Chương 930 Đáp Án Siêu Giá Trị
Khi ánh mắt của Diệp Chân rơi nhìn thấy gương mặt của lão giả thần bí rốt cục hiện ra chân thân, lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng!
Lão giả thần bí cực kỳ đột ngột xuất hiện sau lưng Diệp Chân này, Diệp Chân chỉ có thể nhìn thấy được một hình dáng ngũ quan phi thường mơ hồ, nhưng khi muốn nhìn kỹ dung mạo cụ thể lập tức trở nên vô cùng nhạt nhòa.
Tựa như phủ một lớp màng trên mặt, làm sao cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.
- Tiểu tử ngươi đối với gương mặt thật của lão phu, cảm thấy hứng thú như vậy sao?
- Đến lúc nên cho ngươi biết, tất nhiên sẽ để cho ngươi biết. Đi thôi!
Lão giả thần bí tiện tay kéo Diệp Chân, Diệp Chân tựa như đằng vân giá vũ, bị lão giả thần bí mang theo bay về phía đại môn lóe ra ánh sánh của tầng thứ nhất Nhật Nguyệt thần đàn.
Điều làm cho Diệp Chân khiếp sợ là, không ngờ lão giả thần bí này lại coi đại môn của Nhật Nguyệt thần đàn như không có gì, lực lượng ba động quanh người thoáng động một chút, mang theo Diệp Chân trực tiếp lách vào trong Nhật Nguyệt thần đàn.
Lực phòng ngự của đại môn kia của Nhật Nguyệt thần đàn mạnh bao nhiêu, bây giờ
Diệp Chân đã lưu lại một tia Thần Hồn lạc ấn ở trong Nhật Nguyệt thần đàn lại quá rõ ràng.
Dù vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng đỉnh phong tới, đánh ra một kích toàn lực cũng không đánh phá được đại môn nhìn như yếu ớt này.
Thế nhưng lão giả thần bí này lại có thể trực tiếp xâm nhập vào trong thần đàn.
Không chỉ là đại môn, cho dù lực lượng kết giới giữa hai tầng trong chín tầng của Nhật Nguyệt thần đàn, ở trước mặt lão giả thần bí này không khác gì vật trang trí.
Hơn nữa, hắn vẫn còn mang theo một người sống sờ sờ là Diệp Chân.
Khỏi nói Diệp Chân giật mình kinh ngạc cỡ nào.
Cùng thời khắc đó, Diệp Chân hơi động thần niệm một chút, Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu cùng tùy theo đó mà động.
Chẳng qua, Tiểu Miêu cũng không phải ở trong ngực Diệp Chân, mà là ở ngoài Nhật Nguyệt thần đàn.
Tùy theo Diệp Chân khẽ động thần niệm này, Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu ở ngoài phóng lên trời cao, hóa thành một đạo ánh sáng màu xám bụi lao thẳng tới chỗ ở của Bạch Tự Tại, Trúc Hải Linh Viện trong tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo.
Đối với lão giả thần bí xuất quỷ nhập thần này là ai, Diệp Chân có rất nhiều suy đoán, mà người có hiềm nghi lớn nhất chính là Bạch Tự Tại trông coi Trúc Hải Linh Viện.
Diệp Chân điều tra số lượng không nhiều hồ sơ của các võ giả bị chết bất đắc kỳ tử trong Nhật Nguyệt thần giáo, mặc dù không quan hệ trực tiếp với Bạch Tự Tại, nhưng trước hoặc sau khi bọn họ chết hình như luôn có thể sinh ra một vài liên hệ với Bạch Tự Tại.
Theo lời của lão giả thần bí, hắn đã ở Nhật Nguyệt thần giáo ít nhất tám mươi năm trở lên, thế nhưng Diệp Chân đã tra khắp lão giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo có tư lịch tám mươi năm trở nên, Bạch Tự Tại có hiềm nghi lớn nhất.
Hơn nữa, hơn một năm trước Diệp Chân nhìn thấy bóng lưng của người thần bí kia ở
Nhật Nguyệt thần đàn, mơ hồ có mấy phần giống Bạch Tự Tại. Tổng hợp các loại suy đoán, Diệp Chân cảm thấy Bạch Tự Tại có hiềm nghi lớn nhất.
Hôm qua ước định với lão giả thần bí kia đêm nay giờ Tý gặp mặt, Diệp Chân đã nghĩ tới vấn đề này, cho nên sớm để Tiểu Miêu ở ngoài, yêu cầu Tiểu Miêu đi tìm hiểu tình huống của Bạch Tự Tại lúc đó, làm cho xác định phán đoán của Diệp Chân.
Bởi vì lúc này Diệp Chân có thể rõ ràng cảm ứng được lão giả thần bí bên cạnh là thân thể huyết nhục thực sự, nếu hắn quả thực là Bạch Tự Tại, vậy thì Bạch Tự
Tại hiện tại khẳng định không ở nhà, hoặc ở nhà có ngụy trang!
Diệp Chân tự nhận kế hoạch này của mình không tệ lắm.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thần sắc Diệp Chân khẽ giật mình.
Bởi vì cách đó không xa, một tia Thần Hồn của hắn lưu ở trong thân thể của Tiểu Miêu trực tiếp thấy được tình cảnh mà Tiểu Miêu nhìn thấy thông qua hai mắt của nó.
Trong nhà tre của Bạch Tự Tại ở trong Trúc Hải Linh Viện, lúc này ánh đèn đang tỏa sáng rực rỡ, Bạch Tự Tại râu tóc bạc trắng ngồi đối diện cửa sổ, trên bàn đặt một hồ rượu ngon, bày một đĩa đậu phộng, một đĩa rau trộn măng, một đĩa món kho, hắn đang uống hăng say đến quên cả trời đất.
Đúng trong lúc này, Tiểu Miêu nhìn thấy Bạch Tự Tại đang uống xong mấy chén rượu ngon còn tản ra hơi nóng, uống đến mức vui mừng rung đùi đắc ý.
Một chén rượu ngon một mầm đồ ăn, một bộ dáng khoan thai vui vẻ.
Tình cảnh này khiến cho Diệp Chân hết sức thất vọng.
Có thể ăn uống tự nhiên, vậy nói rõ hiện tại Bạch Tự Tại cũng không phải huyễn tượng Linh Lực biến thành, mà là một huyết nhục chân chính.
Rất hiển nhiên, phát hiện này triệt để phá vỡ phán đoán trước đó của Diệp Chân, lão giả thần bí này không phải Bạch Tự Tại!
Phát hiện này khiến cho Diệp Chân có chút giật mình ngẩn ngơ.
- Diệp tiểu tử, nghĩ gì thế, thất thần rồi?
Thanh âm của lão giả thần bí đột nhiên vang lên.
- Ách… Không có gì.
- Vãn bối đang nghĩ, hẳn là xưng hô tiền bối như thế nào. Còn mời tiền bối ban thưởng danh hào!
Diệp Chân hợp thời hóa giải xấu hổ.
- Danh hào?
Lão giả thần bí lộ ra một vẻ nhớ lại.
- Danh hào khi lăn lộn trong giang hồ, lão phu cũng sắp quên rồi! Kiều đi, ngươi liền gọi lão phu là Kiều lão đi!
- Kiều lão?
Lần này, Diệp Chân triệt để thất vọng, xưng hô thế này, càng thêm nói rõ không bất kỳ cái gì liên quan giữa Kiều lão này cùng với Bạch Tự Tại, mọi việc đều là Diệp Chân suy nghĩ nhiều.
- Đến rồi, lực lượng kết giới của tầng thứ chín tế đàn này, lão phu chưa có cách nào phá được, đến lúc ngươi ra tay!
Kiều lão đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
- Úc, tốt!
Diệp Chân khẽ động thần niệm, lập tức dẫn động một tia lạc ấn lưu trong Nguyệt Bàn kia, dựa theo pháp quyết mà Giản Thiên Hùng trao cho hắn, thôi động một phen, lực lượng kết giới tầng tế đàn thứ chín trước mắt cứng như bàn thạch này, đột nhiên giống như sóng nước lắc lư ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân và Kiều lão đã tiến vào trong tầng thứ chín tế đàn.
Hôm nay, Diệp Chân đến tầng thứ chín tế đàn, không khác nhiều hai lần đến trước, nhưng sau khi Kiều lão này đi vào tỏ vẻ vô cùng hiếu kỳ.
Diệp Chân có thể cảm ứng được Kiều lão này bắt đầu tung hoành khuấy động thần niệm vô cùng bàng bạc, cẩn thận quan sát mọi thứ ở trong toàn bộ tầng tế đàn thứ chín.
Khiến cho Diệp Chân thất vọng là, cho dù lúc này, tầng hơi nước mông lung che trên mặt của Kiều lão này, vẫn không ba động một tí tẹo nào.
- Diệp tiểu tử, đi đi, đứng ở trên Nguyệt Bàn, dùng lực lượng Thần Hồn của ngươi, từ từ thôi động Nguyệt Bàn!
Kiều lão đột nhiên ra lệnh.
- Kiều lão, đây là?
- Đừng nói nhảm, dựa theo yêu cầu của lão phu mà làm. Lão phu chỉ muốn nghiệm chứng một chút ý nghĩ của ta mà thôi, nếu lão phu thật sự có ý xấu, ngươi cảm thấy ngươi có thể chống cự được?
Kiều lão nói với vẻ bực mình.
- Ách… Được rồi.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân đứng lên Nguyệt Bàn, thần niệm chìm vào Nguyệt Bàn, ngay sau đó, toàn bộ Nguyệt Bàn đều nổi lên một vòng quang hoa màu xanh nhạt.
- Đứng ngay ngắn, không nên động đậy, phải liên tục duy trì thần niệm, tuyệt đối không thể ngừng!
Quát nhỏ một tiếng, Kiều lão đột nhiên phun ra từ lòng bàn tay một vầng quang hoa lớn màu xanh nhạt, cuồng rót vào trong Nguyệt Bàn, trong chốc lát, xung quanh tầng thứ chín tế đàn sáng lên quang hoa màu xanh nhạt rực rỡ.
Những quang hoa màu xanh nhạt này đều bắn lên phía trên Nguyệt Bàn, thoáng chốc, một cột sáng màu xanh nhạt phóng lên trời cao, vọt thẳng lên đỉnh chóp Nhật Nguyệt thần đàn, trực tiếp kéo dài hướng về phía vô tận hư không.
Diệp Chân có thể cảm giác được, thần niệm của Kiều lão này ở trong nháy mắt bám vào trên cột sáng màu xanh nhạt này, hình như dực theo cột sáng màu xanh nhạt kia cùng một chỗ chọc ra ngoài.
Cơ hồ là đồng thời, trong lòng Diệp Chân đang đứng ở phía trên Nguyệt Bàn dâng lên một cỗ cảm giác cực kỳ kỳ dị.
Đó là một loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Lúc này, Nguyệt Bàn chịu quang hoa màu xanh nhạt chiếu vào, hình như trở nên hư vô mờ ảo, nhưng Nguyệt Bàn ở dưới chân Diệp Chân lại luôn truyền đến cảm giác vô cùng chân thật.
Loại cảm giác này vô cùng quái dị.
Cột sáng màu xanh nhạt này chiếu lên trời, tiêu hao cực kỳ kinh người, mặc dù bằng tu vi của Kiều lão này, cũng chỉ chống đỡ không quá thời gian mười hơi thở, quang hoa màu xanh nhạt phun ra trong lòng bàn tay không thể tiếp tục được nữa, đột nhiên gián đoạn.
Theo cột sáng màu xanh nhạt bị gián đoạn, trong toàn bộ tầng tế đàn thứ chín, ngoại trừ Nguyệt Bàn dưới chân Diệp Chân vẫn còn tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, tất cả quang hoa đã toàn bộ biến mất.
Cảm giác quỷ dị trong lòng Diệp Chân cũng theo đó biến mất!
- Ha ha ha ha.
Cùng một giây, Kiều lão đột nhiên cười to lên, trong tiếng cười tràn đầy vui thích và kinh hỉ!
- Tìm được rồi! Nhiều năm như vậy, rốt cuộc lão phu đã tìm được rồi! Rốt cục tìm thấy, không uổng công nhiều năm lão phu khổ tâm như vậy!
- Ha ha ha ha.
Trận cười sảng khoái này của Kiều lão tựa như sấm sét của trận mưa mùa xuân, chấn động đến nỗi làm cho Diệp Chân ù tai như trống đánh, bốn phương tám hướng giống như có vô số tiếng gầm thét va chạm vào tai hắn.
Cùng thời khắc đó, thần sắc của Diệp Chân cũng trở nên vô cùng cảnh giác. Bộ dáng điên cuồng này của Kiều lão đột ngột khiến cho Diệp Chân dâng lên một loại dự cảm không tốt.
Nếu không phải khiếp sợ tu vi cực kỳ khủng bố của Kiều lão này, Diệp Chân cơ hồ muốn thực hiện ý nghĩ mở ra trận pháp phòng ngự của Nhật Nguyệt thần đàn.
Dựa theo truyền thụ của Giản Thiên Hùng, trong Nhật Nguyệt thần đàn, bản thân cũng thần diệu vô biên, cho dù có cường địch xâm nhập, có thể cách ly phòng ngự.
- Ha ha. Diệp tiểu hữu đừng sợ, đừng sợ!
- Lão phu chỉ đau khổ suy nghĩ gần trăm năm, rốt cuộc đáp án đạt được nghiệm chứng, lúc này mới có chút thất thố, có chút thất thố!
Kiều lão nói.
- Đáp án truy tìm gần trăm năm, Kiều lão có thể nói cho ta biết được chăng?
- Diệp tiểu hữu, không phải lão phu hẹp hòi, trước mắt một bước này của lão phu, cũng chỉ chỉ là bước ra một bước cực kỳ quan trọng, chỉ là nghiệm chứng một phán đoán của lão phu mà thôi.
- Muốn thu được đáp án cụ thể, còn cần tiến thêm một bước nghiệm chứng suy đoán!
Kiều lão nói.
- Còn cần tiến một bước nghiệm chứng suy đoán? Kiều lão còn cần vãn bối phối hợp như thế nào?
Diệp Chân hỏi.
- Không cần, tạm thời không cần!
Kiều lão lắc đầu.
- Để thực hiện một bước nghiệm chứng suy đoán tiếp theo, lão phu cần tiến đến vài nơi khác, chẳng qua, lần tiếp theo lão phu xin ngươi giúp một tay, lại một lần nữa tìm đến nơi đây, hẳn là lúc tìm tới câu trả lời cuối cùng!
Kiều lão cười nói.
- Đáp án cuối cùng?
- Không sai, đáp án cuối cùng! Nói không chừng, đáp án này cũng có tác dụng đối với Diệp tiểu hữu, đến lúc đó, nếu lão phu thật có thể tìm tới đáp án cuối cùng kia, tất nhiên không thể thiếu một phần của Diệp tiểu hữu ngươi.
Kiều lão nói.
- Tốt, Diệp tiểu hữu, chuyện chỗ này đã xong, theo lão phu ra ngoài đi!
Theo Diệp Chân mang theo Kiều lão rời khỏi tầng thứ chín Nhật Nguyệt thần đàn, thanh âm của Kiều lão lại vang lên.
- Nhớ kỹ, giao dịch của lão phu và ngươi, mới chỉ hoàn thành một nữa. Lúc hoàn thành một nửa còn lại của giao dịch, lão phu sẽ giao cho Diệp tiểu hữu đáp án cuối cùng mà lão phu tìm được, có thể đoán được đáp án cuối cũng kia đối với Diệp tiểu hữu mà nói, là siêu giá trị!
- Siêu giá trị?
- Thế nào, không tin phải không? Tiểu hữu hãy rửa mắt mà đợi!
Trong khi nói chuyện, thân hình của Kiều lão này đã hư không tiêu thất, trong hư không, truyền đến âm thanh hình như là đang kể ra, lại hình như đang lẩm bẩm.
- Lão phu mất gần bốn trăm năm đau khổ truy tìm, ba chữ "Siêu giá trị" sao có thể hình dung ra được…
Cùng một giây, thần sắc Diệp Chân đã trở nên khiếp sợ không ngờ.
Bốn trăm năm!
Kiều lão này lại là một lão quái vật sống bốn trăm năm!
Hơn nữa, dựa theo cách nói của Kiều lão, hắn chỉ là truy tìm một đáp án này đã mất hơn bốn trăm năm rồi, vậy thì trước đó, hắn khẳng định cũng từng là người trẻ tuổi, lớn lên trưởng thành, mất thời gian tu luyện.
Như vậy Kiều lão này rốt cuộc có tuổi thọ là bao nhiêu?
Năm trăm năm?
Sáu trăm năm?
Hay bảy trăm năm?