← Quay lại trang sách

Chương 787 Diệt Ma Nguyên Nhung

Khi đám thủ vệ của Ngũ Tiên Đường tựa như một đoàn ong xông vào trong phòng tĩnh tu của đại long đầu, đồng thời cảm thấy choáng váng.

Trong phòng đã không có bất kỳ thân ảnh của thích khách nào, chỉ lưu lại một thi thể không đầu cùng một thi thể có đầu nát như quả dưa hấu vỡ, ngoài ra còn có một hàng chữ lớn vừa mới viết bằng máu chảy đầm đìa.

- Dám tính kế đồ đệ của lão phu, đặc biệt tới lấy cái đầu của ngươi để dùng một lát, Hắc Thủy Chân Nhân viết!

Nhìn thấy một hàng chữ máu chảy đầm đìa này, đám thủ vệ của Ngũ Tiên Đường bi thương gào khóc, chẳng mấy chốc, tùy theo âm thanh bi thiết của những thân vệ này, mặt khác bốn vị đầu lĩnh của Ngũ Tiên Đường cũng nghe thấy mà hỏi tới.

Ngũ Tiên Đường trước nay được xưng là Ngũ Tiên Đường, bởi vì lúc ban đầu là do năm vị bằng hữu cùng chung chí hướng chung sức xây dựng.

Chẳng qua, tùy theo Ngũ Tiên Đường phát triển và lớn mạnh, tình bạn lúc trước của năm người đã sớm bởi vì quyền lực mà biến chất, Ngũ Tiên Đường và đặc biệt là liên minh Ngũ Tiên Đường đã sớm biến thành đại đầu lĩnh Mãn Sâm một tay nắm giữ quyền lực, hơn nữa còn không ngừng chèn ép bốn người còn lại.

Bây giờ, Mãn Sâm vừa chết đi, bốn vị thủ lĩnh khác tụ tập ở Ngũ Tiên Đường lập tức nổi lên tâm tư khác.

Những năm này Mãn Sâm một tay nắm giữ quyền lực có bao nhiêu thoải mái, bọn hắn đều nhìn ở trong mắt. Trước đây, bọn hắn luôn bị Mãn Sâm áp chế, không có bất kỳ cơ hội gì. Nhưng mà hiện tại thì sao?

Liếc nhìn lẫn nhau, bốn người tựa như tâm hữu linh tê, trong lòng có ăn ý, từng người bay nhanh vội vàng lùi lại. Từng người phát ra phù quang, đều bắt đầu triệu tập thủ hạ thân tín chuẩn bị đoạt quyền!

Sự hỗn loạn của Ngũ Tiên Đường, như vậy bắt đầu!

Mà trước đó Diệp Chân đã trốn vào trong lòng đất, cơ hồ là ngay trong sát na đám thủ vệ của Ngũ Tiên Đường xông vào trong phòng. Đương nhiên, trước khi hắn trốn vào trong lòng đất, cũng không quên cởi xuống nhẫn trữ vật trên tay đại long đầu Mãn Sâm của Ngũ Tiên Đường.

Nghĩ đến vô luận là Ngũ Tiên Đường đại long đầu Mãn Sâm hay là Thiên Mã Bang đại long đầu Hứa Nguyệt Sơn, đồ vật trong nhẫn trữ vật của hai vị long đầu này, cũng sẽ không khiến cho Diệp Chân thất vọng.

Chẳng qua, bây giờ hắn không có thời gian nhìn nhẫn trữ vật, hắn vẫn cần phải giải quyết kẻ cuối cùng, Huynh Đệ Hội hội chủ Nhạc Án.

Nếu là tiếp tục kéo dài thời gian, làm cho Huynh Đệ Hội hội chủ Nhạc Án có cơ hội chuẩn bị, như vậy sau khi Diệp Chân chém giết Mãn Sâm và Hứa Nguyệt Sơn, sẽ chỉ tạo thuận lợi cho Huynh Đệ Hội hội chủ Nhạc Án.

Cho nên, không bao lâu sau khi trốn vào lòng đất, Diệp Chân chọn lựa một nơi yên tĩnh vắng người, chui lên mặt đất bay lên trời cao, sau đó cưỡi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Tổng đường của Huynh Đệ Hội ở phương nam.

Cho dù bởi vì Diệp Chân đã ngưng tụ tiên thiên hồn quang, tốc độ độn thổ trong lòng đất tăng nhiều, nhưng tốc độ độn thổ so với tốc độ phi hành, vẫn là có vẻ kém hơn.

Tổng đường của Huynh Đệ Hội cách Ngũ Tiên Đường ước chừng năm trăm dặm. Diệp Chân cưỡi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu bay đi chỉ cần tiêu tốn thời gian không tới một trăm năm mươi hơi thở liền đã vượt qua năm trăm dặm, tới trên không trung của Huynh Đệ Hội.

Tìm một chỗ bí ẩn không người, Diệp Chân lại một đầu chui vào trong lòng đất.

Bên trong Tổng đường Huynh Đệ Hội, mọi việc bình tĩnh, hình như như bên Ngũ Tiên Đường đột phát hỗn loạn còn chưa truyền tin tức tới bên này.

Dựa theo bản đồ mà Hồng Gia Ấn cung cấp, Diệp Chân rất dễ dàng đã tìm thấy được nhà riêng của Huynh Đệ Hội hội chủ Nhạc Án.

Huynh Đệ Hội hội chủ Nhạc Án hình như rất to gan, lại hoặc là rất tự tin đối với thực lực của mình, hắn gần như chỉ bố trí chừng mười tên hộ vệ ở trong nội viện của mình, mà xung quanh phòng ngủ chỉ bày ra một đạo cảnh giới phù, mặt khác lại không hề có bất kỳ phòng ngự nào.

Vừa hay, Diệp Chân tới rất đúng lúc. Huynh Đệ Hội hội chủ Nhạc Án lúc này đang ngủ cực kỳ thơm ngọt, chính là thời cơ tốt cho Diệp Chân ra tay.

Âm thầm không tiếng động, đầu của Diệp Chân đầu trồi lên trên mặt đất trong tịnh thất của Nhạc Án, đồng thời Trung phẩm Linh khí Thiên Đằng La trong tay Diệp Chân vô thanh vô tức bắn ra hơn trăm đạo quang hoa dây leo màu xanh sẫm.

Tốc độ của hơn trăm đạo quang hoa dây leo này cực nhanh, cơ hồ là trong sát na bắn ra liền lặng yên quấn lên trên người Huynh Đệ Hội hội chủ Nhạc Án đang ngủ say.

Thần niệm khẽ động, hơn trăm đạo quang hoa lập tức trói chặt Nhạc Án, mặt khác, theo thói quen, Diệp Chân vì phòng ngừa Nhạc Án kêu lên tiếng, phân ra một bộ phận dây leo che kín miệng của Nhạc Án. Đồng thời, mấy chục đạo quang hoa khác lập tức biến thành cây đao sắc nhọn làm bằng dây leo, đâm vào các điểm yếu hại trên người Nhạc Án, lập tức linh lực ba động quanh thân Nhạc Án.

Nhưng mà trong sát na mấy chục đạo quang hoa biến thành cây đao đâm vào người Huynh Đệ Hội hội chủ Nhạc Án, thân hình của hắn đột nhiên run lên, biến thành từng điểm quang hoa mà tiêu tán. - Nhạc Án- bị hơn trăm đạo dây leo quang hoa của Diệp Chân quấn chặt vậy mà hư không tiêu thất, bên trên giường ngủ đột ngột tuôn ra một đống bột ngọc màu tím.

- Thế thân ngọc phù?

Diệp Chân đột ngột biến sắc, thầm nghĩ:

- Không tốt!

Cơ hồ là đồng thời, tiếng cười đắc ý từ ngoài cửa vang lên.

- Ha ha ha ha, hội chủ quả nhiên liệu sự như thần, vừa mới thu được tin tức Ngũ

Tiên Đường long đầu Mãn Sâm bị người khác ám sát, lập tức làm ra bố trí. Bẫy rập mới làm xong, thời gian chưa tới trăm hơi thở, vậy mà đã có người chui vào lưới!

Đến đấy, để cho chúng ta nhìn cái gọi là Khai Phủ cảnh vương giả Hắc Thủy Chân Nhân, rốt cuộc là cái thứ gì?

Một tên võ giả mặt mũi dữ tợn sải bước bước vào trong tĩnh thất, bả vai lắc một cái, linh quang màu vàng đất đột ngột bắn ra khắp bốn phương tám hướng của căn tĩnh thất này.

Ầm ầm!

Thoáng chốc, toàn bộ tĩnh thất bị linh quang màu vàng đất đánh cho chia năm xẻ bảy, bụi mù đầy trời, lập tức hoàn toàn bại lộ ra Diệp Chân.

- Không nghĩ tới, vậy mà trúng kế… -

Sau khi trải qua cảm giác hốt hoảng lúc ban đầu, Diệp Chân rất nhanh lại trấn tĩnh, hắn có công pháp độn thổ, cho dù trúng mai phục, cũng không có gì đáng sợ.

Điều khiến Diệp Chân ngạc nhiên chính là tốc độ phản ứng của Huynh Đệ Hội; Diệp Chân đoán chừng, thời gian từ khi hắn chém giết Ngũ Tiên Đường đại long đầu Mãn Sâm cho tới bây giờ, tính toán đâu ra đấy tuyệt đối sẽ không vượt qua nửa khắc đồng hồ.

Nhưng mà, chỉ trong thời gian không tới nửa khắc đồng hồ, Huynh Đệ Hội hội chủ

Nhạc Án vậy mà đã ung dung làm ra an bài, thành công bày ra mai phục; bản lĩnh này của hắn, quả thực rất lợi hại.

Huynh Đệ Hội có thể trở thành đầu đàn của hơn trăm thế lực nhỏ trong Xích Hỏa võ thành, có thể trở thành liên minh lớn nhất trong các liên minh của ba thế lực lớn, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.

Tùy theo bụi mù dần dần rơi xuống, bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Chân đều mơ hồ hiện ra bóng người, mà đứng ở mặt sau Diệp Chân là Huynh Đệ Hội hội chủ

Nhạc Án đang cười nheo mắt nhìn Diệp Chân.

- Các hạ là vị kia thay thế Xích Hỏa phân đàn đàn chủ ra mặt cho Diệp Chân, người sư phụ thần bí Hắc Thủy Chân Nhân của Diệp Chân? Ngươi có thể quay mặt lại đây, để cho chúng ta mở mang kiến thức một chút, nhân vật có thể lặng yên không tiếng động giết chết Ngũ Tiên Đường đại long đầu Mãn Sâm rốt cuộc là thần thánh phương nào!

- Hừ, làm sao, các ngươi rất đắc ý sao?

Diệp Chân thu Thiên Đằng La, chậm rãi quay người lại, gương mặt lạnh lùng:

- Các ngươi những người này, muốn đối phó bản tọa sao?

Diệp Chân giơ tay chỉ hướng đám người xung quanh, một sợi thần hồn ba động hoàn toàn từ tiên thiên hồn quang kích phát, bao phủ lại toàn thân Diệp Chân.

Cái này có thể làm cho khí tức quanh thân Diệp Chân trở nên vô cùng phiêu miểu, cho dù là gần trong gang tấc, những người trước mắt này cũng vô pháp cảm ứng được tu vi chân thực của Diệp Chân, mà sẽ chỉ cảm thấy Diệp Chân cao thâm khó đoán.

Tro bụi tan mất, lộ ra gần ba mươi vị võ giả tụ tập ở bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Chân. Ba mươi vị võ giả này, tất cả đều là võ giả Chú Mạch cảnh.

Trên lý luận, ba mươi tên võ giả Chú Mạch cảnh xác thực có thể chém giết một vị

Khai Phủ cảnh vương giả, nhưng mà, muốn chân chính làm được là rất khó, trừ phi bọn họ là loại tử sĩ trời sinh!

Nghe vậy, Huynh Đệ Hội hội chủ Nhạc Án nở nụ cười:

- Không, chúng ta đương nhiên sẽ không. Mai phục một vị Khai Phủ cảnh vương giả, ta cũng không dám chủ quan tùy tiện như vậy. Nếu như ngài là Khai Phủ cảnh ngũ lục trọng cường giả, chúng ta những người này sẽ không chịu nổi.

Chẳng qua, không biết Hắc Thủy Chân Nhân đã từng nghe qua Diệt Ma Nguyên Nhung hay không?