Chương 705 Diệp Chân Đáp Lễ
Trong sát na mọi người nhìn về phía Diệp Chân, Biên Hữu hiên ngang lẫm liệt đề nghị, chẳng qua, ánh mắt của hắn nhìn thế nào cũng có cảm giác không có ý tốt.
- Diệp Chân, một con yêu bộc mà thôi, ngươi cống hiến nó để cho đoàn người chúng ta có một con đường sống. Nếu may mắn còn có thể sống được trở về, các ngươi nói làm sao....
- Nằm mơ!
- Mạng của Vân Dực Hổ Vương của ta quý giá hơn cái mạng chó của ngươi nhiều!
Muốn lấy mạng đi điền hố, lấy mạng chó của ngươi còn tạm được!
Diệp Chân mắng không lưu tình chút nào.
- Khốn nạn!
Biên Hữu nghe vậy đỏ bừng mặt, vẻ mặt tức giận nhìn về phía Bách Độc Thượng Nhân Lam Thủy Kiều:
- Lam Thượng Nhân, làm sao bây giờ, ngươi nói đi?
- Diệp Chân, cho dù ngươi không đồng ý thì ngươi cũng không cần nhục mã Biên đại sư như thế mà?
Thiệu Mạc mở miệng.
- Tự làm tự chịu, ngươi tự cho phép ngươi làm, mà không cho ta nói! Can đảm thì ra tay đi, ai giết chết ai còn không chắc chắn đây!
Diệp Chân cười lạnh, tỏ vẻ muốn chiến đấu quyết sinh tử với Biên Hữu.
Ảnh Nhận Thiệu Mạc đột ngột tiến lên một bước, sát khí bắn ra bốn phía. Nhưng mà trên gương mặt Biên Hữu lại có chút e ngại, hiển nhiên hắn trước đây bị một chiêu của Diệp Chân làm sợ.
- Được rồi! Không cần cãi nhau. Nếu còn muốn thăm dò Vạn Thú Cốc, đều im miệng cho lão thân. Lúc sau ai còn gây sự nữa, lão thân sẽ tự mình đưa hắn ra ngoài!
Bách Độc Thượng Nhân Lam Thủy Kiều nổi giận quát, ngoại trừ Diệp Chân, tất cả mọi người đều hoảng sợ mà câm như hến.
Về phần tại sao Bách Độc Thượng Nhân lại có uy phong lớn như thế?
Nguyên nhân rất đơn giản, Bách Độc Thượng Nhân có tu vi cao tới Chú Mạch cảnh bát trọng, cao nhất trong đám người này, đặt vững địa vị không người có thể rung chuyển của nàng ở chỗ này.
Võ giả bát mạch Thiên mạch, Chú Mạch cảnh bát trọng đỉnh phong, dù là ở nơi đâu cũng cực kỳ hiếm thấy, chớ nói chi là nàng còn có bản lãnh dùng độc tuyệt diệu.
- Chư vị hãy suy nghĩ biện pháp, lẽ nào chúng ta phải bị giam ở chỗ này suốt đời?
Lam Thủy Kiều nói.
- Đã có người không nỡ yêu thú của mình, vậy thì cũng chỉ có thể rút thăm sinh tử, ai rút trúng lá thăm tử, người đó lên trước!
Biên Hữu lần nữa đề nghị.
- Ngươi rút trúng, ngươi dám lên sao?
Diệp Chân cười nhạo!
- Lão phu có cái gì không dám!
Biên Hữu cứng cổ nói.
- Vậy thì tốt, chúng ta bây giờ hãy tới.....
- Không nên vội, không thể rút thăm sinh tử được! Tất cả chúng ta đều là tới tìm bảo vật, không phải tới tìm cái chết!
Lam Thủy Kiều ngăn cản hai người cãi lộn.
- Như này không được, như kia cũng không được, vậy phải làm sao bây giờ?
Biên Hữu cực kỳ bất mãn.
- Đáng tiếc, lão thân có mấy con dị chủng linh xà, tốc độ nhanh như tia chớp, hẳn là có thể tránh thoát những công kích kia để đến điểm cuối cùng của con đường sinh tử....
Không đợi Lam Thủy Kiều nói hết lời, Dương Nhất Quan vội vã reo lên:
- Lam Thượng Nhân, dị chủng linh xà của ngươi quý giá lắm sao? Nếu là ngươi chịu bỏ ra chúng nó, sau này lão phu sẽ đền bù tổn thất ngoài định mức cho ngươi!
Ngươi có thể để cho chúng nó thử một chút!
- Dương trưởng lão, ngươi nghe lão thân nói xong đã. Mặc dù dị chủng linh xà của lão thân có thể dựa vào tốc độ của chúng nó mà sống đến điểm cuối con đường sinh tử. Nhưng mà bên trong con đường sinh tử, sương mù nồng đậm khó nhìn, chúng ta đều sẽ không thể nhìn thấy đường đi.
Hơn nữa dựa vào liên hệ huyết mạch với dị chủng linh xà, lão thân cũng chỉ có thể cảm ứng được vị trí chúng nó trong phạm vi mười dặm mà thôi. Vượt quá mười dặm thì ta không có cách nào cảm giác được vị trí của chúng nó nữa. Mà con đường sinh tử rõ ràng dài hơn mười dặm! Cho dù chúng nó có thể thuận lợi đến điểm cuối, lão thân cũng không có cách nào biết được nó là sống hay đã chết, đã tìm đến con đường sống hay là con đường chết!
Lam Thủy Kiều nói.
- Này.....
Dương Nhất Quan đang tràn ngập mong chờ lập tức biến thành thất vọng!
- Lam Thượng Nhân, ta phối hợp với dị chủng linh xà của ngươi, có lẽ có thể tìm được đường sống!
Diệp Chân đột nhiên mở miệng nói.
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người lại lần nữa nhìn về phía Diệp Chân.
- Ta có một loại phụ niệm chi thuật, có thể bám thần niệm vào một vật cách xa hơn hai mươi dặm mà không tiêu tán. Con đường sinh tử hẳn là sẽ không dài hơn hai mươi dặm?
- Thật chứ?
- Lại còn có kỳ thuật như thế?
- Cái gì? Trên đời này lại có kỳ thuật như vậy?
Đám người Lam Thượng Nhân, Dương Nhất Quan, Thiệu Mạc đồng thời kinh ngạc hô lên. Đôi mắt đẹp của Hồ Thanh Đồng và Phong Khinh Nguyệt cũng đều nhìn chăm chú vào Diệp Chân, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị liên tiếp.
- Loại việc này, ta sẽ không nói giỡn!
Diệp Chân nói.
- Vậy thì tốt. Chúng ta thử một chút, chẳng qua, cơ hội của ngươi không có nhiều! Lão thân chỉ mang ba con dị chủng linh xà, cho nên ngươi cũng chỉ có thể làm thử hai lần.
Lam Thượng Nhân nói.
- Hai lần cũng đủ rồi!
Gương mặt Diệp Chân đầy vẻ tự tin
- Tốt lắm!
Không nhìn rõ Lam Thủy Kiều làm động tác gì, trong tay áo đột nhiên chui ra một con rắn nhỏ, vảy đen lấp lánh, hai mắt màu màu đỏ tươi, lớn bằng ngón cái.
Hai con mắt tam giác màu đỏ tươi mở trừng ra, con rắn nhỏ màu đen lập tức trở nên vô cùng hung hãn, quanh thân nhô lên từng đường vân hình khuyên màu bạc.
Ách giọng, con mắt Dương Nhất Quan đột ngột trợn trừng một cái:
- Lam Thượng Nhân, đây chính là loài rắn độc xếp hạng thứ chín trong mười kỳ thú lớn ở Chân Huyền đại lục, Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà độc tính vô cùng, chỉ dùng một giọt nọc độc cũng có thể độc chết Khai Phủ cảnh vương giả?
- Độc chết Khai Phủ cảnh vương giả?
Nghe được câu này, tất cả mọi người ở đây, đám người Diệp Chân, Phong Khinh Nguyệt, Mã Dược, Biên Hữu, Thiệu Mạc đều há hốc mồm.
Nọc độc có thể độc chết Khai Phủ cảnh vương giả, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?
- Ha ha, không có kinh khủng như Dương trưởng lão nói! Nọc độc của Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà quả thực rất lợi hại, nhưng cũng phải có cơ hội hạ độc mới được!
Câu nói này của Lam Thủy Kiều đã gián tiếp thừa nhận sự lợi hại của Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà khiến cho sắc mặt của cả đám người lại biến đổi lần nữa. Ngay cả
Phong Khinh Nguyệt cũng vô thức tăng cường hộ thể linh giáp của bản thân, nàng là nữ nhân mà nữ nhân trời sinh đã sợ hãi loại động vật này!
- Diệp thiếu hiệp, mời gia trì thần niệm đi!
- Tốt!
Vừa đồng ý xong, Diệp Chân bèn khẽ động thần niệm, làm bộ rơi một đạo thần niệm vào trên thân của một con Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà.
Vì cái gì nói là giả vờ giả vịt đâu?
Bởi vì thần niệm của Diệp Chân căn bản không thể nào duy trì ở trên thân thể của Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà mà không tiêu tan. Kỳ thực bản lãnh chân chính của Diệp Chân là khống chế Thổ linh lực.
Trên thực tế, ngay ở trong lúc tranh luận vừa rồi, thần niệm của Diệp Chân đã sớm quét dọc theo con đường sinh tử, đi tới điểm cuối cùng. Chỉ là, điểm cuối cùng của con đường sinh tử có ba con đường sinh khác nhau rất nhỏ, cơ hồ không phân biệt ra được, Diệp Chân cần nghiệm chứng một chút!
- Để nó tiến vào con đường bên trái này đi!
Vèo!
Diệp Chân vừa dứt lời, con Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà kia cũng đột ngột bắn ra, bay nhanh tiến vào trong con đường phía trước tựa như một đạo tia chớp màu đen.
- Tê.....
Thanh âm hít một khí lạnh không ngừng vang lên, Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà tốc độ thật sự là quá nhanh, còn nhanh hơn tốc độ của võ giả Chú Mạch cảnh bình thường.
Nói một cách khác, nếu là ở khoảng cách gần bị Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà đánh lén, bất luận kẻ nào ở đây, cơ hồ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Vèo vèo vèo!
Bên trong đường rẽ bên trái, vô số linh lực mũi tên lập tức đánh ra từ trong không trung, nhưng vấn đề là tốc độ của Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà quá nhanh, chờ tới khi trận pháp công kích trong con đường bắt đầu phát động thì Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà đã chạy thoát hơn một nửa khoảng cách, đồng thời cũng biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Ở trong thần niệm của Diệp Chân lại là một mặt cảnh tượng khác.
Vào những thời khắc nguy cấp, Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà kỳ dị vặn vẹo thân thể mấy lần để né tránh, nhẹ nhõm thoát khỏi mấy đạo linh lực mũi tên, thân hình lần nữa bắn ra, xông vào điểm cuối cùng của nhánh rẽ bên trái là một cái hốc cây trống rỗng loé lên một cái linh quang.
Ách, ngay khi Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà lách vào thì hốc cây bỗng nhiên hiện lên vô số đạo bạch quang chói mắt!
Hí!
Lần này đến phiên Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh.
Bởi vì ở bên trong cảm ứng thần niệm của hắn, Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà trong chốc lạt bị cắt thành vô số đoạn.
- Thế nào?
- Con đường bên trái này là con đường chết!
Diệp Chân nói.
- Vậy để lão thân lại thử con đường ở giữa!
Lam Thượng Nhân lại thúc giục một con Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà khác ra!
- Không, lần này, thả nó đi bên phải!
Trải qua so sánh, Diệp Chân mơ hồ đã nắm chắc điểm khác biệt giữa ba con đường!
- Được rồi!
Sau thời gian vài hơi thở, lại một con Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà nữa biến mất ở trong tầm mắt mọi người. Nhưng lần này trên mặt Diệp Chân lại hiển lên mỉm cười.
- Kiểm tra xong rồi. Con đường bên phải này là con đường sống!
Diệp Chân cười nói.
- Ngươi làm thế nào để phán đoán, sao chúng ta cái gì cũng không thấy?
Biên Hữu tỏ vẻ không tin.
- Không tin thì thôi!
Vừa nói dứt lời, Diệp Chân đã cùng với Phong Khinh Nguyệt đứng ở đầu con đường bên phải.
- Chư vị, cùng tiến vào một lúc thôi!
- Muốn vào thì ngươi vào. Ngươi thành công đi qua được thì chúng ta lại vào!
Biên Hữu cực kỳ vô sỉ nói, cứ như vậy, không khác gì Diệp Chân phải cho bọn hắn dò đường.
Nói cho cùng, Biên Hữu vẫn là chưa tin tưởng Diệp Chân.
- Chúng ta tiến vào lần lượt theo thứ tự. Diệp thiếu hiệp, ngươi vào trước.
Chúng ta sau đó vào?
Ảnh Nhận Thiệu Mạc nói.
Diệp Chân cười nhạo một tiếng, cũng không trả lời, mà là ánh mắt nhìn về phía Dương Nhất Quan còn có Bách Độc Thượng Nhân Lam Thủy Kiều!
- Ta tin tưởng Diệp thiếu hiệp!
- Ta tin tưởng!
Dương Nhất Quan và Hồ Thanh Đồng cơ hồ là đồng thời mở miệng ủng hộ Diệp Chân, chỉ là chẳng qua, động tác của Hồ Thanh Đồng nhanh hơn, vừa lên tiếng, đồng thời đi tới sau lưng Diệp Chân, kéo theo Bách Độc Thượng Nhân Lam Thủy Kiều cũng đi theo.
Ngay sau đó, Dương Nhất Quan cùng Mã Dược cũng đứng ở Diệp Chân sau lưng, chuẩn bị xông vào cùng một lúc.
Nhìn tình hình này, Ảnh Nhận Thiệu Mạc lại vội đỏ mắt, lôi kéo Biên Hữu đứng vào cuối đội ngũ.
Biên Hữu lại là không hề có động tác, còn vụng trộm dùng thần hồn truyền âm khuyên Ảnh Nhận Thiệu Mạc:
- Ngươi ngốc sao. Nhỡ đâu tên tiểu tử này không nhìn chuẩn, đây là con đường chết thì sao?
Mặc kệ bọn hắn, chúng ta đi cuối cùng. Chờ bọn hắn toàn bộ đi qua con đường sống, chúng ta lại xông vào là được!
- Nhưng mà sau khi bọn họ xông qua chừng một nửa, chúng ta sẽ không nhìn thấy bọn hắn mà?
Thiệu Mạc vội la lên.
- Chúng ta đi theo sau bọn hắn, cách xa một đoạn. Nếu là bọn hắn còn sống thông qua được, chúng ta theo sau, nếu là bọn hắn chết rồi, chúng ta quay lại đường cũ!
Biên Hữu tỏ vẻ khôn khéo.
Thiệu Mạc lại là giật mình nói:
- Cũng đúng. Lão Biên, vẫn là ngươi suy tính chu toàn!
- Diệp Chân, đi thôi?
Lam Thượng Nhân thúc giục một câu.
- Tốt!
- Đoàn người đều chuẩn bị kỹ càng, mỗi người cách nhau khoảng cách mười mét, để phòng ngừa có nguy hiểm!
- Còn có, trong lúc chống cự linh lực mũi tên, đừng dùng võ kỹ công kích phạm vi lớn, để tránh tổn thương người đi đằng sau!
Diệp Chân căn dặn trước khi xuất phát trước, vô tình hay cố ý trì hoãn thời gian, thỉnh thoảng nhìn một chút Biên Hữu cùng Ảnh Nhận Thiệu Mạc đang đứng một chỗ vừa nói chuyện vừa nhìn bọn hắn, trong mắt, tràn đầy băng lãnh.
Tiện nghi của Diệp Chân hắn há lại dễ dàng chiếm được như vậy?
Dự tính của Biên Hữu cùng Thiệu, không cần đoán, Diệp Chân cũng có thể đoán ra đại khái, là bọn hắn sợ hãi Diệp Chân nhằm vào, lại tiếc mệnh, nghĩ đi theo phía sau kiếm tiện nghi.
Đáng tiếc, có chút tiện nghi là không thể nhặt được.
Trước sau trì hoãn thời gian chừng nửa khắc, Diệp Chân đột ngột hét to một tiếng:
- Chuẩn bị!
Vừa hét to, Diệp Chân vừa quay đầu liếc nhìn chằm chằm vào Biên Hữu cùng Thiệu Mạc, ánh mắt lạnh như băng, khiến cho trái tim Ảnh Nhận Thiệu Mạc không hiểu sao đập mạnh hai lần, trong lòng đột ngột dâng lên một loại dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ Diệp Chân thật sự đang tính kế bọn hắn?
- Xuất phát!
Tiếng quát vừa dứt, thân hình Diệp Chân tựa như tia chớp xông ra, sau đó là Phong Khinh Nguyệt, Hồ Thanh Đồng cũng hóa thành ánh sáng xanh theo sát đằng sau, đám người Lam Thượng Nhân, Dương Nhất Quan, Mã Dược cũng là đi sát theo đuôi.
Mưa tên có uy lực cường đại đều đã bị mọi người chuẩn bị toàn lực phòng ngự chặn lại, uy hiếp cũng không phải là quá lớn, cho nên tốc độ tiến lên của đoàn người rất nhanh.
Cho tới khi đoàn người vượt qua năm cái dốc, đi qua bảy, tám dặm đường, thân hình sắp mơ hồ ở trong sương mù, Ảnh Nhận Thiệu Mạc mới nhảy vào tiểu đạo. Sau thời gian hai hơi thở, Thần Toán Tử Biên Hữu cũng đuổi theo sau.
Ở phía trước cảm ứng được một màn này, khóe miệng Diệp Chân đột ngột hiển hiện ra một tia ý cười cực kỳ tàn khốc, đồng thời lên tiếng bạo rống:
- Nhanh!