← Quay lại trang sách

Chương 912 Nhập Đạo Cảnh

Trên bầu trời, bởi vì thống khổ, Bùi Vị kêu thảm, ngay khi phá vỡ hỏa cầu đã từ trên bầu trời nhanh chóng rơi xuống.

Nhưng loại tình huống này chỉ kéo dài không đến hai hơi, Bùi Vị đã ổn định thế rơi.

Vừa ở trên bầu trời mắng Diệp Chân, vừa xử lý thương thế của bản thân.

- Khốn kiếp!

- Dám đùa nghịch thủ đoạn làm cho bản công tử bị thương thành như vậy, chờ ta bắt được ngươi, nhất định phải dùng hình phạt tàn khốc nhất, thảm thiết nhất để chào hỏi tê…

Nói, Bùi Vị lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Lúc này, bộ dáng của Bùi Vị phi thường thảm. Giữa ngực bụng bị Huyền Hỏa Toản oanh trúng, trực tiếp phá vỡ một động lớn, lộ ra xương sườn bị ngọn lửa đốt cháy khét, khu vực da thịt xung quanh càng trực tiếp bị đốt cháy khét, máu tươi không cầm được tuôn trào.

Toàn thân trên dưới cháy đen một mảnh, toàn thân đều bị bỏng mức độ khác nhau, tóc lông mày, nhất là mái tóc màu đỏ mang tính tiêu chí kia trực tiếp hóa thành tro bụi.

Theo Linh trong cơ thể Lực Bùi Vị lan ra, nhuyễn động mấy lần, đã cầm máu, chỗ thương thế nặng nhất thậm chí bắt đầu lấy mắt thường có thể thấy được bắt đầu nhúc nhích, khôi phục.

Mấy hơi sau, ánh mắt Bùi Vị âm trầm nhìn chằm chằm về phía mặt đất, rống giận.

- Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!

Tình hình này làm cho Diệp Chân có chút chấn kinh.

Trước đó dùng ba trận Huyền Hỏa Toản oanh kích Bùi Vị, Diệp Chân căn bản không nghĩ tới một kích oanh sát Bùi Vị này, điều đó căn bản không có khả năng.

Nhưng trọng thương lại có thể.

Nhưng bây giờ xem ra, vẫn là do hắn nghĩ quá lý tưởng.

Đừng nhìn lúc này bộ dáng Bùi Vị rất thảm, nhưng trên thực tế, tất cả đều là ngoại thương!

Từ sau khi võ giả bắt đầu ngưng tụ thành Hậu Thiên linh thể, ảnh hưởng của ngoại thương đối với võ giả liền từng bước thu nhỏ, nhất là dưới tình huống bản thân Bùi Vị cũng tinh thông hỏa diễm, có thể nhẹ nhõm khu trừ hỏa lực địa mạch thiên hỏa của Diệp Chân.

Chớ nhìn lúc này thương thế của hắn rất nặng. Trên thực tế, chút thương thế ấy đối với chiến lực của Bùi Vị có thể cũng chỉ là một hai thành.

Nhìn Bùi Vị một mặt âm trầm nhìn chăm chú về phía mặt đất, Diệp Chân cũng không ngừng lại, thần niệm khẽ động. Nhanh chóng bỏ chạy trong lòng đất.

Hôm nay việc đã đến nước này đã bạo lộ, giờ mà đi Thanh Vân Bảo sẽ chỉ chuốc họa, cho nên lúc này Diệp Chân định kết thúc hành động hôm nay, quay lại Nhật Nguyệt thần giáo.

Bởi vì kiêng kị Bùi Vị truy tung hành tung trong lòng đất của hắn, cho nên trước khi Diệp Chân bắt đầu độn thổ rời khỏi đã không tiếc tiêu hao lực lượng trốn vào sâu trong lòng đất độn hành.

Trên bầu trời, quanh người Bùi Vị tản ra lực lượng Thần Hồn bàng bạc, ánh mắt đột nhiên khẽ động, thân hình bỗng nhiên nhào về phía trước.

Ngay khi bổ nhào qua, khi còn cách xa mặt đất mười mấy thước, một tay đầu tiên nhấn một cái, tiếng nổ mạnh khiến cho người ghê răng đột ngột vang lên, bốn phương tám hướng hư không đồng thời trầm xuống, sau đó lại bỗng nhiên nhấc lên!

Tức khắc đất rung núi chuyển, bùn đất tung bay.

Lòng bàn tay Bùi Vị bao trùm gần ngàn mét mặt đất. Cho dù kiến trúc trên mặt đất hay bùn đất cát đá dưới lòng đất, tựa như bị cái gì nhấc lên, lập tức lăng không bay lên hơn năm mươi mét!

Tựa như đất bằng bị rút lên một ngọn núi nhỏ.

Vết thương Bùi Vị vừa cầm máu lập tức lần nữa vỡ toang, máu tươi một lần nữa tuôn trào ra. Nhưng Bùi Vị không quan tâm, kìm nén một hơi tay trái hư xách, tay phải khẽ vung, một đạo hỏa lưu tinh quang mang bỗng nhiên đánh phía cái hố to hắn vừa rồi lăng không tạo ra!

Lòng đất.

Diệp Chân đang càng độn càng sâu nhanh chóng rời khỏi đột nhiên cảm giác áp lực trên người nhẹ đi.

Loại cảm giác quái dị này làm cho thần niệm của Diệp Chân khẽ động, lập tức phát tán ra phía ngoài.

Thoáng chốc, sắc mặt hắn kịch biến, nhìn mấy đạo hỏa lưu tinh trực tiếp đánh về phía đỉnh đầu của mình, có một cảm giác hồn phi phách tán!

Hồn khí!

Từng có kinh nghiệm mấy lần giao thủ với Hồn khí, Diệp Chân có thể kết luận hỏa lưu tinh oanh tới đỉnh đầu hắn tuyệt đối là một món Hồn khí uy lực kinh người!

Mà cho dù Diệp Chân ở trong lòng đất thì đây cũng một kích trí mạng!

Nguyên bản Diệp Chân tận lực độn sâu vào trong lòng đất, chính là vì tránh bị

Bùi Vị đánh, khoảng thời gian này Diệp Chân đã trốn vào hơn hơn tám mươi mét dưới lòng đất, miễn cưỡng xem như an toàn.

Nhưng muốn mạng chính là một chưởng của Bùi Vị đã đào ra một cái hố sâu tới năm sáu mươi mét lập tức làm cho Diệp Chân trốn vào lòng đất sâu từ hơn tám mươi mét biến thành hơn ba mươi mét!

Một món Hồn khí uy lực cường đại như thế từ trên đỉnh đầu Diệp Chân hơn ba mươi mét đánh xuống, uy lực đó không khác gì một món Linh khí trực tiếp đánh lên trên đỉnh đầu hắn!

Diệp Chân đã không có thời gian đến sợ hãi thán phục thủ đoạn kinh người của Bùi Vị, ngay khi phát hiện hỏa lưu tinh đánh xuống tới, bản năng, thần niệm của Diệp Chân cuồng thúc nhanh chóng chìm xuống.

Chỉ cần mặt đất trên đỉnh đầu đầy đủ dày, thì tuyệt đối là bình chướng kiên cố nhất của Diệp Chân.

Nhưng tốc độ của hỏa lưu tinh quá nhanh, Diệp Chân chỉ vừa hạ xuống hơn hai mươi mét thì Hồn khí hỏa lưu tinh đã mang theo thế kinh thiên động địa đánh vào trung tâm hố to do Bùi Vị tạo thành!

Trong chốc lát, hố to kia dưới hỏa lưu tinh oanh kích trong phạm vi hơn mười mét gần đó tận thành nham tương, lực oanh kích to lớn lấy hố to làm trung tâm, tầng tầng lớp lớp lan ra bốn phương tám hướng!

Thoáng chốc, tựa như động đất, một cỗ lực lượng to lớn đè ép từ phương trên mặt đất truyền đến, trực tiếp đánh vào trên lưng Diệp Chân, Huyền Hỏa linh giáp của Diệp Chân trước mặt lực lượng đó chỉ chống nửa hơi đã triệt để vỡ tan.

Oanh kích lực lượng trực tiếp đánh vào cơ thể Diệp Chân, truyền nhập ngũ tạng lục phủ của Diệp Chân!

Trong chốc lát, máu tươi không tự chủ được từ trong miệng Diệp Chân cuồng phún ra!

Vừa phun máu tươi tung toé, Diệp Chân nhanh chóng độn sâu xuống dưới lòng đất, cơ hồ là thôi động tiên thiên hồn quang tứ sắc đến cực hạn, trong tích tắc Diệp Chân đã rút trước thoát ra trăm mét, lại thâm trốn vào sâu trong lòng đất hơn hai mươi mét!

Lúc này, lực lượng oanh kích mới yếu bớt.

Diệp Chân không dám có chút dừng lại, cố nén ngũ tạng lục phủ đau như ghim kim mà nhanh chóng độn thổ!

Nửa khắc đồng hồ sau, thân hình Diệp Chân trực tiếp thoát ra trước cửa tĩnh thất của Giản Thiên Hùng.

Ngay khi Diệp Chân thoát ra, Giản Thiên Hùng đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa thấp giọng quát một tiếng.

- Người nào?

Thần tế qua đi, tu vi của Giản Thiên Hùng tiến nhanh!

Phốc!

Vừa thoát ra mặt đất, Diệp Chân lại lần nữa cuồng phún một ngụm máu tươi, ngũ tạng lục phủ thống khổ như kim đâm làm cho hắn có một loại hôn mê, mồ hôi lạnh chảy ròng!

May mắn là sau khi thần tế mới tao ngộ đặc sứ Bùi Vị từ thượng giới này.

Nếu trước khi thần tế mà Diệp Chân gặp một người như thế thì hẳn phải chết không nghi ngờ!

Lúc thần tế, Diệp Chân bởi vì ngày sau muốn tu luyện tiên thiên hỏa linh chiến thể nên đã rèn luyện ngũ tạng lục phủ trên phạm vi lớn, làm cho cường độ và cơ năng của ngũ tạng lục phủ tăng lên gấp đôi!

Loại tình huống này, một kích vừa rồi kia, ngũ tạng lục phủ của Diệp Chân mới chỉ là bị thương thổ huyết mà thôi, nếu đổi lại trước kia, ngũ tạng lục phủ đã sớm vỡ vụn.

- Diệp Chân? Ngươi đây là?

Nhìn thấy thảm trạng của Diệp Chân, Giản Thiên Hùng không nói hai lời ôm Diệp Chân vào trong tĩnh thất, hơi chút dò xét lập tức chủ động trị liệu thương thế cho Diệp Chân.

- Là ai, là ai đánh ngươi bị thương thành như vậy? Xương cốt không sao, nhưng ngũ tạng lục phủ, khắp nơi bị thương, cái này nếu nặng hơn mấy thành, ngươi sẽ…

Giản Thiên Hùng giật mình.

Khi nói chuyện liên tục cho Diệp Chân nuốt mấy viên đan dược chữa thương.

Đan dược vào miệng, ngũ tạng lục phủ lập tức có một loại cảm giác mát mẻ!

- Bùi Vị, lúc ta săn giết cao thủ bị Bùi Vị phát hiện đuổi theo, sau đó giao thủ với hắn!

- Cái gì? Không ngờ ngươi lại giao thủ với Bùi Vị?

Giản Thiên Hùng giật mình, Linh Lực đưa vào trong cơ thể Diệp Chân đều run rẩy một cái.

Diệp Chân thở hổn hển nhẹ gật đầu.

- Thực lực Bùi Vị đó như thế nào?

Giản Thiên Hùng hỏi.

- Thâm bất khả trắc!

Nghe được Diệp Chân nói bốn chữ này, thần sắc Giản Thiên Hùng đột ngột trầm xuống.

- Có thể lợi hại cỡ nào, so sánh với Diêm Vô Cực thì như thế nào?

- Sẽ chỉ lợi hại hơn Diêm Vô Cực, tuyệt đối sẽ không yếu hơn! Ta hoài nghi, hắn là Nhập Đạo cảnh!

Diệp Chân nói!

- Cái gì? Nhập Đạo cảnh?

Hai tay Giản Thiên Hùng lần nữa run lên. Sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, có một vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng còn có vài món Hồn khí đã đủ làm hắn đau đầu, giờ lại đến một Nhập Đạo cảnh, cục diện mấy ngày sắp tới sẽ.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Giản Thiên Hùng hung hăng chìm xuống dưới!

- Giáo chủ yên tâm. Mặc dù Bùi Vị này lợi hại, nhưng cũng không phải vô địch, vừa đối mặt, cũng bị ta gây thương tổn, nhưng mà thương thế nhẹ hơn ta mà thôi!

Diệp Chân nói như vậy Giản Thiên Hùng mới hơi thoáng an tâm.

- Nói như vậy, hành động săn giết đêm nay của ngươi thất bại rồi?

Trên nét mặt Giản Thiên Hùng khó nén thất vọng!

Không thể nói trước, hắn cũng chỉ có thể giải phong tinh thể kim sắc lăng hình từ kim sắc tế đàn mời thần sứ từ thượng giới đến hóa giải nguy cơ lần này!

- Ai nói ta thất bại, chỉ là chiến quả không được như mong đợi mà thôi, tổng cộng xử lý năm vương giả Khai Phủ cảnh!

Diệp Chân nói!

- Cái gì, xử lý năm vương giả Khai Phủ cảnh?

Giản Thiên Hùng đầy kinh hỉ!

- Mau nói, đó là ai?

- Nhị trưởng lão Thiên La Môn Ô Trác!

- Cái gì, không ngờ lại xử lý Ô Trác?

Giản Thiên Hùng cả kinh kém chút nữa là nhảy dựng lên.

- Tứ thần tướng Trường Sinh giáo Kỷ Linh, còn có một Khai Phủ cảnh.

Diệp Chân càng nói, Giản Thiên Hùng càng kinh hỉ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân càng phức tạp.

Hắn phi thường tò mò, Diệp Chân đến cùng là thế nào làm được?

Thời gian trở lại nửa canh giờ trước, khi Diệp Chân cố nén thương thế bỏ chạy, trên bầu trời, sau khi đè ép thương thế cưỡng ép thôi động Hồn khí oanh kích Diệp Chân, thương thế Bùi Vị vừa đè xuống đã rốt cuộc áp chế không nổi!

Phốc!

Một ngụm máu tươi cuồng phún, vết thương vừa cầm máu lại lần nữa như suối nước bắt đầu điên cuồng bắn ra ngoài, trong nháy mắt nhuộm Bùi Vị thành một người máu.

Cùng một giây, ngọn núi lớn phương viên ngàn mét cao tới trăm mét vừa rồi bị Bùi Vị kiệt lực nhấc lên rốt cuộc duy trì không được, ầm vang vỡ vụn, từ trên bầu trời rơi xuống, đầy trời tro bụi.

Một đạo lưu quang màu đỏ từ trong bùn đất vừa rơi xuống xông ra, quay trở về trong cơ thể Bùi Vị.

Đây là Hồn khí Xích Hỏa Lưu Tinh Ấn mà Bùi Vị mời cao nhân luyện chế tương hợp với hắn!

Cũng ngay lúc này, động tĩnh nơi này kinh động đến cao thủ thế lực gần đó, lần lượt đuổi tới.

Nhất là Âm Trường Sinh và Diêm Vô Cực đang tìm kiếm hạ lạc của Bùi Vị cũng mang theo một đám cao thủ chạy tới.

Ngay khi nhìn thấy Diêm Vô Cực, Bùi Vị đã biến thành huyết nhân hướng về phía

Diêm Vô Cực, chỉ mặt đất rống giận.

- Đào!

- Lập tức đào cho ta!

- Đào sâu ba mươi năm mươi mét, tuyệt đối có thể phát hiện thi thể người ám sát kia! Tên khốn kiếp kia đã bị xử lý!

Giơ chân gầm thét, máu tươi Bùi Vị vừa ngừng lại lần nữa dâng trào ra!

Một màn này làm cho Âm Trường Sinh và Diêm Vô Cực không khỏi nhìn nhau kinh hãi!

Người nào lại có thể làm cho Bùi Vị bị thương nặng như vậy?

Tạo Hóa Chi Vương -