← Quay lại trang sách

Chương 961 Cố Nhân Lôi Thánh?

Tam đệ, sắp tới giờ rồi, chuẩn bị đi!

Thanh âm của Tịnh Hải Đại Thánh vang lên, Phá Hải Đại Thánh khuôn mặt âm trầm đột ngột giơ hai tay lên, mười ngón run rẩy phun ra hơn vạn quang hoa màu đen như sợi tơ, rủ xuống chỗ yếu hại của những hải thú hôn mê trôi nổi trên mặt biển kia.

Không đến mười hơi thở, trên người hơn hai vạn con hải thú nổi lơ lửng trên mặt biển đã bị nối với một sợi tơ màu đen.

Ngạc nhiên nhất là hơn hai vạn sợi tơ màu đen đó lại còn theo ngón tay Phá Hải Đại Thánh rung động mà run rẩy.

- Diệp Chân, ngươi mới tới, những người khác trong Phúc Hải Vệ cũng chưa quen thuộc ngươi, mà ngươi cũng không biết trận pháp của chúng ta, ngươi vẫn đợi ở trong này sẽ an toàn hơn. Chờ qua mấy ngày, bản tọa sẽ an bài cho ngươi một chỗ!

Đang lúc Diệp Chân nhìn hết sức chăm chú, trong đầu lại vang lên thanh âm của thiên vệ trưởng Lỗ Bảo.

Nói rồi, Lỗ Bảo tự tay an trí Diệp Chân đến vị trí trung tâm nhất của Phúc Hải Vệ, đám người Tịnh Hải Vệ, Phúc Hải Vệ từng cái cực kỳ cảnh giác đánh giá bốn phương tám hướng, thần sắc mỗi người vô cùng khẩn trương.

- Lỗ vệ trưởng, đây là đang làm gì.

- Chán sống?

Diệp Chân chưa hỏi ra, Lỗ Bảo đã lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Chân một cái.

- Chuyện ngươi không nên biết, thì đừng nên hỏi!

- Một hồi nếu thật có biến cố gì, nhớ kỹ, không cần vội vã giết địch, trước bảo mệnh sau đó mới nói cái khác! Võ giả hỗn chiến, cũng không giống như bình thường!

Giao phó một câu, sắp xếp cho Diệp Chân cẩn thận, Lỗ Bảo tiếp tục chỉ huy kết trận, cái này khiến Diệp Chân hơi có chút cảm động. Lỗ Bảo này còn rất chiếu cố hắn.

Làm cho Diệp Chân nghi ngờ là, sau khi hai vạn đường quang hoa màu đen như sợi tơ của Phá Hải Đại Thánh rũ xuống trên người lít nha lít nhít hải thú, không có bất luận động tĩnh gì.

Trên bầu trời, ba người Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh đồng thời ngẩng đầu lên. Nhìn về phía bầu trời, hình như đang chờ cái gì!

Diệp Chân không rõ bọn hắn đang nhìn cái gì, cũng học bọn hắn nhìn về phía bầu trời!

Đột nhiên, Diệp Chân phát hiện, bầu trời đêm hôm nay thật nhiều ngôi sao, đầy trời đều là ngôi sao lớn nhỏ.

Ách, Diệp Chân có chút đột ngột xoa bóp một con mắt. Diệp Chân bỗng nhiên cảm thấy độ sáng của những ngôi sao trên bầu trời hình như trong một khắc này tăng lên mấy lần, trở nên lóe sáng vô cùng.

Mỗi một ngôi sao, hình như cũng trở nên lóe sáng như kim cương.

Cũng ở trong nháy mắt này, Tịnh Hải Đại Thánh quát lớn.

- Nhị đệ, tới phiên ngươi!

Cơ hồ là đồng thời, Phúc Hải lệnh kỳ màu xanh đậm đột ngột từ sau đầu Phúc Hải Đại Thánh bay ra. Mặc dù chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng lại bắn ra hào quang màu lam bao trùm lít nha lít nhít mặt biển phạm vi bốn mươi, năm mươi dặm!

- Mở!

Trong tiếng bạo hô của Phúc Hải Đại Thánh, toàn bộ mặt biển bắt đầu chấn động kịch liệt, nhất là Phúc Hải lệnh kỳ màu lam tỏa ra hào quang bao trùm bộ phận và khu vực biên giới.

Trong nháy mắt tiếp theo, quang bao của Phúc Hải lệnh kỳ màu lam hào trùm ở trên cao mặt biển, lấy mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng hạ xuống.

Giống như thành một bồn địa trong biển rộng, mà chiều sâu của bồn địa này đang nhanh chóng tăng lên!

Theo nhanh chóng hạ xuông mặt biển, Linh Lực ba động quanh người Phúc Hải Đại Thánh càng ngày càng kinh khủng, mà tốc độ hạ xuống của mặt biển trung tâm hải vực lại càng ngày càng chậm.

Phúc Hải Đại Thánh đột ngột phát ra gầm lên giận dữ, mắt thường có thể thấy Linh Lực và lực lượng Thần Hồn như vỡ đê quán chuyển Phúc Hải lệnh kỳ.

Phúc Hải lệnh kỳ bắn ra hào quang màu lam, đột ngột biến thành vô cùng hừng hực.

Cùng một giây, tốc độ mặt biển tâm bồn giảm xuống nhanh hơn.

Ngắn ngủi mười hơi, trung tâm một vùng biển này đã làm ra một bồn địa sâu tới ngàn mét, giống như một cái chén khổng lồ.

Nhìn một màn này, Diệp Chân không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Đây là lực lượng dời núi lấp biển chân chính, tu vi của Phúc Hải Đại Thánh đến cùng khủng bố đến mức nào?

Sau khi mặt biển nhanh chóng hạ xuống, một dãy núi dưới đáy biển ẩn ẩn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ngay khi nhìn thấy đáy biển dãy núi, song quyền của Tịnh Hải Đại Thánh xiết chặt, hô.

- Nhị đệ, thêm chút sức!

Đồng thời quát lên.

- Các vệ kết tiểu trận!

Diệp Chân có chút không rõ, tại sao Tịnh Hải Đại Thánh phải để các vệ kết tiểu trận?

Theo lý thuyết, nhiều võ giả như vậy, kết thành đại trận, lực lượng phòng ngự mới đủ cường đại.

Mà tiểu trận hơn mười người một tổ kết thành, uy lực không chỉ đơn giản là giảm bớt nhiều, so sánh với uy lực của kết thành đại trận, cách biệt một trời.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân đã hiểu nguyên nhân vì sao Tịnh Hải Đại Thánh không cho kết đại trận, chỉ kết tiểu trận!

Theo mặt nước hạ xuống làm dãy núi ở đáy biển lộ ra, sao trời quang hoa trên bầu trời rực sáng vô cùng bắn ra phía trên một ngọn núi chính giữa dãy núi dưới đáy biển.

Nếu kết đại trận, lực lượng của đại trận che khuất bầu trời, sẽ chặn lại tinh quang này!

Ngay khi sao trời quang hoa bắn ra, con mắt Diệp Chân lập tức trợn tròn.

Khi sao trời quang hoa chiếu rọi xuống, không ngờ mặt ngoài đỉnh núi này lại trồi lên huyền ảo hoa văn cực kỳ phục cổ phác.

- Tế đàn!

Trong đầu Diệp Chân lập tức hiện ra hai chữ.

Diệp Chân nhận ra, từng đạo đường vân cổ phác mà huyền ảo đó mang theo đặc thù cực kỳ rõ ràng của Thượng Cổ tế đàn, đây là sau khi Diệp Chân triệt để hấp thu võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái, đồng thời cũng thu được trí nhớ kinh lịch kiến thức của Địa Tâm Hỏa Soái!

- Tam đệ!

Tịnh Hải Đại Thánh lệ quát nháy mắt vang lên!

Đồng thời, quanh người Phá Hải Đại Thánh trong chốc lát dâng lên hắc vụ vô biên, mỗi một đạo quang hoa như sợi tơ rũ xuống, đột ngột vô cùng lóe sáng.

Sau đó, mười ngón tay của Phá Hải Đại Thánh lấy một loại kỳ diệu quỹ tích huy động một chút, trong chốc lát, hơn hai vạn sợi tơ quang hoa xuất từ mười ngón của hắn đồng thời nhanh chóng cắt chém về phía từng con hải thú bị bắt sống làm tù binh.

Làm cho Diệp Chân ngạc nhiên nhất là phương hướng hơn hai vạn hải thú nằm lăn không đồng nhất, yếu hại trí mạng trí không đồng nhất, như vậy phương hướng sợi tơ công kích tự nhiên cũng khác biệt.

Nhưng dưới sự khống chế của Phá Hải Đại Thánh, hơn hai vạn sợi tơ, mỗi một sợi đều chính xác rơi vào chỗ yếu hại của mỗi một con hải thú.

Tiếng tạch tạch trong nháy mắt vang thành một mảnh!

Yếu hại của hơn hai vạn đầu hải thú đồng thời bị tạo ra một miệng vết thương diện tích lớn, máu tươi nhanh chóng trào ra!

Lúc này, hai tay Phá Hải Đại Thánh bỗng nhiên vung lên, quát to.

- Tụ!

Hơn hai vạn sợi tơ đồng thời hạ xuống, chỗ yếu hại của hơn hai vạn con Yêu Thú phun ra máu tươi. Phun về phía hoa văn huyền ảo.

Một màn này làm cho Diệp Chân khiếp sợ không thôi.

Dẫn động máu tươi, cũng không khó, Diệp Chân cũng có thể làm được.

Nhưng lấy tu vi Thần Hồn của hắn, đồng thời khống chế hơn mười đạo, trăm đạo thậm chí mấy trăm đạo, đã là cực hạn. Nhưng giống Phá Hải Đại Thánh đồng thời khống chế hơn hai vạn đạo thì căn bản không thể!

Hơn hai vạn hải thú phun ra lượng lớn máu tươi, đồng thời xông về tế đàn trên dãy núi ở trung tâm dưới đáy biển.

Mỗi một Yêu Thú, cho dù cấp thấp nhất là Thiên giai thượng phẩm Yêu Thú thì hình thể cũng dài hai ba trăm mét, máu tươi phun ra như dòng suối nhỏ.

Chớ nói chi những Linh giai Yêu Thú hình thể ngàn mét thậm chí mấy ngàn mét phun ra máu tươi, như một dòng sông.

Hơn hai vạn dòng suối nhỏ và dòng sông tràn vào, tuyệt đối có thể nhanh chóng lấp đầy bồn địa dưới đáy biển.

Thế nhưng khi máu tươi rơi vào một cát bụi đã bị tế đàn lóe ra thản nhiên tinh quang hút đi, tế đàn đó giống như một miếng bọt biển to lớn, vĩnh viễn hấp thu máu tươi không biết đủ!

Ách, con mắt Diệp Chân khẽ động.

Giống như hút đã no đầy đủ máu tươi, trung tâm nhất của tế đàn bắt đầu tỏa ra một chút thản nhiên ánh sáng màu xanh lam, theo càng nhiều máu tươi tràn vào, chút ánh sáng màu xanh lam ấy bắt đầu phi tốc mở rộng!

Ngắn ngủi mấy hơi thở, trung tâm nhất của tế đàn đã xuất hiện một vòng xoáy màu xanh lam quang môn!

- Bí cảnh chi môn?

Thần sắc của Diệp Chân ngẩn ngơ.

Loại vòng xoáy quang môn này Diệp Chân gặp qua không ít, rất nhiều cửa vào truyền thừa bí cảnh, đều có như vậy cửa vào.

Giống lúc trước Càn Khôn Thạch Lâm bí cảnh của Tề Vân tông, Ma Hồn Sơn bí cảnh, bí cảnh Phù Vân Động nơi Diệp Chân ngộ được Phù Vân Chỉ, đều là loại cửa vào này.

- Tế đàn này là một cửa vào bí cảnh?

- Mà cửa vào bí cảnh này lại phải tiêu hao rơi máu tươi của gần hai vạn hải thú mới có thể mở ra, trong bí cảnh này đến cùng là cái gì?

Vừa nghĩ đến đây, hô hấp của Diệp Chân trở nên dồn dập.

Nhưng cũng ở trong nháy mắt này, trong lòng Diệp Chân chợt hiện báo động!

Nói cho đúng là cảm giác nguy cơ trước đây quanh quẩn trong lòng, những ngày này gần như biến mất, căn bản không có chút cảm giác nào, nhưng một khắc này, cảm giác nguy cơ quanh quẩn ở trong lòng, không chỉ có cực kỳ đột ngột xuất hiện, mà còn bắt đầu gia tăng gấp bội!

Trong chớp mắt, cảm giác nguy cơ quanh quẩn trong lòng Diệp Chân bạo tăng đến một độ cao trước gây nên có!

Lúc trước, khi Diệp Chân tao ngộ năm hắc Long Lệnh Sứ, thậm chí sau khi phục sát mười hai Bạch Long Lệnh Sứ thì cảm giác nguy cơ cũng không cường liệt như vậy!

- Chẳng lẽ minh chủ Long Minh cùng ta có cảm giác thần bí tới đây?

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân đã không nhịn được rùng mình một cái, thủ hạ Cửu Vực Long Vương của minh chủ Long Minh, từng người đều là cường giả Khai Phủ cảnh cửu trọng, vậy bản nhân hắn sẽ mạnh cỡ nào?

Theo bản năng, Diệp Chân ngẩng đầu lên, nhìn về bốn phương tám hướng trên bầu trời, muốn tìm thử cảm giác nguy cơ phát ra từ đâu.

Ánh mắt Diệp Chân đột ngột khóa hướng về phương hướng phía đông nam.

Phương hướng đông nam, một đạo lôi quang giống như điện xà đồng từ trong hư không xuyên thẳng qua, ở trong trời đêm, hết sức loá mắt!

Tốc độ của điện xà thật nhanh, cơ hồ là khi Diệp Chân nhìn sang đã đến hải vực gần đó.

Cơ hồ là đồng thời, ba người Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh cũng phát hiện điện xà này, nhìn về phương hướng đông nam.

- Nên tới thì vẫn phải tới, ta đến ứng phó, nhị đệ, tam đệ, các ngươi tiếp tục!

Quát khẽ một tiếng, thân hình Tịnh Hải Đại Thánh chuyển một cái đã nghênh hướng đạo lôi quang kia.

- Lôi Thánh, tối nay nơi này không chào đón ngươi!

- Lôi Thánh?

Nghe được hai chữ này, thân hình Diệp Chân kịch chấn, dùng một loại ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía đạo lôi quang kia!

Không vì gì khác, bởi vì Huyết Linh hộ pháp lúc trước giao thủ với Diệp Chân đã nói qua, trên đời này chỉ có hai người có năng lực dạy Kinh Hồn Lôi cho hắn, đó là Lôi Thánh và Yên Vân Tẩu!

Mà bây giờ, Tịnh Hải Đại Thánh không ngờ lại xưng hô với người trong lôi quang này là Lôi Thánh, Diệp Chân sao có thể không chấn kinh!

Theo tiếng quát của Tịnh Hải Đại Thánh, lôi quang đột nhiên ngừng lại, trong lôi quang đột ngột xuất hiện ra một bóng người.

Con mắt Diệp Chân cũng trong một tíc tắc này đột ngột trừng tròn vo!