Chương 462 Cơ Hội Tốt Đông Chinh
Nháy mắt kiếm đạo ba động cổ xưa mà huyền ảo dâng lên, ngàn vạn đạo kiếm quang đột ngột bay ra từ trong cơ thể Ngư Nhập Hải, nhưng lại giương cung không phát, lơ lửng trước người Ngư Nhập Hải.
Ngàn vạn đạo kiếm quang ba động giương cung mà không phát hội tụ vào một chỗ, ngưng tụ thành một cỗ kiếm đạo ba động cường đại dị thường như thực chất, cỗ kiếm đạo ba động này, ngay cả Diệp Chân ở phương xa cũng vì đó cả kinh.
Cơ hồ là nháy mắt Ngư Nhập Hải ngưng tụ thành kiếm đạo ba động này, tử sắc kiếm quang như sét đánh vội xông tới, thế xông đột ngột dừng một chút, tốc độ trở nên vô cùng chậm rãi.
Bộ dáng kia hình như bị ba động do kiếm đạo Ngư Nhập Hải ngưng tụ thành hấp dẫn.
Nhìn thấy tử sắc kiếm quang thời gian dần trôi qua lơ lửng trước người mình hơn mười mét, trên mặt chưởng giáo Kiếm Nguyên tông lần nữa hiển hiện vẻ mừng như điên.
Hiện tại, hắn đã hoàn toàn chân chính xác định truyền thuyết khai sơn tổ sư lưu lại là thật!
Tổ sư khai sơn Kiếm Nguyên tông lưu lại Tứ Tượng kiếm điển, từng nói Linh Kiếm Phần Sơn rất có thể sẽ dựng dục ra kỳ bảo, nếu xuất thế, hậu thế đồ tôn có thể thu lấy.
Đồng thời lưu lại mấy loại phương pháp có thể thu lấy.
Nhiều năm trước, Ngư Nhập Hải trở thành chưởng giáo đời tiếp theo của Kiếm Nguyên tông vốn tưởng rằng thời gian đã qua ngàn năm, đoạn nhắn lại của khai sơn tổ sư kia cũng chính là chuyện cười mà thôi.
Không ngờ, hiện tại thật thành sự thật!
Vừa nghĩ đến đây, Ngư Nhập Hải cơ hồ toàn bộ thi triển ra tu vi kiếm đạo của mình, tăng cường cỗ kiếm đạo ba động như thực chất kia, chuẩn bị thu tử sắc kiếm quang này, ngay cả các trưởng lão Kiếm Nguyên tông kêu thảm không thôi cũng không đoái hoài tới.
Tình cảnh kỳ lạ này tự nhiên bị Diệp Chân xoay người thấy được.
Càng khiến Diệp Chân rất ngạc nhiên chính là, mặc dù lần thứ nhất nhìn thấy tử sắc kiếm quang hào quang lượn lờ kia nhưng Diệp Chân lại có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu.
Giống như lão hữu đã rất nhiều năm không gặp, rất quen thuộc, nhưng lại nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào.
Đột nhiên, linh quang trong lòng Diệp Chân đột ngột lóe lên!
Thần niệm động, vận chuyển tâm pháp Tịch Diệt kiếm điển, thôi động kiếm mạch thần thông phát ra một đạo tin tức hướng về phía đạo tử sắc kiếm quang kia.
- Là ngươi sao? Ngươi đi ra!
Thùng thùng!
Cơ hồ ngay lập tức Diệp Chân truyền ra tin tức, âm thanh hưng phấn rung động đột ngột truyền vào não hải của Diệp Chân, Diệp Chân minh bạch, đó là trả lời khẳng định!
- Vậy thì tới đi…
Diệp Chân lần nữa thử nghiệm truyền ra một đạo tin tức.
Tin tức này của Diệp Chân vừa mới nháy mắt truyền ra, tử sắc kiếm quang nguyên bản đứng im trước ngực Ngư Nhập Hải sáu mét đột ngột gia tốc. Trong nháy mắt đã đến cực hạn!
Hưu!
Tiếng xé gió thê lương của tử sắc kiếm quang đột ngột vang lên, cùng tiếng xé gió thê lương vang lên còn có một âm thanh giòn nhẹ dị thường xuyên qua thịt, và một vòi máu tươi!
Giống như đang trả lời Diệp Chân triệu hoán. Tử sắc kiếm quang chớp mắt đã từ trước người Ngư Nhập Hải vọt đến sau lưng. Như một đạo Tử Hồng nhìn về phía Diệp Chân.
Phốc!
Ngư Nhập Hải phun ra máu tươi, làm cho mấy trưởng lão Kiếm Nguyên tông may mắn còn sống sót quá sợ hãi.
- Chưởng giáo!
- Chưởng giáo. Người làm sao…
Lúc này, mấy trưởng lão Kiếm Nguyên tông may mắn còn sống sót mới khinh khủng phát hiện, ngực chưởng giáo Ngư Nhập Hải đã có thêm một động lớn, chỗ trống to bằng nắm đấm trẻ con, bên trong trống rỗng còn lưu lại một luồng tử sắc kiếm quang, tung hoành qua lại, làm thương thế trước ngực Ngư Nhập Hải đang ngày càng mở rộng!
- Cô.
Trong cổ họng Ngư Nhập Hải phát ra một âm thanh chật vật ùng ục, trong miệng máu tươi trào trào, chậm rãi quay đầu nhìn về Diệp Chân phía xa.
Vừa vặn nhìn thấy đạo tử sắc kiếm quang hào quang lượn lờ kia quang giống như Tử
Hồng trực tiếp từ rơi vào trong cơ thể Diệp Chân, biến mất không thấy gì nữa!
- Không.
Thấy một màn như vậy, con mắt Ngư Nhập Hải đột ngột trừng lớn, máu tươi đè nén trong miệng cũng nhịn không được nữa cuồng phún, cả người ngửa mặt lên trời ngã xuống, Kiếm Nguyên Kỳ cũng quay tròn chuyển một cái nhập vào trong cơ thể.
- Chưởng giáo!
- Chưởng giáo!
Thời khắc mấy trưởng lão Kiếm Nguyên tông cùng Nhị trưởng lão Khổng Sán may mắn còn sống sót quá sợ hãi, đồng thời bay về phía Ngư Nhập Hải.
Con mắt Diệp Chân cũng trong tích tắc này đột ngột trừng lớn.
Diệp Chân có nằm mơ cũng chẳng ngờ, lại xuất hiện loại tình huống này!
Nhưng càng làm cho Diệp Chân khiếp sợ chính là đạo tử sắc kiếm quang kia rơi vào trong cơ thể hắn trực tiếp rơi vào bên trong kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh đã đúc thành, tạm thời không có tin tức!
- Chư vị, hôm nay dù có liều chết, cũng phải giết tặc tử Diệp Chân này!
Khổng Sán rống giận, mấy trưởng lão Kiếm Nguyên tông may mắn còn sống sót, ngoại trừ hai người chiếu cố Ngư Nhập Hải, những người khác đều xông về phía Diệp Chân!
- Ha ha ha ha, chư vị, sau này còn gặp lại!
Cười một tiếng dài, Diệp Chân nhảy lên lưng tiểu Miêu, không được mấy hơi, thân ảnh đã triệt để biến mất trong tầng mây, bỏ lại các Trưởng lão Kiếm Nguyên tông truy sát thật xa.
Võ giả Hồn Hải cảnh muốn truy sát Diệp Chân trên cơ bản chỉ có thể hít bụi!
Đáng tiếc duy nhất, lúc gần đi thấy được trên người chưởng giáo Ngư Nhập Hải được Trưởng lão Kiếm Nguyên tông ôm vào trong ngực, người được bao trùm một tầng kén linh quang.
Đó là dấu hiệu Hậu Thiên linh thể đại thành đỉnh phong bắt đầu chữa trị thân thể bản thân bị hao tổn, điều này nói rõ, một kiếm kia mặc dù làm Ngư Nhập Hải bị thương rất nặng, nhưng cũng chưa chết!
- Đáng tiếc, tử sắc kiếm quang kia đâm vào ngực Ngư Nhập Hải, nếu đâm vào tim, Ngư Nhập Hải dù có chín cái mệnh, đều phải xong đời!
Nhưng mà, ngẫm lại một màn kia thê thảm tràng cảnh xung quanh Linh Kiếm Phần Sơn, Diệp Chân đã cảm thấy, thu hoạch lần này đã đủ lớn, lớn nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Diệp Chân làm sao cũng không nghĩ ra, sau khi hắn ở Linh Kiếm Phần Sơn lĩnh hội kiếm đạo đúc kiếm mạch thành công lại dẫn bạo Linh Kiếm Phần Sơn, tràng cảnh kia, ngẫm lại cũng còn làm cho Diệp Chân kinh hãi.
- Kiếm Nguyên tông lần này, sợ là…
Một khắc đồng hồ sau, xung quanh Linh Kiếm Phần Sơn, bầm thây thành đống, khắp nơi đều là vết máu, khắp nơi đều treo chân cụt tay đứt, thậm chí là nội tạng, tràn cảnh giống như Địa Ngục.
Sáu trưởng lão Kiếm Nguyên tông truy sát Diệp Chân không có kết quả, sau này trở về, nhìn thấy tình hình như Địa ngục trần gian, tâm tình đã không cách nào hình dung.
Thần sắc Nhị trưởng lão Khổng Sán càng uể oải, cả người giống như trong nháy mắt già nua mấy chục tuổi. Nguyên bản bởi vì tu luyện có thành tựu, nhìn khuôn mặt, cũng chỉ khoảng chừng bốn mươi tuổi, đang lúc thịnh niên.
Nhưng hiện tại nhìn qua giống như lão đầu bảy tám mươi tuổi, không phải người quen đều không nhận ra!
- Trí kế, buồn cười trí kế. Đều là ngươi.
Trầm mặc sau một hồi lâu. Một trưởng lão Kiếm Nguyên tông khác gọi Ngô Hào may mắn còn sống sót hướng về phía Khổng Sán rống giận.
- Rõ ràng chỉ có một người Diệp Chân, nếu không phải ngươi khoe khoang trí kế, làm sao tạo thành tổn thất như hiện tại!
- Bây giờ chưởng môn trọng thương, tinh anh tông môn chết thảm hơn phân nửa. Ta xem ngươi làm sao giao phó cho tông môn!
Theo Ngô Hào giận mắng Khổng Sán, mấy trưởng lão khác may mắn còn sống sót cũng không có ý tứ ngăn cản Ngô Hào, mặc kệ do Ngô Hào mắng.
Vốn là trước đó, bọn hắn đều tương đối phản cảm đối với việc Khổng Sán cố ý khoe khoang trí kế, hiện nay, càng sẽ không đồng tình đối với Khổng Sán!
- Phốc!
Một ngụm máu tươi đột ngột từ trong miệng Khổng Sán cuồng phún, trong thời gian ngắn, sắc mặt Khổng Sán như giấy vàng, hiển nhiên là tâm thần bị đả kích cực lớn.
Một sát na này, Khổng Sán hận không thể bắt Diệp Chân đến trước mặt, dùng hết muôn vàn phương pháp thẩm vấn Diệp Chân như thế nào lông tóc không hao tổn giết chết Trí Thắng.
Nếu không phải căn cứ vào thực lực Diệp Chân tuyệt đối không cách nào không bị chút thương xử lý Trí Thắng, Khổng Sán tuyệt đối sẽ không làm ra suy đoán như vậy.
- A.
Tức giận muốn phát cuồng, Khổng Sán điên cuồng gào thét một tiếng, trong miệng máu tươi cuồng phún ra, nh hôn mê bất tỉnh.
Không nói chuyện nói đi cũng phải nói lại, ngất đi là lựa chọn tốt nhất của hắn lúc này!
Khổng Sán ngất đi, nhưng lại giao nan đề cho bảy trưởng lão may mắn còn sống.
Duy nhất một lần chiến tử năm trưởng lão, tinh anh ngoại môn trưởng lão trong tông môn chiến tử hơn sáu mươi người, chưởng giáo Ngư Nhập Hải trực tiếp trọng thương hôn mê.
Chỗ chết người nhất chính là địch nhân của bọn hắn còn lông tóc không hao tổn rời đi, ngay cả địch nhân lông tơ đều không lưu lại một cọng!
So với mọi việc ở đây, Linh Kiếm Phần Sơn bị hủy lại đối với Kiếm Nguyên tông mà nói không coi là đại sự gì.
Ai cũng minh bạch, hôm nay qua đi, kiếp nạn của Kiếm Nguyên tông thực lực đại tổn mới chính thức bắt đầu.
Trên bầu trời, Diệp Chân đang cưỡi tiểu Miêu phi tốc đi tới, dù hậu phương không có bất kỳ truy binh nào, nhưng tiểu Miêu cũng lấy một loại tốc độ tiếp cận cực hạn nhanh chóng phi hành.
Theo như kế hoạch bình thường của Diệp Chân, hắn định tìm một chỗ thật tốt để câu thông với tử sắc kiếm quang ẩn vào kiếm mạch thứ nhất trong cơ thể, hoặc tế luyện thu làm đã dùng.
Uy lực của tử sắc kiếm quang này, Diệp Chân xem như thấy được.
Lại có thể một kiếm đâm thủng ngực đại năng chú Mạch cảnh tam trọng Ngư Nhập Hải!
Đây là khái niệm gì, Diệp Chân không cách nào tưởng tượng!
Nói một cách khác, nếu Diệp Chân có thể thu tử sắc kiếm quang này để dùng, như vậy, sau này Diệp Chân đối phó với cường giả Chú Mạch cảnh cũng sẽ không phải chuyện quá khó khăn.
Bởi vậy Diệp Chân suy đoán, tử sắc kiếm quang này kém nhất cũng là một thanh Linh khí, thậm chí là trung phẩm Linh khí, hơn nữa rất có thể là thượng phẩm Linh khí.
Phải biết, trấn tông Linh khí Tam Bảo Kim Chung của Tề Vân tông cũng chỉ là trung phẩm Linh khí mà thôi.
Cũng bởi vậy, dưới sự cuồng hỉ, Diệp Chân định mau sớm câu thông thu lấy tử sắc kiếm quang.
Nhưng trước khi Diệp Chân chuẩn bị tìm kiếm nơi tu luyện, lại đột nhiên tỉnh ngộ một chuyện!
Chiến cơ!
Hiện tại quả thực là chiến cơ mấy trăm năm khó gặp một lần!
Lực lượng tinh anh trung kiên Kiếm Nguyên tông tử thương thảm trọng, chưởng giáo Ngư Nhập Hải trọng thương, đây quả thực là cơ hội đông chinh tốt nhất.
Mặc dù từ xưa đến nay, võ giả cường đại cho tới bây giờ cũng không phải chủ thể chiến tranh, nhưng vẫn luôn là lực lượng quyết định thắng bại chiến tranh và đi hướng mấu chốt.
Dưới tình huống cao đoan vũ lực hai nước ngang nhau hoặc chênh lệch không lớn, cao đoan vũ lực đối với chiến tranh thắng bại ảnh hưởng rất nhỏ, thậm chí duy trì cân bằng.
Không đến cuộc chiến diệt quốc, lực lượng đứng đầu nhất cho tới bây giờ cũng sẽ không xuất hiện.
Nhưng nếu dưới tình huống chênh lệch to lớn, vậy cao đoan vũ lực lượng kia sẽ khiến thắng bại mất cân bằng, trực tiếp hướng một phương khác!
Như vậy, hiện tại chính là chiến cơ tốt nhất!
Hiện tại Diệp Chân cần suy tính vấn đề là nói ra chuyện này có người tin sao?Tạo
Hóa Chi Vương -