Chương 642 Phương Pháp Xuyên Qua Không Gian Bình Chướng
Đạo “Tường đất” lăng không trồi lên dài tới năm dặm, khiến cho tròng mắt Diệp Chân cả kinh sắp rơi ra ngoài.
- Năng lực này....
- A!
Không đợi Diệp Chân kinh hỉ xong, mắt tối sầm lại, đột nhiên ôm đầu phát ra một tiếng hét thảm, đồng thời cả người khô tàn trên mặt đất, “Tường đất” vừa mới lăng không hiển hiện cũng trong nháy mắt băng tán vì điểm điểm ánh sáng màu vàng đất, tiêu tán trong không khí.
Một đợt lại một đợt trùng kích mê man trào lưu cố nén lại, Diệp Chân thôi động một tia thần niệm còn sót lại, tiến vào Ma Hồn điện treo ở trước ngực, dùng thần niệm bao phủ khốn cấm ma linh u hồn trong Ma Hồn điện trên người.
Thường ngày cực kỳ nhẹ nhàng như động tác uống nước hấp khí, ở thời điểm này, lại khó khăn không giống bình thường.
Diệp Chân cảm giác, hắn giống ốc sên di động, hao hết khí lực mới dung nhập được một tia ma linh u hồn vào trong Thận Long Châu, nếu không phải có ý chí lực cường đại chống đỡ, có vài lần, Diệp Chân đều muốn ngủ một giấc, lực lượng thần hồn vừa mới trực tiếp tiêu hao thấy đáy đã có thể khôi phục.
Nhưng nếu ngủ quên trong thí luyện bí cảnh này, nói không chừng, Diệp Chân sẽ vĩnh viễn cũng không tỉnh lại nữa.
Khi ma linh u hồn bị dời vào trong Thận Long Châu, quang hoa trong Thận Long Châu chuyển một cái, một cỗ lực lượng cực kỳ râm mát từ Thận Long Châu trong ngực Diệp Chân bay thẳng đến hồn hải.
Như hạn hán đã lâu gặp Cam Lâm, một đường trào lưu mê man kia, trước mắt biến thành màu đen, các loại tình hình đầu đau muốn nứt, đều vì đạo lực lượng thanh lương này xông vào mà triệt để hóa giải.
Diệp Chân lại không dám ngừng, thần niệm thôi động, trực tiếp từ trong Ma Hồn điện nhiếp ra mười ma linh u hồn bình thường, lực lượng thần hồn của Diệp Chân khô kiệt bắt đầu khôi phục thật nhanh.
Lúc trước Diệp Chân mới tới Chân Linh Vực, từ trong Ma Hồn bí cảnh thu được gần một ngàn con ma linh u hồn, trong đó đại bộ phận là ma linh u hồn bình thường, một số ít là hồn tướng. Còn có một vương giả trong ma linh u hồn, hồn soái.
Về sau vì nhanh chóng tăng lên tu vi thần hồn, Diệp Chân tiêu hao tại hơn phân nửa ma linh u hồn, giúp cho thần hồn tu vi của hắn trong khoảng thời gian ngắn tăng lên tới thần hồn ngũ trọng.
Ma linh u hồn khác, Diệp Chân vẫn luôn khốn cấm trong Ma Hồn điện.
Về phần nguyên nhân khốn cấm bọn chúng, kỳ thật chính là vì tình huống hôm nay.
Ma linh u hồn là một loại bảo bối trước mắt Diệp Chân phát hiện có thể trực tiếp tăng lên hoặc khôi phục lực lượng thần hồn, nó quả thật là bảo bối, dù cần Thận Long Châu luyện hóa.
Một khi lực lượng thần hồn tiêu hao quá độ, nó có thể nhanh chóng khôi phục thần hồn tu vi của Diệp Chân.
Nhưng, cho tới nay, Diệp Chân đều phi thường cẩn thận, một khi lực lượng thần hồn tiêu hao quá độ, lúc vận dụng lực lượng thần hồn sẽ rất cẩn thận.
Nhưng hôm nay vì nếm thử năng lực thiên phú của Kim Bối Thạch Thú Vương, mà lại không biết, dùng thần niệm duy trì phạm vi quá xa. Trong nháy mắt hoặc “Tường đất” dài tới năm dặm, từ Thổ linh lực thuần túy tạo thành “Tường đất”, để lực lượng thần hồn kịch liệt tiêu hao, trực tiếp khô kiệt, kém một chút, sẽ ngủ thật say.
Lúc này mới vận dụng ma linh u hồn vẫn luôn không nỡ dùng, dù sao thứ đồ chơi này, là dùng một lần thiếu một lần, trước mắt tồn lượng của Diệp Chân cũng chỉ còn cỡ bốn trăm con, trong đó chín thành đều là ma linh u hồn bình thường.
Tiêu hao gần hai mươi con bình thường ma linh u hồn, lực lượng thần hồn trong hồn hải khôi phục lại bốn thành, Diệp Chân mới an tâm, dù lòng vẫn còn sợ hãi vuốt một cái mồ hôi lạnh.
Kém một chút đã chết không rõ nguyên nhân.
Nhưng, trong nháy mắt tiếp theo, vẻ vui mừng như điên đã xuất hiện trên gương mặt Diệp Chân.
Vừa rồi thí nghiệm, để Diệp Chân rốt cục hiểu rõ năng lực thiên phú Kim Bối Thạch Thú Vương.
Chính là khống chế Thổ linh lực!
Khống chế!
Diệp Chân hiểu như vậy.
Mà loại năng lực này trực tiếp điều động thiên địa nguyên khí, nghe nói là độc quyền của vương giả Khai Phủ cảnh, Diệp Chân cách cảnh giới Khai Phủ cảnh này, còn kém rất xa, cũng không rõ ràng.
Nhưng thông qua loại thiên phú năng lực của Kim Bối Thạch Thú Vương này, Diệp Chân lại có chút minh bạch loại thiên phú năng lực này cường đại hoặc nói vương giả Khai Phủ cảnh cường đại.
Từ một loại trình độ nào đó, có được loại thiên phú năng lực này, hoặc tu vi đột phá đến Khai Phủ cảnh, như vậy năng lực bền bỉ lúc chiến đấu, sẽ gia tăng gấp mấy lần hoặc gấp bội.
Mà, uy lực võ kỹ cũng sẽ gia tăng gấp bội, dù sao linh lực trong cơ thể mình có hạn, mà thiên địa nguyên khí vô cùng vô tận.
Trong nháy mắt tiếp theo, một “Tường đất” cao chừng hai mét, bề rộng chừng một mét cực kỳ đột ngột chắn trước mặt Diệp Chân, như thuẫn bài một mặt nặng nề, độ dày còn đang không ngừng gia tăng.
Chưa đến nửa hơi, độ dày đã vượt qua năm tấc.
Chỉ cần Diệp Chân thôi động thần niệm, Thổ Linh thuẫn nặng nề có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, hình dạng, phương vị, quan trọng nhất chính là, không tiêu hao một tơ một hào linh lực của Diệp Chân, chỉ cần Diệp Chân hao tổn lực lượng thần hồn, mà, năng lực phòng ngự của thuẫn bài này có thể tùy ý biến hóa.
Chưa tới nửa giờ, năng lực khống chế Thổ linh lực của Kim Bối Thạch Thú Vương, Diệp Chân đã tìm hiểu rất kỹ, chỉ cần trong phạm vi khống chế, lực lượng thần hồn tiêu hao vẫn rất có hạn.
Còn có một điểm rất quan trọng là, năng lực khống chế Thổ linh lực này của Kim Bối Thạch Thú Vương, càng tiếp cận mặt đất, càng cường đại, khi Diệp Chân đứng trên mặt đất, thậm chí có thể trong nháy mắt ngưng tụ ra Thổ Linh thuẫn dày một mét, đây cũng có quan hệ với phân bố Ngũ Hành, mặt đất, là nơi có nhiều nhất Thổ linh lực, địa phương sinh động nhất.
Ở trên bầu trời, hiệu quả còn kém rất nhiều, đương nhiên, thời khắc mấu chốt dùng để bảo mệnh là phi thường không tệ, có thể tăng thêm một tầng bảo hộ cường đại bên ngoài hộ thể linh giáp.
Hơn nửa canh giờ sau, Diệp Chân cưỡi lên tiểu Miêu, khi tinh quang chiếu rọi xuống, một lần nữa tiếp tục hành trình, trước mắt hắn chỉ có được hai khối thí luyện tín vật, còn phải tìm thêm một khối thí luyện tín vật nữa mới xem như thông qua được thí luyện.
Nhưng, còn có năm ngày rưởi thời gian, Diệp Chân tin tưởng, vận khí của hắn rất thịnh, cũng có thể tìm được khối thí luyện tín vật thứ ba.
Nhưng, sau hai ngày, ý nghĩ này của Diệp Chân lại có chút dao động.
Trong thí luyện bí cảnh, đau khổ tìm kiếm hai ngày hai đêm, Diệp Chân không có bất kỳ thu hoạch gì.
Không phải vận khí Diệp Chân vơi đi, mà Diệp Chân căn bản tìm không thấy bất kỳ yêu thú gì.
Tất cả yêu thú, vô luận Thiên giai thượng phẩm hay Thiên giai trung phẩm, hoặc thiên giai hạ phẩm, xa xa, khi còn cách xa Diệp Chân mấy chục dặm, đã tránh mất dép.
Hơn nữa, không phải một con hai con tránh đi, mà trong phạm vi lấy Diệp Chân làm trung tâm, hơn mấy chục yêu thú toàn bộ xa xa tránh đi. Căn bản không cho Diệp Chân bất cứ cơ hội nào.
Nếu Diệp Chân gia trì nhiều loại cho tiểu Miêu, để tốc độ tiểu Miêu trong nháy mắt lần nữa bão táp đến khoảng hai vạn dặm, nhưng cao nữa, đuổi theo yêu thú một hai ngày.
Ở nơi đây, yêu thú đã mở ra linh trí, khi Diệp Chân đuổi bọn chúng, bọn chúng sẽ phân tán chạy trốn. Dù tốc độ Diệp Chân cưỡi tiểu Miêu rất nhanh, sau khi đuổi được một hai con, yêu thú khác đã chạy đến không còn hình bóng.
Trên cơ bản, trên người một hai con yêu thú đuổi tới không có xuất hiện thí luyện tín vật.
Lúc này, Diệp Chân mới phát hiện, một câu của lão tổ tông yêu tộc kia lúc gần đi, mặc dù giảm bớt rất nhiều nguy hiểm cho Diệp Chân, nhưng cũng làm cho tỷ lệ
Diệp Chân lấy được thí luyện tín vật trở nên cực kỳ bé nhỏ.
May là, còn có con đường cướp đoạt thí luyện tín vật từ trên người thí luyện võ giả thế lực khác, chỉ là, hai ngày này vận khí Diệp Chân vẫn như cũ hơi đen, không có đụng phải bất kỳ một thí luyện võ giả nào.
Đây có chút quan hệ với thí luyện bí cảnh rộng lớn, nhưng, Diệp Chân đã bắt đầu sốt ruột, thời gian thí luyện đã qua một nửa. Nhất định phải mau sớm tìm tới khối thí luyện tín vật thứ ba.
Không tìm được khối thí luyện tín vật thứ ba, Diệp Chân lại tìm được không gian bình chướng đặc hữu Phong Khinh Nguyệt nói tới trong thí luyện bí cảnh.
Khi Diệp Chân đang đuổi giết một đầu Thiên giai trung phẩm yêu thú, đụng đầu vào trên không gian bình chướng này.
Nếu không phải ân tiểu Miêu phi thường linh trí, khi cự ly cách không gian bình chướng còn có mấy chục mét, bỗng nhiên ngừng một cái, thắng gắp.
Bằng không, cao tốc phi hành hai vạn dặm trong một canh giờ đụng vào không gian bình chướng trong suốt, hậu quả kia phi thường kinh khủng. Diệp Chân đoán nếu không đâm chết, cũng cách cái chết không xa.
Đối diện chim hót hoa nở, thảo trường oanh phi, thậm chí Diệp Chân liếc mắt đã thấy được hai ba dạng linh thảo có giá trị chút trân quý, nhưng lại khó khăn.
Diệp Chân thử các loại phương pháp, nếu hắn am hiểu nhất Phù Vân Chỉ bài trừ bình chướng. Mà bình chướng này lại không có bất kỳ biện pháp nào, một Phù Vân Chỉ, chỉ nổi lên một vòng gợn sóng.
Diệp Chân cảm thấy mình không được, có lẽ yêu thú được?
Nhưng đây còn chưa nếm thử còn chưa tiến hành đã tuyên cáo thất bại, bởi vì trước đó, tiểu Miêu đã chạm qua vách tường một lần.
Mà mấy chục dặm, Diệp Chân trơ mắt nhìn vài đầu Thiên giai yêu thú nhàn nhã đi vào, trở ra, lại đi vào, trở ra, chờ đến khi Diệp Chân cảm thấy chán chường vẫn như cũ vào không được.
Lòng hiếu kỳ của con người đối với thứ không có được luôn luôn rất mạnh, trong lúc nhất thời, Diệp Chân ngay trước mặt không gian bình chướng khổ tư, đi vào không biết sẽ có thu hoạch gì, nhưng lúc này, vô cùng bức thiết muốn đi vào.
Trên bầu trời, ánh mắt Diệp Chân thả cực xa, phương xa dọc theo không gian bình chướng này, có không ít yêu thú tại tự do ra vào, thỉnh thoảng sẽ có một vài con ấu niên Địa giai yêu thú ham chơi xông ra, sau đó có Thiên giai yêu thú cường đại gào thét, lao vào.
Điểm này, đã chứng minh tiến vào không gian bình chướng này và tu vi không có quan hệ.
Như vậy làm sao có thể tiến vào không gian bình chướng này?
Diệp Chân nghĩ đến hai chữ, thổ dân!
Hẳn vì nơi này là địa phương sinh trưởng ở yêu thú, hoặc nói đặc biệt cho phép yêu thú, mới có thể tiến nhập.
Hiển nhiên, hai loại tình huống, Diệp Chân đều không có, dưới tình huống bình thường, Diệp Chân sẽ không vào được.
Nhưng, Diệp Chân nghĩ đến một loại khả năng.
Kim Bối Thạch Thú Vương có phải có thể tự do ra vào không gian bình chướng này hay không?
Mặc dù Kim Bối Thạch Thú Vương chết rồi, nhưng, Diệp Chân có được tinh hồn châu của Kim Bối Thạch Thú Vương, ngoại trừ nhục thân bên ngoài, khí tức khác thậm chí là thần hồn ba động, đều có thể thông qua tinh hồn châu Kim Bối Thạch Thú Vương tái hiện.
Trong nháy mắt tiếp theo, thần niệm Diệp Chân đột nhiên chìm vào tinh hồn châu của Kim Bối Thạch Thú Vương trong Thận Long Châu thần niệm khẽ động, linh lực lưu chuyển, ngoại hình Diệp Chân đột nhiên xảy ra biến hóa.
Trải qua mấy hơi, một Kim Bối Thạch Thú Vương núi nhỏ đột ngột xuất hiện trên mặt đất.
Rống!
Gầm nhẹ một tiếng, hơi ngửa đầu, một đầu Kim Bối Thạch Thú Vương tiến đến hướng không gian bình chướng này!