Chương 610 Lôi Báo Kích
----
- Rống!
Một đầu mãnh hổ dài đến trăm mét trong chốc lát đã xuất hiện trên bầu trời, hổ trảo tựa như cối xay, bổ về phía đầu Diệp Chân, thời khắc hổ trảo đánh ra, mây gió bốn phía chuyển động, ngưng tụ thành một vòng xoáy, theo hổ trảo bổ xuống đầu Diệp Chân.
Một màn này làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi, một chiêu dẫn động nguyên khí thiên địa này của Tả Hùng tuyệt đối phải dùng hết toàn lực!
- Toái Ngọc Ấn, trấn áp!
Diệp Chân vẫn xài chiêu thức kia, Toái Ngọc Ấn lớn chừng quả đấm đột ngột bay ra, theo tiếng quát của Diệp Chân đột ngột phóng ra hào quang.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy, hổ trảo mà Tả Hùng đánh ra bỗng nhiên chậm lại, sau đó thì bị treo trên bầu trời, giống như lâm vào vũng bùn, cũng có cách nào nhúc nhích.
- Bạo!
- Biến!
Thời khắc một chữ bạo thoát ra từ miệng Diệp Chân thì đồng thời Tả Hùng cũng hét một chữ ‘Biến’, thoáng chốc, mãnh hổ dài trăm mét trên bầu trời bị Toái Ngọc Ấn của Diệp Chân ngăn lại, hình thể to lớn kịch liệt thu nhỏ lại, trong thời gian ngắn đã thu nhỏ đến mười mét, loáng thoáng hoá thành bộ dáng của một con báo.
- Lôi Báo Kích!
Thời khắc linh lực báo cùng Tả Hùng hoà làm một, trong thời gian ngắn hoá thành một tia ô quang, gần như đồng thời, Toái Ngọc Ấn của Diệp Chân cũng bộc phóng ra, uy lực khủng bố đó trong chốc lát đã tràn ngập bốn, năm trăm mét không gian.
Nhung như thế so với đạo ô quang kia vẫn chậm hơn một đường.
Ô quang chợt loé lên, rồi bỗng nhiên biến mất.
Cũng trong nháy mắt này, hai mặt Diệp Chân bỗng nhiên trợn trừng, ngón trỏ phải như tia chớp bắn ra một đoạn ngón tay màu xanh ngọc vô cùng cổ quái hướng về phía sau trống trơn bên trái.
Vẻ nghi hoặc đột nhiên nổi lên trên con ngươi của người quan chiến, nhưng thần sắc các vị cấp cao của Nhật Nguyệt thần giáo lại không giống nhau.
Con ngươi đang híp lại của giáo chủ Giản Thiên Hùng đột ngột trợn tròn, một tia ngạc nhiên chợt loé lên, bọn người Chu Lệnh, Đồ Đức, Vu Hàn Tinh nhìn thấy một màn này, trong mắt đột ngột tuôn ra một thần thái cực kỳ dị dạng, nhiều hơn nữa là giật mình!
Ai cũng không ngờ được, Diệp Chân lại có thể đạt tới loại trình độ này!
Trong nháy mắt tiếp theo, một tia ô quang trong không khí từ bên trái Diệp Chân phát nổ, Tả Hùng vừa rồi biến thành báo xuất hiện bên trái trước mặt Diệp Chân, vừa xuất hiện, móng vuốt báo to lớn vung lên, theo bản năng chụp về phía Diệp Chân.
Nhưng chỉ đập được một nửa, linh lực biến thành vuốt báo to lớn kia giống như mây khói theo gió tán đi.
Một ngón tay màu xanh ngọc trực tiếp tiến vào giữa cái trán lớn của linh lực biến thành báo, phá tan Tả Hùng trong hình dạng báo, một nửa ngón tay màu xanh ngọc bình tĩnh ngưng tại giữa ấn đường Tả Hùng, khiến mọi việc động tác của Tả
Hùng cũng vì vậy mà đình chỉ, huyết sắc trên mặt nhạt dần, đành cười khổ!
Lôi Báo Kích là một chiến thuật thần thông khác mà Tả Hùng vẫn lấy làm kiêu ngạo, ý định ban đầu là dùng để đối phó với Niên Tinh Hà, sau đó gặp được Diệp Chân cao tay, hắn đành lấy ra để đối phó với Diệp Chân trước.
Không nghĩ tới, thời khắc xuất hiện, hắn đã đâm đầu vào Diệp Chân đã sớm phóng ra Phù Vân Chỉ, thân báo và linh thể hộ giáp mà hắn vẫn luôn kiêu ngạo, trước măt Phù Vân Chỉ của Diệp Chân mọi việc đều hoá thành mây bay, thậm chí ngay cả cái mạng nhỏ cũng bị Diệp Chân nắm trong tay.
Trên trời, Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú lần nữa trợn tròn mắt, hơi giật mình sờ soạng cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng tuyên bố.
- Diệp Chân đối chiến Tả Hùng, Diệp Chân thắng!
Tuyên bố xong, Kỷ Nguyên Tú cảm thấy may mắn không thôi, may mắn vì Diệp Chân cuối cùng cũng thu tay lại, bằng không, trận chiến này nói không chừng sẽ xảy ra án mạng.
Nếu xảy ra án mạng thì người đầu tiên bị liên luỵ, chắc chắn là Đại thống lĩnh hắn - người chủ trì tỷ võ.
Vừa rồi nhìn thấy một màn này Diệp Chân đã sớm nhận ra, sau khi Tả Hùng xuất hiện, chính mình chủ động tiến lên, giáo chủ có thể cứu được hay không cũng không cần thiết.
- Đa tạ Diệp huynh đệ.... Thủ hạ lưu tình!
Tả Hùng có chút chật vật chắp tay về phía Diệp Chân nói lời cảm tạ, Tả Hùng nghĩ, buổi thi đấu tuyển chọn hôm nay, hắn đã biết trước không thể đứng nhất, đứng thứ hai cũng không có bất cứ vấn đề gì, vì người có thể đánh bại hắn cũng chỉ có Niên Tinh Hà.
Hiện tại xem ra, không chỉ không có hy vọng đứng nhất, mà đứng thứ hai căn bản cũng không thể nào, thậm chí còn phải bán mạng tranh giành vị trí thứ ba!
Thấy Diệp Chân đánh bại Tả Hùng, ánh mắt nhiều người nhìn về phía Diệp Chân thay đổi mấy lần, không vì cái gì khác, mà vì Diệp Chân có thể cảm giác được phương hướng xuất hiện của Tả Hùng, chỉ một chiêu này cũng đủ để bọn hắn thay đổi cách nhìn.
Bởi vì điều này, nên rất nhiều cường giả Chú Mạch cảnh đều không nhất định có thể làm được, nhưng Diệp Chân lại làm được rất dễ dàng.
Đương nhiên, nguyên nhân của việc này chủ yếu vẫn là kiếm mạch thần thông thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân.
- Điền phó giáo chủ, ngươi lần này đề cử Diệp Chân, quả đúng là nhân tài! Tu vi Hồn Hải cảnh tam trọng, lại cao tay như vậy! Hiếm khi ngươi không sợ mất mặt mà đặc biệt đề cử đến thần giáo, không tệ!
Giản Thiên Hùng đột nhiên mở miệng tán thưởng một câu khiến Điền Quý Chương cảm thấy nở mày nở mặt, nhưng sắc mặt của Diêu Sâm lại càng đen hơn.
- Mọi việc đều vì thần giáo!
Điền Quý Chương khom người lên tiếng, không chút giành công!
- Xem ra, mấu chốt nhất của trận đấu hôm nay, hẳn là trận đấu giữa Diệp Chân và Niên Tinh Hà, các ngươi nói thử xem, trận đấu tuyển chọn này, ai sẽ đứng nhất?
Giáo chủ Giản Thiên Hùng hỏi.
- Diệp Chân nhất định thắng!
Phong Khinh Nguyệt không chút do dự ủng hộ Diệp Chân, không vì cái gì khác, Diệp Chân ngay cả Tiêu Hy có tu vi cao tới Chú Mạch cảnh ngũ trọng cũng có thể một mình chém giết, thì việc chiến thắng Niên Tinh Hà tuyệt đối không khó.
- Diệp Chân đối đầu Tang Bá Toàn nhất định thắng, ta tin là vậy! Nhưng Diệp Chân đối chiến với Niên Tinh Hà có thắng hay không, điều này ta không dám tán đồng!
Hai tháng trước, Niên Tinh Hà và một vị Chú Mạch cảnh tứ trọng của Nhật Diệu đường….
Choang!
Cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, âm thanh giòn vang của Tử Thanh song hoàn vang lên lần nữa, Phong Khinh Nguyệt dùng âm thanh giòn vang này đánh bại Vu Hàn Tinh.
- Ta cá Tử Thanh song hoàn này, cược Diệp Chân tất thắng, ngươi có dám cá Phá Linh Kim Quang Trâm kia của ngươi hay không?
Bộ dáng quyết liệt này của Phong Khinh Nguyệt lại khiến Vu Hàn Tinh do dự.
Trong nháy mắt tiếp theo, Phong Khinh Nguyệt khinh miệt nhìn thoáng qua Vu Hàn Tinh.
- Nếu không dám thì ngươi hãy im miệng lại, cũng ít lấy giáo chủ ra làm nguỵ trang! Phí hết cả lời….
Trong lời nói tràn đầy khinh bỉ!
Khuôn mặt Vu Hàn Tinh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lần thứ nhất là Phong Khinh Nguyệt trước mặt giáo chủ làm nàng mất hết mặt mũi, hết lần này tới lần khác Phong Khinh Nguyệt đều giữ kiểu nói này, dù nàng có làm thế nào cũng đều thua trận.
Nếu đánh cược, nói thật, sau khi thấy Diệp Chân biểu hiện ra thực lực như vậy, đáy lòng nàng cũng bồn chồn. Coi như nàng thật lòng hạ quyết tâm sắt đá đánh cược, thì cuối cùng giáo chủ có khả năng sẽ ngăn cản, nhưng lần này lại bị Phong Khinh Nguyệt lấy làm cái cớ thì càng không có mặt mũi.
Nghĩ đến việc bị một tiểu nha đầu như Phong Khinh Nguyệt làm cho mất mặt, Vu Hàn Tinh cực kỳ hận Diệp Chân. Tất cả đều do Diệp Chân, nếu không phải Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt cùng quấy nhiễu, sao nàng có thể bị động như vậy, sao nàng có thể mất đi một người thân yêu nhất.
- Khục, giáo chủ, thắng bại giữa Diệp Chân và Niên Tinh Hà phải nhìn hai người đó phát huy. Diệp Chân hẳn thuộc loại võ giả công cao phòng thấp. Nếu Niên Tinh Hà có thể đột phá đến trước người Diệp Chân, dĩ nhiên có thể có phần thắng, nhưng linh chỉ và ấn pháp của Diệp Chân cũng không dễ để đột phá được!
Đường chủ Nhật Diệu đường - Trầm Thương cười ha hả xem như phá vỡ tình trạng xấu hổ của Vu Hàn Tinh.
- Không sai, Diệp Chân mạnh thì mạnh vậy, nhưng chỉ cần bị người đột phá đến gần thì chỉ sợ sẽ triệt để lật thuyền! Tu vi của Diệp Chân dù sao vẫn còn kém một chút, không đủ năng lực cầm cự chiến đầu đến cùng.
Diêu Sâm tức thời đạp Diệp Chân một cước.
- Hừ, dù sao so với cá bị người ướp muối đè trên mặt đất chẳng phải tốt hơn nhiều sao!
Điền Quý Chương khẽ hừ một tiếng.
- Ngươi!
Diêu Sâm chán nản!
Nhìn Điền Quý Chương và Diêu Sâm đấu khẩu, Giản Thiên Hùng âm thầm thoả mãn nhẹ gật đầu. Hai vị Phó giáo chủ thuỷ hoả bất dung (lửa nước không thể hoà nhập), đây mới là điều mà giáo chủ hắn muốn xem.
Nếu hai vị Phó giáo chủ này tốt đến mức trong mật thêm dầu đứng cùng nhau, thì người làm giáo chủ như hắn mới đau đầu.
- Tốt, cứ xem đi đã.
Vòng thứ tư luận võ là trận đấu đáng chú ý nhất của Diệp Chân và Tả Hùng, ba trận cuối đều tốt đẹp, điều đáng nói chính là vòng này, là Niên Tinh Hà đối chiến Tang Bá Toàn.
Niên Tinh Hà luân phiên đánh lui Tang Bá Toàn, nhưng Tang Bá Toàn lại nhất quyết không nhận thua, cuối cùng bị thanh minh kiếm quang dài trăm trượng của Niên Tinh Hà chém xuống đến thổ huyết và trọng thương.
Kỳ thật trận này, chủ yếu là Tang Bá Toàn từ lúc khai chiến đến giờ, đã bị Diệp Chân cuồng đạp một trận. Sau đó lại thua liên tiếp hai trận, nếu lại thua cuộc, sợ phải trở lại trước đại hội Quy Linh.
Vì quá sốt ruột, nên mới thua thảm trong tay Niên Tinh Hà.
Một kiếm quang này, cũng khiến Diệp Chân lấy làm kinh hãi, đồng thời đối với thực lực của Niên Tinh Hà cũng có mấy phần tự tin.
Chiến đấu vòng thứ năm, thực lực của tám người ở đây đều biểu lộ không khác biệt nhau là mấy, cơ bản không hề hồi hộp trước khi chiến đấu, tần suất chiến đấu cũng rất nhanh.
Vòng này, Diệp Chân đối chiến Dư Hách.
Đáng ngạc nhiên chính là, sau khi ra sân, còn chưa giao thủ, Dư Hách cực kỳ lưu manh nhận thua, khiến Diệp Chân lăng tại không đánh mà thắng.
Diệp Chân vốn cho rằng Dư Hách là người của Vu Hàn Tinh, lên đài nhất định sẽ hạ sát chiêu với hắn, đến lúc đó, Diệp Chân cũng phải cho hắn biết thế nào là tàn nhẫn.
Đối với độc phụ như Vu Hàn Tinh, thì phải lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.
Không nghĩ tới hắn vậy mà nhận thua, hơn nữa, thần sắc Vu Hàn Tinh không có nhìn ra bất kỳ điểm gì ngoài ý muốn, hẳn là Vu Hàn Tinh đã bày mưu đặt kế, hoặc được Vu Hàn Tinh đồng ý.
Nếu như là cái sau cũng không có gì, còn nếu như là cái trước, thì Diệp Chân phải cẩn thận rồi, có trời mới biết Vu Hàn Tinh nghĩ ra độc kế gì!
Người ta nhận thua, Diệp Chân cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể kết thúc.
Vòng thứ năm trận thứ hai, Tang Bá Toàn đối chiến Tả Hùng!
Không thể không nói, tính tình Tang Bá Toàn càng đánh càng hăng, cho tới bây giờ, vẫn không hề có ý tứ buông tha, nhưng mà trọng thương ở trận trước lại là thất bại của hắn ở trận này.
Huống hồ, hắn cũng không có phụ trợ thần thông như Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân, hai mạch thần thông võ kỹ của hắn toàn bộ đều là thần thông võ kỹ có tính công kích trực tiếp. Lôi Báo Kích của Tả Hùng lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tang Bá Toàn, một kích trực tiếp đánh bại!
Thời khắc Tang Bá Toàn bị Tả Hùng đánh bay, khoé miệng Diêu Sâm giật một cái, toàn bộ khuôn mặt biến đen, Diệp Chân đoán chừng, nếu không phải có giáo chủ ở đây, có lẽ lúc này Diêu Sâm đã phất tay áo rời đi.
Tang Bá Toàn năm trận thua bốn, đại biểu cho việc nhân tuyển do Diêu Sâm đề cử -
Tang Bá Toàn đã sớm bị đào thải!
- Vòng thứ sáu trận đầu người khiêu chiến, Niên Tinh Hà!
Thanh âm Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú vang lên.
Ánh mắt Niên Tinh Hà dừng lại, đột ngột rơi vào trên ngươi Diệp Chân, không cần mở miệng Diệp Chân cũng biết ý tứ của đối phương.
Diệp Chân và Niên Tinh Hà đều lên đài, tinh thần của các vị cấp cao của Nhật Nguyệt thần giáo đang xem chiến cũng theo đó mà rung một cái, trận chiến đặc sắc nhất đến rồi!