Ngọc liệu định, các cao tầng của Tề Vân tông tuyệt đối không cho phép một đệ tử chân truyền bị giết trước mặt bọn hắn, số lượng đệ tử chân truyền của Tề Vân tông đã ít, chỉ cần có phần đông các trưởng lão của Tề Vân tông tham gia, Diệp Chân không cách nào đối phó với hắn.

Về phần chuyện sau đó, đơn giản thôi!

Chỉ cần Phiền Sở Ngọc lung tung vu hãm một trận, chuyện này sẽ vĩnh viễn lâm vào cãi cọ.

Bởi vì không có chứng cứ.

Một nhân vật chủ yếu nhất, trưởng lão tông môn Hồng Bán Giang đã không biến mất, hơn nữa một chút dấu vết cũng không lưu lại, Phiền Sở Ngọc có thể tuỳ ý lập nên dấu vết giả…

Mà trên phương diện của tông môn, đối với việc bảo hộ đệ tử chân truyền mà trước mắt lại không chứng cứ, tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói của một bên, mà xử trí theo một phương hướng khác.

Sau đó chuyện này có thể kéo dài vô thời hạn, Phiền Sở Ngọc nỗ lực cao thêm chút nữa sẽ có được một xíu tự do, giống như lệnh cấm túc các loại.

Nhưng mà, chỉ cần Phiền Sở Ngọc không có điểm mấu chốt vô sỉ sống một ngày thì Diệp Chân sẽ lo lắng mất mật một ngày, người cũng không hoàn toàn sống vì mình.

- Hắc hắc! Có bản lĩnh thì đến truy sát ta, ngươi dám động thủ, có lý cũng sẽ thành vô lý!

Nghe Thải Y giận mắng, Phiền Sở Ngọc quay người, trực tiếp truyền âm cho Thải Y và Diệp Chân, gương mặt nở một nụ cười như ý nguyện.

- Thật sao?

Diệp Chân liếc nhìn khoảng cách giữa mình và Phiền Sở Ngọc, ước chừng hai mươi dặm, khoảng cách giữa Phiền Sở Ngọc và nhóm các trưởng lão trong tông, đột nhiên thản nhiên nhếch miệng.

- Còn có mười dặm!

- Ngươi muốn thế nào, ngươi còn có thể như thế nào?

Nếu không phải vì giả vờ giả vịt, Phiên Sở Ngọc cũng phải cưới lớn mấy tiếng, thực lực ngươi cao cường như thế nào, chưa phải đến làm cho bị ta cho ăn hành?

Diệp Chân không nói gì. Thần niệm khẽ động. Chiến Hồn Huyết Kỳ trong ngực khẽ động, hai vệt huyết quang khác nhau sáp nhập vào trong cơ thể tiểu Miêu và bản thân hắn, trong chốc lát, lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân nhanh chóng tiêu thăng, đồng thời lực lượng Thần Hồn bị hao tổn của tiểu Miêu cũng trong nháy mắt dùng tốc độ bão táp khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường!

Xoạt!

Vân Dực Hổ bỗng nhiên nhảy ra. Thân hình đón gió lớn dần, lập tức khôi phục về bản thể, không cần Diệp Chân tác động. Nó chủ động chui dưới chân Diệp Chân, thân hình khẽ phồng lên, lập tức chở Diệp Chân đuổi về phía Phiền Sở Ngọc.

Cơ hồ chỉ trong thời gian một hơi thở, tốc độ của tiểu Miêu Vân Dực Hổ đã tiêu thăng đến sáu, bảy ngàn dặm một giờ, mà đây là nó đang mang thương thế phi hành.

Tốc độ phi hành như vậy là gấp ba lần tốc độ Phiền Sở Ngọc trở lên.

Diệp Chân cưỡi tiểu Miêu, dù bận vẫn ung dung lấy ra Thanh Dực Thần Cung, thúc giục lực lượng Thần Hồn gia trì dưới Chiến Hồn Huyết Kỳ, ngay lập tức ba cây Thanh Dực Linh Tiễn xuất hiện.

Vừa dùng lực, dây cung phát ra một tiếng ông vang đã bị kéo thành hình trăng rằm.

Thời gian chừng hai ba hơi thở, Phiền Sở Ngọc lại cao tốc phi hành, tiếp cận các trưởng lão tông môn trong khoảng cách năm dặm, nhưng ngay khi Phiền Sở Ngọc đang mừng như điên thì một loại cảm giác khủng bố đột ngột truyền đến từ phía sau lưng hắn.

Nháy mắt quay đầu lại, Phiền Sở Ngọc thấy Vân Dực Hồ hình thề to lớn đang từ phía sau điên cuồng đuổi tới, hắn thậm chí có thể thấy rõ mấy cọng râu hùm ngay khoé miệng của nó.

- Nhanh như vậy sao?

Khoảng cách an toàn hai mươi dặm, lại bị đuổi tới chỉ trong vòng mười dặm.

- Đó là?

Gần như là đồng thời, Phiền Sở Ngọc thấy được Thanh Dực Thần Cung ở trong tay Diệp Chân.

- Ngươi dám!

Đã hiểu rõ được ý đồ của Diệp Chân, Phiền Sở Ngọc không khỏi gầm thét.

- Vì sao ta lại không dám chứ?

Thời khắc Diệp Chân cười lạnh, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng.

Hưu hưu hưu!

Ba thanh Thanh Dực Linh Tiễn đồng thời rời dây cung phóng đi, bởi vì tốc độ cực nhanh, thanh âm ba tiễn phá không hợp ba thành một, rót thành một đạo tiếng xé gió thê lương cực kỳ vang dội.

- Cứu mạng!

Tiếng cầu cứu thê lương của Phiền Sở Ngọc vang dội đến, trong nháy mắt tiếng cầu cừu vang lên, linh lực quanh người hắn toàn bộ bộc phát ra ngoài thân, hội tụ đến phía trên linh cương hộ thể.

Ngoài năm dặm, một đám các cao tầng của Tề Vân tông bởi vì tin tức kinh người kia mà lẳng lặng chờ đợi, thấy một màn như vậy, sắc mặt lập tức đại biến.

- Trung phẩm bảo cung?

- Diệp Chân, hắn đang muốn làm gì thế kia? Dám khinh thường chúng ta mà giết hại đồng môn, trong mắt của hắn có còn môn quy hay không!

Nhị trưởng lão Kế Xa giận dữ quát.

Thời khắc gầm thét. thân hình Nhị trưởng lão như thiểm điện đánh về phía Phiền Sở Ngọc, ý muốn cứu người.

Vượt qua dự kiến của tất cả mọi người, bất luận chưởng môn Quách Kỳ Kinh có thực lực mạnh nhất hay Liêu Phi Bạch có tốc độ nhanh nhất thì lại không bất kỳ ý tứ động thủ nào.

Tốc độ của Thanh Dực Linh Tiễn nhanh đến cực hạn.

Trong thời gian ngắn vượt qua khoảng cách gần mười dặm, khoảng cách cũng phải tám chín dặm, nếu lại gần một chút, Phiền Sở Ngọc ngay cả thời gian phản ứng cũng không.

Oanh!

Ba Thanh Dực Linh Tiễn gần như cùng lúc chạm đến trên người Phiền Sở Ngọc, thời khắc quang mang linh lực sáng chói cuồng bạo thành một mảnh, linh cương hộ thể của Phiền Sở Ngọc cứ như vậy bị chôn vùi, thanh âm xuy xuy của mũi tên xuyên vào thịt đột nhiên vang lên.

Một Thanh Dực Linh Tiễn nổ tung trên vai trái Phiền Sở Ngọc, mặc dù tuôn ra một lỗ máu, nhưng cũng chỉ là vết thương da thịt, kinh người nhất chính là Thanh Dực Linh Tiễn bắn về phía ngực Phiền Sở Ngọc.

Cánh tay phải của Phiền Sở Ngọc chắn ngang ngực, huyết nhục cánh tay trái đã bị nổ bay toàn bộ, lộ ra cả xương trắng, ngay cả trên đám xương trắng kia cũng có một hố sâu nhỏ, thiếu chút nữa bị bắn thủng.

Thời khắc mấu chốt, Phiền Sở Ngọc dùng cánh tay phải của mình chặn một tiễn trí mạng của Diệp Chân. Dù sao, hậu thiên linh thể đại thành cũng không phải giả, nhưng mà, một mũi tên còn lại nếu bắn tới xương sườn bên trên lồng ngực, tim của Phiền Sở Ngọc tất nhiên sẽ bị bắn nổ.

Linh lực toàn thân Phiền Sở Ngọc lay động tiếp được một kích trí mạng của Diệp Chân, tốc độ phi hành của Phiền Sở Ngọc gần như chậm lại, nhưng mà Diệp Chân ngồi cưỡi trên người tiểu Miêu Vân Dực Hổ vẫn như cũ hối hả đuổi theo.

Mất một thân công phu nhưng cuối cùng Phiền Sở Ngọc vẫn bị trúng tên, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại chỉ còn năm dặm, hơn nữa còn đang liên tục rút ngắn thêm nữa.

Một ấn tỷ màu đỏ đột nhiên trồi lên trước ngực Diệp Chân, lúc nhìn thấy ấn tỷ màu đỏ này xuất hiện, trong mắt Phiền Sở Ngọc đột nhiên dâng lên vẻ hoảng sợ vô hạn.

Hôm qua, hắn đã tự mình trông thấy sự khủng bố của tiểu ấn màu đỏ này, cái này có thể chống lại sát chiêu Linh Kiếm Sơn của sư tôn Hồng Bán Giang!

- Các trưởng lão, cứu mạng!

Nếu như nói Phiền Sở Ngọc ở bên trên kêu lên một tiếng cứu mạng, còn có chút diễn trò, nhưng mà tiếng khàn giọng hô lên cứu mạng lần này là thật, chỉ nghe thấy ngay cả giọng nói cũng có chút khàn.

- Diệp Chân. Dừng tay!

- Ta tới cứu ngươi!

Nhị trưởng lão Kế Xa rống giận nhào tới. Nhưng gầm thét cũng chỉ là gầm thét, tốc độ của hắn vẫn chậm hơn so với tốc độ của tiểu Miêu rất nhiều.

Sau khi xuất tiễn, khoảng cách giữa Diệp Chân và Phiền Sở Ngọc rút ngắn đến năm dặm. Thế nhưng, Nhị trưởng lão Kế Xa cũng mới lao ra chưa đến ba dặm, còn cách Phiền Sở Ngọc hai dặm.

Có đôi khi, hai dặm cũng chính là khoảng cách sinh tử.

- Đi!

Khẽ quát một tiếng, Xích Ngọc Ấn trong tay Diệp Chân bay ra như thiểm điện, tốc độ không kém gì Thanh Dực Linh Tiễn bay về phía Phiền Sở Ngọc.

- Chưởng môn, cứu mạng!

Phiền Sở Ngọc thê lương hét to, linh cương hộ thể quanh người ở trong một khắc này lại một lần nữa bùng lên.

Nhưng mà, chờ đợi hắn, cũng chỉ có một tiếng của Diệp Chân.

- Bạo!

Cũng ngay thời khắc này, Nhị trưởng lão Kế Xa trừng đến muốn rách cả mí mắt.

- Diệp Chân, ngươi dám không đặt môn quy vào mắt!

Trong tiếng rống giận dữ, Nhị trưởng lão đấm ra một quyền, một đạo lực lượng vô cùng lăng lệ mạnh mẽ đánh về phía Xích Ngọc Ấn của Diệp Chân.

Nghe được tiếng kêu cứu của Phiền Sở Ngọc, ánh mắt chưởng môn Quách Kỳ Kinh lại càng mãnh liệt, hắn trầm mặc thật lâu, rốt cục cũng xuất thủ, một bàn tay lớn màu xanh đột nhiên nhô ra.

Oanh!

Xích Ngọc Ấn đột nhiên vỡ tan, sóng xung kích kinh khủng từ Xích Ngọc Ấn giống như sóng nước tản ra, cùng tản ra còn có đầu Phiền Sở Ngọc đang bay lên cao, từng cục máu, xương cốt… Biến thành đá vụn.

Về phần cương khí hộ thể của Phiền Sở Ngọc, trong nháy mắt Xích Ngọc Ấn nổ tung thì trực tiếp bị chôn vùi.

Trên bầu trời, đầu Phiền Sở Ngọc bị quăng lên cao, con mắt trợn tròn trừng, viết trên đó đầy hoảng sợ, không cam lòng, còn có nghi hoặc.

Hình như không nghĩ ra, dưới loại tình huống này, vì sao Diệp Chân còn dám ra tay?

Chẳng lẽ Diệp Chân không sợ tông môn trừng phạt sao?

Nháy mắt đầu Phiền Sở Ngọc bay lên, Thanh Ngọc Đại Thủ Ấn của chưởng môn Quách Kỳ Kinh rơi xuống, nhẹ nhàng bóp, sóng xung kích Xích Ngọc Ấn vừa mới nổ tung liền tan biến trong vô hình.

Gần như là đồng thời, Nhị trưởng lão Kế Xa nén giận tung ra một quyền cương, cũng gào thét phóng qua.

Có lẽ là vận khí của Diệp Chân không tốt, hoặc cũng có lẽ tốc của tiểu Miêu quá nhanh, trong nháy mắt trì trệ đã trở thành mục tiêu công kích của quyền cương Nhị trưởng lão tung ra.

- Không tốt!

- Cẩn thận!

- Diệp Chân cẩn thận!

Lần này, các trưởng lão Tề Vân tông, từng người kinh hô lên, gương mặt kinh hãi, ngay cả trên mặt chưởng môn Quách Kỳ Kinh cũng đột ngột hiện lên một tia kinh sợ, chiêu thế Thanh Ngọc Đại Thủ Ấn của hắn đã trễ, muốn cầu cứu viện binh cũng không kịp nữa rồi.

Tu vi của Diệp Chân chỉ có Hoá Linh cảnh nhị trọng, mà Nhị trưởng lão lại Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong.

Một quyền cương này, mặc dù chỉ là tiện tay đánh ra trong lúc cứu cấp, nhưng Diệp Chân cũng không thể tuỳ tiện tiếp được.

Ngoài dự kiến của tất cả mọi người, Diệp Chân không trốn tránh, càng không cẩn thận, thần niệm khẽ động, ánh mắt yên tĩnh ngưng trệ trong hư không, chỉ có quang hoa Xích Ngọc Linh Giáp quanh người dày đặc, yên lặng loé ra.

- Ai nha, tại sao có thể như vậy?

Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên buồn bực muốn thổ huyết, thế nào cũng không nghĩ ra, vậy mà lại xuất hiện loại chuyện này.

Một tên đệ tử chân truyền vừa mới vẫn lạc, giờ một tên đệ tử chân truyền xuất sắc nhất cũng sắp bị oanh thành thịt vụn bởi trưởng lão nhà mình, đây là ý trời muốn đoạn tuyệt con đường của Tề Vân tông ta sao?

Ầm!

Quyền cương của Nhị trưởng lão hung hăng phóng đến trước ngực Diệp Chân phát ra âm thanh nổ tung kịch liệt, linh lực giao nhau cháy rực, chỉ trong nháy mắt đã nổ thành một mảnh.

Nhìn thấy một màn này, cơ hồ tất cả các trưởng lão âm thầm ai thán, đều có chút không đành lòng nhìn thẳng mà nhắm mắt, đương nhiên ngoại trừ Liêu Phi Bạch.

Trong thời gian ngắn, con mắt chưởng môn Quách Kỳ Kinh đột ngột trừng tròn vo, nếu Diệp Chân bị Nhị trưởng lão Kế Xa ngộ sát, thì người làm chưởng môn như hắn thực sự thổ huyết.

Đột nhiên, ánh mắt Quách Kỳ Kinh khẽ động, Thải Y đằng sau hối hả chạy tới, nhìn một màn này, vậy mà lại như một người không biết việc gì vô cùng thờ ơ, điền tĩnh, nhưng mà ai cũng biết cảm tình giữa Thải Y và Diệp Chân, vậy sao nàng lại không lấy một tia lo lắng trên mặt?

- Chẳng lẽ?

Trong nháy mắt tiếp theo, khi quang hoa tan hết, các trưởng lão Tề Vân tông đang hơi híp mắt bỗng lập tức trợn tròn cả lên.

- Làm sao có thể?

Quách Kỳ Kinh cũng kinh hô lên thành tiếng.

- Lão thiên gia của ta, cái này... Điều này sao có thể cơ chứ?

Thất trưởng lão Chung Ly trợn mắt há hốc mồm nói.