Chương 377 Huyễn Ảnh Ngộ Kiếm
----
Khi cánh cửa bí cung triệt để thành hình, Tạ Luật dựa vào tu vi Hồn Hải cảnh là người đầu tiên như thiểm điện chạy qua.
Nhưng vọt nhanh, bay ra càng nhanh!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, tử sắc quang hoa kinh khủng từ phía trên bí cung bộc phát hướng ra phía ngoài, đứng mũi chịu sào chính là Chấp pháp trưởng lão Thanh La tông, Tạ Luật.
Hộ thể linh cương dày đặc quanh người hắn, đối diện với tử sắc quang hoa giống như cửa sổ giấy, trong thời gian ngắn bị xé nát.
Trong khoảnh khắc thân hình bay lên, cả người đã biến thành một huyết hồ lô, trên người hắn xuất hiện hàng trăm hàng ngàn đạo vết nứt thật nhỏ.
Khi Tạ Luật bị quăng bay lên, lại có thêm một huyết hồ lô, một cái tiếp một cái thân ảnh bị cuốn ngược bay ra.
Trong thời gian ngắn, trong vòng mười trượng xung quanh cánh cửa Hắc Long Bí Cung, vì đó không còn, một mảnh màn ánh sáng màu tím bao phủ lại cánh cửa bí cung, bất kỳ người nào đều không thể tiếp cận.
Quỷ dị là, một võ giả lên Hắc Long Bảng thử một cái cũng vô pháp tiến vào Hắc Long Bí Cung.
- Trước tiên phải để đệ nhất Hắc Long Bảng Diệp Chân trước vào, những người khác dựa theo thứ tự xếp trên Hắc Long Bảng theo thứ tự đi vào mới có thể tiến vào Hắc Long Bí Cung!
Thanh âm Thanh Dực vang lên.
Trong Ánh mắt vô cùng hâm mộ của tất cả võ giả, Diệp Chân bước ra một bước, không có bất kỳ trở ngại gì bước vào màn ánh sáng màu tím, thân hình biến mất trong vòng xoáy.
Thải Y theo sát phía sau, thân hình cũng biến mất trong cánh cửa bí cung.
Giây lát sau, sáu mươi bảy võ giả lên bảng Hắc Long Bảng đều vào được Hắc Long Bí Cung, đến lúc thân hình một người cuối cùng biến mất, đạo màn ánh sáng màu tím kia tính cả cánh cửa bí cung như một cái bọt khí, chớp mắt biến mất, ngay cả
Hắc Long Đài cũng ầm ầm lặn xuống đất.
Lại ngẩng đầu, hào quang Long Linh trên bầu trời chẳng biết lúc nào cũng biến mất vô ảnh vô tung, chỉ để lại những võ giả quan chiến kia phiền muộn nhìn chằm chằm vào địa phương cánh cửa Hắc Long Bí Cung xuất hiện, thật lâu không muốn rời đi!
....
Nói như thế nào đây, đây là một địa phương có chút héo rũ, cũng không có giống hắc long địa cung uy nghiêm hoa lệ trong tưởng tượng Diệp Chân.
Sơn phong trụi lủi mang theo một màu sắc đen kịt, không có một màu xanh lá. Chân núi ở xa tràn đầy cỏ non héo rũ, không có tiếng côn trùng kêu, không có tiếng chim hót, không có một tơ một hào khí tức sinh mệnh.
Sáu mươi bảy người lên bảng theo thứ tự xuất hiện ở phía trên ngọn núi Diệp Chân đang đứng.
- Đây chính là Hắc Long Bí Cung? Xem ra rất phổ thông?
- Bọn hắn nói đến Hắc Long Bí Cung thần kỳ như vậy. Mấy trăm năm vừa hiện, làm sao sau khi đi vào lại phổ thông như thế? Võ đạo truyền thừa ở đâu?
Vài tên võ giả nghi vấn, lông mày Diệp Chân cũng khẽ nhíu.
- Diệp Chân ca ca, dùng Thần Hồn lực lượng cảm ứng thử một chút?
Không đợi thanh âm Thải Y vang lên, Tất Chính xếp hạng thứ mười một Hắc Long Bảng đã hướng về dưới núi bay đi.
Vừa mới bay ra vài dặm, phía dưới trên đồng cỏ kia héo rũ, sóng biển thậm chí ngay cả khoảng không, trực tiếp nuốt trọn Tất Chính, biến mất từ trong tầm mắt của mọi người.
- Đây....
- Chuyện gì xảy ra, tại sao có thể như vậy? Đây là địa phương quỷ quái gì?
Một màn này, lại dọa sợ rất nhiều võ giả. Vốn tưởng rằng chỗ tốt, không ngờ sẽ mất mạng!
- Dùng Thần Hồn cảm giác!
Diệp Chân khẽ quát một câu.
Bên trong Thần Hồn cảm ứng, Tất Chính cũng không có biến mất, mà ẩn bên trong sóng biển không ngớt kia, cùng một người khác vật lộn, người kia, rõ ràng là một Tất Chính khác!
Đáng tiếc, lực lượng Thần Hồn có thể cảm ứng được, chỉ có nhiêu đây, không thể nhiều hơn, không cách nào thấy rõ, thậm chí loại quan sát này không thể kéo dài.
- Diệp Chân ca ca, huyễn ảnh kia rất có thể chính là Hắc Long Bí Cung dùng cho võ giả tôi luyện võ đạo! Mặc dù lực lượng Thần Hồn của ta vừa rồi chỉ nhìn một cái. Nhưng lại nhìn thấy huyễn ảnh kia và Tất Chính thi triển võ kỹ giống như đúc, nhưng so với võ kỹ Tất Chính thi triển thì tinh xảo mấy chục lần, uy lực vô cùng mạnh!
Thải Y nói.
- Như vậy, vậy chúng ta....
Diệp Chân và Thải Y ý thức được điểm này, có thể giết đến tận võ giả Hắc Long Bảng, cũng đều không phải người ngu, lập tức, hơn sáu mươi số võ giả cả đám đều gấp vọt ra ngoài.
Ngự không bay gần bốn năm dặm sẽ bị sóng lửa ngập trời nuốt chửng, bay xa khoảng mười dặm sẽ bị kiếm khí đầy trời thôn phệ.
Ngay khi Diệp Chân muốn hành động, một ánh mắt lành lạnh sát khí phóng tới, sát khí trong ánh mắt kia đơn giản như thực chất, đâm vào gương mặt Diệp Chân đau nhức!
Thời khắc Diệp Chân quay đầu, thấy Hoa Vô Song vừa mới lao ra, đang dùng một loại ánh mắt giết người nhìn chòng chọc vào hắn.
Diệp Chân vừa nhìn thấy, Hoa Vô Song đã vung tay lên, xông về phía Diệp Chân xuất ra một thủ thế cắt yết hầu.
- Hừ, Diệp Chân, ngươi phải cẩn thận!
- Cẩn thận, cẩn thận một bại tướng dưới tay ta sao?
- Bại tướng dưới tay ngươi? Lôi đài luận võ và sinh tử quyết đấu cũng không giống nhau! Bây giờ, ta đang ở trạng thái toàn thịnh, ngươi chờ...
Đột nhiên, một đạo Thần Hồn ba động kinh khủng dị thường từ trên người Thải Y bay lên, sắc mặt Hoa Vô Song đột ngột biến đổi, thân hình như thiểm điện thoát ra, chưa được mấy hơi đã biến mất trong hư không.
- Hắn cũng chạy thật nhanh.
Thải Y bất mãn quơ quơ đôi bàn tay trắng như phấn.
- Diệp Chân ca ca, huynh phải cẩn thận.
- Yên tâm! Chúng ta cũng phải tìm ra chỗ tốt! Hắc Long Bí Cung này, nghe nói nhiều nhất chỉ có thể ngây ngốc bảy ngày.
Diệp Chân nói.
- Ừm!
Thân hình Diệp Chân và Thải Y đồng thời bay ra, ước chừng bay ra khoảng hơn hai mươi dặm, kiếm quang thôn phệ Diệp Chân phóng lên tận trời, mà Thải Y thì ẩn vào trong một mảnh hào quang thần bí.
Hưu hưu hưu!
Khi bị cuốn vào, tiếng kiếm khí thê lương phá không lập tức tràn vào trong tai Diệp Chân.
Lúc thấy rõ ràng trước mắt, một đạo kiếm quang gió lốc đã bay đến đỉnh đầu Diệp Chân.
Thấy thế, Diệp Chân giật mình, ngay khi Xích Ngọc Linh Giáp tuôn ra, gió lốc kiếm quang đã bắt đầu điên cuồng cắt trên dưới quanh người Diệp Chân.
Trong tiếng xì xì xì, Xích Ngọc Linh Giáp vốn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rạn nứt, sau đó rạn nứt từng khúc, thẳng đến khi kiếm quang biến mất, Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân đã gần như bên bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.
Hí!
Mạnh như vậy!
Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh.
Chiêu Phong Vân kiếm quyết thứ nhất, lúc nào trở nên mạnh như vậy, lại có thể oanh phá Xích Ngọc Linh Giáp?
Phải biết, Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân, ngay cả cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng như Hồng Bán Giang cũng không thể tùy ý bị phá hủy.
Lúc này, Diệp Chân mới phát hiện, trước mắt hắn là một huyễn ảnh giống mình y đúc, phát ra tu vi khí tức cũng là Hóa Linh cảnh nhị trọng, thậm chí kiếm trong tay cũng là Huyền Dương kiếm.
Tiếng ầm ầm vang lên, một đạo kiếm quang như thiểm điện cắt về phía Diệp Chân, Diệp Chân chưa kịp phản ứng đã oanh đến người hắn.
Diệp Chân vừa mới ngưng tụ lại Xích Ngọc Linh Giáp lần nữa rạn nứt đến gần muốn vỡ vụn.
Lần này, Diệp Chân bị dọa.
Uy lực chiêu thứ hai Phong Vân kiếm quyết đều bị huyễn ảnh này thi triển khủng bố như thế, sát chiêu phía sau còn đến mức nào?
Giữ vững tinh thần, Diệp Chân toàn lực ứng phó lên công kích huyễn ảnh đánh tới.
Mới đầu, Diệp Chân ứng phó đến cực kỳ cố hết sức, thậm chí thỉnh thoảng cần dùng đến một lần Xích Ngọc Ấn mới vượt qua nguy cơ, nhưng, thời gian dần trôi qua, Diệp Chân phát hiện, huyễn ảnh này đừng nói sát thương, không bằng nói đang nhận chiêu.
Mỗi một lần thi triển Phong Vân kiếm quyết, đều là trạng thái hoàn mỹ, thậm chí Diệp Chân chưa kịp thở, uy lực vô cùng thần kỳ.
Giống như huyễn ảnh thi triển ra chiêu thứ bảy Phong Vân Động Tứ Phương, thậm chí ngay cả Xích Ngọc Ấn đều có thể ngăn lại.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, như ẩn chứa kiếm đạo thật mạnh làm cho Diệp Chân như si như say.
Bởi vì huyễn ảnh này thi triển ra tạo nghệ sâu nhất trong Phong Vân kiếm pháp của Diệp Chân, cho nên, rất nhiều huyền bí, Diệp Chân quan sát đã minh bạch, một biến hóa nhỏ bé bên trong kiếm chiêu của huyễn ảnh, có thể khiến cho Diệp Chân bừng tỉnh đại ngộ.
À, thì ra một chiêu này còn có thể dùng như thế.
Mỗi khi huyễn ảnh đánh tới một kiếm, Diệp Chân cũng sẽ lấy kiếm chiêu giống nhau đánh trả, thời gian dần trôi qua. Kiếm chiêu Diệp Chân đánh trả cũng bắt đầu biến ảo, hướng về huyễn ảnh đánh ra kiếm chiêu biến hóa. Uy lực cũng càng ngày càng mạnh, ứng đối cũng càng ngày càng tự nhiên.
Thần kỳ hơn chính là, theo loại lĩnh hội này, kiếm mạch thứ nhất bên trong Diệp Chân, từng đạo từng đạo kim sắc bản nguyên kiếm mạch lăng không gia tăng lên, kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh đang nhanh chóng lớn mạnh.
.....
Theo thời gian trôi qua, Diệp Chân và huyễn ảnh giao thủ càng lúc càng nhanh, Diệp Chân phản kích càng ngày càng lăng lệ.
Lúc ban đầu, Diệp Chân bị huyễn ảnh của mình đè đánh, nhưng bây giờ, Diệp Chân đang đè ép đánh huyễn ảnh của mình, một tia kiếm đạo cuối cùng ẩn chứa trên người huyễn ảnh, triệt để bị nghiền ép bắt buộc xuất ra.
- Nguyên lai, chân lý Phong Vân kiếm pháp phong là tốc độ! Phong chi ý cảnh chính là ý cảnh của tốc độ.
- Lôi quang, kỳ thật cũng là tốc độ!
- Nhưng mà, ta vẫn luôn dùng lôi quang trở thành một loại thủ đoạn công kích, mà không phải tốc độ!
- Hiện tại, lôi quang và tốc độ, còn có phong chi ý cảnh toàn bộ dung hợp!
Phong Vân Như Lôi!
Hưu!
Huyền Dương kiếm lóe lên, kiếm quang và lôi quang đồng thời xuất hiện, mơ hồ xuất hiện trong nháy mắt, kiếm quang và lôi quang đồng thời bổ vào đầu huyễn ảnh.
Trong thời gian ngắn huyễn ảnh bị xé nứt!
Huyễn cảnh biến mất!
Bên trong Hắc Long Bí Cung, thân hình Diệp Chân biến mất trong hư không, đột ngột xuất hiện.
Diệp Chân xuất hiện, vẫn đang cầm kiếm trầm tư, trong mắt, lại tràn đầy kinh hỉ.
Trải qua ngộ kiếm huyễn ảnh vừa rồi, Phong Vân kiếm pháp của Diệp Chân có biến hóa thoát thai hoán cốt.
Diệp Chân đoán, phẩm giai Phong Vân kiếm pháp ít nhất cũng tăng lên một tiểu giai, từ Địa Giai trung phẩm tăng lên tới Địa Giai thượng phẩm. Ngày sau, tuyệt đối lại là một loại kiếm pháp đỉnh tiêm của Tề Vân tông.
Lần này Phong Vân kiếm pháp trải qua biến hóa thoát thai hoán cốt, mặc dù uy lực vẫn không có siêu việt như Xích Ngọc Ấn và Phù Vân Chỉ, nhưng cũng đã đến gần vô hạn với Xích Ngọc Ấn, uy lực tăng mạnh bão táp.
Diệp Chân tự tin, nếu hiện tại hắn lần nữa gặp lại Mạc Tâm Thủy, kiếm quang của hắn khả năng nhanh hơn lôi quang của Mạc Tâm Thủy, hơn nữa, dùng Phong Vân kiếm pháp này có thể nhẹ nhàng đánh bại Mạc Tâm Thủy.
Nhưng, thu hoạch lớn nhất lại là chú mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh, vừa rồi không biết ngộ kiếm giằng co bao lâu với huyễn ảnh, thế mà khiến bản nguyên kiếm mạch trong kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân tăng trưởng gần nửa thành, hiệu quả còn tốt hơn so với tự tìm hiểu từ tám thanh tàn kiếm màu đỏ trong Linh Kiếm Phần Sơn.
Nhất là trình độ chú mạch chú mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân, đạt đến bảy thành!
Còn kém ba thành, Diệp Chân có thể chân chính có được một hạng chú mạch thần thông, triệt để có được uy năng của chú mạch thần thông.
Mà uy năng chân chính của chú mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh này, Diệp Chân hiện tại đều không thể nghiệm được một phần ba.
- Đánh bại huyễn ảnh của mình, Diệp Chân, ngươi cũng quá chậm đi!
Thanh âm âm lãnh khinh bỉ đột ngột truyền đến từ sau lưng.
Diệp Chân xoay người, con ngươi đột ngột co rụt.
- Hoa Vô Song!