← Quay lại trang sách

Chương 711 Ngủ Chung

Đinh đinh đinh đinh!

Trong công phu nháy mắt, Tử Thanh Song Hoàn và Độc Vĩ Giải Vương màu nâu kìm sắt va chạm đã mấy trăm cái, sóng nước giống như là nở rộ hoa sen, lan ra một vòng lại một vòng.

Màu nâu kìm sắt kiên dầy vô cùng, mỗi một lần cùng Tử Thanh Song Hoàn đụng chạm, vậy mà đều có thể sinh ra hỏa hoa, phải biết đây là đang ở trong nước!

Một lần cuối cùng, khi đụng chạm, kìm sắt màu nâu bỗng nhiên bãi xuống!

Ông!

Chính là muốn làm vỡ màng nhĩ người khác, một loại sóng âm nghe không được liền tứ tán ra.

Thật dài giữa tiếng kêu gào thê thảm, Ngự Thú Môn đại đệ tử Mã Dược cứ thé mà đã bị ném vào bên trong giác hút Độc Vĩ Giải Vương to lớn, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Chỉ có từ bên trong giác hút Độc Vĩ Giải Vương chảy ra máu tươi, mà việc này cũng chứng minh kết quả Mã Dược!

So với những người khác hỗn loạn, tình cảnh Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng lại tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.

Hai cây xúc giác công kích lại đang ở trong nước cũng làm cho các nàng ứng phó có chút gian nan.

Nhưng mà, Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều lại rất dư lực, thỉnh thoảng còn dành thời gian công kích Độc Vĩ Giải Vương, nhưng mà lực phòng ngự Độc Vĩ Giải Vương này lại quá cường đại!

Cõng lên giáp xác to lớn hạt tỏa ra kim sắc kia, uy lực võ kỹ thần thông Lam Thủy Kiều kinh người oanh đi lên, giống như là trâu đất xuống biển, không dậy nổi một tia gợn sóng!

May mắn là mặc dù chìm vào nước nhưng mà đám người một mực ở bên trong phạm vi linh chu uy áp, cộng thêm bản thân Độc Vĩ Giải Vương phát tán ra uy áp này, cho tới bây giờ địch nhân của bọn hắn chỉ có một con Độc Vĩ Giải Vương này.

Bằng không, sợ là có bao nhiêu người cũng không đủ lấp!

Dương Nhất Quan bước lên theo gót đồ đệ Mã Dược hắn trước đó, đem cái xúc giác to lớn kia trói ở trên người hắn chém ra một cái, trước lúc bản thân bị ném vào giác hút chạy thoát.

Độc Vĩ Giải Vương có kìm miệng to lớn dài đến hơn hai mươi mét bỗng nhiên mở lớn đến cực hạn, bỗng nhiên hướng về Phong Khinh Nguyệt cắn loạn đi qua.

Kìm miệng to lớn khép lại tốc độ nhanh đến mức cực hạn.

- Khinh Nguyệt, mau trốn!

Diệp Chân kinh hô một tiếng!

Phong Khinh Nguyệt quanh thân linh lực nổ lên, nhanh chóng lùi về phía sau.

So với người bình thường, linh lực Phong Khinh Nguyệt ở trong nước thôi động hạ tốc độ, vẫn tương đối nhanh, nhưng mà đối với Độc Vĩ Giải Vương dạng sinh vật ở trong nước này mà nói. Thế không phải chính là sự khác biệt của phi ưng và rùa đen hay sao.

Trong thời gian ngắn, âm ảnh kìm miệng to lớn liền bao phủ ở phía trên thân thể

Phong Khinh Nguyệt.

Kinh hô nhưng đồng thời Diệp Chân cũng hướng về phương hướng Phong Khinh Nguyệt đuổi gấp đi qua, vừa rồi bọn hắn đã bị dòng xoáy tách ra.

Khoảng cách không xa, chỉ có ngàn mét!

Nếu như là ở trên đất liền (lục), đem tốc độ thôi động đến cực hạn, khoảng cách ngàn mét cũng chính là thời gian một hơi. Thế nhưng mà đây là ở trong nước, coi như Diệp Chân thông một điểm thuỷ tính thì tốc độ kia cũng là cách nhau như trời với đất (thiên soa địa biệt).

Về phần lực trường địa từ, ở trong nước hoàn toàn không dùng được.

Trên đỉnh đầu trăm mét, sâu trong lớp nước để Diệp Chân thôi động bất luận địa từ lực lượng gì đều sẽ biến thành bỏ công nhưng lại vô dụng!

Về phần linh lực, có chút tác dụng nhưng ở trong nước không phải ngươi bộc phát lực lượng lớn liền có thể di chuyển được nhanh, quanh thân linh lực như bão táp, tốc độ nhanh không nổi.

Dòng nước bắn lên, kìm miệng to lớn của Độc Vĩ Giải Vương đã nhắm ngay Phong Khinh Nguyệt mà cắn. Tốc độ kia, nhanh như thiểm điện!

Cùng một thời gian, Diệp Chân cũng trợn tròn mắt.

Thời khắc nguy cơ, Diệp Chân tựa như vây Nguỵ cứu Triệu, một cái Tâm Kiếm kim quang liền chém về phía Độc Vĩ Giải Vương.

Chỉ thấy thân hình Độc Vĩ Giải Vương khẽ động liền đem vỏ cua tiến lên đón kim quang Tâm Kiếm tiêu tán, bên trên vỏ cua, vậy mà chỉ để lại một đạo bạch ấn!

Diệp Chân hoảng hốt!

Ầm ầm!

Một đạo điện xà từ trong lòng bàn tay Diệp Chân thoát ra đánh về phía Độc Vĩ

Giải Vương.

Đây là phương pháp Diệp Chân có thể nghĩ tới, cự ly xa ngăn cản xác xuất thành công Độc Vĩ Giải Vương cao nhất.

Nhưng mà Diệp Chân lại quên một điểm. Nơi này là thuỷ vực, không phải lục địa!

Kinh Hồn Thiên Lôi từ trong lòng bàn tay oanh ra, điện quang liền hướng về theo sóng nước, truyền hướng bốn phương tám hướng, tất cả vật sống phụ cận, đều hứng chịu tập kích Kinh Hồn Thiên Lôi, đương nhiên vì thế mà uy lực yếu kém.

Đồng dạng, Độc Vĩ Giải Vương cũng nhận Kinh Hồn Thiên Lôi oanh kích, nhưng mà chờ điện quang oanh đến trên người nó đã yếu đi rất nhiều, nhưng mà bởi vì nước truyền đợt, điện quang vẫn là truyền đến nó trên bộ phận bụng mềm mại nhất, điện quang từ giáp xác trong khe hở chui vào.

Thân thể to lớn run nhè nhẹ một cái, đuôi kìm màu nâu kịch liệt run rẩy, cắn vào tốc độ trở nên chậm.

Đây cũng là thời cơ tốt nhất để Phong Khinh Nguyệt chạy trốn.

Nhưng vấn đề là Phong Khinh Nguyệt cũng không thể tránh khỏi nhận lấy Thiên Lôi điện quang tập kích, bởi vì nhận lấy Kinh Hồn Thiên Lôi điện quang đợt kích toàn thân tê liệt không thôi, đừng nói là đào thoát, ngay cả động cũng không thể nào động.

Trong nháy mắt tiếp theo, chỉ cần Độc Vĩ Giải Vương thoáng có chỗ khôi phục, Phong Khinh Nguyệt liền sẽ trở thành đồ ăn của tên Độc Vĩ Giải Vương này!

Diệp Chân ngây ra một lúc, một đạo lại một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi liền từ trong lòng bàn tay Diệp Chân bay ra, trong thời gian ngắn, một mảnh thuỷ vực này đã hiện đầy điện quang xanh đầm đìa.

Không chỉ có Phong Khinh Nguyệt không thể động đậy, ngay cả những người khác cũng trong nháy mắt bị quản chế.

- Diệp Chân, ngươi làm gì? Ngươi muốn hại chết chúng ta hay sao?

Thiệu Mạc dùng thần hồn truyền âm ở trong đầu Diệp Chân rống giận.

- Diệp Chân, mau dừng tay!

Dương Nhất Quan cũng rống to, hắn là mới vừa từ trong miệng Độc Vĩ Giải Vương trở về từ cõi chết, mặt đều bị dọa trợn cả mắt!

Một tia ô quang từ Lam Thủy Kiều trong tay áo bay ra, vừa mới cắn lên xúc tu Độc Vĩ Giải Vương, điện quang liền đem Lam Thủy Kiều Huyết Nhãn Ngân Hoàn Xà điện đầy người run rẩy cứ thế mà rơi xuống!

Nhìn một màn này, Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng đều trợn mắt há hốc mồm, muốn mắng cũng không mắng được, bởi vì các nàng cũng bị điện giật đến toàn thân tê liệt!

May mà chính là Độc Vĩ Giải Vương mặc dù có thể di động nhưng mà bởi vì bị Kinh Hồn Thiên Lôi oanh kích, động tác cũng biến thành cực chậm, mà lại cực kỳ không ổn định, tạm thời mà nói đám người còn không có nguy hiểm gì!

Lộ trình ngàn mét giống như là hơn lộ trình trăm dặm vậy, Diệp Chân dùng mười hơi thời gian ra mặt mới đuổi kịp đường thủy ngàn mét này, trong lòng bàn tay oanh ra Kinh Hồn Thiên Lôi đã vượt qua trăm đạo.

Quanh thân Diệp Chân đã uẩn tích một vòng điện quang khiến cho tóc Diệp Chân đều đã trở nên thẳng tắp.

Trên thực tế, Diệp Chân cũng sẽ nhận tổn thương bởi điện quang, chỉ nhưng mà, ban đầu Diệp Chân ở trong quá trình tu luyện, đối kháng tính thiên lôi này vô cùng cường đại.

Cho nên có thể giống như là người không việc gì ở trong nước mà hành tẩu.

- Khinh Nguyệt, nhanh!

Khi Diệp Chân ôm lấy Phong Khinh Nguyệt, Phong Khinh Nguyệt (đã liên tục điện quang điện sẽ chỉ nháy mắt), bên ngoài thân hộ thể linh giáp cũng tản, nước hồ từng ngụm từng ngụm rót đi vào.

Một tay ôm lấy Phong Khinh Nguyệt, Diệp Chân hối hả hướng ra phía ngoài du tẩu, do cứu Phong Khinh Nguyệt nên Diệp Chân đánh ra Kinh Hồn Thiên Lôi mật độ không thể tránh khỏi thấp xuống.

Bị Diệp Chân ôm vào trong ngực, đôi mắt đẹp Phong Khinh Nguyệt bỗng nhiên trừng lớn.

Cẩn thận!

Đồng thời âm thanh thần hồn cảnh báo ở bên trong hồn hải Diệp Chân bay lên.

Diệp Chân nhìn lại, đuôi kìm Độc Vĩ Giải Vương kia to lớn đang điên cuồng hướng về hắn khép lại tới!

Kỳ dị là, nhìn thấy kìm miệng to lớn cắn vào xuống tới, trong đôi mắt Diệp Chân cũng không có chút bối rối nào, thậm chí còn có một tia kích động và chờ mong!

Ngay tại một khoảnh khắc này, Diệp Chân đột nhiên liền nghĩ đến phương pháp đối phó gia hỏa Độc Vĩ Giải Vương loại đao thương bất nhập này!

Hai tay dùng sức đã đem Phong Khinh Nguyệt từ trong ngực đẩy đi ra.

Thân thể Phong Khinh Nguyệt trượt đi ra, kìm miệng to lớn bỗng nhiên đem Diệp Chân cắn đi vào.

- Không....

Phong Khinh Nguyệt há miệng bi thiết, nước mắt liền chảy xuôi xuống tới, lập tức dung nhập vào trong hồ nước.

Ô!

Đột nhiên, Độc Vĩ Giải Vương phát ra một tiếng đau đớn thê thảm dị thường, sau đó điên cuồng giằng co.

Dưới sự giãy dụa, toàn bộ nước hồ lập tức trở nên vẩn đục không chịu nổi!

Trước khi nó hoàn toàn mất khỏi tầm mắt, tất cả mọi người nhìn thấy Độc Vĩ Giải Vương kia to lớn kìm miệng bỗng nhiên hất lên. Một bóng người liền từ kìm miệng vung ra, trực tiếp đặt vào bên trong Độc Vĩ Giải Vương giác hút to lớn kia.

Nước hồ vẩn đục, sóng nước nghiêng trời lệch đất một đợt nối một đợt chảy về phía bốn phương tám hướng, đám người chỉ cảm thấy khí tức kinh khủng kia đang phi tốc đi xa.

Nửa khắc đồng hồ về sau, khi nước hồ một lần nữa trở nên thanh tịnh, khi đám người khôi phục tầm mắt, trước mắt bên trong thuỷ vực lấy ở đâu ra Độc Vĩ Giải Vương gì. Trống rỗng không có cái gì, chỉ còn lại có hố to lúc đại chiến ở đáy hồ bị đánh văng ra ngoài, còn có vài đoạn xúc giác lưu lại!

Một màn này để Hồ Thanh Đồng, Lam Thủy Kiều, kiều một quan, Thiệu Mạc, đều ngẩn cả người, chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng lại là loại tình huống này, loại kết quả này cả!

Phong Khinh Nguyệt mắt mở thật to, cẩn thận nhìn một lần chung quanh, thân hình khẽ động liền liều lĩnh đi về phía trước.

- Phong cô nương, ngươi làm cái gì thế?

Lam Thủy Kiều kinh hô một tiếng.

Phong Khinh Nguyệt cũng không quay đầu lại mà đáp:

- Ta đi tìm Diệp Chân, ta phải đi cứu hắn!

- Cứu hắn? Phong đường chủ. Diệp thiếu hiệp hắn rất có thể....

Dương Nhất Quan ở bên trong sóng nước chấn động truyền tới thanh âm vừa mới truyền ra, Phong Khinh Nguyệt liền bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm một chút, cặp ánh mắt lạnh như băng kia khiến cho Dương Nhất Quan theo bản năng phải ngậm miệng lại.

- Sống thì gặp người, chết phải thấy xác!

Phong Khinh Nguyệt giọng nói vô cùng kiên quyết!

Nghe vậy, đám người lại liên tục cười khổ, loại tình huống này, đừng nói là thi thể, sợ là xương cốt cặn bã e là cũng không tìm tới, tình huống Dương Nhất Quan đồ đệ Mã Dược còn có Thần Toán Tử Biên Hữu đã nói rõ lên mọi việc.

Khuyên lại khuyên không thành, cản lại cản không được, đám người cũng trợn tròn mắt, chỉ có thể bỏ mặc Phong Khinh Nguyệt đi trước.

Đột nhiên, thân hình Hồ Thanh Đồng khẽ động, vòng eo đong đưa ở giữa, ở trong nước hối hả du động, thời gian mấy hơi liền ngăn ở trước mặt Phong Khinh Nguyệt.

- Làm gì? Tránh ra!

Phong Khinh Nguyệt lạnh lùng quát.

- Phong cô nương, ngươi đây là đi chịu chết, coi như ngươi có thể tìm tới Độc Vĩ

Giải Vương, lại có thể làm thế nào?

Hồ Thanh Đồng không khỏi khuyên nhủ.

- Ngươi biết rõ ta muốn đi chịu chết, còn ngăn đón ta làm cái gì, tránh ra!

Phong Khinh Nguyệt thần sắc vô cùng băng lãnh, trong tay Tử Thanh Song Hoàn đột ngột mà lộ ra lên quang hoàn!

Hồ Thanh Đồng biến sắc:

- Phong cô nương.....

Lời nói được một nửa, thanh âm Hồ Thanh Đồng đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng từ trong mắt Phong Khinh Nguyệt thấy được ý chí muốn chết!

- Phong cô nương, lão thân là người từng trải, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính....

Lam Thủy Kiều cũng chạy tới khuyên giải.

- Mặc kệ sinh tử, ta đều chỉ muốn tìm thấy hắn!

- Cái kia tìm không thấy sao?

- Tìm không thấy, cùng ngủ trong bụng Giải Vương cũng là việc không tệ!

Nói xong, Phong Khinh Nguyệt lách qua Hồ Thanh Đồng, hướng về thuỷ vực phía trước thăm dò mà đi.

Hồ Thanh Đồng có chút không đành lòng cao giọng khuyên nhủ:

- Phong cô nương, ngươi đi tìm như vậy, không đợi ngươi tìm kiếm được Độc Vĩ

Giải Vương thì sẽ táng thân ở bên trong Vạn Linh Hồ này, trở thành vật trong bụng vạn thủy thú, vài dặm bên ngoài yêu thú trong nước nhìn chằm chằm các loại ngươi cũng không phải nhìn không thấy, ngươi muốn cùng ngủ trong bụng Giải Vương đều khó có khả năng xảy ra!

Ngươi nếu thật sự muốn tìm được thi cốt Diệp thiếu hiệp, không bằng chúng ta cùng một chỗ đi lật thuyền trên bờ, đi thêm vài bước chậm rãi tìm kiếm....

Ngoài ý muốn, Phong Khinh Nguyệt vậy mà quay người trở về.

Mọi người ở đây cho rằng khi thuyết phục thành công lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy Phong Khinh Nguyệt trực tiếp trở về chìm vào đáy hồ linh chu trước đó, lấy ra một thanh đoản kiếm thôi động linh lực một trận cuồng phong, cứ thế mà đem thuyền thủ viên hình cầu kia to lớn màu xanh sẫm chém xuống mất.

Đó là một con mắt của hải thú chi vương Phúc Hải Hổ Sa Vương, ẩn chứa uy áp yêu thú lớn lao!

Sau đó, mọi người ở đây nhìn với vẻ soi mói, Phong Khinh Nguyệt chân đạp con mắt kia to lớn màu xanh sẫm, hướng về chỗ sâu trong thuỷ vực mà đi, những nơi đi qua, hàng ngàn hàng vạn yêu thú ở trong nước nhao nhao né tránh!

Mà cùng thời khắc đó, phương xa Vạn Linh Hồ thuỷ vực cũng triệt để bị lộn xộn.

Nước hồ ngập trời!

Độc giác Giải Vương phảng phất giống như nổi điên, những nơi đi qua vô số thủy thú không kịp thoát đi đều biến thành thi thể!