← Quay lại trang sách

Chương 665 Chuyện Tốt Của Thanh Vân Bảo?

Hưu!

Đại Thế Chuy sáng như ngôi sao lần nữa rít lên, đánh xuống hướng về Diêm Dịch Quân ngã xuống đất, thứ kia không ngừng tăng cường lực lượng ba động, để vẻ chấn kinh trên mặt đám võ giả quan chiến càng ngày càng đậm!

Hạ phẩm Linh khí, tại trong tay một võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng, làm sao có thể bộc phát ra lực lượng ba động của trung phẩm Linh khí?

Đừng nói trong tay võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng, ngay cả Chú Mạch cảnh ngũ trọng, thậm chí trong tay vương giả Khai Phủ cảnh, cũng tuỳ tiện không cách nào làm cho hạ phẩm Linh khí bộc phát ra trung phẩm Linh khí uy lực.

Nhìn lên bầu trời Đại Thế Chuy đánh xuống như cối xay, con mắt Diêm Dịch Quân đột ngột trừng mắt lớn, vẻ sợ hãi thịnh đến cực hạn.

Phốc!

Sống chết trước mắt, Diêm Dịch Quân mãnh liệt cắn đầu lưỡi, một bản mệnh linh huyết như không cần tiền cuồng phún đón đỡ Đại Thế Chuy.

Bản mệnh linh huyết lợi hại, nhưng lúc này phía dưới thần uy của Đại Thế Chuy, ngay cả một chút trở ngại đều không thể tạo thành, như bọt nước bị bắn tứ tán!

- A!

Trong tiếng hô cực độ sợ hãi, thân ảnh Diêm Dịch Quân hơi biến hóa, liều lĩnh muốn tránh đi oanh kích Đại Thế Chuy.

Nhưng, nếu có thể tránh đi oanh kích Đại Thế Chuy, Diêm Dịch Quân vừa rồi sẽ không phun ra bản mệnh linh huyết, sẽ không sợ hãi.

Trong tiếng hô của Diêm Dịch Quân, ánh sáng màu vàng đất của Đại Thế Chuy triệt để bao trùm cơ thể hắn!

Phốc!

Huyết nhục bắn tung tóe, thanh âm cốt nhục thành bùn đột nhiên vang lên, tiếng thét thê thảm của Diêm Dịch Quân như tiếng mổ heo.

Dưới Diệp Chân thôi động, Đại Thế Chuy lần nữa bay lên, vì lần tiếp theo đánh xuống súc thế, khi ánh sáng màu vàng đất tán phát quanh thân Đại Thế Chuy đang hừng hực bay lên, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Bởi vì hơn nửa đoạn thân thể của Diêm Dịch Quân đã thành thịt nát.

Từ ngực trở xuống, phần bụng, mông, đùi, bắp chân toàn bộ hóa thành bùn nhão, nhất là tràng đạo khí quan phần bụng bị oanh nát và chảy ra chất bẩn. Hết sức kinh khủng buồn nôn, võ giả đều bị kinh ngạc.

Càng nguy hiểm hơn là, vì võ giả Chú Mạch cảnh có sinh mệnh lực cường hoành, thương thế nặng như vậy, Diêm Dịch Quân cũng chưa chết, ở nơi đó thống khổ kêu thảm.

Trong tiếng kêu thảm giãy dụa, máu tươi như vỡ đê từ thể nội Diêm Dịch Quân tuôn trào ra.

Diệp Chân khẽ nhíu chân mày, cục diện như vậy cũng không phải hắn tận lực làm ra, theo suy nghĩ của hắn, muốn một chùy oanh sát Diêm Dịch Quân, chỉ là không nghĩ tới Diêm Dịch Quân này vô cùng ương ngạnh.

Sống chết trước mắt, Diêm Dịch Quân không biết vận dụng bí thuật gì, thân thể ngạnh sinh sinh lướt ngang ba thước, cũng chính là phạm vi Đại Thế Chuy công kích bao trùm tương đối lớn, mà lưu cho Diêm Dịch Quân thời gian phản ứng thật sự quá ngắn, ngắn đến có thể bỏ qua không tính.

Bằng không, Diệp Chân đoán Diêm Dịch Quân thật sự có thể từ dưới đáy Đại Thế

Chuy của hắn chạy thoát.

Cũng chính nguyên nhân này mới tạo thành cảnh Đại Thế Chuy chỉ đánh nát nửa người dưới Diêm Dịch Quân, bằng không, Diêm Dịch Quân hẳn là toàn thân hóa thành thịt nát.

Nhưng, mặc dù hai phần ba thân thể Diêm Dịch Quân đều hóa thành thịt nát, nhưng Diệp Chân cũng không nguyện ý buông tha Diêm Dịch Quân, Đại Thế Chuy lần nữa bay lên cao cao, chuẩn bị triệt để oanh sát Diêm Dịch Quân.

- Dừng tay! Nhận thua, chúng ta nhận thua!

Tiếng thét thê lương chói tai Diêm Tông trong cùng một lúc vang lên. Cả người như điên xông về luận võ đài.

Chủ yếu do một màn này phát sinh quá nhanh, nhất là một màn vừa rồi Đại Thế Chuy của Diệp Chân đánh bay Âm Sát Băng Quang Luân, quá mức không thể tưởng tượng nổi, quá mức cổ quái.

Cho nên thẳng đến khi Diêm Tông chứng kiến nửa người dưới Diêm Dịch Quân bị oanh thành thịt nát mới phản ứng kịp.

Nhưng, phản ứng của hắn hình như có chút chậm trễ.

Khi tiếng thét chói tai thê lương của hắn vang lên rồi sau đó phóng tới luận võ đài, Diệp Chân bay lên cao cao Đại Thế Chuy lần nữa như thiểm điện đánh xuống.

- Không!

Trong mắt Diêm Tông lóe lên kinh hãi, thần sắc hấp hối, khí thế quanh thân trong thời gian ngắn bùng lên đến cực hạn, bàng bạc linh lực và sát ý đồng thời bộc phát.

- Diêm lâu chủ, làm sao, ngươi muốn phá hư quy củ Quy Linh đại hội?

Ánh sáng hơi biến hóa, thân hình Giản Thiên Hùng đột ngột ngăn cản trước người Diêm Tông, khí tức vương giả Khai Phủ cảnh khủng bố, tu vi Diêm Tông chỉ có Chú Mạch cảnh lục trọng bị ép tới gắt gao.

- Giản giáo chủ, ngươi muốn tạo ra chiến tranh ra giữa hai thế lực lớn sao?

Một bên khác, khí tức vương giả Khai Phủ cảnh đột ngột đã tập trung vào Giản Thiên Hùng, lại là Tôn cung phụng của Vạn Tinh Lâu.

- Hừ, bản giáo chủ chỉ không nghĩ có người phá hư quy củ Quy Linh đại hội....

Khi đang nói chuyện, thần sắc Giản Thiên Hùng khẽ giật mình, vì hắn nhìn thấy, trong mắt Diêm Tông gần như điên cuồng đột nhiên lộ ra một tia cảm kích.

Khi quay đầu, thấy Vu Mộng Sơn chủ trì đại hội luận võ đang bay đến phía trên Diêm Dịch Quân mười mét, quang hoa Đại Thế Chuy bùng lên, đang bị Vu Mộng Sơn một mực nắm ở trong tay.

Thời khắc mấu chốt, Vu Mộng Sơn làm người chủ trì luận võ ngăn trở Diệp Chân tiếp tục thi triển sát thủ.

Nhưng lúc này cảm xúc Vu Mộng Sơn lại có chút bất thường, nắm Đại Thế Chuy trên tay, không ngừng run rẩy, con mắt sắp lọt ra, nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, cảm xúc có chút không ổn định.

Hiển nhiên, Vu Mộng Sơn vì Đại Thế Chuy nhớ tới Phan Phong môn hạ của mình.

Quy Linh đại hội lần này, Vu Mộng Sơn coi trọng nhất là Thương Lệnh Kỳ và Phan Phong, tin cậy vào hai người bọn họ lần nữa đoạt lại quyền sử dụng cực phẩm linh mạch cho Thiên La Môn.

Không nghĩ tới, Thương Lệnh Kỳ bị Diệp Chân trọng thương, kém một chút đã chết, cũng trực tiếp mất đi tư cách tranh đoạt ba vị trí đầu, mà Phan Phong, càng lại chết trong tay Diệp Chân, bây giờ nhìn vật nhớ người, hắn làm sao không giận?

May mắn, thân là chưởng môn thế lực lớn nhất, điểm khắc chế lực ấy vẫn phải có.

- Vu huynh, nếu coi trọng Đại Thế Chuy này, ta để Diệp Chân hai tay trả lại cho Vu huynh!

Thanh âm Giản Thiên Hùng lần nữa vang lên.

Nghe vậy, thần sắc Vu Mộng Sơn run lên, hừ lạnh một tiếng, tay trái nắm chặt Đại Thế Chuy buông lỏng, vèo một tiếng, Đại Thế Chuy bị Diệp Chân thu hồi.

Nói đùa cái gì, nếu Vu Mộng Sơn hắn thật làm như vậy, chỉ sợ cũng sẽ trở thành công địch của Quy Linh đại hội.

Trăm năm qua hơn hai mươi lần Quy Linh đại hội được tổ chức, đệ tử tinh anh các thế lực lớn tử thương đã là chuyện thường ngày, nếu dám ai đối với chuyện này sinh sự, chính là tự tìm phiền toái.

- Vòng thứ hai trận thứ hai, số ba đối chiến số mười, số ba Diệp Chân thắng.

Thấy thế, Diệp Chân cũng thoáng thở dài một hơi, vừa rồi khi Vu Mộng Sơn bắt được Đại Thế Chuy của hắn, hắn thật lo lắng lão gia hỏa này xông lại.

Thực lực vương giả Khai Phủ cảnh, thật sự quá kinh khủng, một tay đã bắt được ngay Đại Thế Chuy đang oanh xuống.

Nhưng Diệp Chân cũng bén nhạy quan sát được, khi đón lấy Đại Thế Chuy, thân hình Vu Mộng Sơn bỗng nhiên trầm xuống một mét, có thể thấy được, Đại Thế Chuy đối với hắn cũng có uy hiếp, nhưng uy hiếp rất nhỏ.

Đương nhiên, đây cũng có quan hệ tu vi thấp của Diệp Chân.

Nháy mắt sau đó, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Diêm Dịch Quân trên đài luận võ không rõ sống chết.

Lúc này, lâu chủ Vạn Tinh Lâu Chân Linh Vực, còn có vị Tôn cung phụng kia, còn có hai vị quản sự Vạn Tinh Lâu, toàn bộ nhào vào phụ cận Diêm Dịch Quân hai phần ba thân thể thành thịt nát trên đài.

Diệp Chân ở trên cao nhìn thấy, Diêm Dịch Quân đã không có động tĩnh, chỉ có ngón tay còn thỉnh thoảng run rẩy mấy lần, cơ hồ đã thành người chết.

Dù sao võ giả có sinh mệnh lực mạnh hơn nữa, hai phần ba thân thể thành thịt nát. Trong lục phủ ngũ tạng hơn phân nửa cũng thành thịt nát, có thể còn sống sót mới lạ.

Khi Diệp Chân dùng Kiếm Tâm Thông Minh cảm ứng, khí tức Diêm Dịch Quân đã yếu ớt đến không thể phát giác, không khác gì một người chết, duy nhất có thể cảm ứng được là thần hồn ba động của Diêm Dịch Quân cực kỳ yếu ớt.

Cũng chính là còn có một tia thần hồn ba động cực kỳ yếu ớt, bằng không, Diêm Dịch Quân sớm đã chết rất lâu.

Nhưng như thế, cũng không có bất kỳ khả năng khôi phục như cũ, nếu ngâm mình trong thánh dược chữa thương trường sinh thánh thủy cũng không thể nào.

Nhưng cổ quái, mặc dù như thế, Diêm Tông, còn có vị Tôn cung phụng kia nỗ lực liều mạng, bàng bạc quang hoa linh lực và thần hồn ba động không ngừng bay lên, hai người còn cố gắng đến lúc cuối cùng.

Càng cổ quái là, ước chừng sau trăm hơi thở, vị Tôn cung phụng kia dùng linh lực bao vây lấy gần nửa đoạn nhục thân Diêm Dịch Quân trực tiếp đằng không bay lên, chớp mắt rời xa.

Chuyện này khiến Diệp Chân nhíu mày, khi Kiếm Tâm Thông Minh cảm ứng được, Diêm Dịch Quân rõ ràng đã không có khí tức, bọn hắn muốn làm cái gì.

Diêm Tông cũng đi theo vị Tôn cung phụng kia, nhưng, khi rời đi, hai mắt huyết hồng trừng lớn, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Chân một chút.

Diệp Chân có thể cảm ứng sát ý ngập trời trong hai con ngươi của hắn.

Chỉ là, thứ này, Diệp Chân đã sớm không cần thiết, Diêm Tông muốn giết hắn đều đã có thời gian rất lâu.

Làm cho tất cả mọi người đều có chút ngoài ý muốn chính là, không chỉ Diêm Tông và Tôn cung phụng rời đi, tất cả mọi người Vạn Tinh Lâu khác, ngay cả Hình Phi còn muốn tham chiến, cũng theo Diêm Tông sớm rời đi.

Đương nhiên, Hình Phi rời đi, ảnh hưởng đối với cục diện chiến đấu cũng không bao nhiêu, hắn vốn là hạng chót.

- Tốt, luận võ tiếp tục!

Thẳng đến khi Vu Mộng Sơn quát nhẹ một tiếng, đám võ giả mới hồi phục tinh thần lại, vừa rồi, bọn hắn đều bị thảm tượng của Diêm Dịch Quân làm cho kinh ngạc, lúc này nhìn lại Diệp Chân dưới luận võ đài, như thấy quỷ.

Diệp Chân không chỉ có đại thắng, còn chém giết Diêm Dịch Quân!

Điểm này, ai cũng nghĩ không ra.

Diêm Dịch Quân, trước đó chiến thắng Vân Sách có trung phẩm Linh khí bàng thân, dưới tình huống bình thường, Vân Sách nắm giữ trung phẩm Linh khí, ngay cả võ giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng đều có thể tuỳ tiện oanh sát.

Nhưng hiện tại, Diêm Dịch Quân lại bị Diệp Chân oanh sát.

Nói một cách khác, Vân Sách cũng chưa chắc là đối thủ của Diệp Chân.

Có ý nghĩ này, rất nhiều người không tự chủ được nhìn về phía Vân Sách.

Đây khiến Vân Sách đã nghĩ rõ ràng điểm này cũng vô cùng phiền muộn, hắn vốn là kiểu người tâm cao khí ngạo, vốn muốn dựa vào trung phẩm Linh khí Phúc Hải Ấn khuất nhục quần hùng.

Không nghĩ tới, đầu tiên thua ở trong tay Diêm Dịch Quân, hiện tại, ngay cả Diệp Chân chỉ có tu vi Hồn Hải cảnh ngũ trọng, cũng loáng thoáng đặt ở trên đầu của hắn, hắn làm sao có thể không phiền muộn?

Lúc bắt đầu Quy Linh đại hội, khi Vân Sách phát hiện Diệp Chân chỉ có tu vi Hồn Hải cảnh ngũ trọng, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một chút, xem Diệp Chân như không khí.

Nhưng bây giờ....

Loại cảm giác này, để hắn hết sức khó chịu, sắc mặt tự nhiên hết sức khó coi.

- Sách Nhi, bộ dáng làm sao như thế, ngươi không cảm thấy, đây đối với Thanh Vân Bảo chúng ta là đại hảo sự sao?

Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm bảo chủ Vân Xung Tiêu, để gương mặt Vân Sách ngạc nhiên.