← Quay lại trang sách

Chương 732 Ngự Thú Môn Hợp Tác Với Yêu Tộc?

----

Trên thực tế, khi Diệp Chân vừa mới cầm Khôi Lỗi Linh Lục trên tay, hắn đã dùng thần niệm nhìn một lần, có hiểu biết đại khái về nó.

Quả thực giống như lời nói của Hồ Thanh Đồng, bí thuật được ghi trên bản Khôi Lỗi Linh Lục này, không chỉ có thể dùng để nô dịch yêu thú, cũng có thể biến nhân loại võ giả thành nô lệ của bản thân, chỉ cần là vật sống có thần hồn trong trời đất này đều có thể bị nô dịch.

Có một vài điểm khác nhau về việc nô dịch các loại vật sống, ví dụ như muốn nô dịch nhân loại võ giả, có mấy loại phương pháp, nhưng mỗi một loại phương pháp đều có điều kiện phi thường hà khắc.

Ngoài ra, bên trong Khôi Lỗi Linh Lục còn ghi chép các loại bí pháp luyện chế yêu thú khôi lỗi.

Điều làm cho Diệp Chân vui mừng nhất chính là mặc dù Diệp Chân chỉ mới nhìn lướt qua, nhưng vẫn thu được một tin tức tốt: Thông Tí Hỏa Hầu Vương khôi lỗi mà Diệp Chân mới lấy được là có thể sửa chữa, chỉ cần Phong Linh Khôi Lỗi Châu vẫn còn ở đó.

Những điều này này, đều khiến cho Diệp Chân nhận thức được giá trị to lớn của Khôi Lỗi Linh Lục.

Giống như lời Hồ Thanh Đồng nói, dù cho hắn đã nói thần hồn thệ ước, Khôi Lỗi Linh Lục vẫn là có giá trị.

Chẳng qua, muốn Diệp Chân hoàn toàn không dùng bí pháp này với yêu tộc, chỉ cho phép dùng lên trên người nhân tộc, khiến cho Diệp Chân có chút không tiếp thu được.

Vừa đúng lúc này, Thông Tí Hỏa Hầu Vương nhắc tới đền bù tổn thất, Diệp Chân bèn nghĩ tới một ý nghĩ cực kỳ to gan lớn mật.

Chẳng qua, ý nghĩ này có chút mạo hiểm, một khi Diệp Chân nói, rất có thể sẽ khiến cho Thông Tí Hỏa Hầu Vương tức giận.

Mặc dù trước mắt Thông Tí Hỏa Hầu Vương luôn mồm gọi Diệp Chân là huynh đệ, nhưng mà có thực sự coi hắn là thành huynh đệ hay không, vậy thì là hai chuyện khác nhau. Diệp Chân cũng không ngây thơ như vậy.

- Không sai, huynh đệ, đây là người ca ca như ta đã hứa hẹn. Ngươi muốn cái gì để đền bù tổn thất, cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt đối không nuốt lời!

Thông Tí Hỏa Hầu Vương cam kết.

Nghe vậy, Diệp Chân đảo mắt một vòng, cuối và ánh mắt rơi xuống trên người trưởng lão Dương Nhất Quan của Ngự Thú Môn đang hấp hối:

- Hầu Vương đại ca, ngươi dự định xử trí lão nhân này như thế nào?

- Hắn sao?

Thông Tí Hỏa Hầu Vương hừ lạnh một tiếng:

- Hắn là dư nghiệt duy nhất còn sót lại của Ngự Thú Môn. Bực tức trong bụng bản vương còn chưa hết đâu, bản vương tất nhiên sẽ nuôi hắn sống tốt. Ngày nào bản vương có hứng thú, thì - chơi- với hắn một lát, giải tỏa tâm trạng, cho hắn sống không bằng chết, đều là nhẹ!

Trong góc, Dương Nhất Quan đang hấp hối đột ngột rùng mình một cái, thần sắc thoáng chốc trở nên vô và tuyệt vọng. Trong đôi mắt che kín tử khí. Một cỗ linh lực ba động cực kỳ yếu ớt bống nhiên phát ra từ trên thân Dương Nhất Quan!

Cơ hồ là đồng thời, cánh tay trái Thông Tí Hỏa Hầu Vương nhanh như chớp, điểm liên tiếp vài chỗ trên người Dương Nhất Quan:

- Muốn tự cắt đứt tâm mạch tự sát, ngươi nằm mơ đi! Trước khi bản vương không có nguôi lửa giận, tử vong đối với ngươi mà nói, tuyệt đối là một loại xa xỉ!

Nghe Thông Tí Hỏa Hầu Vương nói vậy, Dương Nhất Quan triệt để tuyệt vọng, mặt mũi tràn đầy đều là vẻ sợ hãi!

Rơi vào trong tay đám yêu tộc này, kết cục của hắn có thể tưởng tượng ra, sẽ có thể thê thảm bao nhiêu thì tất nhiên sẽ thê thảm bấy nhiêu.

- Đại ca, ngươi bị Ngự Thú Môn nô dịch mấy trăm năm, không bằng ngược lại để cho hắn thử một chút cũng bị người khác nô dịch hơn mấy trăm năm. Mất đi tự do, mỗi ngày bị người khác điều khiển bức ép, đó mới là sự đau khổ nhất, bất đắc dĩ nhất.

Diệp Chân nói.

- Huynh đệ nói có lý!

Nói xong, Thông Tí Hỏa Hầu Vương đột nhiên khẽ giật mình, dùng một loại ánh mắt có chút kỳ dị nhìn về phía Diệp Chân:

- Sao cơ, huynh đệ ngươi muốn thi triển Khôi Lỗi thuật ở trên người hắn?

- Đại ca cao minh!

Diệp Chân duỗi ra ngón tay cái, nịnh bợ Thông Tí Hỏa Hầu Vương một cái.

Vẻ mặt của Thông Tí Hỏa Hầu Vương lại bỗng trở nên ngưng trọng kỳ lạ. Trong đôi mắt to lớn, lộ ra một tia khôn khéo:

- Huynh đệ, ngươi định nô dịch lão già này để làm gì? Mặc dù có tu vi Chú Mạch cảnh lục trọng, nhưng chiến lực của lão già này, ta xem còn không bằng huynh đệ ngươi đi?

Thoáng ngẫm nghĩ một lát, Diệp Chân quyết định ăn ngay nói thật. Trước mặt lão gia hỏa Thông Tí Hỏa Hầu Vương này sống hơn ngàn năm, tính toán, mưu kế, lừa gạt, tuyệt đối không phải là một lựa chọn thông minh.

- Không gạt đại ca, trước đây tiểu đệ từng nghe một cao nhân đã nói, con đường tu luyện, càng lên cao, càng không thể rời xa hai chữ - quyền thế-! Nếu không, chỉ dựa vào lực lượng của một người, là tuyệt đối không có cách nào đạt được lượng lớn tài nguyên tu luyện.

Đến nay, tiểu đệ không dính nổi một góc của hai chữ - quyền thế-. Chẳng qua, hôm nay đã có cơ hội có sẵn, tiểu đệ muốn dùng Khôi Lỗi thuật nô dịch Dương Nhất Quan tên gia hỏa này để xây dựng lại Ngự Thú Môn, làm việc cho ta!

- Không được!

- Tuyệt đối không thể!

Cơ hồ là Diệp Chân vừa nói dứt lời, Hồ Thanh Đồng và Lam Thủy Kiều và lúc đồng thời sốt ruột lên tiếng phản đối, ngược lại Thông Tí Hỏa Hầu Vương lộ ra vẻ mặt như đang suy tư gì.

- Hầu Vương, trăm năm trước, lão tổ tông hao phí công sức lớn lao, mới tụ tập được vạn thú bao vây tiêu diệt Ngự Thú Môn. Trong số bảy đại linh yêu, có bốn người chết thảm, Thiên giai yêu thú chết trận hơn ba vạn con, mới hoàn toàn hủy diệt Ngự Thú Môn là mối họa lớn trong lòng của toàn bộ yêu tộc.

Lần này, ta và với Đại điện chủ tự mình xông vào hiểm cảnh, cũng là vì phòng ngừa Ngự Thú Môn tro tàn lại cháy, làm sao có thể cho phép bọn hắn xây dựng lại Ngự Thú Môn?

Nói xong, Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều đã trợn mắt giận nhìn Diệp Chân.

Ánh mắt kia, trực tiếp coi Diệp Chân như kẻ địch một sống một chết!

Ánh mắt Hồ Thanh Đồng nhìn về phía Diệp Chân cũng mang theo một tia bất thiện, hiển nhiên, bọn hắn vô và kiêng kỵ Ngự Thú Môn!

- Huynh đệ, ngươi xem này, không phải đại ca ta không muốn giúp ngươi. Mà thực sự là ngươi nói lên yêu cầu này, quả thực là….

Thông Tí Hỏa Hầu Vương tỏ vẻ buồn khổ.

- Đại ca, ta nhắc tới Ngự Thú Môn, cũng không phải là Ngự Thú Môn trong tưởng tượng của các ngươi! Có lẽ, Ngự Thú Môn sau khi xây dựng lại có thể triển khai hợp tác và với yêu tộc các ngươi!

Diệp Chân nói.

- Hợp tác?

Trong mắt Thông Tí Hỏa Hầu Vương lóe lên tinh quang:

- Hợp tác như thế nào?

Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều cười lạnh:

- Lão thân xưa nay không biết, yêu tộc chúng ta vậy mà có thể hợp tác với đám đối thủ sinh tử Ngự Thú Môn kia?

Hồ Thanh Đồng ở một bên lại lộ ra vẻ lắng nghe.

- Trước hết nghe hắn nói xong!

Thông Tí Hỏa Hầu Vương vẫy tay áo.

- Các ngươi xem kìa!

Trong lúc đang nói chuyện, Diệp Chân lúc lắc thân hình, hai tay liên tiếp vỗ ra mấy chưởng, đập nát sáu cái trận pháp phong ấn, lộ ra bảo bối ở bên trong.

Trong sáu cái trận pháp phong ấn, có năm cái đều là ngọc phù. Tất cả đều ghi chép các loại bí thuật truyền thừa, bí phương thú đan, thuật điều khiển thú, thuật nuôi dưỡng thú, vv… của Ngự Thú Môn. Chỉ có một cái trận pháp phong ấn phong ấn một bình hàn ngọc.

Trong bình hàn ngọc dán một khối thượng phẩm Linh Tinh, để bảo vệ một cái phong ấn gần như trong suốt ở trên miệng của bình hàn ngọc.

- Chỉ dựa vào cái này, Ngự Thú Môn sau khi xây dựng lại, có giá trị để hợp tác với các ngươi!

Diệp Chân chỉ vào hàn ngọc bình nói.

- Đây là cái gì?

Ánh mắt ba người Thông Tí Hỏa Hầu Vương, Lam Thủy Kiều, Hồ Thanh Đồng đồng thời tập trung vào bình hàn ngọc.

Nhìn thoáng qua một cái, Thông Tí Hỏa Hầu Vương liền nói:

- Một loại trứng non màu trắng, vẫn còn có khí tức sinh mệnh, chỉ là chẳng qua cực kỳ yếu ớt!

Thông Tí Hỏa Hầu Vương vừa mới nói xong, Lam Thủy Kiều liền ngạc nhiên hô lên:

- Trứng của Thôn Phong Thú! Đây tuyệt đối là trứng của Thôn Phong Thú, một trong thập đại dị thú! Thật không nghĩ tới, Ngự Thú Môn vậy mà còn nắm giữ trứng non của loại bảo mệnh dị thú này!

- Nhận ra thì tốt!

Diệp Chân nhìn bình hàn ngọc có phong ấn, trực tiếp đưa cho Thông Tí Hỏa Hầu Vương nói:

- Đại ca, ta đưa trứng Thôn Phong Thú cho ngươi, ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn làm cho nó sống sót, đồng thời có thể phá trứng mà ra?

Thần sắc Thông Tí Hỏa Hầu Vương lại là cứng đờ:

- Ách…Ta chỉ nắm chắc một, hai phần khả năng nó sẽ sống sót, nhưng là có phá trứng mà ra hay không thì cũng không biết!

Trên thực tế, cách nói này của Thông Tí Hỏa Hầu Vương vẫn là nói phóng đại lên, nói là nắm chắc một, hai phần, kỳ thực là vì làm đẹp thể diện mới nói vậy mà thôi!

Làm như thế nào để cho trứng Thôn Phong Thú sống sót rồi nở ra, đây tuyệt đối là một việc cần kỹ thuật!

- Các ngươi thì sao?

Diệp Chân ánh mắt nhìn về phía Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng!

Hồ Thanh Đồng im lặng lắc đầu. Lam Thủy Kiều mặc dù không có trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt kia, cũng có thể đoán được đáp án.

Ngay sau đó thân hình,Diệp Chân khẽ động, khép lại cằm của Dương Nhất Quan, để cho hắn khôi phục năng lực nói chuyện.

- Dương Nhất Quan, ngươi thì sao? Cho ngươi trứng Thôn Phong Thú, ngươi có mấy phần nắm chắc làm cho nó nở ra?

Diệp Chân hỏi.

Dương Nhất Quan chật vật khép lại miệng. Trong hai con ngươi tuyệt vọng đột ngột dâng lên một tia chờ mong, đó là hy vọng sống sót. Đây là bản năng của bất luận kẻ nào trước mặt tử vong!

- Bằng vào bản lĩnh hiện tại của ta, khả năng chỉ có không đến bốn phần! Nhưng là, nếu là có thể để cho ta học tập toàn bộ bí thuật dưỡng thú, ta có thể nắm chắc tám phần trở lên làm cho nó sống sót, đồng thời nở ra!

Nói xong, Dương Nhất Quan sợ đám người Diệp Chân không tin tưởng, liên thanh không ngừng nói bổ sung:

- Trước đây các ngươi hẳn là đã phải từng nhìn thấy ta dùng bảo mệnh Thôn Phong Thú, đó chính là Thôn Phong Thú do tông môn phát cho.

- Vậy thì sao?

Diệp Chân nhìn về phía Thông Tí Hỏa Hầu Vương hỏi ý.

- Thôn Phong Thú có thể nở ra thành công hay không, hình như không liên quan bao nhiêu tới yêu tộc chúng ta? Sau khi thành công nở ra, cũng chỉ là để cho các ngươi có thêm bảo bối bảo mệnh mà thôi!

Hồ Thanh Đồng bắt bẻ nói.

- Đã nói là hợp tác mà! Chẳng lẽ các ngươi không cần Thôn Phong Thú bảo mệnh sao? Cái thứ này, thế nhưng là bảo mệnh dị thú mà ngay cả công kích của Thượng phẩm Linh khí Liên Hoa Thanh Diễm Đăng đều có thể ngăn trở một lần!

- Vả lại, còn có cấp độ hợp tác càng thâm sâu hơn! Yêu tộc các ngươi, hẳn là sẽ có dị chủng yêu thú chết gần hết?

Nếu như các ngươi có thể hợp tác với Ngự Thú Môn hợp tác, không dám nói toàn bộ, chí ít hẳn là có một bộ phận dị chủng yêu thú gần như diệt tuyệt, không có cách nào lưu lại huyết mạch có thể tiếp tục lưu truyền!

Nghe vậy, ba người Thông Tí Hỏa Hầu Vương, Hồ Thanh Đồng, Lam Thủy Kiều đồng thời sáng mắt lên. Diệp Chân nói điểm này không sai. Yêu tộc bọn hắn xác thực có không ít dị thú yêu thú bởi vì không cách nào lưu lại huyết mạch mà gặp phải tình trạng tuyệt chủng!

- Hơn nữa, bản lãnh lớn nhất của Ngự Thú Môn, đại ca hẳn là trải nghiệm qua?

Diệp Chân đột nhiên nhìn về phía Thông Tí Hỏa Hầu Vương.

Thông Tí Hỏa Hầu Vương hơi cau mày:

- Ngươi là nói…?

- Kích phát huyết mạch thần thông bên trong huyết mạch thượng cổ của yêu tộc!

Nói xong, nương theo một tiếng vang phịch một cái, một bộ khôi lỗi thi thể Thông Tí Hỏa Hầu Vương bị Diệp Chân ném ra!

Nhìn thấy cỗ khôi lỗi thi thể Thông Tí Hỏa Hầu Vương này, lông mày Thông Tí Hỏa Hầu Vương không nhịn được run lẩy bẩy. Haiz, chuyện cũ, nghĩ lại mà kinh!

Năm đó, Ngự Thú Môn tóm được mấy con hỏa hầu phổ thông có huyết mạch thượng cổ

Thông Tí Đại Viên Vương, thông qua bí pháp thú dược kích thích hắn giao cấu, sau đó hắn có hơn trăm đứa tiện nghi hầu nhi tử!

Vốn dĩ, trong tình huống bình thường, tỷ lệ để hỏa hầu có huyết mạch thượng cổ

Thông Tí Đại Viên Vương thức tỉnh huyết mạch tấn giai trở thành Thông Tí Hỏa Hầu Vương phi thường nhỏ, ước chừng không đến một phần vạn.

Nhưng là Ngự Thú Môn, từ trên người hơn trăm đứa tiện nghi hầu nhi tử, sống sờ sờ mà thức tỉnh huyết mạch ra bảy con Thông Tí Hỏa Hầu Vương, chỉ là chẳng qua bởi vì khó khống chế, toàn bộ chúng nó đều bị luyện thành khôi lỗi.

Đây cũng là một việc mà trong lòng Thông Tí Hỏa Hầu Vương vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ!

Nhưng không thể không nói, bản lĩnh này của Ngự Thú Môn, đối yêu tộc có lực hấp dẫn trí mạng!

Một khi có người nào đó trong bọn họ có thể thức tỉnh một tia thượng cổ huyết mạch, vậy thì có nghĩa là lực chiến đấu của kẻ đó sẽ tăng lên gấp trăm lần.

- Đương nhiên, đây chỉ là sơ bộ hợp tác giứa Ngự Thú Môn và yêu tộc. Đợi đến lúc thật sự xây dựng lại Ngự Thú Môn, các phương diện khác còn phải cụ thể hiệp thương. Một số bản lãnh của Ngự Thú Môn gây bất lợi tới yêu tộc, tất nhiên là sẽ không phát triển nữa, thậm chí có lẽ trực tiếp hủy bỏ!

Dù sao, ta nô dịch Dương Nhất Quan xây dựng Ngự Thú Môn, nếu thật là làm ra việc lớn gì gây tổn hại đến tiền đồ vận mệnh của yêu tộc, dựa vào năng lực của các ngươi, hủy đi còn không phải chỉ tốn vài phút!

Diệp Chân lần nữa ném ra một cái mồi nhử.

Quả nhiên, nghe vậy, con mắt Thông Tí Hỏa Hầu Vương đột ngột sáng lên:

- Thật sự có thể thương nghị hợp tác các phương diện khác?

- Đương nhiên!

- Vậy thì tốt, chuyện này, giao cho Tiểu Thanh Hồ, để cho nàng và ngươi thương nghị điều khoản cụ thể!

Thông Tí Hỏa Hầu Vương vung tay lên, làm quyết định!

Khuôn mặt Diệp Chân nổi lên một tia sầu khổ, Thông Tí Hỏa Hầu Vương quả nhiên là lão yêu quái ngàn năm, vậy mà để Hồ Thanh Đồng và Diệp Chân thương nghị điều khoàn cụ thể.

Đừng nói là làm cho Diệp Chân lỗ to, đây tuyệt đối còn là dựa vào lí lẽ biện luận!

Nếu là đổi thành Thông Tí Hỏa Hầu Vương đi đàm phán, dựa vào việc Diệp Chân đã nắm chắc tính tình của Thông Tí Hỏa Hầu Vương, tuyệt đối có thể chiếm vài phần tiện nghi.

Chẳng qua, chung quy là một việc vô hại có lợi. Việc xây dựng lại Thú Môn, rốt cuộc cũng đã đàm phán xong.

Chỉ cần việc này đàm phán thành công, trong tay Diệp Chân sẽ có thể có được một phần lực lượng khả quan!