Chương 390 Thiên Linh Chu
Thật ra chuyện thiên phú huyết mạch xảy ra vấn đề này, nửa tháng trước Diệp Chân vừa đi ra Hắc Long Bí Cung đã biết được.
Trong nửa tháng qua, hơn phân nửa thời gian Diệp Chân tu luyện đều đang nghiên cứu thiên phú huyết mạch dị biến của hắn, có điều, không có thành quả.
Diệp Chân chỉ nhớ rõ, khi còn ở bên trong Hắc Long Bí Cung, tiếng long ngâm vang lên, mắt trái của hắc long trừng hắn một cái, ánh sáng màu đen vô tận bao phủ hắn lại, tuôn vào trong thân thể hắn, sau đó hắn hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại lần nữa, Diệp Chân đã bị đưa ra khỏi Hắc Long Bí Cung.
Trong nháy mắt tỉnh lại, Diệp Chân phát hiện, đạo thiên phú huyết mạch thứ hai của hắn.... Đen.
Nguyên bản trạng thái trống không, chỉ là tiên thiên huyết mạch linh khí lưu động trong đạo thiên phú huyết mạch thứ hai biến thành mực đậm đen tuyền, ánh sáng màu đen bên trong chậm rãi lưu chuyển, giống như hắc bảo thạch.
Làm cho Diệp Chân cảm thấy ngạc nhiên nhất là chiều dài của đạo thiên phú huyết mạch thứ hai lại tăng vọt một mảng lớn.
Nguyên bản, sau khi trên Hắc Long Đài nhận được ban thưởng kim sắc hình rồng của Long Linh, ngoại trừ kiếm mạch thứ nhất ra, ba đạo thiên phú huyết mạch khác đều từ hai thước tăng vọt đến bảy thước rưỡi, chỉ có kiếm mạch thứ nhất dài đến một trượng.
Nhưng một sát na bị đưa ra từ bên trong Hắc Long Bí Cung, Diệp Chân kinh ngạc phát hiện, chiều dài đạo thiên phú huyết mạch thứ hai của hắn, lại tăng vọt đến một trượng một thước.
Chiều dài của nó còn hơn một thước so với kiếm mạch thứ nhất.
Bốn đạo thiên phú huyết mạch nếu song song mà đứng, đạo thiên phú huyết mạch thứ hai màu đen, xem ra càng hùng tráng.
Phát hiện này, Diệp Chân cả kinh vài ngày đều không lấy lại tinh thần.
Mới đầu. Diệp Chân cho rằng thiên phú huyết mạch màu đen này của hắn nói không chừng là thu được một loại thần thông truyền thừa nào đó, giống như kiếm mạch Kiếm Tâm Thông Minh thứ nhất.
Dù sao lúc trước kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân tăng vọt như vậy.
Hơn nữa, trong nhận thức của Diệp Chân, chỉ có thu hoạch được thần thông truyền thừa mới có thể mượn nhờ bản nguyên lực lượng của thần thông làm cho thiên phú huyết mạch cấp tốc lớn mạnh.
Cái suy đoán này làm cho Diệp Chân rất kinh hỉ.
Thần thông truyền thừa.
Hơn nữa rất có thể là thần thông truyền thừa của Hắc Long trong truyền thuyết, nói không chừng sẽ phi thường lợi hại.
Nhưng không mấy ngày loại kinh hỉ này của Diệp Chân đã biến thành hoang mang.
Không có bất kỳ phản ứng gì.
Cơ hồ dùng hết tất ả phương pháp có thể sử dụng, Diệp Chân đều đã dùng qua, lực lượng Thần Hồn thăm dò kích thích, Linh Lực kích thích. Dùng phương pháp thôi động chú mạch thần thông kích thích. Thậm chí dùng phương pháp thôi động thiên phú huyết mạch kích thích. Đầu thiên phú huyết mạch biến thành màu đen này giống như đã chết, động tĩnh gì cũng không có.
Không được mấy ngày, hoang mang biến thành lo lắng.
Mọi người đều biết, võ giả tu vi càng cao, thiên phú huyết mạch ảnh hưởng càng lớn, nhất là bước vào Chú Mạch cảnh, một mạch một thần thông.
Thiên phú huyết mạch bao nhiêu trực tiếp quyết định số lượng thần thông võ kỹ mà võ giả tương lai có thể tu tập.
Mà Diệp Chân có lại chỉ có bốn đầu thiên phú huyết mạch, đầu thiên phú huyết mạch thứ nhất đã bị Kiếm Tâm Thông Minh chiếm cứ.
Mặc dù nói võ kỹ thần thông Kiếm Tâm Thông Minh này cũng không kém, nhưng tác dụng chủ yếu chỉ mang tính chất phụ trợ. Nhưng cho dù như thế nào, Diệp Chân còn thừa lại ba đầu thiên phú huyết mạch có thể tự chủ lựa chọn tu luyện.
Nhưng hiện nay, ba đầu thiên phú huyết mạch còn sót lại lại bị chiếm cứ một đầu, còn không hề có động tĩnh gì giống như tử mạch.
Hiện tại, Diệp Chân không thể không lo lắng, thiên phú huyết mạch của hắn chỉ có bốn đầu, trong đó một đầu bị Kiếm Tâm Thông Minh chiếm, đầu thứ hai lại bị hắc quang này chiếm, còn có hai đầu thiên phú huyết mạch có thể để Diệp Chân chi phối.
Tương đương với Diệp Chân ngày sau chỉ có thể tự chủ tu tập hai môn thần thông võ kỹ khác, cái này khiến Diệp Chân khó xử?
Có điều trước mắt, Diệp Chân đối với cái này cũng không biện pháp, chỉ có thể mong đợi, hi vọng khi tu vi tăng lên sẽ có biện pháp giải quyết.
Đương nhiên, đáy lòng vẫn có một phần trông chờ.
Diệp Chân tin tưởng, lượng lớn ánh sáng màu đen trong mắt trái hắc long bắn về phía hắn kia cũng không chỉ vì chiếm cứ một đạo thiên phú huyết mạch trong cơ thể hắn?
Đến cùng có tác dụng gì, có lẽ ngày sau sẽ có phát hiện.
Đương nhiên, Diệp Chân cũng may mắn.
May mắn ánh sáng màu đen kia chỉ chiếm đoạt đạo thiên phú huyết mạch thứ hai của hắn, cũng không phế đi thiên phú huyết mạch thứ hai của hắn, nếu đạo thiên phú huyết mạch thứ hai của hắn mất đi năng lực từ hấp thụ Thiên Địa nguyên khí tu luyện, chỉ sợ Diệp Chân sẽ thực sự khóc không ra nước mắt.
Diệp Chân không biết, sau khi hắn hôn mê, ánh sáng màu đen này vốn muốn xuyên vào toàn thân hắn, cuối cùng lại bị Thận Long Châu bức cho đến nơi hẻo lánh trong thân thể, cũng tức là bên trong đạo thiên phú huyết mạch thứ hai.
Nếu Diệp Chân biết điểm này, không biết sẽ nghĩ gì?
Mặc dù nói Diệp Chân đau khổ nghiên cứu hơn một tháng cũng không nghiên cứu ra cái đạo thiên phú huyết mạch thứ hai này bị ánh sáng màu đen chiếm cứ đến cùng có thay đổi gì, nhưng Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu lại tỉnh.
Tại sao nói như vậy, bởi vì trong cơ thể Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu cũng có loại ánh sáng màu đen này.
Sau khi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu ngủ say nửa tháng tỉnh lại, màu lông bề ngoài đều xảy ra biến hóa.
Đầu tiên là chữ "Vương" trên trán, nguyên bản chữ "Vương" này màu trắng giống với bộ lông của Vân Dực Hổ Vương, chỉ là hình dạng và hoa văn ngưng tụ thành một chữ Vương.
Nhưng hiện tại, cái chữ Vương này biến thành màu đen, màu đen tinh khiết tạo thành một chữ "Vương" to lớn, trương dương trên trán Vân Dực Hổ Vương.
Cái thay đổi này còn trong phạm vi tiếp nhận của Diệp Chân, dù sao chữ "Vương" màu đen xem ra càng thêm uy lực.
Sau đó, chuyện làm cho Diệp Chân khóc không ra nước mắt xuất hiện.
Bốn hổ trảo, ba tấc lông tóc, còn có lỗ tai, còn có cái đuôi đều biến thành màu đen nồng đậm, từ đỉnh đầu bắt đầu, đến toàn bộ cột sống cũng xuất hiện một đạo màu đen.
Mẹ nó, biến hóa này, quả thực chẳng ra cái gì.
Trực tiếp làm cho chữ "Vương" uy phong trên trán trong chốc lát rơi xuống thành số âm.
Chuyện tốt duy nhất chính là khi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đem bộ dáng co lại thành một tiểu Miêu nhỏ thì một tiểu Miêu thân trắng buốt, đuôi đen, quả thực dễ thương tới cực điểm.
Ngay cả nữ hán tử như Liêu Phi Bạch đối với Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu phiên bản thu nhỏ cũng yêu thích không buông tay.
Đương nhiên, không đến mấy ngày, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu kiểu mini nhìn thấy Liêu Phi Bạch đã ngao ngao phát ra vài tiếng tiếng rống thảm thiết, trượt mất dạng.
Nữ hán tử coi như ưa thích manh sủng cũng vẫn là nữ hán tử, thời gian mấy ngày, đã chơi hỏng gia hỏa da dày thịt thô như tiểu Miêu.
Về phần tiểu Miêu xuất hiện loại biến hóa này, chỉ có thể đổ cho ánh sáng màu đen kia.
Diệp Chân nghiên cứu phát hiện, trong cơ thể Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu có không ít ánh sáng màu đen giống như thứ đã chiếm cứ đạo thiên phú huyết mạch thứ hai của hắn.
Khác biệt chính là ánh sáng màu đen trong cơ thể Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đã hòa cùng huyết mạch, cốt nhục thậm chí Yêu Đan đều lây dính một luồng ánh sáng màu đen, mà Diệp Chân lại tụ tập vào đạo thiên phú huyết mạch thứ hai.
Diệp Chân tin tưởng, tương lai Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu nếu bởi vì ánh sáng màu đen này xuất hiện biến hóa gì, như vậy thì có thể cho hắn tham khảo.
Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu chính là hy vọng duy nhất cho Diệp Chân nghiên cứu sự thần bí của ánh sáng màu đen chiếm cứ đạo thiên phú huyết mạch thứ hai trong cơ thể.
....
Thời gian cực nhanh. Hơn hai tháng đảo mắt đã qua.
Hai tháng qua, Diệp Chân quả thực thể nghiệm được cái gì gọi là vạn chúng chú mục, nói thật, lúc mới bắt đầu cảm giác kia làm cho Diệp Chân rất thoải mái.
Cho dù Diệp Chân đi ở nơi nào, tất cả mọi người, cho dù trưởng lão trong tông môn, ánh mắt nhìn về phía hắn đều tràn đầy tôn kính, thậm chí cung kính.
Cho dù Diệp Chân tới nơi nào, hắn lập tức sẽ thành trung tâm nơi đó, bị đám người chen chúc.
Bất cứ chuyện gì, lần đầu tiên cảm giác rất tốt đẹp, lần thứ hai cảm giác có hương vị, lần thứ ba cảm giác khả năng hoàn thành, lần thứ tư khả năng liền muốn buồn nôn.
Diệp Chân bị chen chúc hơn hai tháng, cũng triệt để buồn bực.
Cái loại cảm giác vạn chúng chú mục này, thỉnh thoảng tới một lần, rất thoải mái, nếu kéo dài nữa sẽ rất khó chịu, thậm chí lại biến thành phiền não.
Giống như hiện tại, như không cần thiết, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi Tiên Nữ Phong một bước, mặc dù nói Diệp Chân có tuyệt đối tự do trong Tề
Vân tông, nhưng Diệp Chân có loại cảm giác, lại giống như ở trong nhà tù.
Nhưng loại tình huống này lại thay đổi sau khi Diệp Chân trở lại Tề Vân tông ngày thứ bảy mươi bảy.
Ngày hai mươi mốt tháng chín, một đội nhân mã bốn người có nam có nữ đột nhiên giá lâm trên không Tề Vân tông đã phong bế.
Mặc dù nói Tề Vân tông phong sơn bế tông, nhưng loại phong bế này chỉ là đối với các đệ tử và đại đa số người khác trong tông, giống như bốn nam nữ giá lâm vừa tới không bao lâu, tông chủ Tề Vân tông Quách Kỳ Kinh mang theo tất cả trưởng lão ra nghênh đón.
Người tới không phải ai khác, chính là một đoàn người Lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương và phó lâu chủ Diêm Côn.
Cử động Quách Kỳ Kinh mang theo toàn tông ra nghênh đón làm cho Diệp Chân có chút giật mình, đây cơ hồ là lễ nghi cao nhất giữa các tông môn bên trong Hắc Long Vực.
Chỉ sợ tông chủ Huyễn Thần tông - Phù Đông Hưng quang minh chính đại đến đây bái phỏng, cũng chỉ là lễ nghi này.
Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của Vạn Tinh Lâu trên giang hồ còn cao hơn so với Diệp Chân tưởng tượng.
Ý đồ Hải Lạc Sương đến vô cùng đơn giản, muốn tiếp Diệp Chân đi tổng bộ Hắc Vạn Tinh Lâu ở Long Vực, để cho Vạn Tinh Lâu bọn hắn cũng dính chút khí vận lực của Diệp Chân.
Đây là ước định trước đây của Diệp Chân và Vạn Tinh Lâu chủ Hải Lạc Sương, chỉ cần Diệp Chân sát nhập Hắc Long Bảng, Diệp Chân sẽ phải phân ra một nửa thời gian, ở bên trong Vạn Tinh Lâu.
Chỉ là ai cũng không không ngờ, Diệp Chân sát nhập vào Hắc Long Bảng, nhưng lấy được thứ tự, lại hạng thứ nhất.
Cái này mới có cử động Hải Lạc Sương tự mình đến đây tiếp đón Diệp Chân.
Chuyện này, Diệp Chân vừa trở lại Tề Vân tông đã nói cho chưởng môn nghe.
Chưởng môn Quách Kỳ Kinh ngoại trừ than tiếc chỗ, cũng chỉ có thể đồng ý.
Võ giả trọng cam kết.
Nói thật, nếu không phải Hải Lạc Sương đưa cho Diệp Chân một thiệp mời của Phân Hương Đan Vương phủ, Diệp Chân mới thành công đập tới một viên Uẩn Linh Đan đột phá tu vi đến Hóa Linh cảnh.
Bằng không, Diệp Chân có tư cách tham gia Hắc Long Bảng hay không cũng không còn nhất định đây.
Cho nên, cái hứa hẹn này, Diệp Chân nhất định phải tuân thủ.
- Hải lâu chủ, ý đồ cô đến, bản tọa đã biết được, theo ước định, Diệp Chân giờ phút này hẳn cùng cô tiến về phân lâu Vạn Tinh Lâu ở Hắc Long Vực.
- Tính toán ra, lúc trước còn nhờ cô thành toàn Diệp Chân, chuyện này, bản tọa tuyệt đối không bất kỳ lý do gì ngăn cản, nhưng trước khi cô tiếp Diệp Chân đi, có một việc, bản tọa nhất định phải hiểu rõ, chỉ có sau khi xác định chuyện này, bản tọa mới có thể yên tâm để cho cô đưa Diệp Chân đi.
Quách Kỳ Kinh nói.
- Quách chưởng môn, thỉnh giảng!
- An toàn!
- Vấn đề về an toàn của Diệp Chân!
- Không nói thù hận trước đây giữa Diệp Chân và Kiếm Nguyên tông, Huyễn Thần tông, chỉ nói hiện tại, các đại tông môn đối với Diệp Chân có bao nhiêu đỏ mắt, Hải lâu chủ nhất định biết rõ?
- Khỏi cần phải nói, hộ sơn đại trận của Tề Vân tông chúng ta, những ngày này đều bất kể tiêu hao mà một mực mở. Đón Diệp Chân đi, có thể, nhưng an toàn của Diệp Chân, nhất định phải đảm bảo! Nhất là, tổng bộ Vạn Tinh Lâu của các ngươi ở
Hắc Long Vực, rất gần Huyễn Thần đế quốc!
Hải Lạc Sương cũng không vội, lẳng lặng nghe Quách Kỳ Kinh nói xong, khẽ nói.
- Quách chưởng môn, lo lắng của ngươi, thiếp thân đã hiểu rõ, hơn nữa đã có chỗ chuẩn bị.
- Có chỗ chuẩn bị? Cô sẽ không nói bốn người các cô chứ? Hay trên đường an bài người nào tiếp ứng?
- Cũng không phải!
- Đó là cái gì?
Quách Kỳ Kinh có chút hiếu kỳ!
- Thiên Linh Chu, hơn nữa còn là Thiên Linh Chu cấp Tướng!
- Cái gì? Thiên Linh Chu cấp Tướng, chính là Thiên Linh Chu trong truyền thuyết đến từ tổng lâu Vạn Tinh Lâu của các cô?
Nghe vậy, Quách Kỳ Kinh giật mình.
- Không sai
Hải Lạc Sương nhẹ gật đầu.
- Trừ cái đó ra, chúng ta càng chuẩn bị một vạn viên trung phẩm Linh Tinh, một ngàn viên thượng phẩm Linh Tinh, mười viên cực phẩm Linh Tinh dự bị!
- Hạ phẩm Linh Tinh có thể làm cho Thiên Linh Chu cấp Tướng có được vận tốc ba ngàn dặm, trung phẩm Linh Tinh có thể cho Thiên Linh Chu có được vận tốc sáu ngàn dặm, thượng phẩm Linh Tinh có thể cho vận tốc chín ngàn dặm, cực phẩm Linh Tinh càng để vận tốc đạt mười hai ngàn dặm.
- Vận tốc chín ngàn dặm, cho dù cường giả Chú Mạch cảnh cũng đuổi không kịp? vận tốc Mà mười hai ngàn dặm, càng có thể bỏ rơi Yêu Thú phi hành Thiên giai Hạ phẩm.
- Quách chưởng môn, ngươi nhìn những chuẩn bị này, hẳn có thể đủ đảm bảo Diệp Chân an toàn chứ.
Hải Lạc Sương nói.
- Ừm, không sai biệt lắm, nhưng mà, vẫn nên cẩn thận mới tốt!
Trong nháy mắt tiếp theo, Quách Kỳ Kinh đột nhiên ngẩng đầu nói một câu khiến cho mọi người ngạc nhiên.
- Hải lâu chủ, Thiên Linh Chu này, có thể bán cho Tề Vân tông chúng ta một chiếc hay không?
- Cái này....
- Quách chưởng môn, thật xin lỗi, ngươi biết, tổng lâu cách nơi này cực xa, trước mắt, nơi này chúng ta chỉ có một chiếc Thiên Linh Chu cấp Tướng dùng riêng, cho nên....
Dừng một chút, Hải Lạc Sương lại nói.
- Nhưng mà, sau này nếu có chiếc thứ hai, thiếp thân nhất định ưu tiên cân nhắc Tề Vân tông, không vì chuyện gì khác, cũng vì Diệp Chân và Liêu muội muội.
- Tốt, tốt, tốt!
- Đến, ta đưa Diệp Chân lên thuyền!
Quách Kỳ Kinh cười lớn, kéo Diệp Chân đi ra ngoài.
Nhìn bầu trời trống trơn, Diệp Chân ngẩn người.
- Thuyền đâu, Thiên Linh Chu ở đâu?
- Ha ha, ở chỗ này, nhìn!
Hải Lạc Sương cười khẽ, đột ngột lên không, quang hoa đại phóng giữa ngón tay, thoáng chốc, một chiếc phi thuyền dài đến trăm trượng, linh quang lòe lòe xuất hiện trên bầu trời.
Dưới đáy phi thuyền, linh quang bắn ra bốn phía, hào quang vạn trượng!
- Quách chưởng môn, yên tâm đi, hai tháng rưỡi sau, ta nhất định sẽ tự mình đưa Diệp Chân trở lại!
Trong nháy mắt tiếp theo, thanh âm của Hải Lạc Sương vang lên.Tạo Hóa Chi Vương
-