← Quay lại trang sách

Chương 1146 Thành Quả Kinh Người

Giữa bầu trời, kình khí vô hình lấy Thiên Dực Tứ Thánh cùng ngũ bá chủ Vạn Tinh Lâu - hai đại thế lực đối lập làm trung tâm tứ tán, xua tan mây khói bốn phương tám hướng.

Kình khí khuấy động khiến cho toàn bộ thiên địa đều nổi lên kình phong vù vù.

Một bầu không khí ngột ngạt khó có thể hình dung tràn ngập.

Các võ giả một đầu đầy mồ hôi đang nhanh chóng thoát đi Phượng Vĩ đảo, dưới loại uy thế không tên này, liên tiếp có người ngã, té đến sưng mặt sưng mũi vẫn nhanh chóng trốn xa.

Những thương nhân tại có sản nghiệp trên Phượng Vĩ đảo, nhưng một bên rơi lệ một bên chửi bới, còn một bên nhanh chóng thoát thân.

Ai cũng rõ ràng, nếu tám vị Nhập Đạo Cảnh cường giả này này khai chiến trên bầu trời, tám chín phần mười sẽ triệt để phá huỷ Phượng Vĩ đảo.

Vậy nơi bọn họ kinh doanh nửa cuộc đời cũng sẽ bị phá huỷ.

Thế nhưng so với của cải, mệnh mới là quan trọng nhất.

Gần như không tới trăm tức, Phượng Vĩ đảo liền trở nên trống rỗng, ngoại trừ dân bản địa vô tri ra, những võ giả tu vi thấp tuyệt vọng nhìn bầu trời, chờ đợi khoảnh khắc tử vong giáng lâm.

Phượng Vĩ đảo tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng, thế nhưng hai bên đối lập giữa bầu trời, tại thời khắc đại chiến động một chút sẽ bùng nổ lại tràn ngập một loại không khí quỷ quái khó có thể hình dung.

Thiên Dực Tứ Thánh rất bình thường.

Thiên Dực Tam Thánh che ở trước người Diệp Chân, Hồn khí từng người trôi nổi theo hô hấp bọn họ chầm chậm rung động, Hoàng Sa Kim hồn giáp bao trùm toàn thân Diệp Chân, tay phải cầm Tử Diễm Kim Đăng, tử diễm lóe lên, toả ra cảm giác khủng bố.

Nhưng kinh người nhất là trên người Diệp Chân toả ra thần hồn gợn sóng khủng bố như có như không.

Thần hồn gợn sóng khủng bố kia dù mấy người Tịnh Hải Đại Thánh cũng khá hoảng sợ.

Chiến thuật, đã sớm định tốt.

Một khi khai chiến, Thiên Dực Tam Thánh ba người toàn lực cướp công, sáng tạo cho Diệp Chân ra tay cơ hội, một khi có cơ hội, Diệp Chân liền lấy luyện hồn thần quang trọng thương một người trong đó, Thiên Dực Tam Thánh bất cứ lúc nào bay lên, mượn cơ hội chém giết.

Một khi lực có bên thua thiệt, bốn người lập tức vào biển!

Lấy năng lực trong nước của bốn người bọn họ, còn có bố trí trong biển rộng, ngày hôm nay ai dám đuổi theo?

Trước có đường giết, sau có đường lui. Chính là trạng huống Thiên Dực Tứ Thánh trước mắt.

Nếu không phải lo lắng đánh rắn không chết, lại có chút lo lắng an nguy của Diệp Chân, bốn người sẽ chỉ sợ đã cướp công.

Thiên Dực Tứ Thánh bên này rất kiên quyết, nhưng quỷ dị là quỷ dị tại trên người năm vị đương nhiệm lâu khôi Vạn Tinh Lâu.

Năm vị đương nhiệm lâu khôi khí thế làm rất đủ, sát khí ngang dọc.

Nhưng nếu cẩn thận cảm ứng sẽ phát hiện trong con ngươi mấy vị trước mắt có do dự.

Đặc biệt là Hoàng Đàn, Âu Đột, Diêm Vô Địch ba người, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Cái Quân, rất có ý xin chỉ thị.

Chỉ có một người Ninh Sĩ Dị, hai mắt nhìn chòng chọc vào bốn người Diệp Chân, song chưởng hơi nâng, lôi đình giống như điện xà tán loạn, tựa hồ trong phút chốc sẽ nổ ra.

Trên thực tế, trong năm vị đương nhiệm lâu khôi Vạn Tinh Lâu, mang cho Thiên Dực Tứ Thánh áp lực to lớn nhất chính là Ninh Sĩ Dị. Đặc biệt là trước đó đã triển lộ ra uy lực của Kinh Hồn Thần Lôi, khiến cho bốn người kiêng kỵ dị thường.

Hai mắt Phúc Hải Đại Thánh vẫn không chuyển tình nhìn chằm chằm Ninh Sĩ Dị, Phúc Hải lệnh kỳ chầm chậm xoay tròn, thời khắc phòng bị Yên Vân Tẩu Ninh Sĩ Dị.

Bọn họ không thể không cẩn thận, đầy là người có tên, cây có bóng.

Thời điểm lâu khôi Vạn Tinh Lâu đời trước tung hoành thiên hạ, Thiên Dực Tam Thánh bọn họ vẫn còn chưa quật khởi.

Đặc biệt là Yên Vân Tẩu Ninh Sĩ Dị, năm đó chính là ngoan nhân ghê gớm, không chỉ một mình giết vào sào huyệt huyết ma ba vào ba ra, Nhập Đạo Cảnh cường giả bị hắn giết chết đã có bốn vị.

Là một người giết chết!.

Phần chiến tích này, rất ghê gớm.

Đây chính là nguyên nhân bốn người vẫn chưa động thủ.

Chính là lo một khi động thủ, Ninh Sĩ Dị sẽ sử dụng thủ đoạn ác độc, không cẩn thận sẽ không thoát khỏi. Đặc biệt là Diệp Chân.

Đương nhiệm đại lâu khôi Cái Quân, tự nhiên rõ ràng ý của Hoàng Đàn, Âu Đột, Diêm Vô Địch ba người khi nhìn sang.

Là xin chiến.

Cũng là xin chỉ thị!

Nhưng bất luận làm sao, chỉ cần Cái Quân hắn ra lệnh một tiếng, đại chiến sẽ mở ra, vì thắng lợi, ai cũng sẽ không tiếc mệnh!

Thế nhưng sau đại chiến. Cái Quân nghĩ tới rất nhiều!

Khóe mắt Cái Quân lấy một loại tần suất cực kỳ nhỏ run rẩy, khí thế quanh người vẫn đang tăng lên, nhưng vẫn không có bất kỳ ý tứ ra tay.

Nhìn tình cảnh này, con ngươi Ninh Sĩ Dị né qua một tia thống khổ.

-Ai.

Thở dài một tiếng, ánh chớp trong lòng bàn tay Ninh Sĩ Dị trở nên chầm chậm.

Nghe được một tiếng thở dài này, thời điểm ánh mắt Cái Quân nhìn về phía Ninh Sĩ

Dị, nét mặt già nua nổi lên một tia đỏ ửng.

Cái Quân cùng Ninh Sĩ Dị làm huynh đệ mấy trăm năm, tâm ý tương thông, sao hắn lại có thể không biết ý Ninh Sĩ Dị thở dài.

Hiển nhiên, Ninh Sĩ Dị cũng nhìn ra ý tưởng chân thật của hắn.

Nhìn lão đại Cái Quân phản ứng, ánh mắt Ninh Sĩ Dị đột nhiên trở nên cực kỳ thất vọng, một loại tâm tro ý lạnh không tên nổi lên trong lòng, trong đầu Ninh Sĩ Dị có một tia hiểu ra.

Vạn Tinh Lâu bây giờ đã không phải Vạn Tinh Lâu năm đó.

Vạn Tinh Lâu năm đó, lúc nào cũng đầy quyết tâm, dám liều mạng, dám đồng quy vu tận!

Thậm chí có can đảm tranh đấu cùng Long Minh, cho nên mới có thể hùng bá cửu vực nhiều năm như vậy.

Thế nhưng hiện tại, theo từng người thế hệ trước tọa hóa, người thừa kế bọn họ đột tử hai người, toàn bộ Vạn Tinh Lâu đã mất đi nhuệ khí.

Ninh Sĩ Dị rõ ràng, Cái Quân nghĩ tới truyền thừa!

Ninh Sĩ Dị hiểu rõ lo lắng của Cái Quân, một khi đại chiến ngày hôm nay bắt đầu liều mạng, tuổi thọ còn lại không nhiều của lão có thể sẽ lần thứ hai hao tổn.

Đến mức Cái Quân sợ mình không có thời gian bồi dưỡng thiếu lâu khôi vừa chuộc ra trở thành cường giả Nhập Đạo Cảnh.

Cái Quân sợ Cái gia bị chia cắt.

Nhưng, lão đại đã quên, thế giới võ giả, là nhược nhục cường thực (*) thế giới, ngày hôm nay lùi một bước, ngày mai, sau này sẽ có khả năng lùi ba bước, lùi mười bước, mãi đến tận thời điểm không thể lui được nữa, chính là tuyệt cảnh.

[* Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu]

Không biết huy hoàng của Vạn Tinh Lâu còn có thể kéo dài bao nhiêu năm.

Ai thán một tiếng, Ninh Sĩ Dị rõ ràng, từ hôm nay trở đi, Vạn Tinh Lâu đã bắt đầu đi tới còn đường xuống dốc.

Bất đắc dĩ nhắm mắt lại, Ninh Sĩ Dị chậm rãi mở miệng.

- Đại ca, thân thể mấy vị thiếu lâu khôi suy yếu, cần cứu trị gấp, hôm nay tạm thời tha bọn họ một lần, ngày khác trở lại dẹp yên Thiên Dực Đảo!

Đây là quy củ mấy trăm năm trước Ngũ huynh đệ bọn họ xông xáo giang hồ, tên tuổi lão đại không thể tổn, có nhượng bộ cũng phải nói đường đường chính chính.

Quy củ, Ninh Sĩ Dị còn nhớ.

Chỉ có điều, năm đó nhượng bộ là vì khôi phục thực lực sau đó sẽ giết trở về.

Thế nhưng lần này nhượng bộ là nhượng bộ chân chính!

Chỉ sợ, không còn cơ hội giết trở về.

-Cũng tốt.

Y hệt năm đó. Cái Quân chầm chậm lên tiếng, sau đó năm người chầm chậm lùi lại.

-Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Thiên Dực Đảo hôm nay ban tặng, Vạn Tinh Lâu chúng ta tất có báo đáp lớn! Chúng ta đi!

Cái Quân quát to.

Thoại vẫn hào khí can vân như năm đó, vẫn thô bạo như năm đó, thế nhưng Ninh Sĩ

Dị nghe vào trong tai đã thay đổi mùi vị!

Ninh Sĩ Dị đang nghĩ, ngày hôm nay sau khi quay lại Tinh đảo, lão đại Cái Quân chắc sẽ không bước ra Tinh đảo một bước.

Vạn Tinh Lâu, muốn suy sụp.

Khi ý nghĩ bi ai hiện lên một lúc, Ninh Sĩ Dị mới xoay người đuổi tới mấy người Cái Quân đang nhanh chóng thối lui, lúc rời khỏi, lần thứ hai quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía Diệp Chân.

Không sao.

Trong lòng Ninh Sĩ Dị đột nhiên hiện qua một ý nghĩ. May là, tuyệt học suốt đời của hắn không thất truyền, sẽ có Diệp Chân phát dương quang đại cho hắn.

Về phần Ninh gia tử tôn, hắn thật không có bao nhiêu hi vọng.

Ninh gia tử tôn ngay cả dũng khí liều mạng cũng không có, làm sao có thể đem tuyệt học của hắn phát dương quang đại?

Nhìn mọi người Vạn Tinh Lâu đi xa, võ giả Phượng Vĩ đảo trốn về bốn phương tám hướng thở phào nhẹ nhõm, quê hương, sản nghiệp của bọn họ xem như được bảo vệ.

Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh ba người nhìn năm vị lâu khôi Vạn Tinh Lâu đi xa, lộ ra vẻ trầm tư.

-Trong trăm năm, Vạn Tinh Lâu tất vong!

Tịnh Hải Đại Thánh đầu tiên nói.

-Ta đánh cược năm mươi năm!

Phá Hải Đại Thánh nói.

-Ta đánh cược ba mươi năm!

Phúc Hải Đại Thánh nói xong. Thiên Dực Tam Thánh Tam huynh đệ đồng thời đưa mắt nhìn về phía Diệp Chân, Diệp Chân ngẩn người một hồi nói.

- Ta cược mười năm, các ngươi xác thực không?

-Xác thực!

Thiên Dực Tam Thánh cùng gật đầu. Sau đó chăm chú nhìn Diệp Chân ánh mắt, cũng để Diệp Chân ngạc nhiên một hồi.

-Đi, chúng ta trở về Thiên Dực Đảo!

Tịnh Hải Đại Thánh trầm giọng quát lên.

-Được, đi thôi!

Thời khắc lên tiếng, âm thanh rầm rầm vào nước truyền đến, Diệp Chân lần thứ hai ngạc nhiên.

Diệp Chân vốn định ngự không rời khỏi. Thế nhưng Thiên Dực Tam Thánh lại mỗi người nhào vào trong biển rộng.

-Tứ đệ, có dám so kỹ năng bơi trong biển sâuso với chúng ta hay không?

Phá Hải Đại Thánh từ trên mặt biển lộ ra một đầu.

-Có gì không dám?

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân có một như một lưu ngư nhảy vào mặt biển, chớp mắt nhảy vào mặt biển, nước biển đã đem Diệp Chân bao vây, cảm giác kia liền giống như trở lại được mẫu thân ôm ấp.

Đây là cảm giác lúc Diệp Chân thôi thúc Hắc Long vũ mạch.

Trong phút chốc, trong biển sâu, lãng phiên như rồng, không, phải nói như bốn con Giao Long đang lao vụt qua đáy biển, phía sau có theo gần vạn con Linh giai yêu thú.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ vạn yêu dưới đáy biển lui tránh, những yêu thú chưa mở linh trí chỉ biết là đoạt mệnh chạy trốn, không biết né tránh, bất tri bất giác, toàn bộ đáy biển dĩ nhiên hình thành mấy lần thú triều giống như tai nạn bình thường.

Nửa tháng sau, Hải Nhãn trong Thiên Dực Đảo, Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh ba người mỗi bên mang theo một đạo cột nước kinh người, lao ra hải nhãn.

-Đại ca, các ngươi nói lão tứ còn phải thời gian bao lâu mới có thể tới? Ta đánh cược một ngày!

Phúc Hải hải Đại Thánh nói.

-Một ngày, không kém bao nhiêu thì sao?

Tịnh Hải Đại Thánh còn chưa nói hết, Phá Hải Đại Thánh đột nhiên hơi động, cao giọng nói.

- Ta cược một trăm tức, một trăm vạn khối Tinh Linh thượng phẩm!

Tịnh Hải Đại Thánh cùng Phúc Hải Đại Thánh hai người lắng nghe một hồi, sau đó liền một cước đạp hướng về phía Phá Hải Đại Thánh.

- Khi chúng ta ngốc a, cút!

Trong Hải Nhãn, một cột nước đã phóng lên trời.

-Tứ đệ, ngươi đuổi kịp tốc độ của chúng ta, sau này ở trong biển rộng, ngươi có thể đi ngang, trên đất bằng chiến không lại, vào biển là được!

Tịnh Hải Đại Thánh nói.

Diệp Chân vừa lao ra hải nhãn lắc lắc đầu.

- So với mấy bị đại ca, ta kém xa. Các ngươi thần khí no đủ, long tinh hổ mãnh, ta đã là cung giương hết đà.

-Ở trong nước, khả năng ngự thủy kém xa các ngươi.

Nghe vậy, Phá Hải Đại Thánh khinh thường.

- Tứ đệ, chúng ta xuất thân yêu thú dưới đáy biển, năng lực ngự thủy của nhân loại như ngươi nếu hơn chúng ta, chẳng phải muốn để chúng ta xấu hổ chết?

-Lão tam, đừng nói lung tung, nói không chắc, thật sự có một ngày để ngươi xấu hổ chết kia đó!

Tịnh Hải Đại Thánh nói.

Diệp Chân, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh, ánh mắt ba người hơi động, nhìn sang.

-Hắc Long truyền thừa, Hắc Long truyền thừa của lão tứ! Nếu lão tứ có một ngày có thể thu được hoàn chỉnh, đến thời điểm đó, khả năng ngự thủy của hắn, tám chín phần mười sẽ hơn chúng ta.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Chân hơi động, sau đó vung tay lên nói.

- Đi, chúng ta đi Thiên Dực điện mở đại hội chia của!

-Ha ha ha, được.

Bốn người lên tiếng cười dài, đồng thời bước vào Thiên Dực điện.

Không thể không nói, lần này, quá hả giận.

Lần trước Âu Đột dẫn người vây quanh Thiên Dực Đảo, cuối cùng tuy rằng đại bại Âu Đột, nhưng quá ấm ức, quá mất mặt.

Bị người ta giết tới Thiên Dực Đảo, suýt chút nữa bị người ta khiến cho diệt môn, có thể thoải mái mới lạ.

Lần này, là mạnh mẽ xả được cơn giận!.

Ác khí ra xong liền muốn chia cắt thu hoạch, đây mới thực sự là lời to.

Dựa theo Tịnh Hải Đại Thánh nói, huynh đệ ruột vẫn phải tính toán rõ ràng.

Bọn họ gặp quá nhiều huynh đệ bởi vì lợi ích mà phản bội, vì lẽ đó đặc biệt chú ý điểm này.

Theo lời Tịnh Hải Đại Thánh, bốn người đều nói ra ý nghĩ của từng người, sau đó thương lượng lại.

Bất quá, rất rõ ràng, Thiên Dực Tam Thánh, ý nghĩ ba huynh đệ là nhất trí rất cao, cùng phương pháp phân phối của Diệp Chân, lại hoàn toàn khác nhau.

Theo Diệp Chân nghĩ, lần này doạ dẫm Vạn Tinh Lâu, nếu như không có Thiên Dực Tam Thánh làm hậu thuẫn, Diệp Chân dù có bắt người nhiều hơn nữa, cũng là không cách nào thành công.

Vì lẽ đó, theo phương pháp phân phối của Diệp Chân, lần này thu được hết thảy linh tinh, bốn người đều chia đều.

Còn ba cái Vạn Dặm Vân Yên phù cùng kia một thẻ ngọc có quan hệ đến đặc điểm công pháp của Giải Thiên Hà, quy cho Diệp Chân.

Thế nhưng phương pháp phân phối này để Thiên Dực Tam Thánh kiên quyết không đồng ý.

Bởi vì theo bọn họ, bọn họ chỉ là lộ diện tại thời điểm mấu chốt, đứng gác tay mà thôi, căn bản cũng không có ra chút sức lực gì.

Lần này bôn ba nguy hiểm đến tính mạng, thấu triệt hết sào huyệt Vạn Tinh Lâu, lại còn bắt con cọp con trên đầu cọp mẹ, bắt được nhiều người như vậy, tất cả đều là công lao của một mình Diệp Chân.

Đương nhiên, Diệp Chân nói cũng là sự thực, không có ba người bọn hắn làm hậu thuẫn, lần này giao dịch cũng sẽ không thuận lợi như thế.

Nhưng vấn đề là, cái gọi là huynh đệ, chính là tại thời khắc mấu chốt có thể kiên định đứng sau lưng ủng hộ, đó mới gọi huynh đệ.

Nếu như làm chút như thế mà đã dính đến lợi ích, vậy còn gọi huynh đệ cái gì?

Theo phân phối phương án của bọn họ, ba người bọn họ mỗi người chỉ lấy ba trăm vạn Tinh Linh thượng phẩm, tính ra không tới hai phần mười tổng số.

Hơn nữa chết cắn con số này không tha.

Diệp Chân nói bốn người phân đều, càng là không thể.

Cuối cùng, bốn người đều thối lui một bước.

Tịnh Hải, Phúc Hải, Phá Hải ba người mỗi người giữ một thành, cũng tức là 550 vạn khối Tinh Linh thượng phẩm, còn lại bảy phần mười, toàn bộ đưa cho Diệp Chân.

Tính ra, Diệp Chân thu hoạch được 3,800 vạn khối Tinh Linh thượng phẩm.

Thế nhưng, đây chỉ là con số linh tinh mà thôi.

Trên Tinh đảo, Diệp Chân thủ tiêu Đại lâu khôi Cái Sơn Quân, Tứ lâu khôi Ninh Xuân, Diêm gia lão tổ tông Diêm Đồ, còn có rất nhiều tù binh như đám nhân tuyển hầu hạ đại lâu khôi, năm vị thiếu lâu khôi.

Những người này, gia tài mỗi một người đều cực kỳ phong phú, không chỉ có linh tinh, còn có các loại đan dược, thiên tài địa bảo, linh khí, thậm chí là Hồn khí.

Con số này, không tính không biết, tính toán ra, ngay cả Diệp Chân cũng giật mình không thôi!