← Quay lại trang sách

Chương 824 Chấn Sơn Vương Yêu Cầu

Chấn Sơn Vương, lão nhân gia chính là Chấn Sơn Vương danh dương thiên hạ trăm năm trước!

Theo chòm râu của lão đầu như cương châm dựng thẳng lên bầu trời đột nhiên hàng lâm, vừa rồi nhóm vương giả Khai Phủ cảnh bị Diệp Chân chấn nhiếp một phen, từng tên từng tên kinh hô lên.

- Không ngờ chính là Chấn Sơn Vương, không ngờ lại cũng chạy đến tầm bảo, trời ạ, vậy chúng ta chỉ có Khai Phủ cảnh tam tứ trọng, có phải sẽ không có bất cứ cơ hội nào?

Một vương giả Khai Phủ cảnh đột nhiên kêu rên lên.

Nhưng, vị áo lam bằng hữu của tên vương giả Khai Phủ cảnh này lại khinh bỉ liếc nhìn hắn.

- Ngươi ngốc, nếu như vậy, vậy chúng ta còn chém chém giết giết tranh cái gì, đoạt cái gì?

- Tất cả mọi người cùng một chỗ biểu lộ ra lộ ra tu vi sắp xếp đứng hàng thứ, trực tiếp theo tu vi định ra thắng bại, phân bảo bối chẳng phải xong?

- Trên đời này, cơ hội vĩnh viễn cho người có chuẩn bị, Chấn Sơn Vương lại như thế nào, thời điểm hắn là vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng, nhắc tới vận khí đó, nói không chừng cũng muốn uống gió Tây Bắc đi.

Tên lam bào võ giả Khai Phủ cảnh tam trọng này nói không sai, đạo lý cũng không sai, nhưng sai lầm là, thanh âm hơi lớn, không chỉ có để võ giả gần đó nghe được, còn để Chấn Sơn Vương vừa rồi xuất hiện, cũng nghe được.

Theo âm thanh hai câu nói cuối cùng của hắn truyền ra, Chấn Sơn Vương vừa rồi hàng lâm trên không Xích Hỏa võ thành, nửa con ngươi rủ xuống đột ngột trợn mắt, bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía lam bào võ giả.

Cái nhìn chằm chằm này, rất nhiều người chỉ cảm thấy như trong hư không chuồn một phích lịch, chỉ liếc mắt, tên lam bào vương giả kia đã hét thảm một tiếng, từ trên bầu trời rơi xuống, không rõ sống chết.

Liếc mắt lại có thể đả thương địch thủ, thậm chí liếc mắt giết địch.

Thoáng chốc, tất cả vương giả Khai Phủ cảnh ở đây lập tức câm như hến.

Vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng?

Lông mày Diệp Chân cũng nhíu một, thần sắc trở nên cẩn thận, hai đạo thần niệm phân biệt chìm vào Lục Mẫu Thanh Quang Kính và Thiên Đằng La, đều là trung phẩm Linh khí phòng ngự có thể dùng khẩn cấp.

Đừng nhìn Diệp Chân vừa rồi xử lý bốn vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng, nhưng trước mặt vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng, những tên kia căn bản không được tính là chiến tích có thể khoe khoang.

Tu vi bước vào Khai Phủ cảnh, mỗi một trọng tăng lên, đều là gấp đôi giai trước.

Một vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng, tu vi kia, trọn vẹn bằng tám vương giả

Khai Phủ cảnh tứ trọng.

Hơn nữa, tu vi này tương đương với tám vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng, nhưng hiệu quả chiến lực bản thân cũng tăng theo cấp số cộng của tám người khác, chiến lực kia, nhưng sẽ tăng lên gấp đôi.

Nghe nói, có vài vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng. Đã có thể khám phá chân ý võ học, có thể tiếp xúc đến tầng thứ cao hơn võ học ý cảnh. Cũng không phải vương giả Khai Phủ cảnh tam tứ trọng bình thường có thể đánh đồng.

Hơn nữa, Chấn Sơn Vương liếc mắt đã kích thương một vương giả Khai Phủ cảnh tam trọng, nói rõ vương giả Khai Phủ cảnh này trên phương diện tu vi Thần Hồn cũng cực kỳ cường đại.

- Chấn Sơn Vương, bản danh Hồ Chấn Sơn, tu vi bước vào Khai Phủ cảnh một trăm năm mươi năm trước, chỉ thời gian năm mươi năm, tu vi đã đột phá đến gần đỉnh cao vương giả Khai Phủ cảnh, chiến lực càng cường đại hơn so với vương giả Khai Phủ cảnh bình thường.

- Trăm năm trước chiến dịch Xuân Hoa Sơn, chỉ dựa vào một thân tu vi Khai Phủ cảnh ngũ trọng đỉnh phong, đã chém giết năm vương giả Khai Phủ cảnh tam trọng, ba vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng, một vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng, độc chiếm xuân Hoa Sơn bí phủ, tiến tới tiềm tu.

- Gần trăm năm trở lại hành tẩu trên giang hồ, nhưng uy danh vẫn còn.

Một thân võ kỹ phi thường am hiểu Thổ hệ thần thông, vừa ra tay chính là Thiên Băng Địa Liệt Chi Thế. Ở trước mặt hắn, nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn cẩn thận.

Thái Thượng đại trưởng lão Niên Ti Cảnh thần hồn truyền âm vang lên trong đầu Diệp Chân.

Có được tư liệu của Chấn Sơn Vương, con mắt Diệp Chân khẽ híp một đường, lập tức suy tính.

Diệp Chân rất rõ ràng hiện tại sở trường và nhược điểm của hắn.

Lực lượng thần hồn của hắn rất cường đại, chỉ luận lực lượng thần hồn, Diệp Chân cũng không sợ hãi Chấn Sơn Vương. Nhưng, tu vi tự thân của Diệp Chân vẫn quá yếu, đây chính là nhược điểm trí mạng nhất trước mắt của hắn.

Mặc dù có Thận Long Châu và bí thuật tăng lên lực lượng thần hồn, Diệp Chân tự nghĩ có thể dùng tu vi cứng đối cứng với vương giả Khai Phủ cảnh tam tứ trọng.

Nhưng, vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng. Đây là nhân vật có tu vi khủng bố nhất trước mắt Diệp Chân thấy qua.

Kẻ trước mắt này, chính là đẳng cấp tồn tại không sai biệt lắm với Long Vương Giải Thiên Hà mấy trăm năm trước, không cẩn thận, khả năng chỉ một chiêu, sẽ giết chết Diệp Chân.

Cho nên, Diệp Chân tính toán chỉ có một điểm, một khi xác định động thủ, dương trường tránh đoản, tiên hạ thủ vi cường.

Ngay lúc đó, Diệp Chân cười dài một tiếng, ánh mắt sáng rực hướng về phía Chấn Sơn Vương Hồ chấn chắp tay cười nói.

- Không ngờ ngũ thải bảo quang này, lại dẫn tới Chấn Sơn Vương đại giá quang lâm, không biết Chấn Sơn Vương hôm nay giá lâm, có gì chỉ giáo.

Con mắt Chấn Sơn Vương to như chuông đồng khẽ híp một đường, khóe miệng lộ ra một tia ngạo nghễ.

- Nghĩ không ra tiểu tư ngươi cũng biết danh xưng của bản vương.

- Tiểu tử ngươi cũng thật có ý tứ, tu vi chỉ có tam trọng Chú Mạch cảnh, nhưng tu vi Thần Hồn lại cao tới tiên thiên hồn quang ngũ trọng, hơn nữa còn có mấy thần hồn bí thuật có chút lợi hại.

- Bắc Tuyệt Tam Quỷ đụng phải ngươi, thua không oan.

Nghe xong lời này, Diệp Chân đã biết vừa rồi người dùng thần niệm dò xét hắn, nhất định là Chấn Sơn Vương Hồ không thể nghi ngờ.

Bằng không, Diệp Chân cũng không có hoàn toàn hiển lộ lực lượng thần hồn, như thế nào Chấn Sơn Vương biết tu vi thần hồn của hắn đã đạt đến Khai Phủ cảnh ngũ trọng.

Chỉ là, Diệp Chân rất muốn biết, nếu Chấn Sơn Vương biết tiên thiên hồn quang của hắn là tứ sắc, lại có biểu tình gì, sẽ còn tự đại giống bây giờ sao?

- Tu vi Thần Hồn tiên thiên hồn quang ngũ trọng?

Bị một câu nói của Chấn Sơn Vương, nhóm vương giả Khai Phủ cảnh thăm dò bốn phương tám hướng, còn có võ giả Xích Hỏa phân đàn, bao gồm Thái Thượng đại trưởng lão Niên Ti Cảnh, Hồng Gia Ấn, Tả Hùng, Tưởng Bưu, Lệ Giang, Vu Thiên Lâu, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Chân như gặp quỷ.

- Lão phu khổ tu nhiều năm như vậy, sau khi tu vi đạt tới Khai Phủ cảnh tứ trọng đỉnh phong đã mười năm, mới khó khăn lắm thăng cấp tu vi Thần Hồn lên tới tiên thiên hồn quang tứ trọng sơ kỳ, còn tên tiểu tử này tu vi Thần Hồn không ngờ lại đã là tiên thiên hồn quang ngũ trọng.

Niên Ti Cảnh đầu tiên nở nụ cười khổ.

Những người khác đều giật mình, trên cơ bản, tu vi Thần Hồn không có đan dược có thể phụ trợ, cho nên gần như tất cả võ giả đều là tu vi Thần Hồn yếu hơn tu vi linh lực, có thể ngang nhau đã hiếm khi thấy, tu vi Thần Hồn dẫn trước tu vi linh lực, căn bản không có.

Nhưng hôm nay, lại xuất hiện một quái thai như Diệp Chân, dẫn trước không phải một điểm nửa điểm.

Câu nói này, nếu xuất phát từ miệng người khác, thật đúng là không có mấy người tin, nhưng từ miệng Chấn Sơn Vương, đây chính là chuyện chắc như đinh đóng cột.

- Ha ha, so với tiên thiên hồn quang thất trọng đỉnh phong như ngài, vẫn kém xa.

Diệp Chân đột nhiên chắp tay cười một tiếng.

Chấn Sơn Vương cười ngạo nghễ.

- Biết thì tốt.

- Đã các ngươi đều biết tên tuổi bản vương, vậy bản vương cũng không nhiều lời với ngươi! Bản vương coi trọng ngươi.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Chân biến đổi. Quả nhiên, lão già này chủ động hiện thân, tuyệt đối không có chuyện tốt.

Nhưng, nhìn bộ dáng Chấn Sơn Vương tự tin như vậy, hẳn cực kỳ tin tưởng bằng uy danh của hắn, Diệp Chân sẽ chỉ phục tùng, tạm thời vẫn không có ý tứ động thủ, Diệp Chân cũng không vội.

Lại nhìn hắn muốn cái gì, nếu đồ Diệp Chân không quan trọng, tiện tay đưa ra, Diệp Chân cũng không ngốc. Không cần thiết đắc tội vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng khủng bố như thế.

Nhưng hiện tại Diệp Chân nghĩ không ra, bảo bối trên người hắn, trước mắt trên cơ bản không có, Chấn Sơn Vương này sẽ coi trọng cái gì của hắn?

Chẳng lẽ tiên thiên thần hồn Bắc Tuyệt Tam Quỷ trong lòng bàn tay hắn còn đang bị ma linh u hồn cắn xé.

Ba người này bị Diệp Chân trực tiếp xóa đi tiên thiên hồn quang, cắn xé thời gian dài như vậy, tiên thiên thần hồn đã biến thành tàn hồn, muốn lấy lại cũng không có tác dụng gì.

Đương nhiên, nếu Chấn Sơn Vương thật mở miệng muốn tàn hồn Bắc Tuyệt Tam Quỷ, Diệp Chân sẽ không để ý thuận nước đẩy thuyền một.

- Chấn Sơn Vương coi trọng một thứ của tiểu tử ngươi.

- Ầy, chính là ba Diệt Ma Nguyên Nhung! Đồ chơi kia không có Linh Tinh thuộc tính cực phẩm, căn bản chính là lãng phí. Lão phu chuẩn bị dùng nó đi đối phó mấy đại yêu.

- Như vậy, lão phu cũng không khi dễ ngươi, dùng một kiện hạ phẩm Linh khí, đến đổi với ngươi được chứ? Miễn cho ngươi nói lão phu lấy lớn hiếp nhỏ.

Nghe vậy, Diệp Chân ngẩn người.

Nhóm vương giả Khai Phủ cảnh bốn phương tám hướng thăm dò cũng ngẩn người, đám võ giả phía dưới Xích Hỏa phân đàn, toàn bộ ngẩn người.

Nhưng ngoại trừ những nhóm vương giả Khai Phủ cảnh ẩn trong bốn phương tám hướng, vô luận đám võ giả Xích Hỏa phân đàn hay Niên Ti Cảnh đều có một loại xúc động muốn chửi thề.

Còn không có khi dễ?

Gặp qua không biết xấu hổ, chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy.

Quả thực là muốn làm trinh nữ, còn muốn lập đền thờ.

Dùng một kiện hạ phẩm Linh khí đến đổi, còn nói miễn cho lấy lớn hiếp nhỏ?

Điều kiện này, kém chút làm cho Diệp Chân tức điên.

Đã dông dài như vậy, còn không bằng trực tiếp ăn cướp trắng trợn cho dễ chịu.

Diệt Ma Nguyên Nhung là dạng bảo bối gì?

Bảo bối chỉ tiêu hao mười Linh Tinh thuộc tính thượng phẩm đã để vương giả Khai Phủ cảnh nhị tam trọng kiêng kỵ.

Ba Diệt Ma Nguyên Nhung đồng thời nhắm ngay một vương giả Khai Phủ cảnh, cho dù dùng Linh Tinh thuộc tính thượng phẩm, ngay cả vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng cũng phải thiệt thòi lớn thậm chí mất mạng.

Mà thao túng Diệt Ma Nguyên Nhung này, chỉ cần võ giả Hồn Hải cảnh là được.

Thứ này, cho dù ở Chân Linh Vực, cũng có thể xem như vũ khí cấp chiến lược.

Nhưng một kiện hạ phẩm Linh khí có thể làm gì?

Thời điểm hạ phẩm Linh khí lực công kích cường hãn, cho một võ giả Chú Mạch cảnh thất bát trọng đỉnh phong cầm lên, cũng chưa chắc có thể xử lý một vương giả

Khai Phủ cảnh vương nhất nhị trọng.

Đây quả thực là cầm rơm rạ đổi hoàng kim, cầm súng trường đổi máy bay đại pháo.

Chuyện này lại một lần nữa giúp Diệp Chân đổi mới nhận thức về những vương giả

Khai Phủ cảnh vô sỉ này.

Còn có thể nói hợp tình hợp lý như thế, làm ra bộ dáng lo lắng cho ngươi khác.

Nhiều năm xông xáo giang hồ như vậy, Diệp Chân đã rèn luyện được một chút tâm tính, giờ phút này cho dù phổi đều sắp bị tức nổ tung, nhưng mặt vẫn tràn ngập ý cười, bộ dáng hơi so đo.

- Chấn Sơn Vương tiền bối, mới một kiện hạ phẩm Linh khí, có phải thiếu một chút hay không, nếu không hai kiện?

Nhìn thấy Diệp Chân cò kè mặc cả, Chấn Sơn Vương càng tự đắc, hắn thấy, tất cả mọi chuyện, tất cả đều là do uy danh của hắn bố trí, lập tức, nghĩa chính từ nghiêm nói.

- Diệp tiểu hữu, một kiện hạ phẩm Linh khí đổi lấy ngươi ba Diệt Ma Nguyên Nhung, đã đủ.

- Đủ ngươi tám đời tổ tông!!

Trở mặt, Diệp Chân tức giận gầm hét lên, trong tiếng gầm gừ, hai mắt Diệp Chân bỗng nhiên trợn trừng, hai đạo hắc huyết sắc ẩn chứa thải quang quang hoa mông lung, lôi điện đánh về phía Chấn Sơn Vương đang dương dương tự đắc.

Luyện hồn thần quang.