← Quay lại trang sách

Chương 586 Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn

Xùy!

Một đoạn ngón tay xanh ngọc màu Tử Ngọc đột ngột từ trong hư không điểm ra, hướng về Lưu Hồng đang toàn thân bắn ra điện quang bốn phía, không ngừng run rẩy, điểm tới ấn đường.

Nơi bị ngón tay xanh ngọc lướt qua, hư không đều hiện lên gợn sóng.

Mặc dù quanh thân còn đang bị lôi quang tê liệt, nhưng khi nhìn thấy một đoạn ngón tay xanh ngọc này, trong đôi mắt Lưu Hồng vẫn dâng lên vô hạn sợ hãi.

Mắt thấy ngón tay xanh ngọc cách ấn đường hắn càng ngày càng gần, con mắt Lưu Hồng đột ngột trừng lớn, khóe mắt thậm chí vỡ toang chảy ra máu tươi.

- Ô.... Không!

Khóe miệng nức nở, cuối cùng, khi điện quang suy quanh thân yếu, trong miệng Lưu Hồng tuôn ra một tiếng gầm thét.

Nương theo tiếng gầm thét, một điểm quang hoa như sao đột ngột từ ngực Lưu Hồng tuôn ra, sau đó trong nháy mắt phóng đại, hóa thành một đạo màn sáng hình sao, bảo hộ trước mặt Lưu Hồng.

Đây là thần thông võ kỹ Tinh Quang Biến Lưu Hồng đắc ý nhất, có thể công có thể thủ!

Lúc này khi vừa mới khôi phục lại một tia sau khi trúng Kinh Hồn Thiên Lôi liền dùng toàn lực thi triển ra một loại thần thông võ kỹ bảo mệnh.

Ngay khi tinh quang chớp mắt phóng đại, hóa thành màn sáng hình sao, thủ chỉ Tử

Ngọc sắc của Diệp Chân đột ngột điểm lên màn sáng hình sao!

Ngay lúc đó, một đoạn tử sắc kiếm quang trong kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân, đột nhiên nhẹ nhàng hơi nhúc nhích, trong nháy mắt, quang hoa thủ chỉ Tử Ngọc sắc đại phóng, nhuệ khí bạo tăng!

Phốc!

Màn sáng hình sao vừa mới ngưng tụ thành như một trang giấy trực tiếp bị xé rách, thủ chỉ Tử Ngọc sắc trực tiếp điểm vào!

- Làm sao có thể phá thần thông võ kỹ của ta?

Trong đầu hiển hiện ý nghĩ này, hai mắt Lưu Hồng trợn to đột ngột mất đi thần thái, sau đầu đã có thêm một lỗ máu!

Diệp Chân một kích thành công, trên mặt vẫn như cũ lộ ra ngưng trọng.

- Võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng, cường đại hơn trong tưởng tượng của ta! Dưới một kích chính diện của Kinh Hồn Thiên Lôi, đã vậy còn có thể kịp phản ứng quá nhanh....

Trong khi đó, Diệp Chân thu lại cực phẩm bảo thương Huyết Ảnh Thương trong tay trái, vừa rồi Diệp Chân đã chuẩn bị xong, nếu một chỉ Phù Vân Chỉ không thể giải quyết xong Lưu Hồng, vậy trực tiếp vận dụng Huyết Ảnh Thương và đại sát chiêu Tử

Linh này.

May là, dưới mọi tính toán của Diệp Chân, cuối cùng vẫn đắc thủ.

Phải nói, nguyên nhân lớn nhất dẫn đến cái chết của Lưu Hồng vì Diệp Chân dịch dung thành bộ dáng Tiêu Hy. Lưu Hồng là thủ hạ Tiêu Hy, hơn nữa là tâm phúc đáng tin của Tiêu Hy, trở thành đội trưởng vệ giáp trong đội Nhật Nguyệt thần vệ thứ ba, cũng do Tiêu Hy một tay đề bạt.

Có thể nói, Lưu Hồng đối với Tiêu Hy là ân uy đều xem trọng, cực kỳ tôn kính.

Cho nên, khi nhìn thấy Tiêu Hy, Lưu Hồng cũng không có bất kỳ cảnh giác, chỉ là thật bất ngờ, hơn nữa Diệp Chân hỏi câu kia cũng hữu mô hữu dạng! Chẳng qua khi thấy quần áo Diệp Chân mặc dịch dung Tiêu Hy, quanh thân loáng thoáng tán phát khí tức nên mới nghi ngờ.

Nhưng, đã chậm!

Khoảng cách gần như thế, thậm chí ngay cả hộ thể linh giáp của Lư Hồng đều chưa kịp xuất ra, trực tiếp dùng nhục thân đỡ một chiêu Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân.

Chính vì một chiêu Kinh Hồn Thiên Lôi, Diệp Chân tranh thủ thời gian Lưu Hồng bị tê liệt chưa đến một hơi, xuất ra đòn sát thủ.

Vừa rồi nếu Lưu Hồng chỉ xuất ra hộ thể linh giáp, Diệp Chân muốn chém giết hắn, không thể dễ dàng như vậy.

Dù trong đầu đang suy nghĩ, nhưng dưới tay Diệp Chân cũng không dừng lại, nhanh chóng sờ soạng trong ngực Lưu Hồng một trận, sau khi không có thu hoạch, mới trực tiếp tháo xuống trữ vật giới chỉ của Lưu Hồng xuống.

Thân hình lóe lên, Diệp Chân định rời đi. Nơi này cách tổng đàn Trường Sinh giáo rất gần, nếu có chút chủ quan, khả năng Diệp Chân sẽ rơi vào ổ sói!

Nghĩ nghĩ, vừa rời đi nháy mắt, Diệp Chân tiện tay vung lên, thu thi thể Lưu Hồng thu vào trữ vật giới chỉ, do Diệp Chân đột nhiên nhớ tới một khả năng.

Ánh sáng màu bạc cực kì nhạt đột ngột từ dưới lòng bàn Diệp Chân chân chợt lóe lên, đó là tác dụng địa từ lực trường.

Nhẹ nhàng sải bước, Diệp Chân như huyễn ảnh bước ra hơn một dặm, lúc thân hình chớp động, cấp tốc rời xa.

Ngay lúc đó, hơn mười đạo lưu quang từ phía gần đó bay lên, lao nhanh về đầm nước phụ cận, một đạo quang hoa đi đầu, tốc độ cực nhanh!

Chưa đến sáu mươi hơi thở, bóng người thứ nhất rơi xuống bên trên đầm nước, khi rơi xuống, cái mũi Đoàn Anh Niên co lại.

- Có mùi máu tươi?

- Người hẹn ta đâu?

Mắt ưng Đoàn Anh Niên như điện, hướng về bốn phương tám hướng quan sát cẩn thận.

Đột ngột, vết máu trên mặt đất đã rơi vào trong mắt Đoàn Anh Niên, khiến cho hai mắt Đoàn Anh Niên đột ngột co rụt lại.

- Một chút xương sọ, vết máu còn mới, thậm chí còn mang theo một chút óc.... Có người bị giết? Hơn nữa thời gian rất ngắn.

Trong thời gian ngắn, thần niệm bàng bạc như nước hướng về bốn phương tám hướng bắn phá đi qua, phía sau gần mười đạo thân ảnh, cũng trong một khắc rơi xuống đầm nước phụ cận.

- A, Đoàn Thống lĩnh, ngươi cũng ở đây?

- Các ngươi tới làm gì?

- Hồi Đoàn Thống lĩnh, chúng ta phòng thủ bên ngoài tổng giáo, bên này đột nhiên truyền ra quang hoa dị thường chói mắt, có vô số linh lực ba động truyền ra, bởi vì cách tổng đàn rất gần, đội trưởng bảo chúng ta đến đây xem xét!

- Tìm kiếm tứ phía, xem có thấy bóng người khả nghi hay không?

Thần sắc Đoàn Anh Niên có chút âm trầm, nơi này phát hiện vết máu xương sọ, lại thêm người hẹn hắn cũng chưa xuất hiện đúng hạn, để hắn có một loại dự cảm không tốt, hắn rất có thể bỏ qua cái gì.

- Vâng!

Mười tên Tôn giả hộ giáo Trường Sinh giáo vừa mới chạy tới phát tán bốn phương tám hướng, từng đôi mắt ưng như điện!

- Bọn hắn liên hệ đối thủ một mất một còn của ta - Đoàn Anh Niên, Tiêu Hy và Vu Hàn Tinh này thật đủ ác độc, vì đối phó ta, không từ thủ đoạn?

Bên ngoài hai mươi dặm, thông qua con mắt tiểu Miêu xuyên thấu qua trong tầng mây trên bầu trời nhìn thấy hết mọi thứ, thần sắc Diệp Chân đột ngột chuyển sang lạnh lẽo.

Vừa rồi khi Diệp Chân rút lui, cũng không có mang tiểu Miêu đi, mà để nó tiếp tục giấu trong tầng mây trên không trung, quan sát ngọn nguồn là ai hẹn với Lưu Hồng đến nơi đây.

Không nghĩ tới, thật đúng để cho Diệp Chân thấy được.

Nhưng Diệp Chân cũng vô cùng may mắn.

May mắn hắn chạy tới kịp thời, nếu trễ một chút, dù thời gian trễ hơn trăm hơi thở, độc kế của Vu Hàn Tinh và Tiêu Hy dùng để đối phó với hắn, sợ là có thể đã đạt thành.

- Tiểu Miêu, chậm chạp rút lui, chú ý che giấu hành tung.

Thông qua thần hồn, Diệp Chân ra lệnh tiểu Miêu rút lui, còn bản thân hắn thì hướng về trung tâm Thanh Lam võ đô.

Vừa rồi Diệp Chân xuyên thấu qua đôi mắt của tiểu Miêu đã thấy, Tôn giả hộ giáo Trường Sinh giáo chạy đến sau đã hướng về bốn phương tám hướng tìm kiếm, Diệp Chân nhất định phải nhanh rời xa.

Quan trọng nhất chính, Trường Sinh giáo tìm kiếm, tuyệt đối không dám lan đến gần địa phương nhiều người.

Chính như Diệp Chân sở liệu, hộ giáo Tôn giả Trường Sinh giáo chỉ hướng phía ngoài tìm kiếm chưa đến bốn mươi dặm đã đình chỉ, nếu Trường Sinh giáo là một trong ngũ đại thế lực của Thanh Lam võ đô, làm việc cũng không dám quá mức phách lối.

- Hồi thống lĩnh, không có bất kỳ phát hiện dấu hiệu gì khả nghi!

- Báo cáo thống lĩnh, không có phát hiện bất kỳ người nào!

Lần lượt từng hộ giáo Tôn giả hồi báo, lông mày Đoàn Anh Niên khóa thành hình chữ Xuyên, nhìn lại một khối xương sọ tươi mới trong tay này, Đoàn Anh Niên không khỏi thầm thở dài một tiếng:

- Ai, tới chậm một bước, vừa rồi lúc thu được phù tấn, do ta quá lo lắng!

- Rút lui!

Tìm kiếm không có kết quả, Đoàn Anh Niên chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn người rút về tổng đàn Trường Sinh giáo. Còn dùng thị lực tìm kiếm trên bầu trời, đây không thể nào.

Nơi này là Thanh Lam võ đô. Thanh Lam võ đô gần ngàn vạn nhân khẩu, cho dù ban đêm, đều không ngừng có võ giả lui tới, ngoại trừ địa phương phía ngoài cực vắng vẻ, ở trên bầu trời, căn bản nhìn không ra cái gì.

Ước chừng chưa tới nửa giờ, nhìn một đoàn vân khí chậm rãi bay tới trên đỉnh đầu, Diệp Chân thở dài một hơi, tiểu Miêu đã rút về an toàn.

Không thể không nói, tiểu Miêu chính là trợ lực lớn nhất trận này của Diệp Chân, chỉ là bây giờ tu vi vì huyết mạch có hạn. Không cách nào đột phá, làm việc nhất định phải cẩn thận từng li từng tí.

Dưới tình huống không có Diệp Chân bên cạnh, một khi tiểu Miêu bị cường giả Chú Mạch cảnh phát hiện, trên cơ bản chỉ có một con đường chết.

May mà thiên phú bản năng của tiểu Miêu kinh người, nấp trong tầng mây, lại thi triển Càn Khôn Như Ý bí thuật thu nhỏ hình thể, thu liễm khí tức, không đánh tan toàn bộ tầng mây, trên cơ bản không phát hiện được.

Nhưng hôm nay Diệp Chân đã mạo hiểm để tiểu Miêu một mình xuất chiến, cũng vô cùng lo lắng!

- Chờ qua chuyện Quy Linh đại hội, nhất định phải nghĩ biện pháp cho tiểu Miêu đột phá giới hạn huyết mạch!

Khi tiểu Miêu tiến vào trong ngực Diệp Chân mang đến từng tia từng tia cảm giác mát mẻ, Diệp Chân cũng ở Thanh Lam võ đô tam chuyển tứ chuyển, tìm một địa phương có chút vắng vẻ, hắn dự định xem xét trữ vật giới chỉ của Lưu Hồng.

Diệp Chân muốn nhìn một chút trong trữ vật giới chỉ của Lưu Hồng còn có gì, muốn tìm thử xem độc kế của Vu Hàn Tinh đối phó hắn đến cùng là gì?

Chỉ có biết mục đích thực sự của đối phương, Diệp Chân mới có thể ứng chiến.

Nếu Diệp Chân xử lý Lưu Hồng, ngăn trở Vu Hàn Tinh áp dụng độc kế, ngày mai còn có Triệu Hồng, sau này còn có Ngô Hồng, độc kế Vu Hàn Tinh đối phó hắn, vẫn sẽ áp dụng như cũ.

Đương nhiên, muốn phá hủy độc kế này, chính là xử lý Vu Hàn Tinh. Nhưng liền trước mắt thực lực của Diệp Chân, trên cơ bản không thể nào hoàn thành.

Vu Hàn Tinh có thể làm cho vương giả Khai Phủ cảnh như Hư Vương đều phải kiêng kỵ, Diệp Chân đoán, nếu Vu Hàn Tinh đứng ở nơi đó bất động, Diệp Chân vận dụng linh năng đại pháo của Ma Hồn điện, có lẽ có thể đánh chết ả.

Nhưng, có khả năng không?

Lưu Hồng là cường giả Chú Mạch cảnh tứ trọng, lại là đội trưởng vệ giáp đội Nhật Nguyệt thần vệ thứ ba, không chỉ có trữ vật thượng phẩm bảo giới, mọi thứ bên trong, cũng khiến Diệp Chân cười khẽ một tiếng.

Tài phú gần bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, lại mang đến cho Diệp Chân thêm một số thu nhập lớn. Các loại đan dược dùng chữa thương tu luyện, còn có một bình Tam Bảo Quy Linh đan.

Nhưng làm cho Diệp Chân ngạc nhiên là trong trữ vật giới chỉ của Lưu Hồng cất giữ một kiện cực phẩm bảo kiếm, thân kiếm suốt như nước, trên chuôi kiếm khắc rõ hai chữ “Lưu Kim”, trong thân kiếm bên cạnh ẩn ẩn có Kim hệ linh lực lưu chuyển, rất có thể là khảm nạm một khỏa yêu đan yêu thú hệ Kim.

Đây quả thật khiến Diệp Chân vô cùng kinh hỉ, cực phẩm bảo khí, trên cơ bản đều có thể chịu được một thành lực lượng Tử Linh, mặc dù còn chưa được chứng kiến, nhưng hẳn có thể đủ để Diệp Chân bảo toàn mệnh trong thời khắc mấu chốt.

Ngoại trừ bảo mệnh, dưới sự gia trì thanh cực phẩm bảo kiếm này, uy lực Kiếm Tâm Thông Minh Tâm Kiếm của Diệp Chân lại có thể tăng lên trên diện rộng.

Cực phẩm bảo kiếm, thấp nhất cũng có thể tăng phúc linh lực Diệp Chân lên bảy thành, uy lực thanh cực phẩm bảo kiếm này thi triển ra Tâm Kiếm, có thể nghĩ.

Thu hoạch được thanh cực phẩm bảo kiếm ngoài ý muốn, những thứ khác trong trữ vật giới chỉ như linh tửu, linh thực, mấy thanh trung phẩm bảo kiếm, đều bị xem nhẹ.

Cuối cùng, ánh mắt Diệp Chân rơi vào phía trên hai khối ngọc phù màu xanh trong trữ vật giới chỉ của Lưu Hồng, mà hai khối ngọc phù màu xanh vừa vặn chính là ngọc phù thần lục không lâu.

Lấy ra một khối, nắm trong tay, thần niệm Diệp Chân tiến vào trong một khối ngọc phù màu xanh.

Khi nhìn thấy trong ngọc phù màu xanh ghi lại thông tin gì, khuôn mặt Diệp Chân chuyển thành màu trắng!