Chương 1122 Thời Cơ Đến Rồi
Buổi trưa ngày mười bảy tháng tư, gặp mặt trên một hoang đảo cách nơi này ba trăm sáu mươi vạn dặm, vì chuyện gì, ngươi tự biết.
Nhìn tên vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng trước mắt đưa tới thẻ ngọc, sắc mặt
"Diệp Chân" trong phút chốc trở nên cực kỳ tái nhợt.
- Phụ mẫu ta là do các ngươi bắt đi?
"Diệp Chân" lớn tiếng quát hỏi, quanh người sát khí tản ra.
Đối mặt "Diệp Chân" nổi giận, người sứ giả kia lại cực kỳ ngạo mạn chắp tay nói.
- Chủ nhân nhà ta còn nói, đến lúc đó nếu như Diệp tặc chậm một canh giờ sẽ lấy một ngón tay của phụ mẫu ngươi, nếu như chậm năm canh giờ sẽ lấy hai bàn tay của phụ mẫu ngươi.
- Nếu như chậm một ngày sẽ lấy một bắp đùi của phụ mẫu ngươi!
- Nhưng ngươi phải suy nghĩ kỹ, đến lúc đó nếu như phụ mẫu của ngươi đã biến thành nhân ma thì cũng không trách chúng ta.
- Muốn chết!
Sứ giả còn chưa dứt lời, "Diệp Chân" đã rít gào một tiếng, một linh tiên màu đen cuốn lên chân của người sứ giả kia.
Người sứ giả kia cũng thật can đảm, không ngờ lại không tránh không né, tùy ý để
"Diệp Chân" đánh lên người, thế nhưng sắc mặt lại không thay đổi chút nào, không chỉ sắc mặt không thay đổi, mà những lời cần nói cũng nói liên tục.
- Chủ nhân nhà ta còn nói, nếu như trên người ta thiếu mất bộ phận nào thì sẽ lấy lại gấp đôi trên người phụ mẫu của ngươi!
- Đương nhiên, nếu Diệp tặc ngươi dám giết ta, cũng không đến nỗi lập tức lấy tính mạng của phụ mẫu ngươi báo thù cho một thuộc hạ như ta, thế nhưng, có nhiều chỗ, giống như một số hải đảo lao doanh thật là muốn nữ nhân đến điên rồi, dù cho là một bà lão!
- Tặc tử, ngươi dám.
"Diệp Chân" muốn rách cả mí mắt, chưởng đao giơ lên thật cao, cuối cùng bất đắc dĩ run rẩy chầm chậm thả xuống.
Tên võ giả tự xưng sứ giả này lại càng đắc ý cười gằn lên.
- Đúng rồi, có chuyện này ta còn phải nhắc nhở ngươi một chút, lúc này cách buổi trưa ngày mười bảy tháng tư còn có mười lăm ngày, ba trăm sáu mươi vạn dặm đường, ngươi có thể phải cân nhắc được rồi!
Biểu hiện "Diệp Chân" biến đổi.
- Mười lăm ngày, ba trăm sáu mươi vạn dặm đường, hơn nữa còn là ngoại vực Tử Hải cực kỳ nguy hiểm. Ngươi bảo nói làm sao khả năng chạy tới.
Hiển nhiên, hình như là khuất phục.
- Đó chính là chuyện của ngươi! Chủ nhân nhà ta nói rồi, ngươi dám không tới cũng chỉ có thể sử dụng tay chân thân thể của phụ mẫu ngươi để đổi, nghĩ đến tứ chi của phụ mẫu ngươi có thể đổi lấy cho ngươi khoảng mấy ngày thời gian!
- Được rồi!
"Diệp Chân" gầm lên giận dữ.
- Các ngươi làm như thế không sợ ngày sau sẽ dùng thủ đoạn giống vậy trả lại gấp trăm lần sao?
- Thủ đoạn giống vậy? Chỉ cần ngươi có thể trên cõi đời này tìm ra được hậu nhân của Thiên Nam Hoa gia thì ngươi cứ việc trả thù!
- Cáo từ!
Ném ra câu nói này. Sứ giả nghênh ngang rời khỏi, nhân thủ Tề Vân tông trên đảo rất nhanh sẽ truyền đến tin tức, người kia đã rời đảo.
Lúc này, "Diệp Chân" một mặt tái nhợt đột nhiên hướng về phía mấy vị trưởng lão lộ ra vẻ mặt chột dạ.
- Lộ trưởng lão, ngươi nói ta diễn như vậy có giống hay không, sẽ không có lộ ra kẽ hở chứ?
Âm thanh đã biến thành một giọng nữ.
- Lão phu thấy, ngày hôm nay Liêu thủ tọa diễn không có bất kỳ kẽ hở nào! Nhưng cái gọi là diễn kịch phải diễn nguyên bộ. Nếu sốt ruột phụ mẫu, như vậy Liêu thủ tọa sẽ không phải nên vội vã xuất phát đi tới hoang đảo kia sao?
Lộ Thường Xuyên nói.
- Ý của Lộ trưởng lão là, nói không chừng ở ngoài hải đảo có người giám thị?
Liêu Phi Bạch giả trang Diệp Chân hỏi.
- Cái đó là đương nhiên! Liêu thủ tọa không ngại vội vã rời khỏi, tìm một nơi không người, lại từ đáy biển bí mật trở về!
Lộ Thường Xuyên nói.
- Được!
Sau một canh giờ, trên Tinh Đảo. Tam lâu khôi Âu Đột cầm một thẻ ngọc vừa thông qua tiểu na di trận đưa tới tình báo, một mặt cười đắc ý.
- Thành, tiểu tử Diệp Chân kia đã rời khỏi!
- Thật?
Ngũ lâu khôi Diêm Vô Địch một mặt gấp gáp, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến mặt mũi Diêm gia hắn.
- Chuẩn xác không có sai sót, cơ sở ngầm của chúng ta mai phục gần Trường Phong đảo, tận mắt đến hắn vội vã rời khỏi! Ba trăm sáu mươi vạn dặm đường, chỉ cho hắn thời gian mười lăm ngày, hắn không muốn chạy nhanh một chút cũng không được!
Âu Đột một mặt tự tin.
- Tam ca, vậy có phải chúng ta sẽ đi tới hoang đảo sớm bố trí một chút, để ngừa tiểu tử kia giở trò gian gì?
Ngũ lâu khôi Diêm Vô Địch vội hỏi.
- Lão ngũ, ngươi là quá quan tâm sẽ bị loạn!
Âu Đột một mặt tiếu ý.
- Chúng ta đã hẹn Diệp Chân gặp mặt trên hoang đảo, thế nhưng, tại sao chúng ta nhất định phải chờ hắn ở trên hoang dã đảo chứ? Chúng ta trước chờ hắn trên đường hắn tất phải đi qua, giết hắn không kịp trở tay, đến lúc đó, cho dù hắn muốn bố trí cái gì, sợ cũng không kịp!
Âu Đột nói.
Nghe vậy, lông mày nhị lâu khôi Hoàng Đàn nhíu lại:
- Nếu Diệp Chân đã biết rõ là kế hoạch của chúng ta thì tại sao còn muốn đến đây, có thể đã sớm chuẩn bị hay không?
- Hắn không có lựa chọn khác! Lấy tính cách của Diệp Chân, chỉ cần phụ mẫu hắn ở trong tay chúng ta, hắn nhất định sẽ tới! Cho dù đã sớm chuẩn bị thì chỉ cần Tam Thánh Thiên Dực Đảo không đến thì hắn có chuẩn bị nhiều hơn nữa, có thể có ích lợi gì?
Âu Đột nói.
- Nói vậy cũng đúng!
Hoàng Đàn gật đầu.
- Tam ca, vậy lúc nào chúng ta xuất phát?
Diêm Vô Địch hỏi.
- Sau bảy ngày nữa, chúng ta đi nửa đường chờ hắn!
Âu Đột trầm ngâm một chút nói.
- Được, bảy ngày thì bảy ngày! Chúng ta mang bao nhiêu người?
Diêm Vô Địch hỏi.
- Đối phó Diệp Chân, nhiều người vô dụng, cần cao thủ!
- Đến lúc đó, ba người chúng ta cùng đi, vì đề phòng bất ngờ, xin một vị lão tổ tông ra tay tọa trấn trong bóng tối, mặt khác lại mang trăm vương giả Khai Phủ cảnh hậu kỳ cùng đi, lần này, nhất định không thể có chút sơ xuất nào!
Âu Đột một mặt sát khí!
- Tam ca, sau khi bắt giữ Diệp Chân có thể giao hắn cho ta hay không, ta phải thiên đao vạn quát tiểu tử này mới có thể giải mối hận trong lòng của ta!
Diêm Vô Địch hung tợn dữ dằn.
Nghe vậy, Âu Đột cười gằn.
- Rơi vào trong tay chúng ta, còn không phải do ngươi bào chế!
Không thể không nói, cuộc sống trên Tinh Đảo vẫn tương đối an nhàn, thật lòng mà nói, Tinh Đảo này cũng thật xem như một chỗ thế ngoại đào nguyên.
Từ vương giả Khai Phủ cảnh cho tới bình dân bình thường, cuộc sống yên ổn, ngoài không ưu, trong không hoạn, mỗi người đều an cư lạc nghiệp.
Có thể tiếc nuối chính là Vạn Tinh Lâu là kẻ địch của Diệp Chân!
Tử địch!
Từ khi Vạn Tinh Lâu lên kế hoạch ra tay với phụ mẫu của Diệp Chân thì Vạn Tinh Lâu chính là tử địch không chết không thôi của Diệp Chân.
Ngày thứ sáu sau khi Diệp Chân đặt chân lên Tinh Đảo thì có người đưa tới cho Chương Di một võ giả gần chết, một đại hán có râu mép.
Đây là một vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng, nội tình thiên phú cũng không tệ, cũng giống Chương Di tu luyện đều là công pháp hệ “Kim”. Chỉ là giờ khắc này thần hồn trọng thương, kề bên tan vỡ.
Đây chính là thân thể Vạn Tinh Lâu đưa tới cho Chương Di phụ thể đoạt xác.
Bởi vì thần hồn kề bên biên giới tan vỡ, Tiên Thiên thần hồn của Chương Di đã dễ như ăn bánh có thể phụ thể đoạt xác sống lại.
Nhưng sau khi phụ thể đoạt xác sống lại, Chương Di sợ là tốn mất mấy năm công phu mới có thể làm cho Tiên Thiên thần hồn triệt để dung hợp vào thân thể này.
Năm đó, Diêm Dịch Quân ở trong quy linh đại hội bị Diệp Chân giết chết cũng bởi vì bảo vệ một tia Tiên Thiên thần hồn, đưa đến Tinh Đảo sau đó do cao thủ Diêm gia tự mình chọn thân thể thích hợp phụ thể đoạt xác sống lại.
Phụ thể đoạt xác thân thể đưa tới không tới nửa canh giờ, Chương Di thống báo cho Diệp Chân một tiếng rồi bế quan, hắn phải nhanh chóng một lần nữa nắm giữ một bộ thân thể, như vậy mới có cảm giác an toàn.
Chương Di bế quan, Diệp Chân lập tức nhàn rỗi.
Mấy ngày nay ở cùng với Chương Di, Diệp Chân căn bản không có bất kỳ thời gian làm việc.
Ngay lập tức, Diệp Chân đặt xuống trận pháp cảnh giới sau đó đã lấy ra trận bàn lưỡng phó tiểu na di bắt đầu liên lạc với bên ngoài.
Phù tấn mà các võ giả dùng để thông báo tin tức, năm trăm ngàn dặm đã là cực hạn, hơn nữa, khoảng cách càng xa, càng dễ xảy ra thất lạc phù tấn ngoài ý muốn.
Loại tiểu na di trận bàn này chính là bảo bối truyền thông tin khoảng cách xa tốt nhất.
So với phù tấn thì không tiện lắm, nhưng cũng khá an toàn và nhanh chóng.
Hai bộ tiểu na di trận bàn này là hàng tồn kho của Thiên Dực Đảo. Diệp Chân không có con đường mua đồ chơi này.
Nhưng na di một lần chính là một trăm viên Tinh Linh thượng phẩm. Cũng không phải võ giả bình thường có thể chịu nổi.
Rất nhanh, hai bộ tiểu na di trận trên khay trước mặt Diệp Chân sáng lên, hai thẻ ngọc hầu như là trước sau thoáng hiện.
Nhìn kỹ ghi chép các loại biến hóa của ngoại giới, Diệp Chân tiện tay ghi lại tất cả thông tin phân thẻ ngọc theo kế hoạch làm việc, lại đưa ra ngoài.
Theo tin tức lấy được từ ngoại giới, hiện nay tình thế biến hóa, nói tóm lại đều trong phán đoán của Diệp Chân. Hơn nữa, hí kịch bên phía Trường Phong đảo đã làm gần đủ rồi.
Còn lại kế hoạch, trên căn bản phải dựa cả vào chính Diệp Chân hắn.
May mà Chương Di đang bế quan đoạt xác. Bằng không, bị Chương Di quấn quít thì Diệp Chân cũng đủ đau đầu.
Diệp Chân làm chuyện thứ nhất tất nhiên là tìm hiểu rõ tình huống toàn đảo, các chỗ yếu địa, vân vân…
Đừng xem Tinh Đảo của Vạn Tinh Lâu là thế ngoại đào nguyên, thế nhưng trong tuần tra phòng ngự lại phi thường nghiêm mật.
Nếu như đổi thành người khác, chỉ điểm này đã phải bó tay toàn tập.
Nhưng đối với Diệp Chân lại không phải việc khó gì.
Ban ngày, Diệp Chân làm bộ nhìn phong cảnh, đi những nơi Vạn Tinh Lâu cho phép đi tới nhìn một chút, khi thì nghỉ chân xem xét, khi thì khoanh chân điều tức.
Cũng không ai biết, khi khoanh chân điều tức, thần niệm của Diệp Chân đã bám vào Thổ linh lực và thủy linh lực phát ra khắp mọi nơi, quan sát toàn bộ địa hình trên Tinh Đảo, vẽ hình đồ cặn kẽ của Tinh Đảo.
Đến buổi chiều, Diệp Chân lại cẩn thận từng li từng tí một trốn vào dưới nền đất, bắt đầu tiến vào nơi cấm người bình thường trên Tinh Đảo để điều tra tình báo.
Tinh Đảo phòng thủ phi thường nghiêm mật, nhân viên hạt nhân Vạn Tinh Lâu ở lại hộ đảo đại trận Tinh Trên, thậm chí thấu triệt dưới nền đất, có chút thủ đoạn mà theo Diệp Chân chính là chuyên phòng ngừa độn thổ thần thông.
Nhưng vấn đề là Diệp Chân trực tiếp độn thổ từ trung tâm Tinh Đảo.
Vừa bắt đầu ở ngay trong hộ đảo đại trận, những thủ đoạn nhằm vào độn thổ kia đã vô dụng.
Năm ngày thời gian, Diệp Chân đã tra xét gần đủ trong ngoài Tinh Đảo.
Đặc biệt là khu vực trung tâm Tinh Đảo, nơi ở lại của cao tầng Vạn Tinh Lâu, trên căn bản mỗi một nơi Diệp Chân đều tìm hiểu rõ.
Diệp Chân thậm chí tìm tới nơi bế quan của đại lâu khôi và tứ lâu khôi Vạn Tinh Lâu.
Ngay cả nơi ở của mấy vị lão tổ tông cấp Nhập Đạo Cảnh khác của Vạn Tinh Lâu, Diệp Chân cũng thăm dò rõ ràng.
Hiện tại, sẽ chờ thời cơ.
Buổi chiều ngày mùng chín tháng tư, Diệp Chân đang ngồi xếp bằng trên một ngọn núi đá trên giả vờ tu luyện, ánh mắt đột nhiên hơi động, xa xa, cũng tức là vùng đất trung tâm của Tinh Đảo có hơn trăm bóng người phóng lên trời, chớp mắt đi xa.
Nhìn thấy tốc độ của hơn trăm bóng người phóng lên trời, chỉ sợ đều có tốc độ của Khai Phủ Cảnh lục thất trọng, mà tốc độ của bốn bóng người đầu lĩnh thì đặc biệt nhanh, còn nhanh hơn so với tốc độ của cường giả Nhập Đạo cảnh mà Diệp Chân gặp qua!
Diệp Chân nhếch miệng, trong mắt loé ra một tia hiểu ra, thời cơ đến rồi!