Chương 477 Yêu Huyết Đầy Đất
Chư vị, Chiến Hồn Huyết Kỳ đang ở trước mắt, chúng ta sao không xông lên, xử lý trước Diệp Chân, rồi quyết định Chiến Hồn Huyết Kỳ thuộc về ai?
Ô Duy đột ngột vung tay hô to!
Rống, ô, ngao, gào....
Theo tiếng rống của Ô Duy, hai trưởng lão Nam Man bộ khác và mười hai Nam Man Linh giả giống như hưởng ứng Ô Duy hiệu triệu, đồng thời thôi động Yêu Thú của mình bạo hống, hoặc bay hoặc đạp, càng có Yêu Thú hình thể to lớn một bước hướng về phía trước, đất rung núi chuyển, tiến sát hướng về Diệp Chân!
Trong lúc nhất thời, Nam Man bộ thanh thế kinh người, hình như lập tức sẽ động thủ.
Nhưng Nam Man bộ trưởng lão Ô Duy cũng không hạ xuống thủ thế vây công Diệp Chân Bởi vì Ô Duy phát hiện một hiện tượng rất lúng túng!
Hắn vung tay hô to, trừ võ giả Nam Man bộ bọn họ ra, không còn bất luận kẻ nào trả lời!
Võ giả ba nước khác, cho dù võ giả Huyễn Thần đế quốc hay võ giả Cổ An đế quốc, lại hoặc võ giả Kiếm Nguyên đế quốc, ánh mắt nhìn về phía hắn đều là lạ.
Giống như đang nhìn thứ gì đó rất cổ quái.
Cái này khiến Ô Duy có một loại cảm giác rất không ổn, loáng thoáng cảm thấy hắn có thể không để ý đến cái gì, bằng không, tại sao khi hắn vung tay hô to, những người khác mặc dù không hành động, cũng sẽ không dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.
Rống!
Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu lần nữa phát ra một tiếng hổ khiếu, khiến cho tiếng gầm rung trời của đám Yêu Thú Nam Man bộ lần nữa cấm khẩu, càng chết là, lần này, tiểu Miêu nổi giận.
Bởi vì trong bầy thú phía dưới, lại có Yêu Thú hướng về chủ nhân Diệp Chân của nó... Nhe răng!
Thân hình lóe lên. Một đạo yên vân chi khí lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt tiếp theo, tiểu Miêu đã đẩy một Địa Giai Hạ phẩm Thiểm Điện Báo ngã nhào xuống đất, vẻn vẹn cắn đã rơi mất đầu Thiểm Điện Báo, ngụm lớn nhấm nuốt hết huyết nhục của Thiểm Điện Báo kia.
Chủ nhân của nó lập tức sợ ngây người!
Không chỉ chủ nhân của Thiểm Điện Báo sợ ngây người, ngay cả mấy trưởng lão Nam Man bộ cũng bị sợ ngây người.
Đây quả thực là xem bọn hắn như không, trong nháy mắt, từng người lửa giận lấp ưng, thù mới hận cũ, Ô Duy định nổi giận.
Nhưng ngay thời khắc này, thanh âm Diệp Chân vang lên.
Trên bầu trời, ánh mắt Diệp Chân đột ngột nhìn về phía Ô Duy, ánh mắt băng lãnh mà âm hàn.
- Ngươi nói… muốn xử lý ta?
- Cùng bọn hắn động thủ xử lý ta? ánh mắt Ô Duy theo ý thức nhìn về phía các trưởng lão tùy hành ba nước khác.
Trong nháy mắt phát hiện dị thường, các trưởng lão ở đây đều là Hồn Hải cảnh tứ ngũ trọng, làm sao hình như hơi có chút kiêng kị đối với Diệp Chân - một võ giả
Hóa Linh cảnh ngũ trọng?
Không đợi hắn nghĩ rõ ràng. Thanh âm Diệp Chân lại vang lên.
- Ngươi có thể hỏi bọn hắn một chút, bọn hắn dám sao?
- Cái gì?
Ô Duy theo bản năng hỏi ngược một câu, trong nháy mắt tiếp theo, một loại khí tức kinh khủng dị thường làm cho người kinh hãi đột ngột vang lên.
Oanh!
Hai đạo lôi quang lần lượt từ trong lòng bàn tay Diệp Chân bay ra!
Hai taa sáng có tốc độ cực nhanh, nhanh đến rất nhiều võ giả Hồn Hải cảnh cũng không kịp phản ứng.
Ô Duy chỉ cảm thấy bên người lôi quang lóe lên, mùi thơm của thịt bị đốt cháy khét bay lên chóp mũi của hắn, nháy mắt quay đầu đã thấy trưởng lão Nam Man bộ
Dã Võng cùng hắn đến ngã xoạch xuống, cả người biến thành một bộ than cốc!
Cơ hồ là đồng thời, tiểu Miêu như thiểm điện đập ra, tám yêu bộc thuộc về Nam Man bộ trưởng lão Dã Võng trong nháy mắt đã biến thành thi thể thú không đầu.
Ngay cả Yêu Đan cũng bị tiểu Miêu nuốt xuống bụng.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, đều là Yêu thú Địa Giai thượng phẩm, tiểu Miêu muốn xử lý một đầu, chỉ sợ cũng đến hao chút tay chân.
Nhưng yêu bộc lại khác!
Chủ nhân bỏ mình, lực lượng Thần Hồn khống chế bọn nó đột ngột tiêu tán, khiến cho Thần Hồn những Yêu Thú này trong thời gian ngắn ở vào một loại trạng thái không khống chế hoặc nói là trạng thái trống không.
Giống như tượng gỗ, trong nháy mắt bị Vân Dực Hổ Vương miểu sát!
Sắc mặt Nam Man bộ trưởng lão Ô Duy trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy!
Hắn bị Diệp Chân xuất thủ dọa sợ!
Mấu chốt là hai đạo lôi quang của Diệp Chân đã oanh sát một trưởng lão Nam Man bộ Hồn Hải cảnh ngũ trọng của bọn hắn, tuy dưới tình huống không chút nào phòng bị, nhưng dưới tình huống bình thường cho dù cường giả Chú Mạch cảnh, cũng không nhất định có thể làm được giống Diệp Chân!
Diệp Chân xuất hai đạo Kinh Hồn Thiên Lôi khiến cho võ giả ở giữa sườn núi Ma Hồn Sơn trong nháy mắt đại loạn.
Võ giả Dẫn Linh cảnh từng người dị thường chấn kinh, nhưng nhóm hộ vệ trưởng lão Hồn Hải cảnh kia lại từng người sợ hãi, cơ hồ trong một sát na, hào quang rực rỡ liên tiếp sáng lên.
Tất cả mọi người, cho dù Tạ Luật Thanh La tông, hay Hoắc Trường Đông Cổ An tông, lại hoặc nói Thân Nghi Kiếm Nguyên tông, đều nhanh chóng tiên thôi động linh cương hộ thể của mình đến cực hạn.
Không chỉ như thế, những trưởng lão Hồn Hải cảnh tứ ngũ trọng này còn lấy ra cả thủ đoạn phòng ngự sở trường của mình, cho dù kiếm độn linh tuyền, toàn bộ thúc giục, thận trọng phòng bị Diệp Chân.
Thời khắc Ô Duy chấn kinh, một Nam Man bộ trưởng lão khác tên Cát Đạt trong nháy mắt giận dữ.
- Dám giết trưởng lão Nam Man bộ ta, muốn chết!
Sau khi gầm thét, Cát Đạt phát ra một tiếng rít thê lương, trong thời gian ngắn, quanh người chín con Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm hắn khống chế bùng lên linh quang, từng tiếng rống giận dữ từ bốn phương tám hướng vây công tới Diệp Chân.
- Muốn chết, đến cùng là ai muốn chết?
Oanh!
Khẽ quát một tiếng, Kinh Hồn Lôi Quang chợt lóe lên, nương theo Kinh Hồn Lôi Quang cùng nhau oanh ra, còn có một đạo ấn tỷ màu đỏ.
- Bạo!
Theo một tiếng quát nhẹ của Diệp Chân, lực lượng ẩn chứa bên trong Xích Ngọc Ấn, Linh Lực màu đỏ trong thời gian ngắn bộc phát ra, khí lãng màu đỏ nổ tung hướng về bốn phía, làm cho võ giả Dẫn Linh cảnh xung quanh lui lại không thôi.
Linh quang tán đi, chỉ còn lại Cát Đạt như huyết nhân đúng ở nơi đó phát ra một tiếng một tiếng kêu rên thống khổ.
Tứ chi mất ba, quanh người huyết nhục hòa lẫn vào nhau, dị thường thê thảm.
Cơ hồ là đồng thời, một đạo kiếm quang chợt lóe lên, Cát Đạt ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra, giữa trán đã có thêm một lỗ máu to lớn.
- Đừng....
Lúc này, tiếng kêu sợ hãi của Ô Duy mới vang lên.
Nhưng đã chậm.
Sau khi Cát Đạt quy thiên, tiểu Miêu lại vang lên một tiếng hổ gầm, chín đầu Yêu Thú cộng thêm Yêu Đan đã tiến vào trong bụng của nó.
Tình cảnh này, khiến cho võ giả Hồn Hải cảnh các nước từng người nghiêm nghị không thôi, võ giả Dẫn Linh cảnh ba nước còn lại, người người hít một hơi lạnh, khiếp sợ đến cực điểm.
Nghịch thiên!
Dưới cái nhìn của bọn hắn, Diệp Chân quả thực nghịch thiên!
Lấy tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng, chém giết võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng như chém dưa thái rau, không phải nghịch thiên thì là cái gì?
Trong thời gian ngắn, hình tượng Diệp Chân đã như chiến thần lạc ấn trong suy nghĩ của bọn hắn.
Mà huyết hồng sắc Chiến Hồn Huyết Kỳ vẫn như cũ tung bay trên khoảng trống giữa sườn núi Ma Hồn Sơn.
Đối với Võ giả Dẫn Linh cảnh bình thường chấn kinh, các trưởng lão Hồn Hải cảnh ba nước Huyễn Thần đế quốc, Cổ An đế quốc, Kiếm Nguyên đế quốc thì không quá sợ như võ giả Dẫn Linh cảnh.
Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì bọn họ biết ảo diệu trong đó!
Diệp Chân có thể phất tay chém giết hai Cường giả Hồn Hải cảnh của Nam Man bộ, cũng có nguyên nhân nhất định.
Nguyên nhân này là nhược điểm của bản thân võ giả Nam Man bộ.
Bởi vì võ đạo truyền thừa, võ giả Nam Man bộ am hiểu sử dụng Yêu Thú chiến đấu, mà võ giả Trung Nguyên lại mạnh hơn về tự thân.
Dưới tình huống thực lực tương đương, võ giả Nam Man bộ có thể nhẹ nhõm chiến thắng một thậm chí mấy võ giả đồng cấp.
Nhưng một khi có người có phương pháp khắc chế Yêu Thú của bọn hắn, ưu thế của bọn hắn không còn sót lại chút gì.
Các trưởng lão Nam Man bộ rất nhiều thậm chí ngay cả Hậu Thiên linh thể đều không thể tu thành, cho nên Diệp Chân mới có thể oanh một cái, chuẩn một cái, hai đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đã có thể oanh sát một trưởng lão Hồn Hải cảnh ngũ trọng của Nam Man bộ thành cặn bã.
Nếu đổi thành trưởng lão của các đại tông môn, Diệp Chân coi như dễ dàng, cũng không thể trong bốn năm đạo Kinh Hồn Thiên Lôi mới giết được.
Nhưng coi như là như thế, các trưởng lão Huyễn Thần đế quốc, Cổ An quốc, Kiếm Nguyên đế quốc cũng dị thường chấn kinh.
Bởi vì Diệp Chân có thể dễ dàng làm được chuyện mà bọn hắn căn bản làm không được.
Không cần tốn nhiều sức đã có thể xử lý trưởng lão Nam Man bộ, bất kỳ người nào trong bọn họ đều không làm được.
Ngược lại, nếu Diệp Chân muốn đối phó bọn hắn, không cần tốn nhiều sức cũng có thể xử lý bọn hắn.
Trong thời gian ngắn, một trưởng lão còn sót lại của Nam Man bộ - Ô Duy đã chấn kinh.
Cái này.... Cái này.... Khi nào gặp qua võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng khủng bố như thế?
Về phần mười hai Nam Man Linh giả của Nam Man bộ, từng tên ngây ra như phỗng.
Trong Nam Man bộ, năm năm qua một truyền thuyết về Diệp Chân, nhưng hôm nay gặp mặt, mới hiểu được Diệp Chân này đến cùng khủng bố đến mức nào!
Nhưng Nam Man bộ trưởng lão Ô Duy chấn kinh thì chấn kinh, chuyện vẫn chưa xong, bởi vì ánh mắt chim ưng của Diệp Chân nhìn chằm chằm về phía hắn.
Trong chốc lát, lông tơ quanh người Ô Duy đều dựng đứng lên, trong đan điền tất cả Linh Lực trong nháy mắt tuôn ra, ngưng tụ thành một tầng lại một tầng linh cương hộ thể.
Lực lượng Thần Hồn càng cảnh giác đến cực hạn, chín con Địa Giai thượng phẩm yêu bộc của hắn từng con tập trung đến bên cạnh của hắn, hộ vệ hắn.
Nhưng Diệp Chân lại không ra tay đối với Ô Duy, mà con ngươi nhìn chằm chằm hắn, nói từng chữ.
- Ô Duy đúng không? Hôm nay Diệp Chân ta không giết ngươi, nhưng có một câu, ta muốn ngươi mang về cho Man Vương, ừm, tất cả Nam Man bộ!
- Vâng....
Ô Duy theo bản năng nhẹ gật đầu.
- Từ nay về sau, nếu Nam Man bộ dám bước vào Hắc Thủy đế quốc ta làm loạn, bất luận nguyên do gì, ta sẽ lấy đầu mười Nam Man Linh giả của Nam Man bộ các ngươi!
- Nếu có mười người làm loạn, ta sẽ lấy thủ cấp một trăm người!
- Nếu có trăm người làm loạn, ta liền lấy thủ cấp một ngàn người!
- Nếu quân đội Nam Man bộ dám vượt biên nửa bước, Diệp Chân ta mang đại quân san bằng Nam Man bộ các ngươi!
- Rống!
Giống như đang hưởng ứng lời nói của Diệp Chân, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu dưới chân phát ra một tiếng khiếu thiên, bỗng nhiên đập ra đánh về phía đám Yêu Thú của Ô Duy và của mười hai Nam Man Linh giả.
Lạch cạch lạch cạch!
Một cắn rơi đầu một con Yêu Thú, không có bất kỳ Yêu Thú, không bất kỳ Nam Man Linh giả nào dám phản kháng.
Về phần Ô Duy sớm đã mặt như màu đất, bởi vì trong lòng bàn tay Diệp Chân lóe lên lôi quang đã làm cho hắn không dám nhúc nhích!
Lạch cạch!
Giết chóc tiếp tục, yêu huyết đầy đất!
Các trưởng lão Huyễn Thần đế quốc, Cổ An quốc, Kiếm Nguyên đế quốc, từng người mặt như màu đất, nhưng võ giả Dẫn Linh cảnh dưới trướng bọn hắn lại từng người kích động không thôi, nhiệt huyết sôi trào!
Đây mới là nam nhi!
Đây mới là anh hùng hảo hán!