Chương 595 Công Đạo
Lúc hai tên thủ vệ Hồn Hải cảnh trước mắt nhìn về phía mình, Diệp Chân ngạc nhiên phát hiện, hai tên thủ vệ này đều không có đầu lưỡi!
Nhưng mà hắn chỉ kinh ngạc một chút, vì thanh âm của Diệp Chân hoàn toàn bị đông cứng bởi tiếng kêu thê lương truyền ra từ trong đông viện.
Tiếng kêu kia thê thảm tới cực điểm, càng chết người hơn là tiếng kêu thê thảm kia càng ngày càng yếu, giống như sinh mệnh đang dần biến mất.
Mặt trầm xuống, Diệp Chân liền xông vào trong đông viện!
Lúc bình thường, Diệp Chân sẽ không lỗ mãng, dù sao cũng chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm mà thôi, nhưng hiện tại không phải Diệp Chân liều lĩnh, mà là Tiêu Hy!
Thấy Diệp Chân xông vào, hai tên thủ vệ Hồn Hải cảnh biến sắc, liền ngăn ở cổng, trong lòng bàn tay một tên trong đó đã xuất hiện một ngọc phù.
Nếu như Diệp Chân đoán không lầm, cái kia hẳn là ngọc phù báo động.
Vì trên ngươi Diệp Chân lúc này phát ra khí thế quá mức doạ người, khiến bọn hắn không thể không đề phòng.
Lúc này, Diệp Chân đột nhiên lộ ra vẻ mặt chân thành tha thiết, nở nụ cười hướng về phía sau hai tên thủ vệ.
- Chu quản gia!
Hai tên thủ vệ Hồn Hải cảnh không tự chủ được quay đầu lại nhìn, khoảnh khắc quay đầu lại, hai người họ lộ ra thần sắc kinh hãi, bọn hắn cũng là võ giả Hồn Hải cảnh, nhưng thần niệm cũng không cảm ứng được khí tức của Chu quản gia, lúc này mới biết đã bị mắc lừa!
Một trong hai người siết chặt ngón tay, định bóp nát phù báo động trong tay.
Ầm!
Chính vào lúc này, bóng người loé lên, hai tay hung hăng đánh vào sau ót của hai tên thủ vệ Hồn Hải cảnh, âm thanh nổ vang giống như bị một cái chuý sắt lớn đánh trúng.
Nháy mắt, hai tên thủ vệ Hồn Hải cảnh liền mềm nhũn ngã nhào xuống đất, Diệp Chân lách mình đi vào đông viện, lắng nghe vị trí âm thanh, sau đó đi về hướng âm thanh phát ra, lại là một gian phòng lớn không có cửa sổ.
Kèn kẹt!
Khi Diệp Chân đến gần, cửa đột nhiên mở ra, quản gia Chu Phúc bước ra từ phủ đang muốn khép cửa lại thì nhìn thấy Diệp Chân, không, là thấy Tiêu Hy, thần sắc lập tức trầm xuống!
Thời khắc cửa mở ra, tiếng kêu gào thảm thiết khó tả, giống như kêu gào và hét lên, thanh âm lập tức lớn hơn gấp ba bốn lần, mà gian phòng lớn không có cửa sổ này hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
- Tiêu gia, ngươi sao lại tới đây?
- Đại công tử ta không rảnh đến gặp ngươi, ngươi tự tiện xông vào Nội Sự đường, vẫn là xin mời….
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của Quản gia Chu Phúc từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ, bởi vì Diệp Chân, không, bởi vì Tiêu Hy hướng về hắn xuất thủ!
Hai người chỉ cách nhau ba bốn mét, mà Diệp Chân lại sử dụng địa từ lực trường, ra tay cực kỳ đột ngột, một kích này của Diệp Chân quả thực như sét đánh. Không đợi quản gia Chu Phúc kịp phản ứng sau, đầu đã bị đánh một cú thật mạnh. Trước mắt sao vàng bay loạn, ngã xuống giống như hai thủ vệ lúc nãy.
- Ai?
Người ở trong phòng có lẽ nghe được động tĩnh ngoài cửa, quát nhẹ một tiếng, nghe thấy tiếng quát bên trong, Diệp Chân bươc đến gần phòng lớn.
Bên trong phòng lớn cực kỳ sáng sủa, trên nóc nhà treo đầy những viên Dạ Minh Châu to lớn làm căn phòng sáng như ban ngày, nhưng khiến cho Diệp Chân khiếp sợ chính là tình hình bên trong căn phòng.
Một nam nhân trần truồng tóc tai bù xù đang ôm một nữ nhân cũng trần truồng, hạ thân dán chặt vào nhau không ngừng nhún nhún.
Cho dù Diệp Chân bước vào thì đôi nam nữ trần truồng cũng không dừng lại, động tác run run, nửa người dưới không ngừng nhún nhún, trên mặt lộ ra biểu tình lạnh lùng.
- Tiêu Hy? Dám xông vào chỗ ở của đường chủ Nội Sự đường, lá gan không nhỏ?
Diệp Chân lúc này mới phát hiện, đôi nam nữ trần truồng này có một cặp mắt đỏ hồng. Hai mắt đỏ hồng như thế này không phải sau khi thức đêm khiến hai mắt tràn đầy tơ máu mà là mắt đỏ thật sự, toàn bộ con mắt gần như toàn bộ đều là màu đỏ như máu.
Hẳn đang tu luyện một loại tà pháp nào đó!
Theo chân dung Điền Quý Chương miêu tả, thì người này hẳn là Chu Minh Húc Chu Cửu Thiên.
Nhưng mà những cái này không phải thứ khiến Diệp Chân khiếp sợ, khiến cho Diệp Chân khiếp sợ chính là nửa người dưới của Chu Cửu Thiên và nữ nhân kia dính sát lại, tình huống vô cùng quỷ dị.
Theo từng động tác run run của Chu Cửu Thiên, mỗi lần hắn run một cái, nữ nhân kia sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết quỷ dị, giữa tiếng kêu gào thê thảm, quanh thân đầy huyết nhục của nữ nhân dùng mắt thường cũng có thể thấy đang từng chút khô quắt đi.
Chỉ chút công phu này, Chu Cửu Thiên run run mấy lần, dáng người nở nang của nữ nhân kia liền đổ sụp xuống, lực lượng thần hồn của Diệp Chân có thể cảm ứng được, Chu Cửu Thiên hình như mượn hình thức giao hợp để tu luyện một loại bí pháp, mỗi lần giao hợp, tinh khí trong cơ thể của nữ nhân sẽ bị hút vào cơ thể hắn.
Trên mặt đất còn một bộ xương khô bọc da, nhưng bên trên cái đầu lâu lại là một mái tóc dài màu đen, trông hết sức quỷ dị, giống như muốn nói trước đó nàng vẫn còn là một người sống sờ sờ.
- Nhìn bộ dáng này, Chu Cửu Thiên nhà ngươi không chỉ là Chu Cửu Thiên đúng không? Chín ngày không chỉ có hai nữ nhân chứ hả?
Thần sắc Diệp Chân đột nhiên băng lãnh, lúc nói chuyện, thanh âm Chu Cửu Thiên giao hợp cùng thiếu nữ bắt đầu trở nên nhỏ đến không thể nghe thấy, nhưng động tác giao hợp của Chư Cửu Thiên không hề ngừng lại.
- Chín ngày hai nữ nhân? Ngươi cho rằng Chu Minh Húc ta cũng là phế vật như Tiêu Hy nhà ngươi, trông coi một nữ nhân ở nơi trống vắng, nhưng ngay cả đụng cũng không dám đụng?
Chu Cửu Thiên trừng tròng mắt đỏ rực của hắn, lên tiếng chế giễu Tiêu Hy, trong lời nói cực kỳ xem thường Tiêu Hy, hơn nữa căn bản hắn không có chút nào gọi là sợ Tiêu Hy.
- Chín ngày hai nữ, đó là sự tình của bảy năm trước. Đại gia ta hôm nay một đêm ba nữ nhân! Thế nào, họ Tiêu, có phải ngươi đang đỏ mắt hâm mộ hay không?
Cười lớn, Chu Cửu Thiên hai tay buông lỏng, thiếu nữ lúc trước còn dính vào hạ thân hắn rơi xuống đất, không còn bất kỳ khí tức nào.
Sau đó biến thành một bọ xương khô bọc da như một thi thể khác trên mặt đất, hình như mọi tinh hoa trong cơ thể đều bị Chu Cửu Thiên hút hết.
Nở nụ cười đắc ý, Chu Cửu Thiên đột ngột hướng về bức tường bên cạnh bắn ra một đạo phù quang, chỗ quang hoa bên cạnh tường biến đổi, biến thành một loạt tù thất. Mỗi gian tù thất chỉ rộng chừng hai ba mét, nhưng khiến Diệp Chân cực độ khiếp sợ chính là ngoại trừ hai gian tù thất trống không bên ngoài, thì bên trong tám gian tù thất còn lại đều đang cầm tù một thiếu nữ trẻ tuổi.
Tay khẽ vẫy, cửa sắt của một gian tù thất đột ngột mở ra, tiếng thét chói tai của thiếu nữ vang lên liên tục, bỗng bị một chưởng của Chu Cửu Thiên hút ra.
Quần áo rách nát vương vãi tứ phía, trong thời gian ngắn thiếu nữ bị Chu Cửu Thiên lột sạch. Trong tiếng thét chói tai của thiếu nữ, Chư Cửu Thiên hướng về phía Diệp Chân đắc ý cười một tiếng, hai tay khẽ động, hạ thân thẳng một đường đâm vào trong thiếu nữ.
Cảm giác da đầu tê dại khó tả đột ngột ập đến, khiến Diệp Chân không kiềm được mà run rẩy. Chín ngày hai nữ nhân, đến bây giờ là một đêm ba nữ nhân, Chu Cửu Thiên này đến cùng đã tạo bao nhiêu nghiệt, đã hại bao nhiêu thiếu nữ trẻ tuổi!
- Dừng tay!
Gần như đồng thời, máu nóng xông thẳng lên ót Diệp Chân nổi giận gầm lên một tiếng, hung ác đạp một cước về phía Chu Cửu Thiên.
- Tiêu Hy, ngươi dám ra tay với ta, không muốn sống nữa à?
Chu Cửu Thiên mặc dù xem thường ‘Tiêu Hy’nhưng đối với thực lực của ‘Tiêu Hy’ vẫn có chút kiêng kỵ.
Thấy ‘Tiêu Hy’ đánh tới, Chu Cửu Thiên cuống quít triệt thoái phía sau, hiển nhiên là vì kiêng kỵ tu vi của Tiêu Hy. Tu vi của Chu Cửu Thiên là Chú Mạch cảnh nhị trọng, không phải đối thủ của Tiêu Hy có tu vi Chú Mạch cảnh ngũ trọng.
Bí thuật tu luyện của hắn nghênh ngang với đám võ giả cùng cấp bậc thì còn có thể, nhưng đối đầu với Tiêu Hy Chú Mạch cảnh ngũ trọng thì thực lực vẫn không đủ.
- Tiêu Hy, ngươi bị điên rồi à? Con mẹ nó có phải ngươi giận đến điên rồi, muốn chết phải không?
Miệng Chu Cửu Thiên liên tục phun ra những lời mắng chửi dị thường ác độc, lúc này, lỗ tai Diệp Chân khẽ động, thấy quản gia Chu Phúc té xíu ngoài cửa bỗng thoáng nhúc nhích, có vẻ sắp tỉnh lại.
Diệp Chân vừa rồi chỉ nặng tay vỗ một cái, không công kích thần hồn. Với tu vi Hồn Hải cảnh của bọn hắn hôn mê trong mười mấy nhịp thở cũng khá lâu rồi.
Diệp Chân minh bạch, thời cơ đã đến.
Cũng tại lúc này, ngay lúc Diệp Chân đang tấn công Chu Cửu Thiên đột nhiên dừng tay, khiến cho Chu Cửu Thiên bị chậm một nhịp.
Thấy ‘Tiêu Hy’ đình chỉ tấn công, Chu Cửu Thiên càng thêm phách lối, chỉ vào mũi
- Tiêu Hy’ chửi ầm lên.
- Họ Tiêu, có gan thì ngươi tiếp tục đi?
- Dám nổi điên với ta, xem lão tử có đánh chết ngươi không?
Đang nói chuyện, Chu Cửu Thiên bóp một phong phù tấn trong tay.
- Quỳ xuống, tranh thủ quỳ xuống dập đầu cho lão tử!
- Bằng không, lão tử sẽ phát phong phù tấn này ra ngoài, đến con kỹ nữ Vu Hàn Tinh kia cũng không bảo hộ được ngươi!
Chu Cửu Thiên vô cùng phách lối chỉ tay vào Tiêu Hy gầm thét:
- Quỳ xuống!
Nhìn một màn này, Diệp Chân chỉ âm thầm cười lạnh, một tên nhị thế tổ vô năng, dựa vào quyền thế của cha, mới có được thành tựu võ nhị đại như hiện tại, căn nguyên nguồn gốc thật sự vẫn ở trên người cha của hắn, Chu Lệnh.
Nhưng mà, hôm nay đã đụng phải, mầm tai hoạ Chu Cửu Thiên này, phải loại trừ trước tiên.
- Chu Cửu Thiên, ta hôm nay cố ý tới đây muốn đòi ngươi một vật!
‘Tiêu Hy’ đột nhiên mở miệng.
- Ngươi sắp chết đến nơi, còn dám mở miệng đòi hỏi đồ vật với ta?
Diệp Chân mặc kệ, tự mình nói.
- Chỉ là một cái công đạo mà thôi! Ta hôm nay vì hàng ngàn hàn vạn thiếu nữ bị ngươi hại chết, vì muội muội bị ngươi hại chết kia, lấy lại một cái công đạo!
- Công đạo?
Sắc mặt Chu Cửu Thiên đột ngột biến đổi.
Keng!
Đồng thời thanh âm trường kiếm tra khỏi vỏ vang lên, thần niệm của Diệp Chân cùng lúc toàn bộ rơi vào trong kiếm mạch thứ nhất của Kiếm Tâm Thông Minh, Kiếm Tâm Thông Minh chấn động, khí thế vô cùng kinh khủng đột ngột từ trên thân Diệp Chân bay lên, một đạo kim sắc kiếm quang to lớn đột ngột từ trên thân bảo kiếm Lưu Kim trên tay Diệp Chân chém ra.
Thời khắc chém ra, một đoạn ánh sáng màu tím ẩn bên trong kiếm mạch thứ nhất chấn động nhẹ một cái!
Kim sắc kiếm quang dưới sự bảo hộ của cực phẩm bảo kiếm Lưu Kim, thời khắc kiếm quang bay ra đột ngột tăng vọt lên gấp hai lần, trong thời ngắn kim sắc kiếm quang đã tràn ngập cả căn phòng.
- Ngươi dám!
Chu Cửu Thiên hoảng sợ nổi giận gầm lên một tiếng, lách mình vội vàng thối lui, huyết sắc quang hoa nồng đậm đến cực hạn, đột ngột dày đặc trước người, từng tầng từng tầng trong thời gian ngan đã bao vây bảo vệ kín hắn.
Thế dưng dưới thần uy Tâm Kiếm của Diệp Chân, từng tầng bảo vệ huyết sắc quang hoa của Chu Cửu Thiên giống như đậu hũ, bị kim sắc kiếm quang của trực tiếp phá nát.
- Đừng.....
Cũng trong nháy mắt, Đại tổng quản Chu Lệnh, vừa mới xoay người lại, thời khắc nhìn thấy một màn này, cuống họng rống lên một tiếng tê tâm phế liệt.