← Quay lại trang sách

Chương 1045 Huyền Minh Bảo Thụ

Hào quang vạn trượng màu xanh biếc lập tức thu hút sự chú ý của Diệp Chân!

Cơ hồ là cùng lúc khi con quái ngư này nhào tới, đống bùn đất trên người con quái ngư này tróc ra từng viên lớn, trong chớp mắt, Diệp Chân lập tức phát hiện ra con quái ngư này rốt cuộc là thứ gì!

Niêm Giao!

Một con Niêm Giao có huyết mạch Thượng cổ hiếm thấy, mơ hồ có dáng vẻ của giao long.

Chẳng qua, dáng vẻ giao long của nó hoàn toàn bị thân hình to mọng che mất, không có một tơ hào khí thế uy vũ của giao long chân chính, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua nó một cũng có thể khiến cho người ta run sợ trong lòng!

Thân hình nở nang của nó khiến cho Diệp Chân hoài nghi, hắn đánh ra một đạo lôi quang, liệu có thể xuyên qua tầng mỡ dày kia của nó hay không?

Nhưng lúc này, Diệp Chân không có nhiều thời gian để cân nhắc những vấn đề này.

Hắn liếc nhìn vầng hào quang vạn trượng màu xanh biếc, linh quang quanh người lấp lóe, bất chợt bỏ chạy như bay thoát đi vùng biển này!

Con Niêm Giao này có lẽ sẽ e ngại hắc long khí tức của Diệp Chân, nhưng Diệp Chân đoán nếu hắn không có năng lực chống đỡ, chờ gia hỏa này cảm ứng được hắc long khí tức của hắn, sẽ nuốt chửng hắn.

Đến lúc đó, cho dù gia hỏa này có biết sợ cũng vô dụng.

Điều khiến cho Diệp Chân thở phào một chính là con Niêm Giao này cũng không đuổi theo truy sát Diệp Chân.

Nó tựa như đang cực kỳ đói liên tiếp há miệng hút sâu ba lần, mỗi một lần hút vào đều giống như tạo thành một lần biển động, thứ gì tu vi kém cỏi, hẳn sẽ bị dòng nước đủ để chấn động toàn bộ hải vực kia hút đi.

Sau ba lần hút, thân thể Niêm Giao chậm rãi trở lại vị trí cũ, tựa như một cái nắp nồi bự rơi xuống, hào quang màu xanh biếc vạn trượng lộ ra từ trên người nó đột ngột biến mất.

Diệp Chân ngừng lại lơ lửng ở nơi xa, nhìn hai con mắt khổng lồ của Niêm Giao to tựa hai đầu trâu tỏa ra quang hoa dần dần biến mất, kinh sợ thật lâu không nói lên lời.

Dưới thân thể con Niêm Giao này, rốt cuộc có bảo bối gì?

Lại có thể phát ra hào quang vạn trượng màu xanh biếc?

Hào quang phát ra vạn trượng tuyệt không khoa trương!

Dựa vào thị lực hiện tại của Diệp Chân, cho dù ở trong nước, cũng có thể thấy rõ mọi việc trong phạm vi mười dặm, xung quanh phạm vi mấy chục dặm cũng có thể mơ hồ thấy được.

Hào quang màu xanh biếc dưới thân thể con Niêm Giao kia trong chớp mắt tràn đầy trong tầm mắt Diệp Chân, hào quang sáng tỏ xuyên thấu ngoài trăm dặm là không có bất cứ vấn đề gì.

Nói thật, bảo bối như vậy, Diệp Chân lần đầu tiên thấy được!

Nếu ông trời đã để cho Diệp Chân phát hiện thứ bảo bối như vậy, vậy thì Diệp Chân không thể nào thờ ơ.

Thoáng chốc, Diệp Chân lơ lửng ở xa xa nơi đó trầm ngâm suy tư. Suy nghĩ làm thế nào để đối phó con Niêm Giao này.

Trước mắt con Niêm Giao này mới mặc dù chỉ lộ ra khí tức của bản thân trong một lúc nhưng Diệp Chân vẫn kịp cảm ứng ra bảy tám phần.

Cao hơn Linh giai! Tuyệt đối là đại yêu có tu vi cao hơn Linh giai, chắc đã bước vào Nhập Đạo cảnh!

Dựa vào thực lực trước mắt của Diệp Chân, muốn chém giết loại đại yêu bước vào Nhập Đạo cảnh này, cơ bản là không thể.

Hy vọng duy nhất là luyện hồn thần quang.

Mặc dù biết mạo hiểm, Diệp Chân vẫn muốn thử một lần.

Diệp Chân có tự tin nhất định đối với tốc độ của mình.

Cho dù một kích không giết được con Niêm Giao kia, Diệp Chân cảm thấy dựa vào mấy loại bản lãnh và pháp bảo bảo mệnh thì hắn cũng có thể ở trước mặt Niêm Giao trốn được một mạng.

Cẩn thận suy nghĩ kế hoạch một phen, Diệp Chân lại bắt đầu lần hành trình tầm bảo này.

Đáng tiếc, cuối cùng Diệp Chân vẫn đánh giá thấp thực lực của Niêm Giao.

Dựa theo kế hoạch mà Diệp Chân tỉ mỉ bày ra, luyện hồn thần quang của hắn trực tiếp đánh thẳng vào trong cơ thể của Niêm Giao.

Nhưng vấn đề tới, Niêm Giao chỉ toàn thân kịch liệt run rẩy một cái, sau đó đôi mắt khổng lồ hung dữ đang nhắm lại, đột ngột trợn trừng, hung hăng nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân.

Diệp Chân nhạy bén phát hiện ra trên tròng mắt to lớn của Niêm Giao trong chớp mắt tràn đầy tơ máu dày đặc, đó hẳn là phản ứng sau khi bị luyện hồn thần quang công kích.

Hẳn là con Niêm Giao này đã bị thương, nhưng thương thế rất nhỏ bé!

Trong tiếng gầm phẫn nộ của Niêm Giao, Diệp Chân vắt kiệt năng lực như trẻ sơ sinh bú sữa mẹ, mới thoát ra được thần thông thôn tính của con nó.

Thần thông này có chút giống với thiên phú thần thông của Tịnh Hải Đại Thánh, nhưng rõ ràng khủng bố hơn nhiều.

Khiến cho Diệp Chân thở phào nhẹ nhõm mà lau mồ hôi chính là không ngờ con Niêm Giao này lại không đuổi theo.

Hào quang màu xanh biếc vạn trượng vừa rồi lộ ra trên người nó lại bị nó bao trùm xuống.

Tình hình này khiến cho Diệp Chân thoải mái trong lòng, chậm rãi tán đi chuẩn bị mấy thứ thủ đoạn bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt.

Diệp Chân vốn cũng không phải người dễ dàng tuỳ từ bỏ.

Nhưng Diệp Chân buồn bực phát hiện, sau khi trải qua lần công kích này, con Niêm Giao kia rõ ràng cảnh giác rất nhiều.

Dù đã cách xa hai mươi, ba mươi dặm, hai tròng mắt to lớn của nó vẫn nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, sáng loáng hung tợn.

Càng cho Diệp Chân buồn bực là, hắn ở trước mặt hai tròng mắt to lớn này không ngờ lại không chỗ che thân.

Dù hắn vòng vèo bay ra xa chừng trăm dặm, sau đó từ mặt bên của Niêm Giao đi tới, hai trong mắt lạnh lẽo của Niêm Giao vẫn có thể chuyển qua nhìn chăm chú về phía Diệp Chân.

Chỉ cần một khi Diệp Chân lại gần khoảng cách hai mươi dặm xung quanh con Niêm Giao này, nước biển trong phạm vi hai mươi dặm này sẽ giống như nghiêng trời lệch đất mà chấn động.

Trong khu vực nước biển chấn động lại ẩn chứa từng sợi ám kình kinh khủng, mỗi một đạo ám kình đều muốn đưa Diệp Chân đến trung tâm chấn động là nơi Niêm Giao tồn tại.

Cũng may Diệp Chân có vài phần bản lãnh khống thủy, nếu không, lần này Diệp Chân thật sự bị đưa vào trong bụng Niêm Giao.

Cho dù như vậy, Diệp Chân đối kháng với nước biển cũng cực kỳ vất vả.

Thử qua vài lần, Diệp Chân đành duy trì khoảng cách cách xa Niêm Giao chừng hai mươi lăm dặm, cũng không dám lại đến gần phạm vi hai mươi dặm.

Hai đôi mắt một lớn một nhỏ cứ như vậy ở trong đáy biển giằng co, một đôi mắt tràn đầy hung quang, một đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

Vắt hết tế bào não, Diệp Chân cũng không tìm thấy bất kỳ phương pháp nào để đối phó gia hỏa này, cho dù mưu kế cũng không được.

Bởi vì con Niêm Giao trước mắt này, vô luận Diệp Chân làm sao chọc giận nó, nó cũng không chịu chuyển ổ.

Diệp Chân đoán, con Niêm Giao này hẳn là đang cố gắng trông coi thứ bảo bối kia, nửa bước cũng không chịu rời khỏi.

Thứ bảo bối có thể làm cho một con đại yêu bước vào Nhập Đạo cảnh khăng khăng một mực bảo vệ, rốt cuộc trân quý đến mức nào?

Nhưng vấn đề là, mặc dù trân quý đến cỡ nào, tạm thời cũng không có duyên với Diệp Chân.

Giằng co hai ba canh giờ, Diệp Chân rất rõ ràng, chỉ dựa vào một mình hắn thì tuyệt đối không có cách nào xử lí được con Niêm Giao này.

- Xem ra, chỉ có chờ sau khi lên bờ, thương nghị với tam ca, hai người hợp lực, có lẽ sẽ có biện pháp!

Tu vi Nhập Đạo cảnh của Phá Hải Đại Thánh, hẳn có thể đủ để đối phó với con Niêm Giao này, đến lúc đó, nhân lúc Phá Hải Đại Thánh đối phó nó, Diệp Chân có lẽ sẽ có cơ hội lấy được bảo bối kia.

Thận trọng ở chỗ này chôn xuống một ngọc phù lạc ấn thần hồn làm tiêu ký, Diệp Chân có chút không thôi rời khỏi vùng biển này.

Lòng hiếu kỳ thật sự hại chết người!

Không thể không nói, khe sâu dưới đáy biển chừng bốn ngàn dặm có nhiều chỗ, đã lại gần đáy biển, rất nhiều các chủng loại thiên tài địa bảo, linh dược ghi chép trong ngọc giản của Thủy Lệ Đan Vương càng không ít.

Cơ hồ cách mỗi cách xa mấy dặm là Diệp Chân có thể có thu hoạch.

Đột nhiên, trong một hố biển sâu hoắm phía trước mấy chục dặm, một gốc cây cao tới ba trượng, màu như mặc ngọc, thân rộng chừng một mét rơi vào trong tầm mắt của Diệp Chân.

Trong ngay khi nhìn thấy cái cây này, trong lòng Diệp Chân khẽ động, thần niệm chìm vào trong ngọc giản của Thủy Lệ Đan Vương để xem xét.

Màu như mặc ngọc, cành lá xoắn ốc đan xen, mỗi nhánh năm lá, mỗi lá ba lạc.

- Huyền Minh bảo thụ?

- Điểm giá trị cao tới một ngàn?

Nhận ra đây là vật gì, Diệp Chân cũng không nóng lòng tiến lên, trái lại lực lượng thần hồn bám vào phía trên Thủy linh lực, quan sát đến bốn phía có nguy hiểm hay không.

Sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm. Mới nhanh chóng xông về phía Huyền Minh bảo thụ.

Còn chưa tới gần chừng mười dặm xung quanh Huyền Minh bảo thụ, Diệp Chân bỗng nhiên rùng mình một cái, một loại cảm giác rét lạnh sâu trong cốt tủy đột ngột đánh tới.

Diệp Chân kinh hãi.

Hắn tu luyện Vô Thường Huyền Hỏa quyết, trong cơ thể còn có Huyền Hỏa linh lực, càng đã bắt đầu tu luyện tiên thiên hỏa linh chiến thể, làm sao có thể cảm thấy lạnh?

Lại có thể lạnh đến mức rùng mình run rẩy?

Lúc này, Diệp Chân mới phát hiện, vùng biển xung quanh nơi Huyền Minh bảo thụ này sinh trưởng, nhiệt độ vô cùng dị thường, nước biển tồn tại trong trạng thái gần như sền sệt.

Tiếp xúc với vùng nước biển sền sệt lạnh lẽo này, không chỉ rét lạnh thấu xương, tốc độ di chuyển trong nước cũng biến thành vô cùng chậm.

Diệp Chân mạnh mẽ thúc giục thần niệm, Huyền Hỏa linh lực trong cơ thể liên tục không ngừng rơi ra chống cự lại nhiệt độ thấp, Diệp Chân có chút tốn sức di chuyển tới gần Huyền Minh bảo thụ.

Sau nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân đã thu được Huyền Minh bảo thụ vào trong nhẫn trữ vật, đồng thời, vùng nước biển sền sệt nhiệt độ cực thấp xung quanh kia bắt đầu nhanh chóng tiêu tán.

Mà lúc này cả người Diệp Chân đã bị đông cứng đến gần như cứng ngắc.

- Chỉ thu lấy Huyền Minh bảo thụ này đã hung hiểm vạn phần, chỉ sợ Khai Phủ cảnh thất bát trọng phát hiện mà tự tiện lại gần nó, ngoại trừ bị rét chết lại không có cách nào.

- Cũng may mắn trong cơ thể ta có địa mạch thiên hỏa, có Huyền Hỏa linh lực, nếu không, ta chết như thế nào cũng không biết!

Trong lúc Diệp Chân nỉ non than thở, thần sắc Diệp Chân đột nhiên biến đổi.

Cách mấy chục dặm ngoài, một đại gia hỏa cực kỳ khủng bố đang vọt tới nhanh như bay hướng về Diệp Chân.

Vùng nước biển sền sệt lạnh lẽo nơi này tán đi, đồng nghĩa với việc nơi này cũng đã mất đi tấm bình phong thiên nhiên bảo hộ, những con yêu thú cường đại ở đáy biển xưa nay luôn ngấp nghé nơi này, lộn xộn xông ra.

Quang hoa Lôi Quang Châu trên trán lóe lên, lôi quang to chừng một nữa thùng nước đột nhiên đánh vào nguyên địa, điện quang trong nước tung tóe tràn ra bốn phía, cùng lúc thân hình của Diệp Chân biến mất.

Điện quang trong nước biển khiến cho đại gia hỏa có khí tức kinh khủng kia e ngại, chờ sau khi lôi quang tán đi, Diệp Chân đã sớm mất đi bóng dáng.

Dạo chơi một vòng quanh hẻm núi tận cùng dưới đáy biển này, thu hoạch rất lớn.

Thời gian chỉ không tới một canh giờ, Diệp Chân thu hoạch được hơn hai mươi linh dược có điểm giá trị trên năm trăm, nhưng cũng hơn mười lần gặp phải đại yêu Nhập Đạo cảnh.

Giống như lần thu hoạch cuối cùng, Diệp Chân thậm chí bị một bầy đại yêu Nhập Đạo cảnh truy sát.

Yêu thú dưới đáy biển phần lớn thọ nguyên kéo dài, cái hẻm núi dưới đáy biển này lại là nơi linh mạch hội tụ, yêu thú sinh tồn ở nơi này, chỉ cần huyết mạch truyền thừa trong cơ thể không phải quá kém, chỉ cần có đầy đủ thời gian, trải qua trăm năm, ngàn năm thậm chí mấy ngàn năm, cũng có thể tăng tu vi lên tới Nhập Đạo cảnh.

Giống ba huynh đệ của Diệp Chân, bản thể Phúc Hải Đại Thánh vốn là một con Phúc Hải Lam Giao. Trước khi hóa hình sinh ra linh trí, có hơn ngàn năm ký ức tỉnh tỉnh mê mê.

Cho nên, gặp phải số lượng không ít đại yêu Nhập Đạo cảnh ở hẻm núi dưới đáy biển cũng không hiếm lạ.

Dưới tình huống bị một đám đại yêu phát ra khí tức cực kỳ khủng bố truy sát, Diệp Chân một bên thả ra lôi quang ngăn cản, một bên có chút không nỡ rời khỏi, nhanh chóng nổi lên.

Thiên tài địa bảo rất quan trọng, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn!

Diệp Chân cảm thấy, hắn cẩn thận một chút thì tốt hơn. Vận khí tốt bao nhiêu, cuối cùng cũng có một ngày dùng hết!

Thoát khỏi đám đại yêu, Diệp Chân thật nhanh nổi lên độ sâu chừng ba ngàn dặm cách hẻm dưới dưới đáy biển, chẳng qua, ở trong đáy biển nguy hiểm trùng điệp, Diệp Chân vẫn theo bản năng bám thần niệm vào Thủy linh lực, quan sát động tĩnh trong phạm vi trăm dặm.

Đột nhiên, phía sau chừng bảy mươi dặm xẹt qua một bóng người, dẫn tới sự chú ý của hắn!

Bóng người kia khá quen thuộc!