← Quay lại trang sách

Chương 347 Người Thông Minh

Chư vị, theo lão phu một đi lên hắc long lôi đài!

Sau khi thanh âm của Đại chấp sự Thanh Dực vang lên, trên đỉnh đầu mười hai chấp sự Hắc Long cổ địa lâm thời riêng phần mình xuất ra Hắc Long lệnh bài, đều có một hào quang bắn về phía mặt đất.

Hào quang xuống đất, thanh âm đất rung núi chuyển âm ầm ầm đột ngột vang lên.

Mười hai lôi đài dài rộng đều ngàn mét, toàn thân màu đen bay lên từ lòng đất, xung quanh lôi đài hiện đầy hoa văn kỳ dị, nhưng mà làm người khác chú ý nhất lại là trên mỗi lôi đài bên trái nhất đều duỗi ra một đầu rồng cực lớn.

Đầu rồng trống mắt râu dài, uy phong lẫm liệt, giống như đang nhìn chằm chằm lôi đài.

Sau khi lôi đài đầu rồng chậm rãi bay lên, một đạo uy áp không hiểu tản ra, trên vạn người tụ tập xung quanh lôi đài lại trở nên yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

- Lôi đài đã lên, lấy mười hai người làm một danh sách, theo bài danh trên lệnh bài qua cửa của các ngươi, riêng phần mình tụ tập đến phía trước riêng hắc long lôi đài của mình, tiến hành rút thăm thi đấu tiểu tổ.

- Rút thăm thi đấu tiểu tổ, mỗi tiểu tổ tiến hành ba mươi sáu vòng đấu, các ngươi cẩn thận nghe kỹ quy tắc tranh tài....

Đại chấp sự Thanh Dực cao giọng quát.

Thật ra, quy tắc rút thăm thi đấu tiểu tổ, hôm qua Nhị trưởng lão Kế Xa và Thất trưởng lão Chung Ly đã nói qua cho bọn người Diệp Chân, vừa nghe thì có chút phức tạp, nhưng thật ra rất đơn giản.

Một tiểu tổ bất luận có bao nhiêu người, đều chỉ tiến hành ba mươi sáu vòng đấu.

Trong một vòng đấu, một người chỉ có thể xuất chiến một trận, cho dù người rút thăm hay người bị rút trúng, chỉ cần cả hai có đánh một trận, coi như hoàn thành một vòng đấu.

Về phần một vòng đấu có bao nhiêu trận, vậy phải xem tiểu tổ đó có bao nhiêu người. Dù sao thẳng đến lá thăm trong thùng thùng thăm hết mới xem như hoàn thành một vòng đấu, sau đó lại tiến hành một vòng tiếp theo.

Cứ như vậy, ngoại trừ thỉnh thoảng luân không, mỗi người đều phải tiến hành ba mươi sáu trận đấu.

Thắng một trận được hai điểm, thế hoà không phân thắng bại một điểm, thua không điểm, luân không như thắng trận.

Sau ba mươi sáu vòng, mười hai người có điểm tích lũy bài danh cao nhất trong tiểu tổ đó sẽ tiến vào vòng tiếp theo, những người khác trực tiếp bị đào thải.

Bởi vì Diệp Chân là tuyển thủ hạt giống. Ngọc phù qua cửa bài danh thứ hai cho nên Thải Y và Diệp Chân phân biệt thuộc về tiểu tổ thứ nhất và thứ hai.

Nhưng mà, người biết tuyển thủ hạt giống như Diệp Chân cũng không nhiều, dù sao đại đa số người, bài danh ngọc phù qua cửa đều chỉ có mình biết.

Có thể thông qua hải tuyển tam quan, phần lớn đều là hạng người tài trí hơn người. Rất nhanh, tất cả mọi người tìm đúng phân tổ của mình, theo riêng chấp sự thủ đài của mình yêu cầu, nhanh chóng chế tác tốt tên của mình lá thăm.

Vận khí của Diệp Chân hơi đen, chấp sự của lôi đài đầu rồng số 2 lại là Thiên Huyễn Ưng Vương, diều hâu chết tiệt này, lúc này đang nhìn chằm chằm Diệp Chân, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng.

Nhưng mà, Diệp Chân cũng không sợ hắn.

Hắc long lôi đài trước mặt mọi người, Thiên Huyễn Ưng Vương đừng hòng âm được hắn. Huống hồ, theo lúc trước Hải Lạc Sương nói, Hắc Long cổ địa này hình như vô cùng có linh tính.

Tác dụng của các chấp sự phi thường có hạn, hình như chỉ có tác dụng tổ chức, chân chính xử phạt phần lớn do Hắc Long lệnh bài thực hiện.

Võ giả Hóa Linh cảnh xông qua hải tuyển tam quan, tổng cộng có 892 người, tổ này của Diệp Chân, tổng cộng có bảy mươi lăm người.

Ánh mắt Diệp Chân liếc nhìn từng người phát hiện hai đệ tử thân mang phục sức của Kiếm Nguyên tông, lúc này ánh mắt hai người này đang nhìn chòng chọc vào Diệp Chân.

Chưởng giáo Ngư Nhập Hải treo giải thưởng không thể bảo không cao, hơn nữa đối tượng được treo giải thưởng còn là một võ giả Hóa Linh cảnh nhị trọng, ai lại không tâm động?

Trừ cái đó ra, Huyễn Thần tông cũng có hai tên đệ tử ở vào tổ thứ hai, một Hóa Linh cảnh tứ trọng, một Hóa Linh cảnh ngũ trọng, mấy chục người khác lấy võ giả

Huyễn Thần đế quốc chiếm đa số, Cổ An quốc và Kiếm Nguyên đế quốc thứ hai, võ giả Hắc Thủy Quốc ít nhất, ngoại trừ Diệp Chân ra, chỉ có một người, đệ tử chân truyền Tề Vân tông Mai Nguyên Câu.

Mặc dù nói hai người cùng trong một tổ, nhưng chuyện này cũng không hề chuyện xấu, ngược lại còn là chuyện tốt.

Bởi vì hiểu rõ tình huống, nếu hai người tao ngộ có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất, là chiến hay bảo tồn thực lực.

Trên thực tế, tiểu tổ rút thăm thi đấu chưa bắt đầu thi đấu, đã có người áp lực núi lớn.

Tiểu tổ rút thăm thi đấu thời gian tổng cộng hai ngày, mỗi ngày mười tám vòng.

Nói một cách khác, trong vòng một ngày, mỗi một võ giả phải liên chiến mười tám trận, chuyện này đối với võ giả tinh lực, tu vi thậm chí ý chí đều là một trận gian khổ khảo nghiệm.

Khó khăn nhất là lựa chọn!

Tần độ chiến đấu cao như thế, không có khả năng mỗi một trận đều dốc hết toàn lực, toàn lực tranh thủ.

Bằng không, chỉ cần chiến ba bốn trận, chiến đấu mấy trận sau sẽ bởi vì bất lực mà toàn bộ từ bỏ.

Giống như, võ giả biết rõ đối đầu không thể chiến thắng, chủ động từ bỏ có lẽ sẽ càng tốt hơn, bảo tồn thực lực có lẽ có thể đổi lấy càng nhiều điểm tích lũy.

Nhưng có lẽ một hai lần từ bỏ sẽ ảnh hưởng đến bài danh cuối cùng, trong lựa chọn lấy hay bỏ, sẽ phải xem chính võ giả đó.

Bởi vì nguyên nhân này nên có ít người đã bắt đầu xoắn xuýt, lực lượng Thần Hồn quanh người không chút nào giữ lại tứ tán ra, cảm ứng đến thực lực võ giả xung quanh, để thuận tiện đưa lựa chọn.

Rất nhiều người xoắn xuýt, nhưng trong đó không bao gồm Diệp Chân.

Khi thực lực đạt tới trình độ nhất định thì không cần xoắn xuýt, chỉ cần nghiền ép.

- Tiểu tổ rút thăm thi đấu bắt đầu, một khi lên đài, tức là ký tên giấy sinh tử, trong trận đấu đao kiếm không có mắt, sinh tử tùy trời! Nhưng mà, thượng thiên có đức hiếu sinh, các ngươi tâm tồn thiện niệm, không thể cố ý giết chết đối thủ.

- Cần biết, Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng xác đáng! Lúc này ngươi ra tay ác độc đả thương người khác thì có lẽ, kế tiếp chính là... Ngươi!

Chữ "Ngươi" cuối cùng phát ra từ miệng Thanh Dực như hoàng chung đại lữ, xông vào trong đầu tất cả mọi người, chấn động đến não hải tất cả mọi người ầm ầm rung động.

- Tiểu tổ rút thăm thi đấu bắt đầu, ai tới trước rút!

Tiểu tổ rút thăm thi đấu, quy tắc rút thăm vô cùng đơn giản, ai muốn rút thì cứ lên rút, dù sao mỗi người chỉ có một cây xâm, lá thăm trong thùng rút xong mới thôi.

- Ta tới!

Một võ giả Hóa Linh cảnh tam trọng như thiểm điện lên đài, đoạt phía trước Diệp Chân, ra tay rút thăm.

Thấy thế, Diệp Chân cũng không vội, dù sao một vòng chỉ chiến một trận, ai rút cũng giống nhau.

- Trận đầu, Hoàng Nhạc đối chiến Ngưu Tây Xương!

Người thứ nhất lên đài rút thăm là Hoàng Nhạc có chút buồn bực, vốn định gặp đại vận lại quất đến một võ giả Hóa Linh cảnh tứ trọng, nhưng mà, hắn cũng không ý tứ buông tha.

Tu vi phẩm giai cũng không phải toàn bộ thực lực, mà ngược lại, chênh lệch một tiểu cảnh giới có thể vượt cấp khiêu chiến nhiều vô số.

- Bắc Hàn Thần Thối!

Hoàng Nhạc am hiểu thối pháp, một đôi chân dài giống như cối xay thịt, làm cho Ngưu Tây Xương từng bước lui về phía sau, thế công lăng lệ phi phàm.

- Các ngươi nói, ai sẽ thắng?

- Ngưu Tây Xương từng bước lui về phía sau, hẳn là Hoàng Nhạc thắng.

- Khó nói!

...

Diệp Chân nghe vậy, cũng không nói cái gì, sau khi Ngưu Tây Xương từng bước lui về phía, thật ra đã đặt vững thắng cục.

- Phá Thiên Trùy!

Oanh!

Ngưu Tây Xương đấm ra một quyền, cả người liền quyền mang thân như dùi hung hăng đánh đến lòng bàn chân của Hoàng Nhạc.

Khi Hoàng Nhạc rơi xuống đất, toàn bộ đùi phải không ngừng run rẩy. Đều có chút đứng không yên, sắc mặt trở nên phi thường khó coi.

- Ta nhận thua!

Nhìn Ngưu Tây Xương đang nhào tập tới, Hoàng Nhạc gọn gàng nhận thua, ngay nháy mặt ba chữ "Ta nhận thua" ra khỏi miệng. Hắc Long lệnh bài Thủ lơ lửng sau đầu lôi chấp sự Thiên Huyễn Ưng Vương bắn ra một đạo quang hoa, hóa thành một đạo màn sáng nhu hòa ngăn Ngưu Tây Xương lại.

Đây cũng là một trong những quy tắc của lôi đài, chỉ cần có một bên chủ động nhận thua, thủ lôi chấp sự sẽ phải bảo hộ nhận thua người.

Đương nhiên, ngươi phải nhận thua đúng lúc.

Nếu kiếm đã chặt tới đầu ngươi, ngươi mới hô nhận thua, vậy thì đã trễ.

Tiểu tổ rút thăm thi đấu tiến hành rất nhanh, mỗi một cuộc chiến đấu trên cơ bản đều giữa sáu mươi hơi thở đến trăm hơi thở, tất cả mọi người cố ý giữ gìn thực lực, có chút cường giả thậm chí còn cố ý ẩn giấu thực lực.

- Trận tiếp theo, Tra Hải đối chiến Diệp Chân!

Nghe được cái tên Tra Hải này, Diệp Chân khá ngoài ý muốn.

Nói như thế nào đây, hắn cùng với Nhân Hùng Tra Hải hình như rất hữu duyên, tao ngộ hai trận bên trong Ma Hồn chiến trường, không ngờ trong tiểu tổ rút thăm thi đấu Hắc Long Bảng lại tiếp tục gặp nhau.

Đương nhiên, Diệp Chân không thể không bội phục Nhân Hùng Tra Hải.

Lấy tu Hóa Linh cảnh nhất trọng của vi Nhân Hùng Tra Hải, lại xông qua Thiên Mệnh Tam Quan, cửa thứ nhất hư không dây sắt dựa vào thực lực. Diệp Chân có thể cảm ứng được, Thần Hồn tu vi của Nhân Hùng Tra Hải cũng không mạnh, vẫn thông qua cửa thứ hai, hẳn dựa vào ý chí lực vô cùng mạnh mẽ.

Một người có thể lựa chọn hiếm thấy thể tu con đường và cũng rất kiên trì, lực ý chí không cường đại đều khó có khả năng.

- Diệp Chân, chúng ta lại gặp mặt!

Vừa ý đài Diệp Chân, chỗ tay áo cánh tay phải trống rỗng của Nhân Hùng Tra Hải ẩn ẩn có chút phát đau nhức, tất cả những thứ này đều do Diệp Chân ban tặng.

Theo lý thuyết, Nhân Hùng Tra Hải nên vô cùng phẫn nộ hướng Diệp Chân khởi xướng đoạt công, báo thù, nhưng khóe miệng của Tra Hải lại tràn đầy đắng chát.

Người khác không biết Diệp Chân, hắn còn có thể không biết hay sao?

Dẫn Linh cảnh hậu kỳ đã có thể xử lý mười võ giả Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, đuổi cho hắn chạy tán loạn khắp nơi, chớ nói chi bây giờ Diệp Chân đã có tu vi Hóa Linh cảnh nhị trọng, cao hơn so với hắn một trọng.

Càng chết là, khí tức của Diệp Chân càng thêm thần bí, vẻn vẹn đứng đó đã mang cho hắn một loại áp lực không gì sánh kịp.

- Xem ra chúng ta hữu duyên!

Quanh người linh quang lóe lên, Xích Ngọc Linh Giáp dày đặc khắp người, Tra Hải này thể tu lợi hại Diệp Chân chính là nhớ kỹ đâu, ở cự ly gần, tuyệt đối là vượt cấp khiêu chiến kinh khủng, Diệp Chân vô cùng nhỏ tâm.

- Hữu duyên cái rắm! Coi như ta không may!

- Ta nhận thua!

Hung hăng phun một bãi nước miếng, Nhân Hùng Tra Hải trực tiếp nhận thua, vô cùng bực bội đi xuống đài đấu võ.

Tình hình ly kỳ này, lập tức làm cho võ giả quan chiến và một bộ phận võ giả dự thi bất mãn chửi rủa.

- Hình dáng cao lớn thô kệch, không ngờ là một người nhút nhát!

- Ngươi là một Hóa Linh cảnh nhất trọng mà gặp một Hóa Linh cảnh nhị trọng cũng không dám xuất thủ, vậy ngươi còn muốn đối phó ai?

- Bề ngoài giống như toàn bộ tổ thứ hai chỉ sợ có một Hóa Linh cảnh nhất trọng kia thôi?

- Vậy mà ngươi còn từ bỏ, trực tiếp bỏ thi đấu đi cho rồi!

Đối mặt mọi người chửi rủa, Nhân Hùng Tra Hải cũng không quay đầu lại đi xuống lôi đài đầu rồng, trong mắt, tràn đầy khinh thường. Tu vi của Diệp Chân đúng là chỉ có Hóa Linh cảnh nhị trọng, nhưng người quen biết hắn, ai lại dám coi hắn là võ giả Hóa Linh cảnh nhị trọng đối đãi?

Khỏi cần phải nói, chỉ bằng trung phẩm Bảo khí Thanh Dực Thần Cung Trong tay Diệp Chân đã có thể làm cho rất nhiều người thấy ác mộng.

- Hừ, ai ngốc, sau này mới biết được!

Nghe thấy mọi người chửi rủa, nhìn lại Nhân Hùng Tra Hải kiên định nhận thua đi xuống lôi đài đầu rồng, trong lòng Diệp Chân và Thiên Huyễn Ưng Vương đồng thời hiện lên một ý niệm trong đầu, đây mới là người thông minh!

Tạo Hóa Chi Vương -