Chương 816 Khẩn cấp bế quan
Diệp Chân dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Hổ Chủy Hạp.
Dù sao ngũ thải quang hoa quá chói mắt phóng lên tận trời, sẽ làm người khác chú ý, hơn nữa, thường thường loại ngũ thải quang hoa này phóng lên tận trời, đều là dấu hiệu dị bảo xuất thế.
Nhưng sau khi nhìn thấy tình huống hiện trường, Diệp Chân thất vọng, lông mày lần nữa gắt gao trói chặt.
Hỗn hợp Ngũ Hành ngũ thải quang hoa phóng lên tận trời có thể thật sự đại biểu cho phía dưới có dị bảo hoặc bí phủ, nhưng, trước đây, nham tương cùng phun ra từ lòng đất với ngũ thải linh quang, lúc này còn đang cuồng phún không thôi!
Nhưng sức mạnh phun ra hơi chậm một chút, từ trực tiếp phun ra đến giữa không trung, như biến thành suối nhỏ phun ra từ lòng đất bừng lên, sau đó để càng nhiều ngũ thải quang hoa từ lòng đất phun ra, tạo thành dị tượng vừa rồi.
Hơn nữa, lượng bên trên phun ra so với trước còn nhiều hơn.
Lúc trước hố to sâu hơn ngàn mét, diện tích hơn vạn mét, lúc này đã bị nham tương phun ra ngoài lấp đầy.
Từng đợt nham tương cứ thế phun ra mang theo nhiệt độ cao lần nữa hòa tan nham tương dâng trào ra trước đó, lần nữa biến thành nham tương màu đỏ sậm lưu động, tản ra nhiệt độ cao kinh người.
Có bình chướng nhiệt độ cao của nham tương này, Diệp Chân đoán, trong thời gian ngắn, không cách nào tìm kiếm được vị trí dị bảo hoặc bí phủ.
Cho dù vương giả Khai Phủ cảnh, cũng vô pháp tìm kiếm trong nham tương nồng hậu dày đặc nhiệt độ cao, Diệp Chân đoán, chỉ có Thông Tí Hỏa Hầu Vương, đại ca tiện nghi trước đây của hắn, bản thân là Hỏa hệ yêu thú, sở trường là khống hỏa có tu vi tuyệt đỉnh tồn tại, mới có thể dưới loại tình huống này miễn cưỡng tìm kiếm nghiên cứu.
Đương nhiên, trong trữ vật giới chỉ của Diệp Chân có mấy Thông Tí Hỏa Hầu Vương khôi lỗi là tuyệt đối không được, sau khi trở thành khôi lỗi, bọn chúng chỉ còn bản năng, hơn nữa tu vi rất thấp, đều là khí tứcLinh giai Hạ phẩm yêu thú, chỉ tương đương với vương giả Khai Phủ cảnh nhị tam trọng.
- Đàn chủ, đây chính là chuyện không tốt, thứ đồ chơi này quá làm người khác chú ý, không bao lâu, chỉ sợ tin tức nơi này có dị bảo hoặc bí phủ hiển thế, sẽ truyền khắp bốn phương tám hướng, đến lúc đó, Xích Hỏa võ thành có thể sẽ thu hút vô số cường giả!
Nhìn chằm chằm ngũ thải quang hoa này, phó đàn chủ Hồng Gia Ấn lo lắng nói.
Diệp Chân tán thưởng nhìn thoáng qua Hồng Gia Ấn, đây chính là nguyên nhân Diệp Chân nhíu mày.
Mặc dù, Diệp Chân đánh tan thế lực lớn trong Xích Hỏa võ thành, có xu thế nhất thống Xích Hỏa võ thành, nhưng võ giả lưu động trong Xích Hỏa võ thành vẫn vô cùng nhiều, mặc dù vì trận đại chiến này, rất nhiều thương nhân và tán tu khứu giác bén nhạy thật sớm đã rời đi, nhưng còn có rất nhiều võ giả nấp trong các ngõ ngách của Xích Hỏa võ thành.
Trên đường tới đây, Diệp Chân đã phát hiện có rất nhiều võ giả đang vội vã chạy đến hướng về này, nhưng, sau khi một đoàn người phát hiện Diệp Chân, đều như tránh ôn thần, né tránh thật xa.
Nhưng như vậy, Diệp Chân vẫn như cũ có thể loáng thoáng cảm ứng được mấy đạo thần niệm yếu ớt ở nơi này.
Loại tình huống này, tin tức nơi này có dị bảo hoặc bí phủ sắp hiển thế, sẽ không giấu được!
- Đàn chủ, tin tức nơi này tuyệt đối không dối gạt được, kế sách hiện thời, chúng ta chỉ có thể ở trong thời gian ngắn nhất, tìm vị trí dị bảo hoặc thông đạo tiến vào nơi có khả năng tồn tại bí phủ, trước khi những cường giả trước đó nhận được tin tức chạy đến đây từ bốn phương tám hướng đến, chúng ta phải tìm ra.
Nói đến đây, Hồng Gia Ấn ngừng nói:
- Bằng không, chúng ta chỉ có thể nhìn các phe cường giả từ bốn phương tám hướng tập trung tới chia cắt dị bảo hoặc bí phủ trong lòng đất!
Hồng Gia Ấn đưa ra đề nghị chuẩn xác nhất, nhưng Diệp Chân lại nở nụ cười khổ:
- Xuống tay trước độc chiếm, làm sao độc chiếm? Nham tương này không ngừng dâng trào, đây là một lá chắn của thiên nhiên, đừng nói chúng ta, ngay cả vương giả
Khai Phủ cảnh thất bát trọng bình thường đều không thể đột phá!
- Ngươi có ý tưởng gì hay không?
Diệp Chân nhìn về phía Hồng Gia Ấn!
- Đàn chủ, loại sự tình này không có biện pháp tốt nào, chỉ có thể dùng biện pháp đơn giản nhất!
Hồng Gia Ấn nói!
- Biện pháp đơn giản nhất?
- Làm cho nhiệt độ của nơi này hạ xuống, như đưa tới đại lượng nước sông, cách nơi này năm mươi dặm, có một con sông Xương Lâm Hà, nếu toàn bộ võ giả Xích Hỏa phân đàn chúng ta điều động, khả năng chỉ dùng hai cái thời gian, có thể đào ra một mương đủ dùng dẫn nước.
- Ý nghĩ không tệ, nhưng, ngươi nhìn nhiệt độ nham tương nơi này, nếu dẫn vào toàn bộ nước sông Xương Lâm Hà, cũng sẽ bị trong nháy mắt bốc hơi, hơn nữa, lòng đất còn đang không ngừng dũng động nham tương!
Diệp Chân nói.
- Đàn chủ, nếu để Hổ Vương ngươi tập trung vân khí đầy trời, tạo thành cơn mưa, lại tìm thêm một Băng hệ Linh giai yêu thú, tái dẫn nước sông đến, dưới ba thứ này kết hợp, nói không chừng có thể…
Không đợi Hồng Gia Ấn nói dứt lời, trước tiên, Diệp Chân nở nụ cười khổ, Băng hệ
Linh giai yêu thú, nào có?
Nếu có thể tìm tới, làm sao để nó nghe lời?
Trên cơ bản đều là chuyện không thể nào!
Hồng Gia Ấn tự nhiên ý thức được ý nghĩ của hắn không thể thực hiện được, cũng đành chịu nở nụ cười khổ:
- Đàn chủ, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt từ bỏ cơ hội tầm bảo trước mắt thật tốt, sau đó dâng tặng dị bảo hoặc bí phủ dưới lòng đất có khả năng tồn tại cho võ giả từ bốn phương tám hướng chạy tới?
- Trước mắt còn chưa có phương pháp giải quyết hiệu quả, ta phải xung quanh điều tra một chút mới quyết định!
Khi đang nói chuyện, thân hình Diệp Chân khẽ động, bay đến phương xa, khi khởi hành, mấy tên thân vệ còn có Hồng Gia Ấn đều muốn đuổi theo phía sau hắn, nhưng lại bị Diệp Chân ngăn lại.
- Ta muốn một mình đi xem một chút, các ngươi cũng đừng theo tới!
Hồng Gia Ấn ngẩn người, lập tức minh bạch ý tứ của Diệp Chân, có thể là thi triển bí pháp gì điều tra, lúc này ngăn trở đám người.
Diệp Chân không có thi triển bí pháp gì tra khống, chỉ là muốn lợi dụng độn thổ trốn vào lòng đất, tìm kiếm ngọn nguồn.
Bay ra mấy chục dặm bên ngoài,tìm một đỉnh núi không người rơi xuống, khi thần niệm chìm vào trong Thận Long Châu, thân hình Diệp Chân đã vô thanh vô tức xâm nhập lòng đất.
Trong nháy mắt tiếp theo, trong lòng đất của Hổ Chủy Hạp, một đạo bị linh quang thổ hoàng sắc bao khỏa, đang độn thổ với tốc độ thật nhanh.
Hô!
Xích hồng quang hoa để Diệp Chân đang độn thổ trong lòng đất kinh hãi, bỗng nhiên ngừng lại.
Một màn xích hồng quang hoa vắt ngang trong lòng đất, tản mát ra nhiệt độ cao, xa xa cản trở đường đi của Diệp Chân.
Cho dù còn cách cách xa trăm mét, trong trăm mét bùn đất các hòn đá cách xa nhau, vẫn như cũ khó mà ngăn cản nhiệt độ cao kinh khủng phía trước truyền đến.
Khi Diệp Chân dùng thần niệm chỉ hướng về phía trước thăm dò ba mươi mét, đã bị triệt để ngăn cách, đã không còn một tơ một hào khí tức Thổ linh lực, tất cả đều bị Hỏa linh lực cuồng bạo nóng bỏng chiếm lấy.
Diệp Chân có chút không tin, xung quanh màn sáng xích hồng này, vòng một vòng lớn, muốn tìm ra một cánh cửa vào, sau nửa canh giờ nỗ lực, Diệp Chân triệt để từ bỏ.
Bốn phương tám hướng chỉ toàn loại màn sáng xích hồng này, bên trong toàn bộ tràn ngập Hỏa linh lực cuồng bạo nóng bỏng, khắp nơi nham tương đều đang lưu động, thuật độn thổ của Diệp Chân căn bản không cách nào tiến vào.
Đương nhiên, nếu Diệp Chân biết hỏa độn, có lẽ có thể tiến vào trong, đáng tiếc Diệp Chân không biết.
Trừ cái đó ra, thậm chí Diệp Chân nhẫn nhịn đau khổ hướng về nơi sâu nhất trong lòng đất, kém chút đã bỏ lại cái mạng nhỏ, vẫn không có phát hiện cửa vào.
Dựa vào thực lực của Diệp Chân bây giờ, sâu nhất có thể trốn vào lòng đất khoảng hai trăm dặm, áp lực nơi đó kinh khủng đã để Diệp Chân có một loại cảm giác thịt nát xương tan.
Nhưng, dù Diệp Chân trốn vào sâu lòng đất hai trăm dặm, nơi đó vẫn như cũ là nham tương, nham tương cuồn cuộn như dòng lũ, căn bản vào không được!
Cuối cùng, Diệp Chân không công mà lui.
Lại đi vòng một vòng như thế, ngay cả trong này đến cùng là dị bảo hay thượng cổ bí điện, Diệp Chân đều không xác định được.
Dù sao màn sáng màu đỏ kia có thể là dị bảo phát ra, cũng có khả năng là hộ điện đại trận thượng cổ bí điện.
Trên không Hổ Chủy Hạp, nhìn thấy đàn chủ Diệp Chân biến mất gần một canh giờ quay lại, gương mặt phó đàn chủ Hồng Gia Ấn chờ mong.
Nhưng, cuối cùng, Diệp Chân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu!
- Đàn chủ, ngay cả bí pháp của ngươi…
- Không được! Ở chỗ này nhiệt độ nham tương không có đình chỉ phun ra nên chúng ta không có cách nào tiến vào nơi này! Mà nhìn trận thế hiện tại, nham tương nơi này, mấy ngày sau chưa chắc đã dừng lại! Mà mấy ngày sau…
Còn lại, Diệp Chân chưa hề nói, nhưng võ giả đều hiểu ở đây, mấy ngày sau, những cường giả kia nhận được tin tức đều sẽ chạy đến. Đến lúc đó, sẽ không có phần của bọn hắn.
Trầm ngâm mấy hơi, Diệp Chân lập tức hạ quyết tâm.
- Hồng phó đàn chủ, truyền mệnh lệnh của ta!
Diệp Chân khẽ quát một tiếng!
- Đàn chủ, có thuộc hạ!
- Truyền lệnh xuống, võ giả khu vực phòng thủ Linh Tinh khoáng mạch Xích Hỏa phân đàn chúng ta sau Hổ Chủy Hạp, toàn bộ rút về trong Xích Hỏa võ thành, thợ mỏ trong khu vực phòng thủ Linh Tinh khoáng mạch, cũng toàn bộ rút về Xích Hỏa võ thành!
Diệp Chân ra lệnh.
Nghe vậy, thống lĩnh Khổng Ngư khu vực phòng thủ Linh Tinh khoáng mạch cấp nhãn:
- Đàn chủ, chúng ta thật vất vả giữ vững, hiện tại sao lại muốn từ bỏ khu vực phòng thủ?
- Không phải từ bỏ, là chiến lược rút lui!
Hồng Gia Ấn giải thích cho Khổng Ngư hiểu:
- Khổng Thống lĩnh, nơi này có ngũ bảo quang hiển thế, không bao lâu, sẽ đưa tới số lớn võ giả.
Tranh đoạt loại bảo bối này, thường thường đều sẽ máu chảy thành sông, đàn chủ sợ các ngươi gặp vạ lây, mới cho các ngươi rút lui về thành!
Huống hồ, chỉ cần có người ở đây, chờ nơi này tranh đoạt xong bảo bối, lại chiếm trở về chẳng phải xong!
- Nếu nói như vậy, nhưng bây giờ thực lực chúng ta mạnh như vậy, lại có nhiều tù binh vừa mới gia nhập như vậy, chỉ cần tăng số nhân thủ, ai dám đến, nếu có trên hai ba tên vương giả Khai Phủ cảnh, cũng có thể thu thập đi!
Khổng Ngư vô cùng có lòng tin!
Thình lình, Tả Hùng hừ lạnh một tiếng:
- Hai ba tên vương giả Khai Phủ cảnh, nếu đến trên hơn mười người thậm chí nhiều vương giả Khai Phủ cảnh hơn? Thậm chí còn có rất nhiều lão quái vật tu vi vây ở
Chú Mạch cảnh đỉnh phong thật lâu không thể đột phá?
Thần sắc Khổng Ngư lập tức ngẩn người.
- Chuyện này không thể nào lắm?
- Ngũ thải quang hoa hiển thế, ngươi gặp qua mấy lần? Còn rất không thể nào, chỉ có thể nhiều, không thể nào ít!
Tả Hùng quát:
- Ngươi vẫn nên thành thật chấp hành mệnh lệnh của đàn chủ đi!
- Hồng phó đàn chủ, quay lại Xích Hỏa võ thành, lập tức tiếp quản toàn bộ Xích Hỏa võ thành, nhất định trong thời gian một ngày, hoàn toàn tiếp quản Xích Hỏa võ thành, nhất định phải để Xích Hỏa võ thành bình tĩnh trở lại.
Không thể để cho những võ giả đến từ bốn phương tám hướng chạy tới tham gia vào cuộc chiến của Xích Hỏa võ thành! Có thể làm được hay không?
Thần sắc Diệp Chân có chút ngưng trọng, nhiều cường đại võ giả tập trung tới như vậy, đối với Xích Hỏa võ thành mà nói, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, một cái không tốt, sẽ biến thành tai họa!
Nghe vậy, Hồng Gia Ấn do dự một chút:
- Nếu thuộc hạ buông tay…
- Từ giờ trở đi, toàn bộ dưới Xích Hỏa phân đàn, đều nghe theo ngươi điều động, ta tuyệt không can thiệp!
Diệp Chân ra lệnh!
Nghe vậy, thần sắc Hồng Gia Ấn trở nên kích động lên:
- Không có vấn đề, thuộc hạ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ! Úc, đúng, còn cần đàn chủ ra mặt một đến hai lần chấn nhiếp một chút.
- Ta không có thời gian, ta phải khẩn cấp bế quan, nhưng, khi cần, tiểu Miêu có thể thay thế ta đi một vòng!
Diệp Chân nói!