← Quay lại trang sách

Chương 345 Ngân Tuyến Thiểm

Phốc!

Một cước bước lên Thiên Mệnh Kiều hào quang bắn ra bốn phía, Diệp Chân chỉ cảm thấy dưới chân không còn, cả người thân thể không bị khống chế rơi xuống Vụ Hải cuồn cuộn màu đen dưới Thiên Mệnh Kiều.

- Mẹ nó!

Diệp Chân xổ một câu nói tục, Linh Lực quanh người trong nháy mắt bạo dũng mà ra, lực lượng Thần Hồn cũng như muốn khắc thời gian bị thôi động đến cực hạn, thôi động pháp quyết ngự không phi hành đến cực hạn, Diệp Chân muốn dựa vào lực lượng bản thân ngự không bay lên.

Chỉ cần thôi động pháp quyết ngự không phi hành, ngày xưa đều có thể dễ dàng ngự không phi hành, nhưng từ nháy mắt Diệp Chân rơi xuống Thiên Mệnh Kiều, đỉnh đầu giống như một ngọn núi lớn đè ép, khiến thân thể của hắn vô cùng nặng nề.

Không chỉ như thế, hắc vụ cuồn cuộn phía dưới giống như ẩn chứa vô tận hấp lực, chính muốn hút Diệp Chân vào trong hắc vụ, trọn đời trầm luân.

A!

Diệp Chân gầm thét!

Dù Linh Lực quanh người thôi động đến cực hạn, nhưng đừng nói tới phi hành, cả thân thể rơi dưới cũng ngăn không được, nếu cứ theo trạng thái rơi xuống, Diệp Chân sẽ trực tiếp rơi vào hắc vụ bên trong bị đào thải bị loại.

- Không!

- Mệnh ta do ta.... Không do trời!

Diệp Chân lên tiếng hét to.

Trong giọng khàn của Diệp Chân, hai tay nhanh chóng kết xuất một bộ thủ ấn kỳ dị, một ấn tỷ màu đỏ đột ngột từ trước ngực Diệp Chân trồi lên.

Trong nháy mắt tiếp theo, Xích Ngọc Ấn lóe lên, như thiểm điện di động đến phía dưới chỗ Diệp Chân rơi xuống, khi cách Diệp Chân không đến mười mét.

- Bạo!

Bên trong hàm răng của Diệp Chân lóe ra một chữ, cơ hồ là đồng thời, thần niệm của Diệp Chân cuồng thúc, Xích Ngọc Linh Lực trong cơ thể như điên dũng mãnh lao ra bên ngoài, trong thời gian ngắn nhất ngưng tụ thành Xích Ngọc Linh Giáp.

Xích Ngọc Linh Giáp ngưng tụ thành. Diệp Chân thể linh bàng bạc Xích Ngọc Linh Lực vẫn ở chỗ cũ liên tục không ngừng tuôn ra ngoài cơ thể, nhất là cước bộ, dày đặc một tầng lại một tầng Xích Ngọc Linh Lực.

Nói nhiều như vậy, nhưng mọi việc thật ra đều là hoàn thành trong nháy mắt.

Khi từ trong khóe miệng Diệp Chân lóe ra cái chữ "Bạo", Xích Ngọc Ấn dưới chân đột ngột tuôn ra quang hoa cực kỳ xán lạn, cuồn cuộn hắc vụ trực tiếp bị Xích

Ngọc Ấn nổ tứ tán.

Xích Ngọc Ấn nổ tung lực lượng và nổ tung lực lượng hình thành sóng xung kích kinh khủng, lại hung hăng đâm vào lòng bàn chân đang rơi xuống của Diệp Chân.

Lòng bàn chân của Diệp Chân, một tầng lại một tầng Xích Ngọc Linh Lực lập tức chôn vùi, sóng xung kích kinh khủng hung hăng đụng phải Xích Ngọc Linh Giáp dưới lòng bàn chân làm cho nó phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch vỡ vụn. Từng vết nứt nhanh chóng lan ra.

Biến hóa cũng vào lúc này xuất hiện trên người Diệp Chân.

Sau khi lực lượng hắc vụ phía dưới ở trong nháy mắt này bị Xích Ngọc Ấn nổ tung xua tan. Hấp lực vô cùng kinh khủng phía dưới đột ngột biến mất, Diệp Chân cảm giác thân thể lập tức chợt nhẹ.

Cơ hồ là đồng thời, đại lực đụng phải lòng bàn chân Diệp Chân, đã sớm chuẩn bị

Diệp Chân mượn cỗ đại lực này. Giống như đã dẫm lên đất bằng, có chút khuất thân. Sau đó bỗng nhiên phóng lên tận trời.

Mượn lực!

Nháy mắt thân hình vọt lên, Xích Ngọc Linh Giáp dưới lòng bàn chân của Diệp Chân đã vỡ nát thành từng khúc, lực lượng dư ba của sóng xung kích đánh vào hai chân Diệp Chân, làm cho một đôi chân của Diệp Chân trở nên máu me đầm đìa.

Lúc này, Diệp Chân cắn chặt hàm răng lại không để ý đến đau đớn này, cả người giống như một con diều hâu phóng lên tận trời, trong thời gian ngắn, xuyên qua hào quang của Thiên Mệnh Kiều, một lần nữa quay lại đến phía trên Thiên Mệnh Kiều.

Nhưng Diệp Chân không dám đánh cược!

Diệp Chân không biết, hắn lần nữa đặt chân Thiên Mệnh Kiều sẽ xảy ra tình huống gì.

Sẽ giống như vừa rồi một bước đạp không?

Hay cước đạp thực địa?

Nếu lần nữa một bước đạp không, hai chân của Diệp Chân có thể không cách nào lại tiếp nhận loại chấn động công kích này.

- Đã giành mạng sống, vậy thì tranh giành đến cùng!

Vừa rồi mượn lực xông lên thế còn chưa tận, thần niệm của Diệp Chân đột ngột rơi xuống bên trên tinh hồn châu của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương bên trong Thận Long Châu.

Sau khi lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân toàn bộ xuyên vào, tinh hồn châu của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương quang hoa đại phóng.

Li!

Nương theo tiếng rống thê lương của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, một lực lượng ba động kỳ dị tràn khắp toàn thân Diệp Chân, trong thời gian ngắn làm cho toàn thân Diệp Chân tiến nhập một loại rung động kỳ dị.

Một đôi cánh chim màu đỏ tinh khiết do Xích Ngọc Linh Lực ngưng tụ thành trong chốc lát duỗi ra phía sau Diệp Chân như ảo ảnh kỳ dị nào đó đang rung động với tiết tấu nhẹ nhàng sau đó vỗ một cái, lập tức huyễn thành một đầu hỏa tuyến!

Hưu!

Hư không bị phá ra thanh âm thê lương vang dội.

Thân ảnh của Diệp Chân hư không tiêu thất, phía trên Thiên Mệnh Kiều đột ngột có thêm một đạo xích tuyến so với thiểm điện còn nhanh hơn, lóe lên một cái rồi biến mất.

Thiên phú bản năng Ngân Tuyến Thiểm của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương!

Đây là sau khi không gian tầng thứ hai của Thận Long Châu giải phong, Diệp Chân nhiều lần nghiên cứu mới phát hiện Thận Long Châu mang cho Diệp Chân năng lực mới, Diệp Chân có thể vận dụng năng lực thiên phú bên trong tinh hồn châu.

Giống như Ngân Tuyến Thiểm của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương.

Nhưng mà, do Diệp Chân dùng thân thể để thi triển, nên hiệu quả thực tế phải kém một chút so với Ngân Tuyến Ma Điêu Vương thi triển Ngân Tuyến Thiểm, nhưng nếu Diệp Chân biến ảo thành hình thể Ngân Tuyến Ma Điêu Vương để thi triển Ngân Tuyến Thiểm, vậy thì có thể giống như Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, chớp mắt mười dặm!

Hiện tại, mặc dù Diệp Chân không có tốc độ chớp mắt mười dặm, nhưng trong nháy mắt tốc độ sáu, bảy dặm cũng có, vậy đại biểu Diệp Chân trong một chớp mắt hơi thở thoát ra khoảng cách hơn ba ngàn mét.

Bờ bên kia của Thiên Mệnh Kiều, Hoa Vô Song vẫn như cũ một người đứng chắp tay, nhưng mà, lần này hắn không cái loại cảm giác giống như đang một thế giới khác.

Bởi vì cảm giác ưu việt của Hoa Vô Song đã bị người phá, còn liên tiếp phá, ngạo đến tận cùng tâm cảnh không còn, dĩ nhiên không cách nào duy trì cảm giác cao cao tại thượng.

Không chỉ như vậy, thần sắc của Hoa Vô Song còn có chút bực bội.

Một cửa ải Vụ Hải Mê Tâm kia, hắn ra tới muộn, cái này hắn còn có thể tiếp nhận, mỗi người đều có sở trường của mình, của sở trường của hắn cũng không phải lực lượng Thần Hồn.

Nhưng cửa ải Thiên Mệnh Kiều này, hắn triệt để bị đả kích.

Trên tay qua cửa ngọc phù biểu hiện bài danh thứ hai!

Làm cho hắn buồn bực nhất là, người vượt ải thứ nhất đối với người thứ hai là hắn vẫn như cũ hờ hững.

Thần sắc chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên hơi có chút ít hưng phấn, lúc này Thiên Mệnh Kiều bên này tổng cộng đã có năm người, toàn bộ đều là nhân tài kiệt xuất, mà ngọc phù trong tay của hắn biểu hiện là bốn!

Cái bài danh này cũng đủ làm cho hắn cao hứng.

- Mạc huynh, ngươi cho rằng người tiếp theo sẽ là ai?

Bộ Trường Thiên và Mạc Tâm Thủy tùy ý đứng ở hai bên cửa ra vào Thiên Mệnh Kiều.

Đánh giá cuồn cuộn hào quang bên trong.

- Khó nói, Tả Tân cũng nhanh...

Hưu....!

Thanh âm thê lương xé rách hư không đột ngột vang lên, sắc mặt của Mạc Tâm Thủy và Bộ Trường Thiên đồng thời biến đổi, nghe âm phân biệt dưới, theo bản năng muốn tách rời khỏi.

Nhưng không đợi bọn hắn hành động, tiếng xé gió thê lương kia đã cuồng xuyên qua giữa hai người bọn họ, kình phong cuồng liệt đó thậm chí làm thân hình hai người bọn họ đồng thời lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

- Diệp Chân?

Sau khi nhìn thấy người đứng vững thân hình ở phía xa là ai. Sắc mặt của Bộ

Trường Thiên và Mạc Tâm Thủy đồng thời biến đổi. Người thứ sáu xông qua Thiên Mệnh Kiều không ngờ lại là Diệp Chân.

- Chật vật như vậy?

Sau khi thấy rõ ràng bộ dáng của Diệp Chân, Bộ Trường Thiên cười nói.

Bởi vì xem dáng vẻ của Diệp Chân thật sự có chút chật vật, giày đã rách rưới đến chỉ còn lớp vải mỏng, đế giày đã sớm không thấy, hai chân trần lúc này máu thịt be bét máu tươi chảy ngang, hai bên bàn chân thậm chí thấy được một chút xương trắng.

- Diệp Chân ca ca, ta tới giúp huynh trị thương, huynh ngồi xuống!

Đối với việc Diệp Chân bị thương. Thải Y cũng chẳng có bao nhiêu kinh hãi, chỉ thuận theo tự nhiên đỡ Diệp Chân ngồi xuống, ngồi xổm ở bên cạnh Diệp Chân, đặt hai chân của Diệp Chân trên đùi của mình, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra nước sạch, cẩn thận rửa miệng vết thương trên hai chân cho Diệp Chân, tỉ mỉ thoa lên thuốc lên hai chân.

Mọi việc này nàng làm vô cùng tự nhiên, không mang theo một tia khói lửa, mỗi một động tác đều cũng tràn đầy ôn nhu, coi như Hoa Vô Song ở phía xa đều có chút ghen ghét.

- Thế gian còn có nữ tử như vậy?

- Nữ tử như vậy phải làm hoa phi Thiên Nam Hoa gia ta! Hơn nữa tu vi cũng cao tuyệt như thế, vô cùng có ích đối với tu luyện của ta, nữ tử như vậy ở đâu mới có thể tìm được?

- Hỗn trướng Hoa quản gia này, làm việc kiểu gì chứ?

- Kéo dài thời hạn, Bách Hoa Tuyển tuyển phi nhất định phải kéo dài thời hạn!

Hoa Vô Song siết chặt nắm đấm.

Bộ Trường Thiên và Mạc Tâm Thủy đang cười nhạo Diệp Chân đã nhìn ngây người, trên thực tế, Thải Y không thẹn với danh tiếng tiên tử, trong nháy mắt bị bọn hắn nhìn thấy đã coi Thải Y thành thiếu nữ tiên nữ.

Nhưng bây giờ, thiếu nữ tiên tử này, đang ôm một đôi chân to của Diệp Chân, giúp hắn tẩy rửa bôi thuốc, tuyệt không ngại bẩn, lúc rửa còn chuyên chú như vậy.

Hô!

Cho đến lúc này, Diệp Chân mới thở dài một hơi, Diệp Chân mới phát hiện, phía sau lưng của hắn, đã bị ướt mồ hôi lạnh.

- Thải Y, cám ơn muội!

Thải Y nhìn Diệp Chân mỉm cười, tiếp tục bó thuốc.

Thật ra, Diệp Chân cảm ơn cũng không phải Thải Y hiện tại đang bôi thuốc cho hắn.

Mà một câu nói lúc trước của Thải Y nói với Diệp Chân, nếu ngươi là thiên, vậy ngươi là.... Thiên mệnh!

Nếu không phải có câu nói này của Thải Y, hôm nay sợ rằng Diệp Chân thực sự xông không qua Thiên Mệnh Kiều, nghịch chuyển thiên mệnh.

Ngay nháy mắt Diệp Chân rơi xuống Thiên Mệnh Kiều, bảy chữ "Mệnh ta do ta không do trời" này đã lạc ấn đến thực chất bên trong người hắn.

Cũng trong tích tắc này, Diệp Chân đã minh bạch chân chính hàm nghĩa của hai chữ

"Thiên mệnh".

Thiên mệnh, thật ra là hai thứ riêng biệt.

Thiên là vận, mệnh là tranh!

Thiên Vận không cho, ta phải tranh giành!

Diệp Chân là như thế, khi thông qua Thiên Mệnh Kiều, không có thiên vận, nhưng là cuối cùng Diệp Chân liều mạng cố gắng, thành công xông qua Thiên Mệnh Kiều.

Cũng trong nháy mắt Diệp Chân suy nghĩ, một đạo ngọc phù từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong tay Diệp Chân.

Mặt sau ngọc phù sách có bốn chữ "Ngọc phù qua cửa".

Mặt trước thì là một đoàn linh quang biểu hiện một con số.

- Hai!

Cơ hồ là đồng thời, cảm ứng được ngọc phù trong tay quang hoa lóe lên, Hoa Vô Song giật mình nhìn về phía ngọc phù qua cửa của hắn, thần sắc lập tức ngây người.

Bài danh bên trên ngọc phù bỗng nhiên thay đổi, từ chữ "Hai" biến thành "Ba"!

- Hắn còn nhanh hơn ta, làm sao có thể?

Ánh mắt Hoa Vô Song nhìn về phía Diệp Chân lập tức viết đầy vẻ khó tin.

Đồng thời cũng có cảm ứng, thần sắc Bộ Trường Thiên và Mạc Tâm Thủy đồng thời ngẩn ngơ, nhìn con số bên trên ngọc phù qua cửa thay đổi, sắc mặt Mạc Tâm Thủy đại biến, thần sắc Bộ Trường Thiên lại trở nên khó coi vô cùng!

Trên bầu trời, vẫn luôn quan sát tình huống của Thiên Mệnh Kiều, sắc mặt của Thanh Dực và Thiên Huyễn Ưng Vương đồng thời biến đổi.

- Mười hơi!

- Làm sao có thể? Tiểu tử này lấy ở đâu ra thiên mệnh cao như vậy? Mười hơi đã có thể thông qua Thiên Mệnh Kiều, nhanh hơn Hoa Vô Song?

Thiên Huyễn Ưng Vương trợn tròn tròng mắt.

Lông mày của Đại chấp sự Hắc Long cổ địa Thanh Dực thì khóa chặt!

Không chỉ có Thiên Huyễn Ưng Vương, ngay cả Lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương cũng vẻ mặt nghi hoặc.

- Diệp Chân này, coi như có thể qua Thiên Mệnh Kiều, nhưng tuyệt đối không có khả năng có được thiên mệnh mạnh như thế? Chẳng lẽ bởi vì thiếu nữ bên cạnh hắn?