← Quay lại trang sách

Chương 447 Huyết Thần Châu

Đây chính là.... Huyết Thần Châu?

Năm ngón tay giang ra, nhẹ nhàng chụp, hạt châu lớn chừng bằng móng tay, trong suốt sáng long lanh như Hồng Bảo Thạch đã rơi vào trong tay Diệp Chân, một loại cảm giác cực kỳ lạnh buốt truyền vào trong cơ thể khiến cho Diệp Chân có một loại có phần cảm giác không thoải mái.

Vẻn vẹn một hơi, Diệp Chân đã xác định đây chính là Huyết Thần Châu mà vị tiền bối thần bí truyền Kinh Hồn Lôi Quyết nói với hắn.

Huyết Thần Châu chính là bản nguyên mà chỉ có hộ pháp Huyết Thần Giáo trở lên mới có thể tu luyện ra được, có bản nguyên này mới có thể thúc đẩy sinh trưởng Huyết Ma cấp thấp, ngưng luyện huyết hà.

Một khi loại bản nguyên này ngưng tụ thành, rất khó hủy.

Nghĩ đến, đồ vật bảo tồn bên trong Kinh Hồn Thiên Lôi, có thể cũng chỉ có Huyết Thần Châu này thôi.

Nhưng làm Diệp Chân có chút không hiểu là, phía trên viên Huyết Thần Châu này lại có một vết nứt như cọng tóc, phá hủy mỹ cảm chỉnh thể của nó.

Nhưng Diệp Chân cũng không để ở trong lòng, dù sao Huyết Ma hộ pháp Huyết Linh đã bị diệt sát, khối đá lớn trong lòng Diệp Chân cuối cùng có thể rơi xuống đất.

Ngày sau cũng không cần cả ngày lẫn đêm lo lắng an toàn cho bằng hữu thân nhân của mình nữa.

Cũng thẳng đến lúc này, từ trên xuống dưới Vạn Tịch Phong mới phản ứng được.

Dịch Hàn phong hơi giật mình nhìn chằm chằm vào Diệp Chân, miệng há thật to, muốn nói cái gì, nhưng lại không nói được chữ nào, cuối cùng, mọi việc kinh ngạc đều hóa thành một âm thanh cười khổ tràn đầy khổ sở.

Ngay cả cường giả Chú Mạch cảnh đều không thể làm gì, Huyết Ma hộ pháp Huyết Linh lại bị Diệp Chân giải quyết, cái này khiến Dịch Hàn Sương có một loại cảm giác mất mát không hiểu.

Chẳng lẽ thiên hạ này thật là thiên hạ của người trẻ tuổi?

Một tuổi trẻ võ giả tu vi chỉ có Hóa Linh cảnh tứ trọng, có thể bạo phát ra thực lực ngay cả nàng cũng hâm mộ.

Càng làm cho nàng khiếp sợ là Diệp Chân không chỉ sống tiếp được dưới huyết hà trấn áp của Huyết Linh, còn phá trừ chiêu đó.

Một màn kia, đến giờ vẫn khiến Dịch Hàn Sương có một loại cảm giác rung động dị thường, đến bây giờ, nàng đều không hiểu rõ Diệp Chân đến cùng như thế nào thoát khốn.

Cái khác nàng không biết, nhưng có một chút nàng vô cùng rõ ràng, nếu Huyết Linh dùng huyết hà trấn áp nàng, nàng không chỉ không cách nào phá trừ huyết hà, còn có thể quy thiên.

Dịch Hàn Sương vô cùng chấn động, các trưởng lão Vạn Tịch Phong tứ phương quan chiến thi thần sắc lại càng thêm rung động.

Thử nghĩ một chút, một người trẻ tuổi tu vi kém bọn hắn thật xa, đột nhiên bạo phát ra chiến lực so với bọn hắn càng cường đại hơn không nói, thậm chí làm được chuyện mà chưởng môn Dịch Hàn Sương bọn hắn ngưỡng vọng đều làm không được.

Loại chấn kinh này là kinh ngạc bực nào.

Về phần Bạch Tâm, khóe miệng, toàn bộ gương mặt đầy vẻ đắng chát.

Trước đó. Nàng một mực lấy Diệp Chân làm mục tiêu. Nàng cảm thấy, chỉ cần nàng chuyên tâm ngày đêm khổ tu, coi như đuổi không kịp Diệp Chân, cũng có thể rút ngắn chênh lệch giữa nàng với đối phương.

Nhưng hiện tại, nàng phát hiện giữa nàng và Diệp Chân đã cách một cái hào rộng không thể vượt qua.

Từ một loại trình độ nào đó mà nói, ngay cả sư tôn Dịch Hàn Sương của nàng cũng không sánh nổi Diệp Chân, chuyện ngay cả sư tôn của nàng cũng làm không được, Diệp Chân đều dễ dàng làm được.

Mà tương lai cho dù Bạch Tâm nàng khổ tu như thế nào, đuổi theo như thế nào, sư tôn Dịch Hàn Sương chính là tọa độ nàng trưởng thành, dù bao nhiêu năm sau, tu vi của nàng đạt đến trình độ như sư tôn, thì nàng cũng vẫn đuổi không kịp Diệp Chân.

Hơn nữa, khi đó, tu vi của Diệp Chân cũng tuyệt đối sẽ không dừng bước không tiến, khi đó, Diệp Chân sẽ đạt tới loại trình độ nào, Bạch Tâm không dám tưởng tượng.

Đột nhiên, Bạch Tâm có một loại cảm giác xem thấu, mất hết can đảm.

- Bạch sư muội, võ đạo một đường, quý ở kiên trì! Giống như thời kỳ nở hoa, khác biệt tiêu, lại ở khác biệt thời tiết nở rộ, có hạ hoa thịnh, có thu hoa diễm, càng có đông hoa hương....

Ngay khi Bạch Tâm trầm luân, tâm thần thất thủ, lời Diệp Chân trước đây nói với nàng đột ngột hiện lên trong đầu, giống như hoàng chung đại lữ khiến Bạch Tâm bỗng nhiên bừng tỉnh.

Tâm thần một lần nữa ổn định, Bạch Tâm phát hiện mồ hôi lạnh đã thấu phía sau lưng.

Nhưng đã vượt qua được cửa ải này, đôi mắt đẹp của Bạch Tâm nhìn về phía Diệp Chân trên bầu trời, đột nhiên có chút xán lạn.

- Lãnh Nguyệt trưởng lão, ngươi lập tức mang theo sáu trưởng lão kiểm kê tổn thất, mặt khác, cho truyền mấy trưởng lão, ngoại môn trưởng lão, đệ tử chân truyền tất cả tu vi đạt tới Hóa Linh cảnh, không, võ giả đạt tới Dẫn Linh cảnh cũng phát phù tấn, xác định tình huống hiện tại của bọn hắn đến cùng sống hay chết....

Khóe miệng đắng chát qua đi, nhìn đệ tử tông môn phía dưới bởi vì huyết hà mà kêu rên, Dịch Hàn Sương lập tức biểu hiện ra một mặt lôi lệ phong hành.

- Các trưởng lão khác lập tức cứu trị đệ tử, không cần thương tiếc thân thể bọn hắn, nên cắt thì cắt, nên chém thì chém, độc huyết hà rất khó giải trừ.

Trong khi nói chuyện, Dịch Hàn Sương đánh về phía một đệ tử tinh anh trên mặt đất bị huyết hà ăn hơn phân nửa thân thể đang cuồn cuộn kêu rên.

Tụ linh như đao, đao quang lấp lóe, từng mảnh thịt nhão bay mất, không ngừng phiến, có nhiều chỗ, thậm chí phiến ra bạch cốt, thẳng đến khi máu mới chảy ra mới dừng tay.

- Tự mình bôi thuốc, cầm máu, tĩnh dưỡng ba tháng có thể bình phục!

Ném ra dược cao, Dịch Hàn Sương lại đánh về phía một tên đệ tử khác.

Trong lúc nhất thời, tất cả cao tầng Vạn Tịch Phong đều động viên, ngay cả Diệp Chân cũng gia nhập cứu chữa những đệ tử bởi vì huyết hà mà bị thương.

Lúc ban đầu, Diệp Chân vốn muốn nếm thử dùng Xích Ngọc Linh Lực trị thương cho những đệ tử bị huyết hà ăn mòn, nhưng mà thử mấy lần, Diệp Chân đã từ bỏ.

Xích Ngọc Linh Lực có thể hóa giải Huyết Độc, nhưng dùng tại trên người người khác, hiệu quả có chút chậm chạp, kém xa tốc độ Huyết Độc khuếch tán.

Cuối cùng, Diệp Chân cũng như Dịch Hàn Sương, trực tiếp chém huyết nhục....

Trị liệu người bị thương, thanh lý huyết hà thẩm thấu tới mặt đất, tất cả sự vụ, trọn vẹn bỏ ra gần một canh giờ mới hoàn thành.

Mà sau một canh giờ, theo lệnh kiểm kê tổn thất, các trưởng lão cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Tổn thất của Vạn Tịch Phong còn nghiêm trọng hơn lúc Bạch Tâm nói lúc trước.

Huyết hà chỉ khiến hơn mười đệ tử tinh anh chết thảm, mấy trăm đệ tử thụ thương, nhưng đại thanh tra mới phát hiện, đệ tử mất tích xa xa nhiều hơn số lượng đã biết.

Trước đây, Bạch Tâm cho ra tin tức năm tên đệ tử chân truyền, mười tám ngoại sự trưởng lão, Cửu trưởng lão Vệ Quốc Đường mất tích.

Nhưng Lãnh Nguyệt thẩm tra là, sáu đệ tử chân truyền, hai mươi chín ngoại sự trưởng lão, mười bảy chấp sự Dẫn Linh cảnh, bao gồm Cửu trưởng lão Vệ Quốc Đường ở bên trong đều bặt vô âm tín.

Được biết, những người này đều hoặc nhiều hoặc ít sau khi tiếp xúc với Đại trưởng lão Tuyết Đao, thập nhị trưởng lão Tôn Tử Ôn, thập tứ trưởng lão Hoa Đức mới ly kỳ biến mất.

Hơn nữa, ngoại sự trưởng lão và các chấp sự trong tông môn, trừ phi thân gánh chuyện cần giải quyết, còn lại tông môn không được cao tầng coi trọng, cho nên biến mất nhiều như vậy, cũng không có người phát hiện.

Trừ cái đó ra, còn tính cả ba người Đại trưởng lão Tuyết Đao, Hoa Đức, Tôn Tử Ôn bởi vì bị Huyết Ma triệt để phụ thân mà chết.

- Huyết Linh tặc tử!

Dịch Hàn Sương cơ hồ cắn răng nghiến lợi hô lên bốn chữ này, bên trong khóe miệng, ẩn ẩn có huyết quang, hiển nhiên phẫn nộ tới cực điểm.

Vạn Tịch Phong tổng cộng có mười bốn trưởng lão, trong chiến đấu bị giết một người, tính cả các trưởng lão bị hại đã vẫn lạc năm người.

Chỉ lần này đã làm cho Vạn Tịch Phong tổn thất vượt qua một phần ba thực lực.

Cũng may có Diệp Chân đến, sớm phát hiện Huyết Ma hộ pháp Huyết Linh, bằng không, Vạn Tịch Phong bị Huyết Linh vô thanh vô tức diệt tông, cũng có thể!

- Ai, Diệp thiếu hiệp, bản tọa ở đây cám ơn Diệp thiếu hiệp cứu tông ta!

Trong lúc đám người đang chấn kinh, chưởng môn Dịch Hàn Sương đột nhiên bay gần đến trước người Diệp Chân, lại khom người thi lễ hướng về Diệp Chân!

Một màn này làm cho phần đông các trưởng lão đầu tiên là kinh hãi, theo sau là im lặng.

Ân tình của Diệp Chân đối với Vạn Tịch Phong, đừng nói chưởng môn thi lễ, bọn hắn toàn thể thi lễ cũng không đủ.

- Dịch chưởng môn nói quá lời, chủ yếu là Huyết Linh phụ thân Tuyết Đao Đại trưởng lão ngồi ở trí cao, nói cũng không ai tin tưởng, bằng không, tin tưởng có thể cho quý tông tránh cho rất nhiều tổn thất.

- Ai, không đề cập tới cũng được! Diệp thiếu hiệp, còn xin tạm trú ở Vạn Tịch Phong mấy ngày, bây giờ bản tọa tâm loạn như ma, sự vụ trong tông thiên đầu vạn tự, ba ngày sau, bản tọa lần nữa thiết yến cảm tạ đại ân của Diệp thiếu hiệp.

Dịch Hàn Sương nói.

- Cũng tốt!

Thời khắc đáp ứng thanh, ánh mắt Diệp Chân lại nhìn về Lãnh Nguyệt phía dưới.

Chuyện khác, Diệp Chân đều có thể rộng lượng cười cho qua, nhưng Lãnh Nguyệt này ại thiếu hắn một xin lỗi. Không nhìn được nhân tâm tốt không nói, lại mắng hắn là mặt người dạ thú!

Bị Ánh mắt Diệp Chân một chằm chằm, Lãnh Nguyệt ý thức được ý tứ của Diệp Chân.

Trước đây theo như lời của Diệp Chân "Giờ ước hẹn một canh giờ" đột ngột hiện lên trong lòng hắn,

Than nhẹ một tiếng, Lãnh Nguyệt cất bước đến trước mặt Diệp Chân, hai tay hợp lại vái chào, vái đến cùng, trực tiếp làm một đại lễ xá dài cho Diệp Chân.

- Diệp thiếu hiệp, trước đây do ta có mắt không tròng, nói năng vô lễ, còn xin Diệp thiếu hiệp thông cảm! Mặt khác, tại hạ lần nữa cám ơn đại ân cứu mạng hôm nay của Diệp thiếu hiệp, ngày khác ta tự mình thiết yến bái tạ đại ân cứu mạng của Diệp thiếu hiệp!

Thấy thế, Diệp Chân cũng ngẩn người.

Diệp Chân cũng không ngờ, Lãnh Nguyệt lại có thể thả thấp tư thái như thế, bên trong Hắc Long Vực, đại lễ xá dài rất gần với quỳ lạy!

- Lãnh Nguyệt trưởng lão, không cần thực hiên đại lễ cỡ này!

Trong khi nói chuyện, Diệp Chân bước lên trước, đỡ dậy Lãnh Nguyệt xá dài không dậy.

- Diệp mỗ không có ý nhằm vào Lãnh Nguyệt trưởng lão, chỉ hi vọng ngày sau trưởng lão có thể nghĩ kỹ mọi thứ rồi mới làm, lại chớ xử trí theo cảm tính!

- Đa tạ Diệp thiếu hiệp dạy bảo! Thảm sự lần này của tông môn, Lãnh Nguyệt nhớ kỹ!

Một màn này làm cho đệ tử chân truyền, đệ tử nội môn xa xa vây xem không rõ chân tướng sợ ngây người.

Một Võ giả Hóa Linh cảnh lại răn dạy trưởng lão Vạn Tịch Phong bọn hắn?

Làm bọn hắn khiếp sợ là, Lãnh Nguyệt trưởng lão lại khiêm tốn tiếp nhận, cảm giác kia, giống như sư tôn bọn hắn răn dạy bọn hắn.

Có Lãnh Nguyệt hợp lý chúng xin lỗi, chuyện này xem như vậy bỏ qua, Diệp Chân cũng dưới sự dẫn dắt của Bạch Tâm, được an bài vào một viện khách quý dị thường xa hoa, nhất là bốn thị nữ mỹ mạo vô cùng chói mắt.

Nhưng khi tiến vào khách quý viện không bao lâu, Diệp Chân đã lệnh cho những thị nữ mỹ mạo này lui ra ngoài.

Huyết Thần Châu đã tới tay, Diệp Chân gấp không thể nại muốn liên lạc vị tiền bối thần bí kia.