← Quay lại trang sách

Chương 719 Ngậm bồ hòn

Có đường tắt không cần, càng muốn ngốc hô hô đi oanh phong cấm đại môn kia, may mắn ta kịp phản ứng!

Dùng thần niệm đắm chìm trong tinh hồn châu của Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú Vương, Diệp Chân như con cá thật nhanh đi vào lòng đất, một bên ghé qua, một bên cười khổ!

Không sai, từng tòa đại điện này đều có trận pháp thủ hộ, trên cửa chính thậm chí có phong cấm cường đại hơn, muốn tiến vào, chỉ có thể dùng man lực đánh nát phong cấm đại môn.

Nhưng Diệp Chân không cần!

Diệp Chân sẽ độn thổ, hoàn toàn có thể tự do xuất nhập phạm vi hai mươi mét từ lòng đất!

Trận pháp Kim hệ khắc chế độn thổ lòng đất, một tầng lực lượng Kim hệ vô cùng dày đặc như một cái bọc lớn vây trong phạm vi sâu hai mươi mét trong lòng đất, để võ giả dùng độn thổ thần thông không cách nào tiến vào.

Nhưng, Diệp Chân đã tiến vào trong, lại có thể tùy ý hành động sâu hai mươi mét, ngoại trừ không thể rời đi, mỗi một đại điện, Diệp Chân muốn đi vào thì đi vào, muốn đi ra ngoài thì ra ngoài!

Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Chân thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Loại tình huống này, bảo bối trong Vạn Thú Điện, chẳng phải là tùy ý cho Diệp Chân lấy.

Chỉ sợ năm đó vị kia Ngưu Khiếu Thiên môn chủ Ngự Thú Môn kia được xưng là nhất hùng tài đại lược trên đời này, cũng không nghĩ ra sẽ có tình huống hôm nay.

Trận pháp phòng ngự độn thổ thần thông hữu hiệu, nhưng lại không ngăn cản được Diệp Chân chợt tới chợt lui trong đại điện.

Chung quanh Thập tự đại đạo Luyện Đan Điện còn có bốn đại điện khác, chưa đến trăm hơi thở, Diệp Chân lợi dụng thuật độn thổ xông vào trong hai gian đại điện khác.

Đáng tiếc là, trong hai gian đại điện khác trống rỗng, một gian đại điện vô cùng chật vật, danh tự một gian đại điện khác, lại làm cho Diệp Chân ngây ngốc một chút.

- Trừng Thú Điện!

Dùng thần niệm quét một vòng, phát hiện không có khôi lỗi thủ hộ bên trong Trừng Thú Điện. Diệp Chân mới từ lòng đất đi ra.

Khi đi ra, trên đỉnh đầu liền bao trùm một tầng xương vỡ, xương phấn, toàn bộ trong đại điện tràn ngập một loại máu tươi đặc mùi cực độ nồng hậu dày!

Khi triệt để đi ra, Diệp Chân sợ ngây người!

- Đây cần xử lý bao nhiêu yêu thú, mới có thể hùng vĩ thảm liệt như thế?

Trong phạm vi khoảng hai ngàn mét Trừng Thú Điệ này, trong góc mỗi một nơi. Đều phủ lên thật dày một tầng các loại xương cốt, răng, xương đầu, xương ngón tay trên người yêu thú. Có những vô cùng yếu ớt, xương đều dày cỡ một thước, dầy nhất là địa đầu, bạch cốt chất lên cao tới một mét.

Một kiện lại một kiện hình cụ chôn ở trong bạch cốt nhìn đều để người sấm hoảng to lớn, bày biện ra một bầu không khí phi thường thảm liệt âm trầm.

Ở trong Trừng Thú Điện, lỗ tai Diệp Chân hình như cũng có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết ngàn vạn yêu thú.

Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu trong ngực Diệp Chân chưa hề đi ra, nhưng chỉ cảm giác, đã để nó run lẩy bẩy.

Đó là oán niệm lưu lại của ngàn vạn yêu thú sau khi chết thảm!

Phi tốc dạo qua một vòng, sau khi phát hiện không có bất kỳ thu hoạch gì, Diệp Chân như chạy khỏi Trừng Thú Điện.

Trừng Thú Điện này mang đến cảm giác quá kinh khủng cho người ta, toàn thân cũng không được tự nhiên!

Trốn vào lòng đất, lập tức dễ chịu rất nhiều.

Sau mấy hơi thở, Diệp Chân đi đến phía dưới đại điện trong ngã tư đường nhất, Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều còn đang ra sức oanh kích cấm chế đại điện này.

Nhưng, oanh kích thời gian dài như vậy, cấm chế cửa điện đại điện này đã trở nên phi thường yếu kém, không bao lâu thời gian. Lam Thủy Kiều sẽ có thể tiến vào!

Khi đi ngang qua, trong lòng Diệp Chân đột nhiên khẽ động.

Lam Thủy Kiều có thể thu hoạch lấy bảo bối của Diệp Chân hắn, vì sao Diệp Chân không thể thu hoạch lại bảo bối của Lam Thủy Kiều, còn bảo đảm thu vô cùng vui vẻ!

Phanh phanh phanh!

Khi Lam Thủy Kiều đại lực oanh kích cấm chế cửa điện, Diệp Chân đã chui đến phía dưới đại điện.

Dùng thần niệm cẩn thận đảo qua, Diệp Chân lại kinh hãi.

Lại có một thêm Thông Tí Hỏa Hầu Vương khôi lỗi!

Trong góc đại điện này, một Thông Tí Hỏa Hầu Vương khôi lỗi như tượng đá vô thanh vô tức ngây người trong góc.

Mặc dù Thông Tí Hỏa Hầu Vương khôi lỗi kinh khủng, nhưng có kinh nghiệm lần trước đối phó nó, phối hợp thêm Tâm Kiếm kim quang của Diệp Chân, sau mấy hơi, trong tay Diệp Chân lại có nhiều thêm một Phong Linh Khôi Lỗi Châu.

Ánh sáng lóe lên, thi thể lPhong Linh Khôi Lỗi Châu và Thông Tí Hỏa Hầu Vương khôi lỗi bị Diệp Chân mang đi.

Trong đại điện này, như trong Luyện Đan Điện, bốn vách tường lít nha lít nhít hàn ngọc hộp, nhưng hàn ngọc hộp tương đối nhỏ, lớn nhất không cao hơn một thước vuông!

Mở ra một cái trống không!

Lại mở ra một cái, vẫn trống không!

Liên tiếp lật ra mười cái hàn ngọc hộp, đều trống không, đang lúc Diệp Chân một mặt thất vọng, tiện tay lật ra một hàn ngọc hộp, đột nhiên xuất hiện hai đồ vật lớn chừng quả trứng gà sáng lấp lánh!

- Yêu đan!

- Thiên giai trung phẩm yêu đan!

Diệp Chân đại hỉ, lần này, cuối cùng không đến mức tay không quay về, hai khỏa Thiên giai trung phẩm yêu thú, cầm tới bên ngoài, cũng coi như có chút giá trị!

Diệp Chân vô cùng hưng phấn lần lượt lục lọi, thỉnh thoảng, có thể lật ra mấy hàn ngọc hộp có yêu đan, ngẫu nhiên còn có thể xuất hiện mấy khỏa Thiên giai thượng phẩm yêu thú yêu đan.

Đây là địa phương Ngự Thú Môn chứa đựng yêu đan, khi đỉnh phong nhất, chứa đựng vài chục vạn khỏa yêu đan, nhưng khi Ngự Thú Môn bị hạ bệ mấy trăm năm qua, điều dùng rất nhiều nơi chứa đựng yêu đan.

Trước khi bị hủy diệt, lịch đại nơi này chứa đựng hạ yêu đan đều bị dùng hết chín thành chín!

Còn lại mặc dù rất ít, nhưng đối với Diệp Chân, lại không ít.

Dưới sự hưng phấn, vẻn vẹn mất trăm hơi thở thời gian, Diệp Chân đều lật ra một lần tất cả hàn ngọc hộp trong Yêu Đan Điện, tổng cộng lật ra bốn trăm bảy mươi bốn khỏa yêu đan.

Trong đó thiên giai hạ phẩm yêu đan có hai trăm chín mươi mốt khỏa, Thiên giai trung phẩm yêu đan có một trăm sáu mươi tám khỏa, Thiên giai thượng phẩm yêu đan, chỉ có mười lăm khỏa.

Nếu luận tài phú, đây tuyệt đối là một bút tài phú cực kỳ hải lượng.

Bình thường giá bán một khỏa thiên giai hạ phẩm yêu đan từ ba đến năm vạn khối trung phẩm Linh Tinh, giá bán Thiên giai trung phẩm yêu đan đã vượt qua mười vạn khối.

Tính toán ra, đây tuyệt đối là tài phú mấy ngàn vạn khối trung phẩm Linh Tinh.

Nếu Diệp Chân có thể trong thời gian ngắn bán ra toàn bộ những yêu đan này, vậy đơn giản là phú khả địch quốc.

Trong chớp nhoáng này, Diệp Chân đột nhiên triệt để minh bạch, triệt để minh bạch giáo chủ Giản Thiên Hùng trước đây nói tới hai chữ “Quyền thế”!

Trên con đường tu luyện, càng đến hậu kỳ, quyền thế càng quan trọng!

Một vương giả Khai Phủ cảnh, chính là thiên tài, cũng phải dùng vô số tài nguyên tu luyện mới có thể đắp lên, lượng lớn tài nguyên tu luyện kia, cũng không phải dựa vào người có thể có được.

Nếu Diệp Chân, phấn đấu mấy năm, cũng chỉ có mấy trăm vạn khối trung phẩm Linh Tinh. Nhất định còn phải tăng thêm vận khí, trong đó đại bộ phận, phát vẫn của cải của người chết.

Nhưng ở đây.

Chỉ một chút tài nguyên Ngự Thú Môn lưu lại, có thể để Diệp Chân trở thành phú khả địch quốc, gấp mấy lần tài phú tích lũy được mấy chục năm trước đây Diệp Chân.

Nhưng Ngự Thú Môn chỉ lưu lại một phần nhỏ tài nguyên.

Chớ nói chi như Nhật Nguyệt thần giáo, một đại tông môn đang như mặt trời mọc giữa ban trưa.

Trước mắt Nhật Nguyệt thần giáo có mười bảy cái phân đường, tổng số giáo chúng bên trong bên ngoài bên ngoài đạt tới hơn trăm vạn, trong đó tu vi trên Hồn Hải cảnh, bao gồm thành viên Hồn Hải cảnh, số lượng nhiều hơn hai mươi vạn trở!

Nếu hai mươi vạn võ giả Hồn Hải cảnh này, bình quân một ngày sáng tạo mười khối trung phẩm Linh Tinh thuần giá trị cho thần giáo, ngày đó sẽ có hai trăm vạn khối trung phẩm Linh Tinh.

Một năm vậy bảy, tám ngàn vạn khối trung phẩm Linh Tinh!

Nhưng nếu người liều sống liều chết, cho dù chia tám múi, cũng không kiếm được nhiều tài phú như vậy!

Hơn nữa, dựa vào tỉ lệ lợi dụng thần giáo, một thành viên Hồn Hải cảnh phổ thông. Bình quân mỗi ngày sáng tạo ra giá trị tuyệt đối sẽ hơn mười khối trung phẩm Linh Tinh.

- Xem ra, sau khi ra ngoài, ta phải làm một chút gì cho thần giáo…

Ầm!

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng ầm ầm nổ vang, đánh thức Diệp Chân trong trầm tư.

- Hừ, hít bụi đi!

Hừ lạnh một tiếng, thân hình Diệp Chân đột ngột trầm xuống, trong nháy mắt biến mất!

Thân hình Diệp Chân biến mất còn chưa được mười hơi công phu, đại môn Yêu Đan Điện bị đẩy ra. Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều có chút chút mệt mỏi đi vào đại điện.

Mặc dù tu vi của nàng cao tới Chú Mạch cảnh bát trọng đỉnh phong, nhưng oanh kích cường độ cao liên tục không ngừng, vẫn như cũ để cho nàng có chút cố hết sức!

- Ừm, không có thủ hộ khôi lỗi?

Ánh mắt quét một vòng, trong mắt Lam Thủy Kiều có vẻ thất vọng.

Trong Vạn Thú Điện, đại điện chân chính có bảo bối đều sẽ có thủ hộ khôi lỗi thủ hộ, đại điện này không có phát hiện thủ hộ khôi lỗi, vậy đại điện này cũng không giá trị gì.

- A, không đúng?

Khi ánh mắt nhìn đến từng cái từng cái hàn ngọc hộp bốn vách tường, sắc mặt Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều lần nữa biến đổi, lập tức nhào tới.

- Ừm? Khí tức yêu đan? Còn lưu lại có một tia khí tức yêu đan?

- Nơi này là Yêu Đan Điện?

Quá sợ hãi, Lam Thủy Kiều nhanh chóng kiểm tra một lần tất cả hàn ngọc hộp, thần sắc lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng.

- Có người đến qua!

- Hơn nữa còn dùng đại giới phi thương chém giết thủ hộ khôi lỗi?

Trên cạnh góc tường, Lam Thủy Kiều phát hiện một mảnh đá rất tươi mới, thần sắc lập tức trở nên vô cùng hoang mang!

- Cửa điện đại điện này rõ ràng bị quan bế, bên trong làm sao có thể có người?

- Hơn nữa, ta ở bên ngoài, căn bản không có cảm ứng được bất kỳ động tĩnh đánh nhau!

- Đến cùng là ai, có thể thần thông quảng đại như vậy trước mặt lão thân lấy đi những thứ kia? Những yêu đan còn thôi, còn có khôi lỗi…

Trường mi Lam Thủy Kiều lập tức nhăn thành một chữ Xuyên:

- Bất kỳ ai trong đoàn người chung với ta, hẳn đều không có bản sự này, chẳng lẽ còn có cao nhân khác xông vào?

Lúc nghi hoặc, Lam Thủy Kiều cau mày hướng đến đại môn đại điện khác, đại điện này có hai đại môn.

Dưới nền đất, Diệp Chân dùng thần niệm cảm ứng được bộ dáng Lam Thủy Kiều, có một loại xúc động muốn cười.

Nói ngươi nghe là ta lấy đó, hiện tại ta trước ngươi lấy đi bảo bối, còn đang xem cảm xúc của ngươi!

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân rất bén nhạy chú ý tới động tác hướng đi của Lam Thủy Kiều đến một đại môn khác.

Khi Lam Thủy Kiều lần nữa bắt đầu phanh phanh từ nội bộ oanh lên cấm chế một cánh cửa khác, Diệp Chân đã từ lòng đất độn thổ qua, sau khi xuyên qua một đạo hành lang dài dằng dặc, lại tìm tới một gian đại điện trống rỗng, Diệp Chân đột nhiên phát hiện một đầu có hai lối đi không giống nhau.

Đầu này có hai lối đi hai bên không giống nhau, cách mỗi trăm mét, đều đúc một cái thanh đồng đầu thú cao tới mười mét, cực kỳ dữ tợn nhìn xuống mặt đường.

Liếc nhìn lại, thẳng đến cuối con đường, hơn trăm cái cự đại thanh đồng đầu thú đứng thẳng, trong con đường sấn thác, khí thế gian đại điện kia cực độ bất phàm!

- Chẳng lẽ đây là chủ điện Vạn Thú Điện?

Trong lòng Diệp Chân hơi động, qua mấy hơi thở, từ lòng đất chui đến trước cửa đại điện, khi đứng trước cửa gian đại điện khí thế phi phàm này, thần sắc Diệp Chân đột nhiên ngẩn ngơ, kém một chút đã la thất thanh.

- Dương Nhất Quan!