Chương 862 Vạn Thế Luân Hồi, Chỉ Cầu Nối Lại Tiền Duyên
Theo tiếng nổ lớn kinh người, Diệp Chân kinh ngạc phát hiện ngọn núi lửa trước mắt lại bắt đầu đổ sụp liên hoàn.
Từng tảng nham thạch lớn bị thiêu đến đỏ bừng bắt đầu mềm như đậu hũ, ngay lúc ầm vang vỡ vụn, dẫn tới núi đá phía trên bắt đầu lún xuống.
Nham tương trong miệng trung tâm núi lửa nháy mắt bị lấp kín, nham tương đang phun lên bởi vì miệng bị chắn mà bắn tun tóe ra bốn phương tám.
Thân hình vội vàng lui lại, Diệp Chân tránh đi nham tương bắn ra, ánh mắt nhìn lướt qua Địa Hỏa Tâm Cung có chút to lớn này, gương mặt luyến tiếc.
Sở dĩ Địa Hỏa Tâm Cung có thể tồn tại bất hủ vạn năm trong lòng đất, chủ yếu bởi vì Địa Tâm Hỏa Soái bố trí trận pháp cực kỳ huyền diệu, hộ cung đại trận một mực bảo vệ trọn Địa Hỏa Tâm Cung này, mà lại bởi vì chuyển đến hai mươi đầu linh mạch trong lòng đất có thể liên tục không ngừng rút ra năng lượng để duy trì hộ cung đại trận.
Nhưng truyền thừa hỏa chủng Địa Tâm Hỏa Soái lưu ở nơi này lại là hạch tâm trận pháp nơi này, sau khi truyền thừa hỏa chủng bị Diệp Chân hấp thu, toàn bộ trận pháp nơi này cho dù hộ cung đại trận hay rèn luyện hỏa chủng đại trận đều đã mất đi khâu mấu chốt nhất, trận pháp mất đi hiệu lực.
Trận pháp mất đi hiệu lực dẫn tới phản ứng dây chuyền liên tiếp, đầu tiên là núi lửa sụp đổ, nham tương bắn ra bốn phía, ngay sau đó màn sáng Linh Lực hộ cung đại trận của Địa Hỏa Tâm Cung lúc trước bền chắc không thể phá được, bắt đầu kịch liệt rung động, lấp lóe!
Diệp Chân hiểu rõ, nơi này, lập tức sẽ triệt để bị hủy đi!
Cho dù áp lực như núi ở bên ngoài, hay nham tương bốn phía đều có thể trong khoảng thời gian ngắn làm hỏng Địa Hỏa Tâm Cung tồn tại vạn năm này!
Thân hình khẽ động, Diệp Chân bay về phía một tiểu đình trung tâm nhất của rất nhiều cung điện trong Địa Hỏa Tâm Cung, ngồi ở trong tiểu đình này sẽ đồng thời nhìn thấy cửa chính của ba tòa cung điện phong cách khác biệt được Địa Tâm Hỏa Soái tu kiến cho ba hồng nhan tri kỷ của hắn.
Trong tiểu đình có một cái bàn đá đã mài đến nước nhuận bóng loáng, cạnh bàn đá mai tán một đống bạch cốt. Đây là một bộ bạch cốt duy nhất trong Địa Tâm Hỏa cung.
Diệp Chân có thể kết luận, đây chính là thi cốt của Địa Tâm Hỏa Soái, bên cạnh thi cốt còn lưu lại một bộ mộ bia, trên có khắc chữ.
- Địch Bách Mạch khấp huyết niềm thương nhớ, vạn thế luân hồi chỉ cầu nối lại tiền duyên, tâm mộ!
Đây là Địa Tâm Hỏa Soái khắc mộ bia cho mình, thế nhưng hắn lại không đào hố chôn mình, Diệp Chân đoán hẳn là hắn muốn vĩnh viễn nhìn cung điện của hồng nhan tri kỷ hắn, hy vọng có một ngày đoàn tụ.
- Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người thề nguyền sống chết.
Than nhẹ một tiếng, trong đầu Diệp Chân hiện lên hình đủ loại suy nghĩ về đám người Thải Y, Lục La, Phong Khinh Nguyệt.
Ầm!
Diệp Chân đẩy núi vàng, ngược lại quỳ trước mặt thi thể Địa Tâm Hỏa Soái, phanh phanh phanh dập đầu ba.
- Sư phó ngươi. Đồ nhi nhận! Sư phó yên tâm, chuyện ngươi chưa hoàn thành, chỉ cần ngày sau đồ nhi có năng lực, nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện!
- Nếu ba sư nương còn sống, đồ nhi chắc chắn sẽ nói quyết định của sư phó cho bọn họ, nếu không còn sống, đồ nhi nhất định sẽ nghĩ biện pháp để thi cốt các nàng đoàn tụ với sư phó!
Thật ra lúc trước khi Diệp Chân chưa tìm ra truyền thừa hỏa chủng thu hoạch được võ đạo truyền thừa thì đã phát hiện thi thể Địa Tâm Hỏa Soái, nhưng mà khi đó trong lòng Diệp Chân thực có lửa giận.
Khi đó, Diệp Chân căn bản không có ý nghĩ dập đầu nhận Địa Tâm Hỏa Soái làm sư phó, nghĩ đến chờ lấy được võ đạo truyền thừa, cho hắn nhập thổ vi an, lập cái bia là được rồi.
Nhưng chờ Diệp Chân thu được võ đạo truyền thừa, nhất là một đoạn văn cuối cùng trong ngọc giản kim sắc kia đã làm một tia lửa giận còn sót lại trong lòng Diệp Chân triệt để tan thành mây khói.
Lúc này, Địa Hỏa Tâm Cung đã hủy, hắn mới chủ động tới trước mộ Địa Tâm Hỏa Soái, nhận người sư phó này!
Mấy hơi sau, Diệp Chân đứng dậy tìm ra một hộp ngọc, thu thập toàn bộ thi cốt của Địa Tâm Hỏa Soái, bao gồm mộ bia đã làm cho Diệp Chân xúc động rất lớn kia cũng thu thập.
Sau đó, Diệp Chân nhìn chằm chằm hộ cung đại trận trên bầu trời đang không ngừng vỡ vụn, chuẩn bị khắp nơi hộ cung đại trận vỡ vụn khi, nhanh chóng rời khỏi.
Trên thực tế, khi hộ cung đại trận của Địa Hỏa Tâm Cung bắt đầu vỡ vụn, thành lũy Ma tộc đã bắt đầu vặn vẹo, rung động, nhóm vương giả Khai Phủ cảnh vẫn còn ở trong thành lũy Ma tộc nhất thời đều cảm nhận được một loại lực lượng đè ép khó mà kháng cự.
Từ sau khi Diệp Chân rời khỏi, những vương giả Khai Phủ cảnh này trong ở thành lũy Ma tộc khắp nơi tìm tòi hơn một ngày thời gian những không phát hiện bất kỳ lối ra nào, có một ít người cảm xúc đã trở nên vô cùng táo bạo.
Đột nhiên, lực lượng đè ép khó mà kháng cự này khiến nhóm vương giả Khai Phủ cảnh cái này còn may mắn còn sống sót trở nên vô cùng hoảng sợ.
Sắc mặt cung chủ Thanh Dương Cung - Chử Ương ngay đầu tiên trở nên vô cùng tái nhợt, năm trưởng lão hộ vệ đến bên cạnh hắn, Chử Ương vừa ngoan tâm, bỗng nhiên cắn đầu lưỡi một cái, hỏa diễm trên Tử Diễm Kim Đăng trong lòng bàn tay đã có yếu ớt đột ngột quang diễm tăng vọt, phun ra một màn sáng hỏa sắc, một mực bảo vệ mọi người, ngay sau đó loại lực lượng đè ép kia trở nên còn có thể thừa nhận.
Cùng một giây này, nhóm vương giả Khai Phủ cảnh may mắn còn sống sót điên cuồng vận dụng đủ loại bí pháp bảo mệnh của mình chống lại loại lực lượng đè ép kinh khủng này, thậm chí Huyễn Trận Vương Trần Sí còn ném ra trận đồ bảo mệnh hắn trân quý trên trăm năm, lúc này áp lực mới giảm nhiều!
Trong nháy mắt tiếp theo, đã có hơn phân nửa vương giả Khai Phủ cảnh dưới lực lượng đè ép kinh khủng tiêu thất trong hư không, một màn này làm cho sắc mặt mấy vương giả Khai Phủ cảnh thực lực cường đại sợ đến biến sắc.
Nhất là Chử Ương, liên tiếp cuồng phún mấy miệng bản nguyên tinh huyết, điên cuồng thúc giục Hồn khí Tử Diễm Kim Đăng trong tay tỏa ra đại lượng màn sáng hỏa sắc, đối kháng áp lực!
Lạch cạch!
Bảo mệnh trận đồ trân tàng của Huyễn Trận Vương phát ra tiếng vỡ vụn làm cho người kinh hãi, thân hình biến mất theo, cái này khiến sắc mặt một nhóm sáu người Thanh Dương Cung kịch biến, cơ hồ là đồng thời, Chử Ương cùng với năm Thái Thượng trưởng lão khác của Thanh Dương Cung cùng nhau cuồng phún bản nguyên tinh huyết về phía Tử Diễm Kim Đăng!
Sức mạnh hoảng sợ, bản nguyên tinh huyết như suối cuồng phún từ trong miệng của bọn hắn, trong quá trình cuồng phún bản nguyên tinh huyết, khí tức trên thân sáu người bọn hắn cấp tốc hạ xuống!
Khí tức của Chử Ương từ Khai Phủ cảnh thất trọng đỉnh phong một đường rơi xuống đến Khai Phủ cảnh thất trọng sơ kỳ!
Nhưng dù như thế, bọn hắn vẫn giống như nước phun ra bản nguyên tinh huyết, cũng chỉ giúp cho bọn hắn chống nhiều hơn bốn năm hơi thở mà thôi, không thể chống cự đại lực đánh tới, thân hình sáu người trong chớp mắt biến mất khỏi thành lũy Ma tộc.
Chỉ là, khi thân hình bay ra ngoài. Trên mặt sáu người đồng thời hiện lên một tia nghi hoặc, hình như không hề giống trực tiếp bị hủy diệt.
Hiện tại bọn hắn có cảm giác chút giống là trên tay lau dầu trơn, sau đó nắm chặt một viên cầu, vừa dùng lực, viên cầu sẽ bay ra ngoài. Mà bọn hắn, tựa như là cầu vừa bay ra ngoài kia!
Sau khi một nhóm sáu người Thanh Dương Cung gắt gao khổ chống đỡ biến mất, lực lượng đè ép trong thành lũy Ma tộc, trong chớp mắt đã tăng lên cấp số nhân.
Dưới lực lượng kinh khủng đè ép, mảnh đại sơn, thổ địa, kiến trúc, bao gồm chuyển tế đàn trong thành lũy Ma tộc, bắt đầu dưới lực lượng đè ép kinh khủng dần vỡ vụn, tiêu tán.
Gần vạn Ma tộc còn sót lại ở trong tập trung tại bảy tế đàn gần đó, cùng nhất thời phát ra tiếng hét thảm kinh thiên động địa, trong tiếng gào thét còn có tràn đầy tuyệt vọng!
Bao gồm cả hai cường giả Nhập Đạo cảnh của Ma tộc lúc trước khiến Bọn người Diệp Chân vô cùng khó khăn, vào lúc này cũng phát ra tiếng hét thảm tuyệt vọng, trong tiếng kêu gào tuyệt vọng, thân thể dưới lực lượng đè ép kinh khủng này biến thành thịt nát, sau đó biến thành thịt nát, lại biến thành thịt băm, cuối cùng biến thành bột phấn nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Ngay cả Thần Hồn của bọn nó cũng dưới lực lượng đè ép kinh khủng này biến thành bột phấn cực kỳ nhỏ.
Trong chớp mắt, trong không gian thành lũy Ma tộc toàn bộ gần vạn Ma tộc tiêu vong, khoảnh khắc biến mất toàn bộ không gian thành lũy Ma tộc cũng triệt để vỡ vụn thành bột phấn, một tia dấu vết cũng không còn lại, giống như chưa từng tồn tại qua.
Những thứ này, Diệp Chân đều biết đến, trong di ngôn của Địa Tâm Hỏa Soái cũng đều có đề cập đến những thứ này.
Thời kỳ Thượng Cổ, nhân ma thề bất lưỡng lập, lúc Địa Tâm Hỏa Soái thiết trí ra thành lũy Ma tộc khảo nghiệm truyền nhân cũng đã bố trí hủy diệt chi đạo.
Một khi có truyền nhân xuất hiện, tất cả mọi thứ trong này đều sẽ hóa thành tro tàn, triệt để biến mất!
Điểm này, không chỉ là Địa Tâm Hỏa Soái, trên cơ bản chỉ cần là nhân tộc đều cực kỳ kiên quyết!
Khi không gian thành lũy ma tộc triệt để vỡ vụn biến mất, một nhóm sáu người cung chủ Thanh Dương Cung rốt cục khôi phục năng lực khống chế thân thể, thấy rõ ràng mọi việc trước mắt.
Không biết vì sao, bọn hắn đã xuất hiện ở trên không của một ngọn núi lớn cách Hổ Chủy Hạp ba trăm dặm về phía Nam, mà xuất hiện ở chỗ này không chỉ có bọn hắn, mà bao gồm một đám vương giả Khai Phủ cảnh lúc trước bị lực lượng đè ép biến mất, bao gồm Huyễn Trận Vương Trần Sí.
Chỉ là lúc này, gương mặt Huyễn Trận Vương Trần Sí hiện đầy thương tiếc!
Chỉ nhìn thoáng qua biểu lộ của Huyễn Trận Vương, Chử Ương đã hiểu rõ lực lượng đè ép lúc trước đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt trong chớp mắt từ xanh chuyển đỏ, lại từ đỏ biến thành đen, một ngụm máu tươi không nhịn được phun ra.
Xem ra lực lượng đè ép kinh khủng lúc trước là vì đem đẩy hắn từ trong pháo đài ma tộc ra ngoài.
Mà bọn hắn lại coi là lực lượng đang muốn hủy diệt bọn hắn, vạn phần hoảng sợ, vì bảo mệnh đã dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Bản mệnh tinh huyết xưa nay cực kỳ trân quý ngay cả nửa ngụm đều không bỏ được, hôm nay lại cuồng phún mười mấy ngụm.
Trời có mắt rồi, tu vi của hắn!
Không ngờ lại bởi vậy từ Khai Phủ cảnh thất trọng đỉnh phong rơi xuống đến Khai Phủ cảnh thất trọng sơ kỳ, cảnh giới không rơi xuống, cho dù có kinh nghiệm tu luyện trước đây, chính muốn tu vi lần nữa khôi phục ít nhất cũng phải ba năm trở lên.
Mà lại tiêu hao hết Tinh Linh trung phẩm, tuyệt đối là lấy trăm vạn viên để tính, chớ nói chi là còn phải tiêu hao hết lượng lớn đan dược giá trị to lớn.
- Cung chủ, cuối cùng các ngươi cũng đi ra, thật làm lão phu cho lo lắng!
Ngũ trưởng lão Đường Hồi mấy ngày trước nếm thử ải thứ nhất mà thất bại chạy tới, vừa thấy mặt đã hỏi.
- Cung chủ, thành quả như thế nào? Có võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái?
Không đề cập tới cái này còn tốt, vừa nhắc đến cái này, bao gồm Chử Ương, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên vô cùng âm trầm, hàm răng Chử Ương khẽ cắn, nhìn phương hướng Địa Hỏa Tâm Cung, gương mặt sâm nhiên.
- Chuyện này, chúng ta tuyệt đối không thể cho qua như thế!
Cùng thời khắc đó, màn sáng hộ cung đại trận của Địa Tâm Hỏa cung triệt để tiêu tán, thân hình Diệp Chân lập tức giống như một tia chớp phóng lên tận trời.