← Quay lại trang sách

Chương 523 Lão Gian Cự Hoạt Điền Quý Chương

Điền phó giáo chủ, ngươi đây là?

Người ngăn lại đường đi của Diệp Chân chính là Phó giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo lúc trước Diệp Chân nhìn thấy bên trong võ đạo viện, Điền Quý Chương.

Nhìn thấy Điền Quý Chương ngăn đường mình đi, vẻ cảnh giác trong mắt Diệp Chân đại thịnh, hoa một tiếng, Xích Ngọc Linh Giáp đã nổi lên ngoài thân, Kinh Hồn Thiên Lôi lập tức tuôn vào lòng bàn tay.

Diệp Chân cẩn thận như vậy có lý do.

Quả thật, Diêm Tông trở ngại lâu quy Vạn Tinh Lâu, không cách nào đối phó Diệp Chân, nhưng Phó giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo này lại không vấn đề gì.

Theo như lúc trước thấy, Diêm Tông quan hệ tương đối gần với Điền Quý Chương này, nhờ Điền Quý Chương giúp đỡ xuất thủ, có khả năng rất lớn.

Quan trọng nhất chính là, tu vi Điền Quý Chương này cao tới Chú Mạch cảnh lục trọng, cũng là một tồn tại kinh khủng khó lường.

Diệp Chân phản ứng làm cho Điền Quý Chương có chút kinh hãi, nhưng hắn cũng nhìn thấy một màn trên không võ đạo viện Vạn Tinh Lâu vừa rồi, hắn là nhân vật bậc nào, hơi nghĩ kỹ một chút đã hiểu rõ ràng nguyên do trong chuyện này, lui ra phía sau mấy bước vội vàng cười giơ tay lên.

- Diệp thiếu hiệp chớ khinh động, chuyện này tuyệt đối không phải giống như ngươi tưởng tượng! Ta ở chỗ này chờ Diệp thiếu hiệp, không quan hệ với Diêm Tông, thật sự ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Diệp thiếu hiệp.

- Điền phó giáo chủ, ta và ngươi vốn không quen biết, chỉ sợ không gì để thương lượng?

Gương mặt Diệp Chân vẫn cảnh giác như cũ, bởi vì có vết xe đổ của Trường Sinh giáo, Diệp Chân cũng không có hảo cảm gì đối với Nhật Nguyệt thần giáo này.

- Không vì gì khác, chỉ muốn mời Diệp thiếu hiệp gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo ta mà thôi!

- Thật có lỗi, ta không hứng thú!

Lại chuyện mạnh mẽ kéo người nhập giáo này, Diệp Chân tự nhiên từ chối.

- Diệp thiếu hiệp không nên vội từ chối, không bằng do Điền mỗ làm chủ, uống mấy chén rượu, sẽ chậm rãi thương nghị chuyện nhập giáo. Tuyệt đối sẽ làm cho Diệp thiếu hiệp thoả mãn.

Dừng một chút, Điền Quý Chương lại nói.

- Vả lại, nếu ta thật muốn đối địch với Diệp thiếu hiệp, vừa rồi đánh lén là được, tội gì nói nhảm nhiều như vậy? Bằng vào thực lực của ta, cũng không cần phải chơi âm mưu quỷ kế? Mấy chén rượu nhạt mà thôi. Chẳng lẽ Diệp thiếu hiệp cũng không dám?

Ngụ ý của Điền Quý Chương là nếu hắn muốn đối phó Diệp Chân, trực tiếp xuất thủ là có thể, không cần phải đùa nghịch thủ đoạn, ý tứ của những lời này chính là cho thấy thái độ để Diệp Chân yên tâm.

- Cũng tốt!

Trầm ngâm một chút, Diệp Chân đồng ý.

Lấy bản sự của Diệp Chân, cũng chưa chắc sợ Điền Quý Chương trước mặt.

- Mời!

- Mời!

Ngay sau đó, Điền Quý Chương vừa dẫn đường, vừa sóng vai với Diệp Chân bay về phía một chỗ trong Thanh Lam võ đô, không một câu nói chuyện phiếm.

- Không biết Diệp thiếu hiệp đến từ Vực Giới nào?

- Hắc Long Vực!

- Hắc Long Vực, đủ xa, cách Chân Linh Vực chừng ba Vực Giới, đường xá cực xa, Diệp thiếu hiệp chỉ sợ đi na di đại trận tới đây?

- Không sai biệt lắm...

Diệp Chân nói.

- Diệp thiếu hiệp năm nay hai mươi tuổi?

- Hai mươi mốt tuổi!

- Ta muốn biết Diệp thiếu hiệp như thế nào hóa giải Lam Sa độc của Dương Chính Tích?

- Đó là bởi vì....

Vừa mới nói mấy chữ, sắc mặt Diệp Chân đại biến tỉnh táo lại. Thân hình vội vàng thối lui, trong nháy mắt kéo dãn khoảng cách hơn hai dặm với Điền Quý Chương.

- Điền phó giáo chủ. Ngươi có ý gì?

Thần sắc của Diệp Chân trở nên cảnh giác.

Diệp Chân cũng không ngờ, Phó giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo lại dùng loại thủ đoạn cấp thấp lời nói khách sáo này, mặc dù thủ đoạn cấp thấp nhưng Diệp Chân kém một chút đã trúng kế.

Nhưng cái này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là nội dung Điền Quý Chương hỏi khéo làm cho Diệp Chân cảnh giác.

Diệp Chân chém giết Dương Chính Tích, đây là tuyệt mật, trước mắt căn bản không có người nào biết.

Dựa theo thói quen tư duy của đại đa số người, loại chuyện Diệp Chân một võ giả

Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, chém giết cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng Dương Chính Tích, căn bản không thể nào xảy ra.

Hơn nữa đối với cường giả Chú Mạch cảnh, một lần tu luyện mấy tháng, là chuyện rất bình thường.

Cho nên, trong thời gian ngắn, người Trường Sinh giáo không có khả năng biết chuyện Diệp Chân chém giết Dương Chính Tích.

Nhưng lúc này, Điền Quý Chương lại thuận miệng hỏi khéo vấn đề này, khả nghi chăng?

Nhìn Diệp Chân trước kéo dài khoảng cách với mình, một mặt cảnh giác, Điền Quý Chương này chắp tay.

- Bội phục! Bản sự của Diệp thiếu hiệp, Điền mỗ cực kỳ bội phục! Không ngờ Diệp thiếu hiệp lại có thể lấy tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong chém giết Chú Mạch cảnh nhị trọng, cực kỳ bội phục!

- Ừm?

Trong thời gian ngắn, hàn quang trong mắt Diệp Chân đại thịnh, sát ý hiện rõ, nếu không phải bởi vì tu vi Điền Quý Chương cực kỳ cường đại, Diệp Chân đã có tâm tư giết người diệt khẩu.

Nguyên nhân rất đơn giản, tổng đàn Trường Sinh giáo nằm ngay bên trong Thanh Lam võ đô, Trường Sinh giáo là một trong ngũ đại thế lực của Thanh Lam võ đô, có thể nói, nơi này cũng là hang ổ của Trường Sinh giáo.

Nếu tin tức Diệp Chân chém giết Dương Chính Tích truyền đi, đồng thời đắc tội hai trong ngũ đại thế lực, Diệp Chân gần như không chỉ ở Thanh Lam võ đô này không mảnh đất dừng chân, hơn nữa sẽ bị khắp thiên hạ truy sát.

Theo như kế hoạch lúc ban đầu, tìm tới Vạn Tinh Lâu, tìm được tổ chức, lấy Vạn Tinh Lâu làm bối cảnh, sau đó cấp tốc đột phá tu vi đến Hồn Hải cảnh, đến lúc đó, Trường Sinh giáo cũng không làm gì được Diệp Chân.

Chính bởi vì Diêm Tông xuất hiện, mọi kế hoạch của Diệp Chân đều loạn.

Thần sắc từ kinh ngạc khó thấy hiện lên trong mắt Điền Quý Chương.

- Đà chủ Trường Sinh giáo phân đà Tây Ninh - Dương Chính Tích thật bị Diệp thiếu hiệp chém giết? Nếu không phải lão phu tự mình nghiệm chứng việc này, chỉ nghe người ta nói cũng không tin.

Diệp Chân ngạc nhiên!

Đột nhiên có một loại xúc động muốn chửi thề, gặp qua lão gian cự hoạt, chưa thấy qua lão nào gian xảo như Điền Quý Chương, gia hỏa này xảo trá tới cực điểm.

Từ đầu tới đuôi, toàn bộ đều đang thử thăm dò Diệp Chân hắn, cuối cùng ra được đáp án.

Nhìn Thần sắc của Diệp Chân, Điền Quý Chương cười ha hả giải thích.

- Diệp thiếu hiệp chớ trách, thật ra lúc ta nghe được ngươi là võ giả ngoại vực, nhất là tu vi chỉ có Hóa Linh cảnh ngũ trọng đã có ý nghĩ.

- Diệp thiếu hiệp trong Tây Ninh võ thành lấy tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, một mình chém giết bảy võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, mặc dù bị Trường Sinh giáo cực lực phong tỏa tin tức, nhưng không giấu được những người hữu tâm chúng ta, nhất là Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, chính là đối thủ một mất một còn với Trường Sinh giáo!

Điền Quý Chương nhìn chằm chằm Diệp Chân, ý vị thâm trường nói.

- Đối thủ một mất một còn?

- Không sai! Đối thủ một mất một còn, Tây Ninh võ thành cũng là võ thành Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta tranh đoạt với Trường Sinh giáo rất kịch liệt, cho nên, tin tức từ Tây Ninh võ thành chúng ta cực kỳ trọng thị.

- Chúng ta biết đến tin tức Dương Chính Tích trong cơn giận dữ một mình truy sát Diệp thiếu hiệp, sau đó bặt vô âm tín. Nhưng ta ở nơi này gặp được Diệp thiếu hiệp lông tóc không hao tổn!

- Tò mò, đã làm một ít cho phép thăm dò, vốn ta cũng không quá tin tưởng Dương Chính Tích đã bị Diệp thiếu hiệp chém giết, nhưng không ngờ lại là thật.

Nói đến đây, Điền Quý Chương nở nụ cười khổ.

Còn xin Diệp thiếu hiệp chớ trách!

- Như vậy....

Mặc dù như thế, Diệp Chân cũng chỉ giảm cảnh giác xuống.

- Diệp thiếu hiệp yên tâm, Trường Sinh giáo chính là đối thủ một mất một còn với Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, loại chuyện tốt này, lão phu tuyệt đối sẽ không làm! Nhưng mà, gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo, còn xin Diệp thiếu hiệp suy tính một chút, dù sao Diệp thiếu hiệp cần một đại thụ đáng tin, đúng không?

- Coi như Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta không thể thay Diệp thiếu hiệp ngăn trở tất cả trả thù. Nhưng chí ít có thể đảm bảo lực lượng đỉnh tiêm của các thế lực, tuyệt đối sẽ không xuất thủ đối với Diệp thiếu hiệp.

- Đây là quy củ ước định giữa ngũ đại thế lực trong Thanh Lam võ đô, cũng là đảm bảo cơ bản nhất của ngũ đại thế lực cộng trị võ đô!

Điền Quý Chương nói.

- Mời!

Điền Quý Chương nói thẳng, Diệp Chân nghĩ cũng phải lý, cho nên tiếp tục đồng hành.

- Ha ha ha ha, lão phu đối mời Diệp thiếu hiệp gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo đã có mấy phần lòng tin.

Thấy thế, Điền Quý Chương đại hỉ, kể từ đó, chuyện Diệp Chân gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo đã có một chút tiến triển.

Nhưng mà khó là khó trên điều kiện của hắn!

Dù sao Nhật Nguyệt thần giáo không có khả năng che chở Diệp Chân đã chọc tổ ong vò vẽ như Trường Sinh giáo.

....

Hậu viện Vạn Tinh Lâu, trong sân một tòa viện xa hoa lộng lẫy, một võ giả thân cao tám thước, vác hắc thương đứng trước cửa ra vào.

Chỉ nhìn một chút đã làm sắc mặt hộ vệ đứng gác tái nhợt, nhịp tim như nổi trống.

- Tiên Vu đại nhân, lâu chủ nói, ngài đã đến thì trực tiếp đi vào, không cần thông báo.

- Ừm!

Lên tiếng, võ giả cầm ngân thương này đi vào trong sân.

- Tiên Vu Thông, chuyện hôm nay, ngươi đã biết?

Vừa mới đi vào trong sân, thanh âm Diêm Tông đã vang lên.

- Biết, lâu chủ!

- Vậy là tốt rồi! Đi, tiếp cận Diệp Chân cho ta, nếu có cơ hội thì ngay lập tức xử lý hắn, mang đầu của hắn tới gặp ta! Nếu hắn rời khỏi Thanh Lam võ đô thì phải lập tức cho ta biết!

Nghe Diêm Tông phân phó, Tiên Vu Thông không lập tức ứng thanh, hình như còn đang chờ đợi nói tiếp.

- Hoàn thành chuyện này, ngươi đi Nguyên Sơn võ thành làm đường chủ phân đường đi, mặt khác, năm nay danh ngạch tiến vào bí cảnh trong lâu, ngươi sẽ có một!

- Minh bạch!

Trong nháy mắt đáp ứng, thân hình Tiên Vu Thông biến mất, hộ vệ cửa ra vào xa xa nhìn một màn này, lộ ra một loại gặp ma giữa ban ngày!

- Quỷ thương làm chuyện này, cực kỳ chắc chín?

Trong phòng, Diêm Tông đứng chắp tay trầm ngâm.

- Bẩm lâu chủ, tổng lâu có tin khẩn!

Đột nhiên, một đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong nội viện.

- Lấy ra!

Nháy mắt nhìn thấy tin khẩn, khuôn mặt Diêm Tông lập tức đen lại.

Chỉ trong chốc lát, tổng lâu răn dạy đã đến.

Bên trong tin khẩn từ tổng lâu, tràn đầy răn dạy hắn, trách hắn không nên bởi vì ân oán tư nhân mà trước mặt mọi người xuất thủ đối với lưu tinh trong lâu, lấy phạt bổng nửa năm, ghi tội một lần!

- Những hỗn đản này quả nhiên ước gì ta bị tổng lâu thôi chức! Chút chuyện nhỏ như vậy, phạt bổng không nói, còn ghi tội!

Trong thời gian ngắn, tin khẩn đến từ Vạn Tinh Lâu tổng lâu vỡ nát trong tay Diêm Tông, gương mặt Diêm Tông trở nên dữ tợn.

Ông!

Cơ hồ là đồng thời, Vạn Tinh Bàn Diêm Tông một mực nắm trong tay lại chấn động.

- Hỗn trướng, làm sao không biết nặng nhẹ! Báo thù cho Côn nhi và Thiếu Kỳ, cần cấp thiết tiến hành trước mặt mọi người?

- Ngay cả như chút thủ đoạn cũng không có, ngươi làm lâu chủ mấy năm đều làm đến thân cẩu rồi hả?

- Ngươi không biết trước tiên làm lạc tịch cho hắn, trở thành lưu tinh dưới tay ngươi thì sẽ có biện pháp thu thập Diệp Chân kia à, cần dùng tới một loại biện pháp ngốc nhất này?

Liên tiếp nhảy ra tin tức làm cho khuôn mặt Diêm Côn càng ngày càng đỏ bừng, nhưng hết lần này tới lần khác hắn chỉ có thể nhận, vì đây là lão phụ thân đang quở trách.

Nhưng mà, mắng cũng đúng!

Hôm nay, khi hắn biết được Diệp Chân là người đã giết huynh đệ và cháu của mình thì thật có chút vội vàng.

Kịp phản ứng lại thì đã chậm!

- Phụ thân, ta biết sai rồi, ta đã làm xong an bài vạn toàn, phụ thân chờ tin tức tốt đi...

Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt Diêm Tông nhìn về phía ngoài cửa sổ.

- Quỷ thương, phải xem ngươi rồi!