← Quay lại trang sách

Chương 1089 Mộc Nguyên Linh Thủy

Mười ba cây cổ thụ che trời mấy người cùng ôm không hết, vờn quanh thành một vòng lớn, cành lá buông xuống, làm cho ở trung tâm gió thổi không lọt.

Không chỉ tầm mắt không nhìn thấy, lực lượng thần hồn cũng không thể xuyên thấu trung tâm của mười ba đại thụ che trời quái lạ này.

Mang theo thật nhiều nghi hoặc, Diệp Chân đẩy cành lá dày đặc ra.

Chớp mắt đó, Diệp Chân nhạy cảm cảm ứng được mười ba cây cổ thụ đồng thời run rẩy một chút, hình như có chút bất mãn đối với hành vi xông vào của Diệp Chân, nhưng cũng chỉ là bất mãn mà thôi.

Dù sao Diệp Chân khống chế Thông Linh Điện, khống chế Hồi Xuân Phúc Địa không phải là để không.

Không ngờ không gian bên trong là một cái —— động!

Một hố đen tối om cực kỳ khổng lồ có đường kính ba, bốn trăm mét.

- Rễ cây?

Ánh mắt Diệp Chân đột nhiên hơi động, rễ cây trong hắc động chi chít và khô héo, từ phía dưới phần thân tới rễ cây khô héo, Ất Mộc linh lực đang từ phía dưới hố đen từ từ dâng lên, dâng lên một đám khí lớn màu xanh lục.

Thần niệm của Diệp Chân phóng đến quả cầu do rễ cây tạo thành kia, lông mày không khỏi nhíu lại.

Vật chết!

Không ngờ rễ cây này lại là vật chết không có bất kỳ sức sống nào, bên trong không có bất kỳ lực lượng nào, chính là vật chết gió to thổi một cái cũng sẽ mục nát.

Tiện tay bắn ra một đạo chỉ phong, xuyên thủng trên rễ cây này một cái lỗ lớn bằng ngón cái.

- Lẽ nào huyền cơ ở sâu trong động này?

Suy nghĩ một chút, linh lực quanh người Diệp Chân dâng lên, cẩn thận chậm rãi trôi vào sâu trong động.

Động này cực sâu, giống như không có đáy, hơn nữa bởi vì Ất Mộc linh lực quá nồng đậm nên tầm nhìn phi thường ngắn, chẳng biết vì sao lực lượng thần hồn ở trong động không cách nào rời xa bản thân phạm vi một mét.

Linh lực quanh người Diệp Chân lấp loé, lấy một loại tốc độ thật chậm hạ xuống.

Vì có thể nhìn xa hơn, hai mắt ngưng tụ linh lực giống như hai ngôi sao óng ánh chói mắt.

Loại tốc độ hạ xuống này kéo dài nửa khắc đồng hồ.

Tầm nhìn từ mười mét giảm xuống đến hiện nay còn khoảng ba mét, Diệp Chân đã hạ xuống ít nhất vạn mét dưới hang động này.

Trong hang động dâng lên Ất Mộc linh lực đã sền sệt như nước, làm người ta có một loại cảm giác muốn nghẹn thở.

- Nơi này đến cùng có bảo bối gì?

Nghi hoặc, Diệp Chân lần thứ hai tăng tốc độ giảm xuống, đột nhiên, phù phù một thanh âm vang lên, hai chân Diệp Chân đột nhiên đạp xuống vũng nước đọng.

Nước đọng rất mỏng, hơi hạ xuống lòng bàn chân đã tiếp xúc với nền đất bùn nhão, gần như ngay lúc đó, ánh mắt Diệp Chân bị tình hình trước mắt làm chấn kinh.

Trước mắt là dưới đáy của quả cầu to lớn được kết bằng rễ cây phía trên, hoặc nói nơi khởi nguồ, là một đoạn rễ cây dài khoảng nửa mét nhìn qua giống như vừa sinh ra.

Toàn bộ rễ cây hiện màu bích lục, óng ánh long lanh giống như một viên bích tỳ bảo thạch, cực kỳ đẹp mắt.

Lúc này, theo nó lóe lên, vô cùng vô tận Ất Mộc linh lực bắt đầu tản ra.

Ngay khi nhìn rõ ràng, trái tim Diệp Chân nhảy lên một cái.

- Thần mộc, đây tuyệt đối là thượng cổ Thần mộc!

Tùy ý toả ra linh lực mà còn là Ất Mộc linh lực cực kỳ thuần túy, trong truyền thừa của Diệp Chân có được từ Địa Tâm Hỏa Soái, chỉ có những thượng cổ Thần mộc mới có năng lực như vậy.

Đáng tiếc chính là bảo bối trước mắt này chỉ có một đoạn rễ cây màu bích lục như thế, chưa nói đến toàn bộ rễ cây khác đều chết héo, ngay cả thân cây cũng đã trực tiếp biến mất, căn bản không cách nào phán đoán nó đến cùng là loại Thần mộc nào.

Mấy tức sau, Diệp Chân tỉnh táo lại nhìn rễ cây màu bích lục này, trái tim bắt đầu đập mạnh, thực sự là kinh hỉ.

Lúc trước, Diệp Chân ở Thông Linh Điện của Hồi Xuân Phúc Địa có được bản công pháp thượng cổ hệ “Mộc” Ất Mộc thông linh quyết. Mà muốn tu luyện loại công pháp Ất Mộc thông linh quyết thượng cổ hệ “Mộc” này cần một loại thiên tài địa bảo ẩn chứa Ất Mộc linh lực hệ “mộc” làm dẫn.

Thế nhưng, đó chỉ là trụ cột nhất.

Dựa theo ghi chép trong Ất Mộc thông linh quyết, lúc tu luyện phẩm chất của loại thiên tài địa bảo làm dẫn mộc càng tốt, cấp bậc càng cao thì khởi điểm của Ất Mộc thông linh quyết sẽ càng cao, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh, uy năng sẽ càng lớn.

Nguyên bản, Diệp Chân còn dự định sau khi rời khỏi sẽ đi nhờ Phúc Hải Đại Thánh bọn họ tìm kiếm thu mua thiên tài địa bảo tương ứng.

Không ngờ ở trong Cổ Lan Viên này lại phát hiện một đoạn rễ cây thượng cổ Thần mộc, rễ cây tỏa ra khí tức đều là Ất Mộc linh lực tinh khiết.

Diệp Chân có thể thấy rễ cây này hẳn là vừa được sinh ra.

Có lẽ là thượng cổ Thần mộc bị tiêu diệt không biết bao nhiêu lâu lưu lại một tí tẹo lực lượng bản nguyên như vậy, cũng không biết tiêu hao thời gian bao nhiêu năm mới lại nẩy mầm thành một mầm rễ, cũng không biết tiêu hao bao lâu mới ngưng tụ thành một đoạn rễ cây Thần mộc dài nửa mét này.

Chiếu như vậy tiếp tục phát triển, có lẽ mấy ngàn năm hoặc mấy chục ngàn năm sau nơi này sẽ mọc ra một cây thượng cổ Thần mộc chân chính.

Thế nhưng hiện tại, Diệp Chân sẽ cắt đứt chút sinh cơ ấy.

Xưa nay Diệp Chân không phải thánh nhân gì, thiên địa bất nhân, vạn vật đều là chó rơm, Diệp Chân chỉ là muốn lấy hết tất cả nỗ lực khống chế vận mệnh của mình thôi.

Ánh mắt ngưng lại, lòng bàn tay Diệp Chân kiếm khí như đao, chậm rãi cắt vào này một đoạn rễ cây óng ánh long lanh như bảo thạch này.

- Ong ong ong....

Ngay chớp mắt kiếm tâm của Diệp Chân sắp tiếp xúc được một đoạn rễ cây Thần mộc, toàn bộ bốn phương tám hướng trong hang động lập tức truyền đến tiếng nổ vang kịch liệt, thanh âm kia giống như có người đang khóc, có người đang kêu rên, lại giống như có người đang cầu xin.

Diệp Chân thấy thế kinh hãi.

Chỉ một đoạn rễ cây Thần mộc sẽ không phải có linh trí chứ?

Mấy đòn chưởng phong đánh về bốn phương tám hướng, trong phút chốc xua tan Ất Mộc linh lực cực kỳ thâm hậu tràn ngập ở đây, toàn bộ cảnh vật trong hang động hiện lên rõ ràng.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân theo bản năng hít vào một ngụm khí lạnh.

Chủ yếu là bị tình cảnh mình nhìn thấy làm cho kinh hãi, đương nhiên cũng không phải khủng bố gì, chỉ là số lượng đó thực sự....

Ở đáy của hang động này có đường kính hơn hai ngàn mét, trong phạm vi hai ngàn mét vách động khắp nơi đều là rễ cây đủ loại màu sắc hình dạng tráng kiện phá tường đâm ra.

Kinh người nhất chính là mấy trăm vạn rễ cây này còn đang liên tục ngọ nguậy, giống như có người đang hô hấp.

Những rễ cây kia mỗi một lần nhúc nhích sẽ hút đi một tia Ất Mộc linh lực tinh khiết, mà trải qua mấy giây sau, những rễ cây đó sẽ nhỏ xuống một giọt chất lỏng ngưng tụ hồi lâu, hội tụ thành nước đọng dưới chân Diệp Chân.

Dùng tay vớt nước đọng lên ngửi một cái, một mùi thơm ngát khó có thể hình dung xông thẳng vào phế phủ của Diệp Chân.

- Mộc Nguyên Linh Thủy!

Chỉ ngửi một chút, Diệp Chân đã kinh ngạc thốt lên, không chút do dự, Diệp Chân từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra hơn trăm cái lu lớn dự bị trước đây, thậm chí đổ đi toàn bộ thanh thủy dự trữ trong những lu lớn, đổ đầy toàn bộ năm trăm cái lu lớn trong trữ vật giới chỉ mới thôi.

Hắn còn muốn lấy tiếp nữa nhưng đã không có lọ chứa. Nhưng cho dù như vậy, mới chỉ lấy đi hai phần ba Mộc Nguyên Linh Thủy ở nơi này mà thôi.

Diệp Chân chưa từ bỏ ý định, trực triển nổi lên thủ đoạn luyện khí, dùng vật liệu kim loại cấp thấp nhất tại chỗ luyện chế hai trăm cái thùng chứa bằng kim loại, đến lúc Mộc Nguyên Linh Thủy nơi này chỉ còn dư lại một lớp mỏng mới thôi.

Hồi Xuân Phúc Địa đã tồn tại hơn vạn năm, Mộc Nguyên Linh Thủy nơi này cũng đã tích lũy hơn vạn năm mới tích lũy nhiều như vậy.

Mộc Nguyên Linh Thủy giống với Thiên Nhất Huyền Thủy, chính là một trong ba mươi sáu loại kỳ thủy. Xếp hạng phía sau Thiên Nhất Huyền Thủy.

Thiên Nhất Huyền Thủy chủ công, có thể luyện hóa thành vũ khí, uy lực vô cùng, thế nhưng mộc nguyên linh lực này cũng chỉ có tác dụng phụ trợ, trực tiếp dùng một giọt đã tương đương với linh đan diệu dược chữa thương tốt nhất, bất luận trong ngoài.

Hơn nữa, võ giả bất kỳ cảnh giới cấp bậc nào cũng có thể dùng, chỉ là dùng số lượng nhiều hay ít mà thôi.

Ngoài ra còn có rất nhiều tác dụng, luyện đan lúc thêm một ít Mộc Nguyên Linh Thủy sẽ có thể khiến uy lực của đan dược tăng gấp bội. Quan trọng nhất chính là dùng để bồi dưỡng các dạng linh dược, quả thực là thần vật.

Nhỏ lên một giọt, trong một đêm sẽ làm cho dược thảo bình thường triệt để trưởng thành.

Phi thường thần kỳ.

Đối với những thiên địa linh dược, càng khó có thể tưởng tượng tác dụng nhanh chóng trưởng thành, chỉ dùng một năm, chỉ cần cam lòng thì Mộc Nguyên Linh Thủy này sẽ tạo ra được một cây nhân sâm trăm năm. Hơn nữa dược hiệu chắc chắn mạnh hơn.

Diệp Chân đã bắt đầu hối hận mang quá ít lọ chứa, đành phải cải tạo từng thứ để mang hết toàn bộ Mộc Nguyên Linh Thủy nơi này.

Sau khi làm xong mới nhớ tới dị thường vừa rồi, trầm tư chốc lát, Diệp Chân đã nghĩ rõ ràng dị thường vừa rồi đến cùng là chuyện gì.

Cũng nghĩ rõ ràng hang động dưới lòng đất này là vì sao mà có.

Nơi này có một đoạn rễ của thượng cổ Thần mộc, có thể tỏa ra Ất Mộc linh lực, cực kỳ tinh khiết Ất Mộc linh lực này chính là vật liệu các loại hoa cỏ cây cối thích nhất.

Theo bản năng, rễ của các loại hoa cỏ cây cối, chỉ cần có bản lĩnh đều sẽ đâm về nơi này, hấp thu Ất Mộc linh lực tinh khiết ở nơi này.

Sau đó, có một chút thụ yêu thông linh trí phát hiện rễ cây thượng cổ Thần mộc này nên đã chủ động ngưng luyện phân bố mộc nguyên linh dịch này để cung dưỡng rễ cây Thần mộc.

Chỉ cần rễ cây Thần mộc này lớn mạnh, tỏa ra Ất Mộc linh lực cũng sẽ càng thêm tinh khiết và sẽ càng nhiều sẽ giúp bọn chúng hấp thu càng nhiều, càng nhanh trưởng thành hơn.

Đây là chuyện hỗ trợ lẫn nhau!

Cũng vì nguyên nhân này nên mới có thể xảy ra tình huống vừa rồi.

Diệp Chân có lẽ đã hiểu, tiếng kêu rên, âm thanh cầu xin vừa rồi kia chắc là đến từ hàng trăm hàng ngàn vạn rễ cây nơi này.

Vừa nhớ tới cái này, Diệp Chân đã lần thứ hai thử nghiệm sử dụng kiếm phong hướng về rễ cây Thần mộc kia.

Thoáng chốc, hàng trăm hàng ngàn vạn rễ ở bốn phương tám hướng trên vách động cây cùng lúc đó run lên, vang lên âm thanh cầu xin bi thống.

Thanh âm kia lại có thể lòng người sinh ra trắc ẩn vô tận, để người không đành lòng bổ xuống này một đao.

Nhưng chút lực lượng này đối với nắm giữ bốn màu tiên thiên hồn quang Diệp Chân mà nói, căn bản không tính cái gì.

Nguyên bản, theo ý nghĩ của Diệp Chân, một đao cắt xuống, lấy đi rễ cây thần mộc là sẽ xong việc.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Diệp Chân đã nghĩ tới mười ba cây cổ thụ yêu bảo vệ ngoài động quật này, trong lòng xoay hơi có chút ý nghĩ.

- Tru cái gì, đi ra cho Diệp mỗ, muốn nói thì quang minh chính đại đi ra, bằng không ta chắt thứ này xuống thì các ngươi sẽ không còn cơ hội nói chuyện!

Kiếm cương của Diệp Chân đặt trên rễ cây Thần mộc.

Cũng ở trong nháy mắt này, một tiếng kinh hô vang lên ở trong hang động.

- Thống lĩnh bớt giận, thống lĩnh bớt giận!

Trong tiếng kinh hô, một rễ cây khổng lồ dưới thấp nhất đột nhiên biến hóa hiện ra một gương mặt cực kỳ già nua, vừa giống như mặt người lại như là vỏ cây.