← Quay lại trang sách

Chương 770 Giáp Đại Tế

Bên trong thần điện của Nhật Nguyệt thần giáo, người không nhiều, giáo chủ Giản Thiên Hùng đứng ở giữa, hai bên trái phải là Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú, Phó giáo chủ Diêu Sâm, Điền Quý Chương, Phong Khinh Nguyệt, Niên Tinh Hà, còn có hai vị cấp cao của thần giáo mà Diệp Chân không quen biết, bầu không khí vô cùng trang nghiêm.

Nhìn thấy Diệp Chân xuất hiện, trên gương mặt xinh đẹp của Phong Khinh Nguyệt bỗng nở nụ cười, nháy mắt với Diệp Chân. Một màn này rơi vào mắt của giáo chủ

Giản Thiên Hùng đang đứng giữa, mặt dù thần sắc không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại có chút phức tạp.

Trừ việc đó ra thì trên gương mặt của Kỷ Nguyên Tú, Diêu Sâm, Niên Tinh Hà và hai vị cấp cao Diệp Chân không quen của thần giáo đều hiện lên vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là vì họ làm việc liên tục không nghỉ suốt mấy ngày đêm.

Nhìn thấy Diệp Chân đến, Phó giáo chủ Điền Quý Chương liên tục lấy lòng Diệp Chân, thiếu chút nữa đã nịnh bợ ngay trước mặt hắn.

Không có cách nào khác, hắn thật sự hối hận.

Hắn cũng không ngờ, Diệp Chân lại may mắn đến mức này. Những ngày gần đây, hắn đã biết chân tướng của việc này, trên cơ bản cũng biết vai trò cụ thể của Diệp Chân trong việc đó.

Cho nên, hắn xém chút đã hối hận đến xanh ruột.

Nếu Diệp Chân thông báo cho hắn về chuyện này, rồi từ đó hắn báo lại với giáo chủ, thì địa vị của Điền Quý Chương trong Nhật Nguyệt thần giáo chắc chắn sẽ vững chắc, thậm chí có thể sắp xếp mở rộng thế lực của mình trong thần giáo.

Thế nhưng vì thái độ của hắn trong sự kiện ép bức thoái vị, hoàn toàn giao Diệp Chân vào tay ác, nên hắn đã đánh mất cơ hội này.

Không chỉ như thế, lúc giáo chủ đưa ra quyết định, bởi vì một câu nói sai lầm của hắn, khiến người ta cảm thấy giáo chủ nghi ngờ năng lực của hắn, khiến hắn bị bỏ quên. Ngược lại Diêu Sâm trước đây là người từng bị bỏ quên, mấy ngày nay lại được trọng dụng, thậm chí còn dẫn đầu giáo chúng xuất chinh. Ngược lại hắn, chỉ là một tên vô dụng trong kế hoạch.

Làm như không thấy Điền Quý Chương, Diệp Chân bước nhanh đến phía trước:

- Thuộc hạ Diệp Chân, tham kiến giáo chủ!

- Ngươi tới vừa đúng lúc, mấy ngày nay không liên lạc được với ngươi, ta đang lo không có người nào thích hợp để đảm nhiệm việc này, không ngờ ngươi lại tới.

Giáo chủ Giản Thiên Hùng khẽ cười nói.

Thái độ này khiến các vị cấp cao của thần giáo lấy làm kinh hãi. Vào khi quan trọng này, nếu ai trong thần giáo không tiếp phù tấn liên lạc đều bị cảnh cáo, thậm chí là trừng phạt. Nhưng tới Diệp Chân lại hời hợt cho qua.

- Nhưng thỉnh giáo chủ phân phó!

Diệp Chân nói.

Giản Thiên Hùng tuỳ ý nhìn hai bên trái phải, liền nói khẽ:

- Kỳ thật chuyện này không phải ngươi không thể làm, nhưng chủ yếu vẫn muốn nhờ đến lực lượng của sư tôn ngươi!

Nghe vậy, trong lòng Diệp Chân khẽ động, đang muốn mở miệng thì một bóng người xuất hiện ở cửa thần điện:

- Bẩm giáo chủ, ba vị Thái Thượng trưởng lão cầu kiến!

Đây là thanh âm Chương Đắc Lợi, sứ giả truyền lệnh của giáo chủ trong Nhật Nguyệt thần giáo!

- Cút ngay!

Không đợi thanh âm của Chương Đắc Lợi rơi xuống, một tiếng quát nổi giận vang lên, thân thể của Chương Đắc Lợi đã bị ném đi:

- Đám người lão phu muốn gặp giáo chủ, lúc nào thì cần thông truyền!

Giữa tiếng hét phẫn nộ, ba vị lão giả mặc áo tím, đầu đội vương miện bằng ngọc bước vào thần diện trong tiếng kêu thảm của Chương Đắc Lợi.

Trên người ba vị lão giả này tản ra vẻ giả nua nồng đậm, tuổi tác tuyệt đối không nhỏ, nhưng khí thế phát tán quanh thân lại vô cùng kinh khủng.

Chỉ bước nhanh vào thần điện mấy bước đã tạo nên vài cơn lốc nhỏ bên trong thần điện.

Lúc giáo chủ Giản Thiên Hùng thần sắc hơi thay đổi bắt đầu nghênh đón, thì ánh mắt của Diệp Chân bỗng trở nên vô cùng sắc bén.

Nói đúng ra thì lúc vào cửa có đến năm người, trong đó có hai người vì khí thế của ba vị Thái Thượng trưởng lão này quá kinh khủng, nên lúc vào không ai để ý đến.

Nhưng mà, Diệp Chân lại chú ý đến vị bên cạnh vị Thái Thưởng trưởng lão đầu tiên đi vào cửa, mặc một thân váy hồng. Là Vu Hàn Tinh yêu diễm như hoa, như chim non ôm lấy cánh tay của vị lão giả đang dắt díu kia, gương mặt thân mật.

Cho dù là Giản Thiên Hùng, thấy một màn như vậy khoé mắt cũng giật một cái, bởi vì trước đó, Vu Hàn Tinh vẫn là nữ nhân của hắn, mặc dù bị hắn lạnh nhạt rất nhiều năm.

- Hàn Tinh, đã nhiều năm như vậy, mỗi lần ngươi mất tích lại xuất hiện trở lại, khiến cho bản giáo chủ vô cùng kinh hỉ, không tệ, quả nhiên không tệ!

Giản Thiên Hùng nhìn chòng chọc vào Vu Hàn Tinh cười ha hả.

- Giáo chủ, sao người lại nói vậy? Nếu nam nhân trước kia không đáng tin cậy, thì cũng phải tự tìm cho mình một đường ra chứ đúng không?

Cũng không thể bám riết lấy một gốc cây mà chết! Huống hồ, trong mắt ta, lâu Thái Thượng trưởng lão so với một tên đầu gỗ như ngươi còn tình thú hơn nhiều!

Vu Hàn Tinh một bên nói, một bên dùng ánh mắt quyến rũ với lâu Thái Thượng trưởng lão đang dắt díu nàng, lâu Thái Thượng trưởng lão lập tức cười ha hả.

SẮc mặt Giản Thiên Hùng lập tức trở nên tái nhợt, Diệp Chân có chút giật mình.

Bởi vì sức mạnh thần hồn của hắn cảm nhận được lúc Vu Hàn Tinh nói những lời này ánh mắt nàng thay đổi.

Điên cuồng!

Một ánh mắt điên cuồng mà ác độc!

- Thiên Hùng, ngươi sẽ không vì nữ nhân này mà tức giận với lão phu chứ? Cuộc sống tu luyện buồn tẻ vô vị, may có Hàn Tinh hiểu biết tình thú, cũng làm cho lão phu đỡ buồn tẻ một chút!

Thái Thượng trưởng lão Lâu Giang Hữu vuốt chòm râu dài mỉm cười.

Giản Thiên Hùng dùng loại ánh mắt như nhìn thứ bỏ đi lướt qua Vu Hàn Tinh:

- LÀm sao có thể, bản giáo chủ đã mấy chục năm không cần nàng rồi!

Nói ngắn gọn, y của Giản Thiên Hùng chính là Vu Hàn Tinh là hàng thừa, hàng nát hắn không cần đến, khiến sắc mặt của Thái Thượng trưởng lão Lâu Giang Hữu cứng đờ, khuôn mặt đẹp như hoa của Vu Hàn Tinh tái nhợt.

Diệp Chân lại có một loại cảm giác ác hàn (ác động và lạnh lùng), còn hiểu biết tình thú, rất khó tưởng tượng một nữ nhân kiều diễm như hoa như Vu Hàn Tinh hầu hạ một lão già họm hẹm xấu xí như Lâu Giang Hữu, cũng khá thú vị đúng không?

Nữ nhân một khi điên lên, thật là đáng sợ.

- Tinh Hà bái kiến lão tổ tông!

Xa xa, Niên Tinh Hà cúi đầu chào một vị Thái Thưởng trưởng lão sau lưng Lâu Giang Hữu.

Mà giáo chủ Giản Thiên Hùng cũng đi lướt qua thái thượng Đại trưởng lão Lâu Giang Hữu, nghênh đón thái thượng Nhị trưởng lão Niên Ti Cảnh, thái thượng Tam trưởng lão Thái Hành Xương sau lưng thái thượng Đại trưởng lão Lâu Giang Hữu.

- Hai vị Thái Thượng trưởng lão xuất cốc, sao không thông báo với ta một tiếng, để

Thái thượng Nhị trưởng lão Niên Ti Cảnh đầu tiên là đỡ cháu trai Niên Tinh Hà của mình đứng dậy, sau mới cười khổ với Giản Thiên Hùng nói:

- Mấy ngày trước ta nhận được phù tấn của ngươi, vốn là đã muốn xuất cốc, nhưng Lâu lão đại nói là đến chậm vài ngày.

Không biết sao, Lâu lão đại cảm thấy hôm nay không chênh lệch thời gian nhiều lắm, liền kéo chúng ta ra!

Ngay lúc đó, thái thượng Tam trưởng lão Thái Hành Xương lại không đáp lời, chỉ cười hắc hắc vài tiếng, khiến vẻ mặt Giản Thiên Hùng đột ngột trở nên có chút quái dị.

Bầu không khí trong đại điện trong tích tắc cũng trở nên quái dị. Theo Diệp Chân biết, tư thái của ba vị Thái Thượng trưởng lão lúc này căn bản không giống như là rời núi thay Nhật Nguyệt thần giáo chấn nhiếp tứ phương, mà giống như là đến quấy rối hơn.

- Thiên Hùng, nếu như lão phu nhớ không nhầm, thì chưa tới nửa năm sẽ cử hành lễ tế Nhật Nguyệt Quân thần đúng không?

Thái thượng Đại trưởng lão đột nhiên mở miệng.

Giản Thiên Hùng khẽ lên tiếng:

- Không sai, ba năm một tế, chỉ còn sáu tháng nữa sẽ đến lễ tế ba năm một lần!

Nghe vậy, Lâu Giang Hữu lại cười hắc hắc:

- Chỉ là lễ tế ba năm một lần thôi sao? Nếu như lão phu nhớ không lầm, phải là sáu mươi năm một lần giáo đại tế chứ hả?