← Quay lại trang sách

Chương 701 Khách Tới Ngoài Ý Muốn

Dương Quan Nhi, trong những người ngươi mời tới, lại còn có loại người không biết xấu hổ này sao?

Lúc Diệp Chân nhìn thấy lão giả mặc cẩm y kia, đồng thời lão giả cũng nhìn thấy Diệp Chân cùng Phong Dịch Tín, mở miệng bèn nói lời ác độc tổn thương người khác!

Lần này, Diệp Chân cũng không nhịn được nữa.

- Lão già kia, ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần nói năng lỗ mãng, đừng trách ta không khách khí!

Nổi giận quát lên một tiếng, linh lực quanh thân Diệp Chân bùng lên, sát ý tuôn trào mà ra, khóa chặt lão giả mặc cẩm y kia.

Diệp Chân định ra tay giáo huấn cái lão già cậy già lên mặt, miệng phun phân này.

- Muốn giáo huấn ta, chỉ bằng ngươi sao? Tu vi Chú Mạch cảnh nhất trọng cũng dám ở trước mặt lão phu nói năng bậy bạ....

Ầm ầm!

Ánh sáng sấm sét màu đen nhánh bay ra trong lòng bàn tay Diệp Chân, trực tiếp đổ xuống đầu của lão giả mặc cẩm y. Cho dù lão giả này có tu vi cao tới Chú Mạch cảnh thất trọng, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, cũng bị sét đánh trúng người mà không nhịn được run rẩy kịch liệt.

Trong sát na ánh sáng sấm sét lóe lên, Dương Nhất Quan kinh hãi hô lên.

- Đừng!

- Diệp thiếu hiệp, đừng!

Cùng một lúc, không chỉ là Dương Nhất Quan, Phong Khinh Nguyệt, còn có một võ giả trung niên hai tay cầm dao găm khác, cũng trợn tròn con mắt.

Bởi vì ngay trong lúc ánh sáng lóe lên, thân hình Diệp Chân đã giống như quỷ mị dán sát vào sau lưng của lão giả, một ngón tay lấp lóe ánh sáng đã gần chạm vào điểm yếu huyệt Thái Dương trên đầu lão giả.

Đám người Dương Nhất Quan thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ động tác của Diệp Chân, tốc độ vừa rồi của Diệp Chân thật sự là quá nhanh, quả là nhanh tới cực hạn.

Trong phạm vi nhất định, có địa từ lực trường gia trì, tốc độ của Diệp Chân cơ hồ là vô địch.

Chỉ cần Diệp Chân phun ra linh lực một cái, trong thời gian ngắn sẽ có thể khiến cho lão giả mặc cẩm y mất mạng.

- Diệp thiếu hiệp, có chuyện gì từ từ nói. Đừng.... Đừng....

Trên vẻ mặt Dương Nhất Quan lộ ra sự giật mình, dù thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới những người hắn vừa mới mời đến lại muốn sát hại lẫn nhau.

Hơn nữa, nhìn qua Diệp Chân có vẻ có tu vi thấp nhất, vậy mà chỉ dùng một chiêu đã bắt được lão giả mặc cẩm y có tu vi cao tới Chú Mạch cảnh thất trọng.

Mặc dù Diệp Chân có hành vi đánh lén, nhưng mà, đổi thành một vị võ giả Chú Mạch cảnh tam tứ trọng khác trong loại tình huống này, dù là một vị võ giả Chú Mạch cảnh thất trọng đỉnh phong cũng không thể nào đánh lén võ giả Chú Mạch cảnh tam tứ trọng kia thành công.

Nhưng Diệp Chân lại làm được.

Lần đầu tiên Dương Nhất Quan phát hiện ra khả năng Diệp Chân còn cường đại hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Bên kia, tên võ giả trung niên cầm dao găm trong tay nhẹ nhàng nhảy lên, thần niệm khóa chặt Diệp Chân:

- Thả hắn ra!

Diệp Chân không hề để ý tới hắn. Phong Khinh Nguyệt lại chủ động tiến lên, bảo hộ ở bên cạnh Diệp Chân.

- Lão già, ngươi dám mắng một câu nữa thử xem!

Diệp Chân ấn vào huyệt nguy hiểm, nổi giận quát lão giả mặc cẩm y, suýt thì nước bọt sắp phun lên trên mặt lão giả đó.

Sắc mặt của lão giả mặc cẩm y đã trở nên tái nhợt. Tóc, quần áo, làn da bởi vì sự công kích của Kinh Hồn Thiên Lôi mà trở nên cháy đen thui, cả người vô cùng chật vật.

Mặc dù trước đây ngưu bức bao nhiêu, lúc này lão giả cũng không dám chọc Diệp Chân.

Hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng sát ý của Diệp Chân. Hắn có loại dự cảm, thiếu niên này có lẽ sẽ thực sự giết chết hắn. Chẳng qua, lời nói khỏi miệng hắn vẫn vô cùng kiên cường như cũ.

- Tiểu tử, ngươi có gan thì hiện tại hãy giết lão phu đi. Nếu không, lão phu chắc chắn sẽ khiến ngươi hối hận cả đời!

Lão giả mặc cẩm y cắn răng nghiến lợi quát.

- Vậy sao? Nếu ngươi đã nhắc nhở ta như thế, xem ra, hôm nay ta không giết ngươi cũng không được, nếu không thì chính là tự tìm phiền toái rồi, hừ!

Xoẹt!

Linh lực trên đầu ngón tay Diệp Chân đột nhiên xông ra một đoạn nhỏ, nhẹ nhàng đâm vào huyệt Thái Dương của lão giả mặc cẩm y, lập tức trên đầu bắn ra máu tươi, sắc mặt lão giả cũng tùy theo đó mà tái nhợt!

- Dừng tay!

Võ giả cầm dao găm vẻ mặt khẩn trương, giận hét, thế nhưng nghênh đón hắn lại là khí tức vô cùng bàng bạc của Phong Khinh Nguyệt.

- Diệp thiếu hiệp, dừng tay! Mau dừng tay! Nếu giết hắn, chúng ta sẽ không vào được Vạn Thú Cốc!

- Diệp thiếu hiệp, nếu ngươi còn muốn lấy được Ngũ Hành Dung Huyết đan, tuyệt đối không thể giết hắn!

Trong lúc sốt ruột vô cùng, Dương Nhất Quan trực tiếp rống lên.

- Tại sao?

- Chỉ là một lão giả không biết xấu hổ có tu vi Chú Mạch cảnh thất trọng mà thôi. Không có hắn, ta cũng có thể xông vào Vạn Thú Cốc như thường!

Diệp Chân không tin!

- Không phải, là trận pháp! Không có hắn, ai trong chúng ta cũng không phá được hộ cốc đại trận bên trong Vạn Thú Cốc. Hắn là Thần Toán Tử Biên Hữu!

Dương Nhất Quan vội la lên.

- Thần Toán Tử Biên Hữu là cái gì?

- Thần Toán Tử Biên Hữu, chính là được mọi người gọi là Phá trận Thần Toán Tử, trận pháp đại sư Biên Hữu?

Phong Khinh Nguyệt đứng bên cạnh Diệp Chân lại vô cùng kinh hãi.

- Hừ, con bé này coi như có chút kiến thức!

Biên Hữu bị Diệp Chân ấn vào huyệt yếu điểm lập tức đắc chí:

- Thức thời, lập tức thả.........

Còn không có đắc chí xong, Biên Hữu phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, sắc mặt đột ngột trở nên tái nhợt. Đầu ngón tay của Diệp Chân lại lần nữa ấn mạnh vào trong đầu, linh lực trên đầu ngón tay đã lún sâu vào nửa tấc, suýt chút nữa sẽ đâm thủng huyệt Thái Dương của hắn, chọc vào trong đầu của hắn, sống sót và tử vong cách nhau một đường.

- Đừng!

Dương Nhất Quan hoảng sợ.

- Tiểu tử, nếu ngươi dám đụng tới nửa sợi tóc gáy của Biên huynh, hôm nay các ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi nơi đây!

Võ giả cầm dao găm giận dữ nói.

- Này chẳng phải ta đã đụng tới rồi hay sao?

Diệp Chân thổi một luồng linh khí ra, một bên lông mày của Biên Hữu lập tức bị dính vào thịt cùng bị gọt bay.

- Ngươi....

- Đừng đừng đừng! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Đây hẳn là lần đầu tiên các ngươi gặp mặt, tại sao lại biến thành tình hình như thế này!

Dương Nhất Quan cũng là đau đầu khó hiểu, về phần đại đồ đệ Mã Dược của hắn đã trợn tròn mắt.

- Ân oán nên hòa giải không nên trả thù. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, các ngươi nói cho chúng ta nghe một chút!

Dương Nhất Quan khuyên giải.

Diệp Chân lập tức tùy ý kể lại vài câu về chuyện. Sau khi nghe xong, bất kể là Dương Nhất Quan hay là võ giả cầm dao găm, đều nở nụ cười khổ.

- Diệp thiếu hiệp, xin thứ lỗi. Cả đời này của lão Biên hắn luôn có xấu tính này. Tuổi của hắn cũng đã cao, còn xin ngươi nhẫn nhịn một vài!

Võ giả cầm dao găm nghe xong cũng biết là chuyện gì đã xảy ra.

- Nhẫn nhịn? Xấu tính của hắn, dựa vào cái gì mà chúng ta phải nhẫn nhịn? Chẳng lẽ là bởi vì hắn lớn hơn vài cái tuổi này mà không biết khôn?

- Một lần, hai lần, ta còn có thể dễ dàng tha thứ! Ngươi hỏi một chút lão già này, đã bay đi qua xa như vậy, còn cố ý quay lại chửi chúng ta. Được thôi, hắn rời đi, chúng ta bỏ qua!

- Nhưng là vừa gặp mặt lần nữa, miệng lại nói lời ác độc. Lão già này một chút phẩm tính cũng không có, đáng giá chúng ta tôn trọng sao? Ta phi!

Diệp Chân hung hăng xì một ngụm, võ giả cầm dao găm cũng có chút xấu hổ đỏ cái mặt mo, nhưng mà Biên Hữu vẫn ưỡn cổ như cũ đến mức cứng đờ. Chẳng qua, hắn cũng không dám nói lung tung nữa. Chỉ cần Diệp Chân lại cử động ngón tay một cái, hắn phải xong đời.

- Diệp thiếu hiệp, coi như lão phu van xin ngươi! Ngươi muốn lấy Ngũ Hành Dung Huyết đan, đã đợi thời gian lâu như vậy rồi! Thần Toán Tử lão Biên, chính là xấu tính như thế!

Dương Nhất Quan nở nụ cười khổ.

- Diệp thiếu hiệp, tại hạ Ảnh Nhận Thiệu Mạc, lão Biên là bạn tốt của ta, trời sinh có cái miệng thúi thường xuyên nói những lời khiến cho người ta tức giận.

Tại hạ ở chỗ này thay mặt lão Biên xin lỗi Diệp!

Mọi người tới nơi này đều là truy tìm bảo vật. Thiếu một người cũng khả năng dẫn tới sắp đạt được bảo vật lại thất bại. Xin Diệp thiếu hiệp hãy nghĩ lại! Chờ sau khi tiến vào Vạn Thú Cốc, lần thứ nhất chọn lựa bảo bối, Diệp thiếu hiệp có thể lựa chọn thứ tốt nhất một lần!

Vừa nói, Ảnh Nhận Thiệu Mạc vừa nhìn về phía Dương Nhất Quan.

- Không có vấn đề, không có vấn đề!

Dương Nhất Quan không ngừng gật đầu đồng ý. - Dựa vào cái gì....

Biên Hữu gầm thét, lời còn chưa nói hết bèn bị Ảnh Nhận Thiệu Mạc trừng mắt nhìn lại.

Một bên kia, Phong Khinh Nguyệt nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Diệp Chân:

- Thôi đi, mặc dù lão già đó đáng giận một chút, cũng không xứng đáng bị giết chết....

Phong Khinh Nguyệt thật ra lại vô cùng thiện lương.

- Được thôi, lần này, tha cho hắn một mạng. Lần sau còn dám nói năng lỗ mãng, ngươi phải cẩn thận cái mạng già của ngươi!

Diệp Chân hừ lạnh một tiếng, thu lại linh lực trên đầu ngón tay, thận trọng lùi lại.

Vừa mới giải trừ uy hiếp, Biên Hữu lập tức trở mặt không biết người, linh lực quanh thân chợt bùng nổ, định xông tới đánh nhau với Diệp Chân. Chẳng qua trước khi ra tay thì bị Ảnh Nhận Thiệu Mạc sít sao ngăn lại, ngay cả Dương Nhất Quan cũng ngăn ở trước mặt Thần Toán Tử Biên Hữu.

Hai người lại là khuyên ngăn đủ điều, nói cả buổi, Biên Hữu mới từ bỏ ý định đánh nhau.

- Tiểu tử kia, thù ngày hôm nay, lão phu nhớ kỹ! Sau này khi hành tẩu trên giang hồ, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!

Biên Hữu hướng về phía Diệp Chân quát một câu.

- Thật không, xem ra, lần tiếp theo gặp được ngươi khi, ngay trong nháy mắt đầu tiên ta nên chém xuống đầu ngươi!

Diệp Chân vô cùng lạnh lùng nói.

Diệp Chân vừa rồi thả ra Biên Hữu, chỉ là xuất phát từ nhiều phương diện suy tính.

Một là Phong Khinh Nguyệt khuyên giải, vả lại, chủ yếu vẫn là suy tính cho Vân

Dực Hổ Vương Tiểu Miêu.

Giết Biên Hữu rồi, khẳng định khó phá giải hộ cốc trận pháp của Vạn Thú Cốc. Hơn nữa nếu giết Biên Hữu, Ảnh Nhận Thiệu Mạc khẳng định sẽ chiến đấu liều sống liều chết với bọn hắn, tức giận như thế thì lần này không có cách nào tiến vào Vạn Thú Cốc được.

Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu đợi cơ hội này lâu như vậy, sợ rằng phải lãng phí, Diệp Chân chờ được, nhưng Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu thì không chờ được.

Nhiều phen cân nhắc, Diệp Chân mới tha cho Biên Hữu một mạng.

Nếu không, dựa vào sự tàn nhẫn của Diệp Chân bây giờ, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cho một địch nhân có mối hận muốn chết này nhẹ nhõm thoát đi.

- Lần tiếp theo, ngươi tuyệt đối sẽ không có cơ hội như vậy!

- Ngươi có thể thử xem!

Ảnh Nhận Thiệu Mạc cùng Dương Nhất Quan thấy tình thế không đúng bèn ngăn cách giữa Diệp Chân cùng Thần Toán Tử Biên Hữu, để ngừa hai bên xung đột đánh nhau, đồng thời nói lời hòa giải.

Lát nữa nếu giữ loại trạng thái này mà xông vào Vạn Thú Cốc, thế là không ổn.

- Dương Quan Nhi, người đến đủ chưa?

Sau thời gian nửa ngày trời, Biên Hữu bị khuyên mà tương đối bình tĩnh, mở miệng hỏi:

- Ta cũng không muốn lãng phí thời gian bởi vì các ngươi.

- Sắp rồi, còn có hai người đã ở trên đường đi tới đây, chỉ chừng nửa canh giờ nữa là đến!

Liếc nhìn một đạo phù tấn vừa mới thu được, Dương Nhất Quan nói.

- Vậy là tốt rồi!

Ảnh Nhận Thiệu Mạc nhẹ gật đầu:

- Đúng rồi, hai người kia là ai?

- Một cái là người xưng Bách Độc Thượng Nhân Lam Thủy Kiều!

Dương Nhất Quan nói.

- Lam Thủy Kiều? Ngươi mời lão bà độc đến đây làm gì?

Nghe thấy tên Lam Thủy Kiều của Bách Độc Thượng Nhân, Ảnh Nhận Thiệu Mạc rõ ràng có chút khẩn trương.

- Thiệu huynh, độc trùng bên trong Vạn Thú Cốc đi đầy đất, không có một cao thủ giỏi sử dụng độc, chúng ta sợ là không vào được. Lần trước, một nửa người trong đội của ta đều là bị thương tổn ở trong tay đám vật độc này.

Dương Nhất Quan nở nụ cười khổ.

- Cũng thế....

- Úc, mau nhìn, bọn hắn tới!

Đột nhiên, Dương Nhất Quan chỉ vào hai đạo lưu quang bay từ chân trời tới, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn sang.

Tùy theo hai đạo lưu quang dần dần tới gần thì tầm nhìn càng ngày càng rõ ràng.

Một bên là một tên lão ẩu mặc quần áo màu lam thêu hình các loại sâu bọ, đầu đội khăn mạ vàng, cầm trong tay quải trượng. Xem từ đằng xa, lão ẩu có một loại khí tức âm trầm.

Một bên, là một tên thiếu nữ thân hình xinh đẹp mặc màu xanh quần áo. Nhìn thấy rõ ràng người thiếu nữ này trong nháy mắt, Diệp Chân đột ngột la thất thanh một tiếng.

- Hồ Thanh Đồng?!

- Tại sao nàng lại tới đây?!