← Quay lại trang sách

Chương 762 Tiến Vào Tàng Bảo Khố

Torng Vạn Tinh Lâu khu vực xong núi, lâu chủ Vạn Tinh Lâu Diêm Tông đang chậm rãi đi dạo trong Vạn Tinh Lâu. Trên đường đi, mấy tên lính trực đêm lần đầu thấy có một bóng người đang lang thang trong đêm tối làm giật nảy mình, đợi đến lúc thấy rõ là lâu chủ Diêm Tông của Vạn Tinh Lâu Chân Linh Vực, lính ở trạm gác mới bước ra chào, xong im lặng lui về vị trí.

Ngay cả một vài tên lính canh đang tinh thần không tốt đang ngủ gật cũng vì lâu chủ Diêm Tông đột hiên xuất hiện mà trở nên vô cùng hăng hái.

Không có bất kỳ người nào nghi ngờ vị lâu chủ Diêm Tông trước mắt này là thật hay giả.

Ngay cả những vị chấp sự thân mật với lâu chủ Diêm Tông nhìn thấy Diêm Tông lúc này, dù là cảm thấy dáng đi và thần sắc của Diêm Tông không giống thường ngày, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không nghi ngờ gì.

Bởi vì quá giống!

Hắn gần như giống hệt Diêm Tông, cũng mặc bộ võ phục màu tím thêu vàng mà bình thường Diêm Tông rất thích, dù là ai cũng sẽ không nghĩ vị lâu chủ trước mặt này là giả.

Ai cũng không ngờ được, vị lâu chủ trước mắt đang nghênh ngang đi dạo trong Vạn Tinh Lâu là Diệp Chân bỏ ra một khắc đồng hồ để hoá trang.

Chiều cao của Diệp Chân dùng súc cốt thuật để co lại làm bằng chiều cao của Diêm Tông, nhờ thuật dịch dung và rất nhiều dụng cụ hoá trang, nên tướng mạo của Diệp Chân lúc này giống Diêm Tông như đúc.

Muốn nói tới sơ hở thì chỉ có hai, một là khí tức của tu vi, tu vi của Diệp Chân chỉ có Chú Mạch cảnh tam trọng đỉnh phong, còn tu vi của Diêm tông cao tới Chú Mạch cảnh lục trọng đỉnh phong.

Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt, không có trạm canh gác nào lại tận lực đi kiểm tra khí tức của lâu chủ, huống hồ Diệp Chân lại cực lực thu lại khí tức, khiến người ta có cảm giác vô cùng mông lung.

Sơ hở thứ hai chính là thần sắc và dáng đi, thời gian quá ngắn, Diệp Chân căn bản không kịp nghiên cứu cái này, nhưng mà đêm tối có thể che giấu được điểm này.

Đến mức Diệp Chân đi dạo được vài dặm trong Vạn Tinh Lâu, đi qua gần năm trạm canh gác sáng tối cũng không có ai phát hiện ra sơ hở.

Rất nhanh, Diệp Chân lần theo ký ức ban ngày đi tới lối vào thông đạo dưới lòng đất của Tàng Bảo Vạn Tinh Lâu, đi vào hơn trăm mét đã nhìn thấy cổng kết giới phong ấn bằng linh lực mà ban ngày hắn cảm ứng được. Trước cổng phong ấn bằng linh lực là hai võ giả mặc võ phục hắc sắc ngồi xếp bằng.

- Chú Mạch cảnh lục trọng?

Trong thời gian ngắn, Diệp Chân đã nắm được tu vi của hai người này.

Cảm nhận được có khí tức lạ xâm nhập, hai võ giả thủ vệ bỗng nhiên mở mắt, lúc thấy là lâu chủ Diêm Tông bỗng đứng lên:

- Tham khiến lâu chủ, lâu chủ, đã trễ như thế này rồi sao ngài…

Gương mặt hai thủ vệ kinh ngạc.

- Giáo chủ Giản Thiên Hùng của Nhật Nguyệt thần giáo thân chinh đến thăm, ta đã mua một số thứ trong đêm, bây giờ bản lâu chủ tới lấy!

Diệp Chân vừa nói, vừa lấy ra hai tấm lệnh phù thông hành đen tím, phẩy phẩy với hai thủ vệ:

- Không có vấn đề gì chứ?

Nhìn động tác của Diệp Chân, trong mắt hai thủ vệ đồng thời toát ra một tia kinh ngạc, thần sắc có chút bất ngờ.

Nhìn thấy một tia bất ngờ này của bọn chúng lại làm cho Diệp Chân âm thầm chấn kinh. Giả mạo Diêm Tông qua loa như vậy vẫn còn rất nhiều sơ hở.

Diệp Chân chắc chắn hai thủ vệ bất ngờ khẳng định là vì lời nói và cử chỉ của hắn có vấn đề, hơn nữa ngôn từ và cử chỉ lại quá khác so với Diêm Tông, nên mới hai thủ v mới có thể lộ ra vẻ mặt này.

Nhưng mà Diệp Chân tin tưởng, hai người trước mắt này còn chưa có nghi ngờ.

- Các ngươi đưa tai lại đây. Chuyện này có chút bí ẩn, cần giao phó cho các ngươi…

Nghe mệnh lệnh của lâu chủ Diêm Tông, hai tủ vệ cũng không nghi ngờ gì, hơi kinh ngạc bước qua. Diệp Chân vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hai người xích lại chút.

Ách, ánh sáng màu vàng đất từ lòng bàn tay của Diệp Chân phun ra, Khôn Nguyên Thần Chưởng chợt vỗ xuống.

Hai võ giả tu vi Chú Mạch cảnh lục trọng chỉ vừa rồi cảnh giác, ngay cả thần sắc còn chưa kịp chuyển biến đã bị Không Nguyên Thần Chưởng của Diệp Chân đập xuống đầu nát thành quả dưa hấu.

Nguyên nhân chủ yếu là do hai người này không có chút cảnh giác, trước mặt chủ nhân bọn họ thì có gì mà cảnh giác, hơn nữa còn quá thân thuộc, lúc Diệp Chân làm bộ chào hỏi bọn hắn, song chưởng đã cách gáy bọn hắn chỉ có ba tấc.

Chỉ dùng chút lực, Khôn Nguyên Thần Chưởng đã đánh xuống, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.

Tiện tay lấy đi túi trữ vật của hai người, dùng linh lực kích hoạt lệnh phù màu tím. Khi một vòng ánh sáng màu tím bao trùm lấy Diệp Chân, Diệp Chân sải bước, giống như hợp nhất, hoà tan vào cổng linh lực phong ấn, lại thoáng giãy dụa về phía trước đã hoàn toàn đi qua được cổng linh lực phong ấn, bước vào thông đạo kho báu.

Lối đi trong bảo khố vô cùng yên tĩnh, giống như Tử Vực, dưới tình huống này, dù bước chân của Diệp Chân có nhẹ đến đâu cũng sẽ phát ra một chút động tĩnh.

Diệp Chân đã cảm ứng được bốn đạo thần niệm vô cùng lớn đang bay về phía mình, nhưng mà bốn đạo thần niệm kia vừa chạm vào người hắn đã rút lui, hẳn là nhận ra Diêm Tông.

Diệp Chân khá may mắn, thầm cảm tạ loại tàng tầng ngăn cách linh lực phong ấn này, chỉ cần không cảnh báo, thì bên ngoài có ồn đến mức nào cũng sẽ không phát hiện ra.

- Thuộc hạ tham kiến lâu chủ!

Khi Diệp Chân đến nơi, bốn thủ vệ đã chờ sẵn, đồng thời thi lễ với Diêm Tông.

- Ừm…các người vất vả rồi!

Khẽ trả lời một tiếng, Diệp Chân bước đi tiếp, lấy ra phù lệnh thông hành màu tím, thời khác ánh sáng màu tím thản nhiên bao lấy Diệp Chân, Diệp Chân trực tiếp đi xuyên qua bốn thủ vệ, đi thẳng tới linh lực hoả sắc phong ấn cổng vào.

Rút kinh nghiệm của hai thủ vệ lúc trước, Diệp Chân đã hiểu rõ quá trình tiến vào Tàng Bảo khố của lâu chủ Vạn Tinh Lâu Diêm Tông, khác hẳn so với quá trình tiến vào Vạn Tinh Lâu của Đinh chấp sự mà ban ngày Diệp Chân theo dõi.

Cho nên, Diệp Chân liền thay đổi phương pháp, nhưng Diệp Chân cũng không quá kỳ vọng phương pháp này có thể lừa được thủ vệ của Vạn Tinh Lâu.

Vạn Tinh Lâu Truyền thừa mấy trăm năm, thủ vệ của Tàng Bảo khố khẳng định có trải qua huấn luyện chuyên môn đặc biết, tính cảnh giác cực cao, nếu Diệp Chân có thể nhờ vào thân phận Diêm Tông lừa bọn họ được một lúc, thì mấy kẻ này chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Nếu như chờ sau khi Diệp Chân vào được Tàng Bảo khố những kẻ này mới nghi ngờ, xong nhốt Diệp Chân trong bảo khố, thì thật sự rất là vui.

Lúc này Diệp Chân làm vậy chỉ là đang tìm cơ hội!

Nhìn thấy Diệp Chân bây giờ đang cải trang thành Diêm Tông lấy ra lệnh phù thông hành của Tàng Bảo khố, một thủ vệ tu vi Chú Mạch cảnh thất trọng đang ngăn trước Diệp Chân ánh mắt thoáng buông lỏng, do dự một chút, nhưng vẫn tránh đường cho Diêm Tông qua.

Một chi tiết nhỏ này khiến Diệp Chân lập tức hiểu rõ, quá trình hắn tiến vào Tàng Bảo khố này không nhiều lắm.

Nhưng mà, nhưng lăn lộn đến bây giờ cũng đã đủ rồi!

Gần như thời khắc Diệp Chân đi qua vị cường giả Chú Mạch cảnh thất trọng này, trong lòng bàn tay Diệp Chân đột ngột hiện ra hàng trăm hàng ngàn dây leo quang hoa màu xanh lá. Lúc những dây leo quang hoa này xuất hiện liền như tia chớp hướng về hai thủ vệ bên trái Diệp Chân.

Mà cũng trong nháy mắt này, một luồng sáng và đen đột ngột phóng ra từ dưới xương sườn Diệp Chân, như tia chớp đánh về phía hai thủ vệ bên phải Diệp Chân.

Bốn thủ vệ này không thể nào ngờ được lâu chủ Diêm Tông vậy mà lại ra tay với bọn hắn!

Phanh phanh!

Âm thanh dưa hấu vỡ vụn vang lên hai tiếng liên tiếp, thân ảnh của Vân Dực Hổ

Vương tiểu Miêu như ảo ảnh chợt loé lên, hổ trảo chỉ nhẹ nhàng đụng một vào hai thủ vệ không hề phòng bị bên phải Diệp Chân, hai thủ vệ còn không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng gió xé qua tai đã mất đi ý thức!

Tiểu Miêu ở bên này lặng lẽ giải quyết hai thủ vệ, còn Diệp Chân thì tự mình ra tay tập kích hai thủ vệ bên trái, nhưng lại xảy ra một chút ngoài ý muốn.

Bởi vì Diệp Chân ra tay cực kỳ bất ngờ, nên tên thủ vệ Chú Mạch cảnh thất trọng gần Diệp Chân nhất gần như lúc bị Linh khí trung phẩm dây leo quang hoa Thiên Đằng La trói thành bánh chưng mới kịp phản ứng, linh lực quanh thân bùng lên giằng co….

Nhưng Thiên Đằng La khống chế tên thủ vệ Chú Mạch cảnh lục trọng ngoài cùng chậm một bước….

- Lâu chủ, ngươi…

Thơi điểm tên thủ vệ Chú Mạch cảnh lục trọng giật mình gầm lên một tiếng, dây leo quang hoa Thiên Đằng La bịt kín miệng hắn, khiến cho Diệp Chân sợ bóng sợ gió một trận.

May mắn chỗ này sâu trong lòng đất, trước sau đều có linh lực phong ấn, bằng không chỉ chỉ một tiếng hét này cũng sẽ bại lộ.

Không hề do dự, hai chưởng nhanh như chớp đánh ra đập vỡ nát trái tim của tên thủ vệ, ngón tay xẹt qua, Diệp Chân lấy đi túi trữ vật của bốn thủ vệ, dùng Thiên Tàm Ti đeo trước ngực. Ánh mắt lúc này mới nhìn vể phía đạo hoả sắc phong ấn lối vào hoả sắc cuối cùng.

Diệp Chân không biết đằng sau hoả sắc phong ấn lối vào còn gì, nhưng trận pháp phòng ngự chắc chắn phải có, nhưng mà có lệnh phù thông hành của lâu chủ Diêm Tông hoặc là lệnh phù thân phận, hẳn là có thể tự nhiên đi vào trong trận pháp phòng ngự nhỉ?

Thần niệm khẽ động, lệnh phù thông hành màu tím lần nữa toả ra chùm ánh sáng màu tím bao bọc lấy Diệp Chân, trực tiếp xông vào hoả sắc phong ấn lối vào.

Linh lực Hoả phong ấn lối vào này vô cùng nặng nề, chỉ chỉ độ dày của linh lực đã dày tới ba tấc. Diệp Chân đoán liệu có phải Vạn Tinh Lâu trực tiếp mang tới linh mạch hệ Hoả đến để hỗ trợ phòng ngự Tàng Bảo khố hay không.

Giống như lặn sâu xuống trăm mét, Diệp Chân chỉ tốn trọn vẹn có mười hơi rồi dưới quang hoa màu tím của lệnh phù thông hành bao bọc xung quanh xuyên qua linh lực Hoả phong ấn lối vào.

Lúc hắn bước một bước qua cổng vào, ảo cảnh sinh ra, dường như có một đám hoả lưu tinh đầy trời từ trên cao đánh xuống Diệp Chân.

Thời khắc ảo cảnh hiện ra, Diệp Chân rất kinh hãi, bởi vì hắn đã sớm trong trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh, lúc này cảm ứng lại phát hiện ảo cảnh hoả lưu tinh đánh xuống, nhưng không hoàn toàn là ảo cảnh.

Có một phần là hoả lưu tinh thật sự, hẳn là từ linh lực Hoả ngưng tụ lại thành quả cầu lửa khổng lồ, tản ra khí tức kinh khủng.

Nếu bị đánh trúng, Diệp Chân đoán chừng một võ giả Chú Mạch cảnh bát trọng cũng bị thương, ngay cả vương giả Khai Phủ cảnh cũng sợ là không có cách nào chống đỡ nổi mấy chục hơi thở dưới tầng tầng lớp lớp hoả lưu tinh công kích.

Dưới tình thế cấp bách, Diệp Chân liền tranh thủ Truyền linh lực của mình vào ngọc phù thân phận hắc sắc và lệnh phù thông hành màu tím của Diêm Tông. Cũng không biết là tác dụng của lệnh phù nào, trong hai lệnh phù đồng thời phun ra quang hoa hai màu tím đen, thời khắc ánh sáng hắc sắc và tím bay lên, ảo cảnh hoả lưu tinh đầy trời đột nhiên biến mất.

Ngay cả hơn mười quả cầu lửa được ngưng tụ từ linh lực Hoả cũng trượt sang một bên trước hai đạo quang hoa này, phịch một tiếng liền nổ tung thành vô số linh lực Hoả, sáp nhập vào trong đại trận.

Đồng thời, khi ánh sáng hắc sắc và tím bay lên, một ngã rẽ uốn lượn giống như một con đường lửa xuất hiện trước mặt Diệp Chân.

Diệp Chân đoán chừng, trước mặt cũng tuyến đường phòng ngự, trong tay nắm chặt phù lục phòng ngự Thiên giai vừa rồi lấy được, Diệp Chân thận trọng đi dc5 theo con đường lửa đi vào đại trận.

Sự thật chứng minh những suy đoán của Diệp Chân chính xác, bước vào dọc theo con đường lửa, không có bất kỳ ảo cảnh nào, chung quanh cũng không có bất kỳ linh lực Hoả nào dao động.

Trên đường đi Diệp Chân đi cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ bước sai một bước.

Ước chừng sau hai mươi hơi thở, quang hoa hoả sắc trước mắt Diệp Chân tối sầm lại, một không gian rộng lốn dưới mặt đất xuất hiện trước mặt Diệp Chân.

Gần như đồng thời, một giọng nói lạnh lùng đột ngột từ không gian vang lên:

- Lâu chủ nửa đêm đích thân đến đây là có chuyện gì quan trọng?

Lần theo giọng nói nhìn thấy bóng người kia, khoảnh khắc cảm ứng được khí tức quanh thân của người này, trái tim của Diệp Chân liền nhảy loạn một, thần kinh lập tức căng cứn đến cực hạn, ánh mắt biến hoá điên cuồng!

Vương giả Khai Phủ cảnh!

Diệp Chân tuyệt đối không ngờ, trong Tàng Bảo khố của Vạn Tinh Lâu lại có một vị vương giả Khai Phủ cảnh!