Chương 669 Kết Cục Của Vân Sách
Diệp Chân, xem như lão phu cầu xin ngươi, buông tha Vân Sách được không? Cho hắn một cơ hội khôi phục thần trí, được không?
Thanh âm cầu khẩn Vân Xung Tiêu vừa vang lên lên, tất cả người quan chiến, đều sợ ngây người!
Xoát!
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân trên bầu trời, đều muốn nhìn một chút Diệp Chân sẽ đưa ra quyết định như thế nào?
Bảo chủ Thanh Vân Bảom một trong ngũ đại thế lực trước mặt mọi người cầu khẩn, chỉ sợ Diệp Chân là người đầu tiên hưởng thụ được đãi ngộ này.
Có thể làm cho một vương giả Khai Phủ cảnh xệ mặt xuống không cần tôn nghiêm cầu người như thế, đây chính là người đầu tiên ở Thanh Lam võ đô.
Đương nhiên, đây cũng có quan hệ với Thanh Vân Bảo.
Thanh Vân Bảo là một thế lực gia tộc điển hình, từ xưa không thu ngoại nhân.
Đối với thế lực khác mà nói, chết mất một thiên tài tổn thất rất lớn, nhưng nghĩ thiết phương pháp tái dẫn nhập mấy người có thể đền bù. Tựa như Nhật Nguyệt thần giáo, năm năm trước Nhật Nguyệt thần giáo hao tổn thiên tài Thái Vi, nhưng năm năm sau, nhưng xuất hiện thiên tài như Diệp Chân, Niên Tinh Hà.
Nhưng Thanh Vân Bảo không giống vậy, thiên tài bọn hắn là từng người một sinh trưởng ở địa phương, là người nhà họ Vân sinh ra, trong gia tộc xuất hiện một thiên tài đỉnh tiêm rất không dễ dàng, hơn mấy chục năm mới có thể xuất hiện một hạt giống thiên tài đứng đầu như Vân Sách.
Nếu Vân Sách vẫn lạc, đối với Thanh Vân Bảo bọn hắn, sẽ là đả kích trí mạng!
Đây cũng là nguyên nhân Vân Xung Tiêu, một vương giả Khai Phủ cảnh có thể không nể mặt!
Khi ánh mắt mọi người nhìn soi mói, khóe miệng Diệp Chân đột nhiên lộ ra một tia cười nhạo.
Một tia cười nhạo này, để sắc mặt Vân Xung Tiêu đột ngột đại biến.
- Diệp Chân, không cần vội vã đưa ra quyết định! Suy nghĩ cân nhắc thật kỹ, chỉ cần ngươi thả Vân Sách, lão phu có thể đưa ngươi một kiện hạ phẩm Linh khí, không, hạ phẩm linh giáp làm tạ lễ, còn có, lão phu có thể ở đây hứa hẹn, thiếu Diệp Chân ngươi một nhân tình!
- Chỉ cần ngươi có yêu cầu, tùy thời để lão phu trả hết nhân tình này.
Trước khi Diệp Chân mở miệng, Vân Xung Tiêu bắn liên thanh nói, sợ bản thân nói chậm.
- Hạ phẩm linh giáp? Hí!
Hứa hẹn này để đám võ giả ở đây kinh hãi, nhao nhao hít vào một ngụm khí lạnh, rất nhiều người, đều bao gồm cao tầng các thế lực lớn, đều toát ra một tia hâm mộ.
Giá trị một kiện hạ phẩm Linh khí cũng không cần nói, vô cùng trân quý, dưới đại đa số tình huống, ngươi có Linh Tinh đều không nhất định có thể mua được hạ phẩm Linh khí.
Nhưng hạ phẩm linh giáp lại càng thêm trân quý, trong mười vị vương giả Khai Phủ cảnh, khả năng có chín người có được hạ phẩm Linh khí, nhưng lại chưa chắc mỗi người có thể tùy ý có được một kiện hạ phẩm linh giáp.
Rất nhiều khi, một kiện hạ phẩm linh giáp, ngay cả một kiện trung phẩm Linh khí đều không đổi.
Bởi vậy có thể thấy được, lời hứa của Vân Xung Tiêu nặng bao nhiêu?
Nhưng, nhất làm cho rất nhiều người khát khao chính là một cái nhân tình Vân Xung Tiêu hứa.
Đây chính là nhân tình vương giả Khai Phủ cảnh, toàn bộ Chân Linh Vực. Có thể có bao nhiêu vương giả Khai Phủ cảnh?
Trên người lưng cõng một lời hứa hẹn vương giả Khai Phủ cảnh như thế, chỉ sợ bất kỳ kẻ nào muốn đối phó Diệp Chân, đều phải suy nghĩ liên tục.
- Điền phó giáo chủ, ngươi nói Diệp Chân đến cùng có thể thả Vân Sách hay không?
Chu Lệnh đột nhiên hỏi Điền Quý Chương.
Điền Quý Chương không có vội vã trả lời, mà hỏi ngược một câu.
- Ngươi cứ nói thử đi, Chu đường chủ!
- Ta cảm thấy sẽ thả, nếu đổi là ta, khẳng định sẽ đáp ứng! Một kiện hạ phẩm Linh khí, lời hứa một vị vương giả Khai Phủ cảnh! Hơn nữa nhìn bộ dáng này, Diệp Chân còn có thể cò kè mặc cả, chuyện tốt như vậy, đi đâu tìm đây?
Chu Lệnh đáp.
- Sẽ không, nếu hắn thả Vân Sách, hắn sẽ không gọi là Diệp Chân!
Một bên Phong Khinh Nguyệt đột nhiên nói.
- Úc?
Chu Lệnh nhiều hứng thú nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt:
- Phong đường chủ vì sao nói như vậy? Ta cảm giác Diệp Chân rất có thể sẽ thả
Vân Sách, Vân Xung Tiêu đưa ra điều kiện, hạ phẩm linh giáp, bất kỳ một võ giả nào đều không thể cự tuyệt dụ...
Cũng trong nháy mắt này, Diệp Chân đột nhiên mở miệng.
- Vốn dĩ, không có gì! Nhưng hắn ngàn vạn lần không nên, không nên vũ nhục mẫu thân ta!
- Hắn vũ nhục ta không quan hệ, hắn mắng ta trăm ngàn câu, ta cũng có thể cười trừ, nhưng là mắng mẫu thân ta nửa câu, cũng không được! Cho nên....
Đột nhiên, khóe miệng Diệp Chân lộ ra một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn.
- Đừng!
Ngay lúc này, Vân Xung Tiêu có một loại cảm giác hồn phi phách tán,
- Diệp Chân, không cần, ngươi có thể ra điều kiện, nhưng đừng muốn lấy công phu sư tử ngoạm....
Đột nhiên, thần sắc Vân Xung Tiêu trở nên vô cùng đau thương!
Một vòng thần hồn ba động dị thường đột ngột bay lên, tất cả mọi người có thể cảm giác được, thần hồn ba động của Diệp Chân như thủy triều thu về.
- A....
Trên đài luận võ, Vân Sách vừa mới còn vô cùng điên cuồng đầu óc như bị người quấy một gậy, đột nhiên ôm đầu hét thảm thiết, trong tiếng kêu thảm, ngược lại ngửa mặt lên trời.
- Ngươi.... Ngươi.... Ngươi, ta giết ngươi!
Vân Xung Tiêu đột ngột rống giận!
Ngay lúc đó, âm thanh Giản Thiên Hùng cười khổ vang lên.
- Tiểu tử ngươi, thật là có thể gây tai hoạ cho ta!
Thân hình chớp động, Giản Thiên Hùng ngăn trước mặt Vân Xung Tiêu.
- Họ Giản, ngươi tránh ra cho ta! Ta muốn giết gia hỏa tâm địa đen tối này!
Vân Xung Tiêu bạo hống.
- Tâm địa đen tối?
- Ta thao, Vân Xung Tiêu, ngươi con mẹ nó còn biết xấu hổ hay không? Nhận thua là chúng ta chủ động nhận thua, các ngươi lại sử xuất đủ loại thủ đoạn vô sỉ mắng Diệp Chân người ta trên luận võ đài, một lòng nghĩ giết Diệp Chân chiếm thắng lợi cuối cùng?
Hành động các ngươi giết Diệp Chân là chính nghĩa, Diệp Chân giết các ngươi người thì là tâm địa đen tối?
- Ta xxx mẫu thân nhà ngươi!
Giản Thiên Hùng khí trùng đẩu ngưu trực tiếp phát nổ nói tục, cũng mắng gương mặt già nua Vân Xung Tiêu, trong thời gian ngắn từ xanh chuyển đỏ, từ đỏ biến thành đen.
Nhưng, khí thế quanh thân lại trong thời gian ngắn bão táp đến cực hạn, khí tức vương giả Khai Phủ cảnh bộc phát ra, khiến cho võ giả Chú Mạch cảnh xung quanh nhao nhao nhanh chóng lui lại!
Giản Thiên Hùng lại tuốt xắn tay áo nói,
- Tới tới tới, Giản Thiên Hùng ta lúc nào sợ qua lão không biết xấu hổ như ngươi! Có gan ngươi xuất thủ, ngươi không xuất thủ thì ngươi chính là cháu trai của ta! Ta còn mong lần tiếp theo Quy Linh đại hội sẽ bớt một nhà!
Bàng bạc lực lượng ba động trước ngực Vân Xung Tiêu hiển hiện, Vân Xung Tiêu lại ngẩn người, nói cho đúng, câu nói sau cùng của Giản Thiên Hùng điểm tới tử huyệt của hắn!
Hơn nữa, hắn còn phát hiện. Vô luận Vu Mộng Sơn, hay Âm Trường Sinh đều nhìn chòng chọc hắn, đều một mặt nóng bỏng chờ hắn động thủ.
Đây khiến hắn đột ngột nhớ tới một đầu thiết quy Quy Linh đại hội —— bất kỳ bên nào nếu dám vì thắng bại sinh tử Quy Linh đại hội mà nháo sự, sau khi khuyên ngăn còn gây chuyện, các thế lực còn lại, có thể hợp lực đuổi ra Quy Linh đại hội!
Nghĩ tới thiết quy, Vân Xung Tiêu trợn mắt.
Vì một Vân Sách để Thanh Vân Bảo về sau vĩnh viễn mất đi tư cách tham gia Quy Linh đại hội, nào nhẹ nào nặng, hắn làm sao có thể không rõ?
Nghĩ tới điểm này, đao gác ở trên cổ hắn, hắn cũng không dám xuất thủ.
Hơn nữa, lúc trước lời nói Giản Thiên Hùng đến mức cực kỳ ác độc, đây khiến hắn không trên không dưới, xấu hổ đao khó vào vỏ!
Trong lúc nhất thời, bất động ở nơi đó!
- Làm sao, nghĩ tới, không dám?
- Hừ, được rồi, cháu trai lớn như ngươi, ta còn thu không nổi!
Giản Thiên Hùng phẩy tay áo một cái, vẫn là thối lui đến bên cạnh thân Diệp Chân cẩn thận bảo vệ.
Khuôn mặt Vân Xung Tiêu, bỗng nhiên từ đen chuyển xanh, lại từ xanh chuyển đỏ, ngực kịch liệt chập trùng.
Cũng vào lúc này, Vân Sách vừa rồi ngửa mặt lên trời đột nhiên duỗi lánh một tiếng, chậm rãi phối trí, ngồi ngay ngắn.
Phốc!
Khi thấy rõ bộ dáng Vân Sách, Vân Xung Tiêu há mồm phun một cái, một đạo huyết tiễn sáng rõ cuồng phún ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, Vân Xung Tiêu thất tha thất thểu chạy về phía Vân Sách vừa mới tỉnh dậy trên đài luận võ, thần sắc đau khổ tới cực điểm!
- Sách Nhi....
Một tiếng kêu thảm bi thống dị thường đột ngột vang lên.
- Là ta hại ngươi!
Vân Xung Tiêu bi thiết.
Trên đài luận võ, Vân Sách vừa mới hồi tỉnh lại, đang ngồi lại trên mặt đất, nhìn Vân Xung Tiêu bi thống kêu khóc, cười khúc khích, nước miếng trong miệng đều treo dài nửa xích.
Một bên cười ngây ngô, một bên mút lấy đầu ngón tay của chính mình. Ánh mắt vô cùng ngốc trệ, lại không một tơ một hào linh quang!
Càng làm cho tất cả mọi người ngoài ý muốn chính là, kinh người hơn chính là, Vân Sách một bên cười ngây ngô, một bên phốc phốc thả mấy cái rắm, ngay trước mặt Vân Xung Tiêu!
Một bên thả vang cái rắm, còn một bên ngốc không kéo cười cười!
Hí!
Ở đây tất cả người đều hít vào một ngụm khí lạnh!
Bao gồm Chu Lệnh, Điền Quý Chương, Giản Thiên Hùng, sau khi hít một hơi lãnh khí, còn có một loại cảm giác phía sau lưng phát lạnh.
Diệp Chân không có giết Vân Sách, nhưng đây so với việc giết Vân Sách còn kinh khủng hơn, còn muốn tra tấn người!
Trực tiếp biến Vân Sách thành một kẻ ngu ngốc!
Ngu ngốc!
Đây đối với võ giả, là một loại bực nào bi ai!
- Quý trưởng lão, nếu có một ngày ta biến thành như vậy, ngươi nhất định phải.... một đao chặt ta!
Nhìn bộ dáng Vân Sách, Thương Lệnh Kỳ có chút thất thần nói với Quý Tuyên - Tam trưởng lão Thiên La Môn bên cạnh.
- Trực tiếp đem người chơi đến ngu ngốc, thần hồn bí pháp để cho người ta biến thành ngu ngốc, chỉ có một ít Thiên giai thượng phẩm thần hồn pháp quyết phi thường hiếm thấy mới có thể có bực uy năng này, hơn nữa thần hồn tu vi của Diệp Chân, hẳn là... phi thường cường đại....
Quý Tuyên nói.
Dưới luận võ đài, Niên Tinh Hà nhìn một màn này, bỗng nhiên rùng mình một cái!
Hiện tại, hắn mới hiểu được, ngày ấy, Diệp Chân thả hắn một ngựa là hạ thủ lưu tình đối với hắn! Bằng không, hắn rất có thể sẽ biến thành y đúc Vân Sách.
Đối với một vị võ giả, cho dù chết, cũng tuyệt đối không nguyện ý biến thành bộ dáng này của Vân Sách!
- Diệp Chân này cũng quá tàn nhẫn?
La Tín đột nhiên nỉ non một câu,
- Giết hắn chẳng phải thành, về phần hắn biến Vân Sách về sau biến thành ngu ngốc?
- Tàn nhẫn?
Con mắt Thương Lệnh Kỳ đột ngột nhíu lại.
- Là bản thân Vân Sách đi tìm chết có được hay không? Vì bức Diệp Chân quay đầu sau đó giết chết Diệp Chân lấy được hạng nhất, không biết xấu hổ dùng thủ đoạn bỉ ổi, cuối cùng lại hại chính mình, đáng đời!
- Nếu Vân Sách dám dùng loại ngôn ngữ cực kỳ ác độc kia vũ nhục mẫu thân ta, ta sẽ không biến hắn thành ngu ngốc, còn muốn tháo hắn thành tám khối!
- Cho nên, nhớ kỹ, kinh nghiệm giang hồ! Xông xáo giang hồ, lại kị khinh phụ mẫu người khác!
Quý Tuyên cười ha hả nói.
Trong tiếng cười Quý Tuyên, Vân Xung Tiêu cõng Vân Sách lên, từng bước từng bước bước xuống luận võ đài, mà trên lưng hắn, khóe miệng Vân Sách chảy ra chảy nước miếng thỉnh thoảng rủ xuống đến trong cổ áo Vân Xung Tiêu, trên đầu....
Ánh mắt Vân Xung Tiêu trở nên vô cùng ảm đạm, khi nhìn về phía Diệp Chân, mới có thể dấy lên hừng hực hận ý!