← Quay lại trang sách

Chương 1152 Thanh Tẩy?

Xác định còn sống sót?

Ánh mắt Diệp Chân nhìn chòng chọc vào Ảo Trận Vương Trần Sí vừa vào đến không lâu, có lẽ quá mức chăm chú, vô hình trung đã dẫn theo mấy phần uy thế thần hồn!

Còn chưa mở miệng, bị uy thế thần hồn này vô hình xung kích, sắc mặt Trần Sí trắng nhợt, không nhịn được lùi lại hai bước, Diệp Chân mới phản ứng được.

Lần thứ hai khi nhìn về phía Diệp Chân, trong ánh mắt Trần Sí đã tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Chỉ một năm rưỡi không gặp, vị chủ nhân này của hắn đã trở nên khủng bố như vậy?

Chỉ uy thế mang đến từ ánh mắt đã làm cho hắn không chịu nổi mà lùi về sau.

- Hồi chủ thượng, sau khi thần giáo thông cáo truyền ngôi, thuộc hạ từng hỏi thăm nhiều người, nhưng thuộc hạ chỉ là khách khanh trưởng lão trong thần giáo, quyền lực có hạn, vì lẽ đó thu hoạch không nhiều. Duy nhất có thể khẳng định chính là, thời gian đó, trong thần giáo cũng không có ác chiến quy mô lớn, hầu như là thuận lợi giao tiếp, chỉ là, trong thần giáo hình như phong tỏa tin tức Giản giáo chủ và Phong đường chủ. Nhưng không có tin tức chính là tin tức tốt.

Theo thuộc hạ phán đoán, Giản giáo chủ và Phong đường chủ chắc còn sống sót, nhưng, tình huống chắc chắn sẽ không quá tốt!

Trần Sí nói.

- Tình cảnh không tốt lắm.

Nắm đấm của Diệp Chân đột nhiên nắm lại, vì dùng sức quá độ, khớp xương cũng bắt đầu nổi lên.

Sau một canh giờ, Băng Sát Vương La Thù chạy tới, bản thân hắn cũng quen biết với Ảo Trận Vương Trần Sí, tuy rằng tu vi hai người này khá mạnh, nhưng dù sao không phải là hạt nhân ở Nhật Nguyệt Thần Giáo.

- Ừ, đúng rồi, chủ thượng, ngày thứ tư sau khi giáo chủ thông cáo truyền ngôi, Phó giáo chủ Diêu Sâm đã từng tới tìm ta, bất cẩn chính là tới mới ta làm thuyết khách giáo chủ đời tiếp theo, để thuộc hạ cống hiến cho giáo chủ đời mới. Lúc đó, thuộc hạ cũng không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là lấy thương thế chưa hồi phục kéo dài thời gian!

La Thù nói.

- Diêu Sâm tên phản đồ này!

Ánh mắt Diệp Chân bất ngờ phát lạnh.

- Đúng rồi, có một việc các ngươi có biết không? Tại sao tu vi của Diêu Sâm kia có thể trong một năm rưỡi từ Chú Mạch Cảnh thất trọng bão táp tăng lên Khai Phủ

Cảnh nhị trọng trung kỳ?

- Trên người hắn đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Chân hỏi.

La Thù và Trần Sí liếc mắt nhìn nhau.

- Đây thuộc hạ có nghe thấy, có người nói trong thần giáo, phàm là tuyên thệ cống hiến cho Minh Đường giáo chủ tân nhiệm. Tu vi đều sẽ tăng lên trên diện rộng. Trước đây, trưởng lão Trường Sinh giáo đầu hàng, đã tăng lên tới được Khai Phủ Cảnh tam trọng, sau khi cống hiến cho Minh Đường giáo chủ, tu vi chỉ trong một tháng từ Khai Phủ Cảnh tam trọng hậu kỳ bão táp tăng lên đến Khai Phủ Cảnh ngũ trọng sơ kỳ, hết sức kinh người! Cũng chính vì như thế. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, giáo chủ tân nhiệm mới có thể tập trung được lượng lớn vương giả Khai Phủ cảnh. Theo thuộc hạ thăm dò, hiện nay thực lực Nhật Nguyệt Thần Giáo, trên căn bản đã gấp hơn mười lần lúc chủ thượng rời khỏi.

Vương giả Khai Phủ cảnh, ít nhất có sáu mươi, bảy mươi người!

La Thù nói.

- Vậy thì như thế nào?

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy hướng đến phía trước cửa sổ.

La Thù nói tới Nhật Nguyệt Thần Giáo tập trung hơn sáu mươi, bảy mươi vị vương giả Khai Phủ cảnh, điểm này, Diệp Chân không quan tâm chút nào.

Sau khi đi đến ngoài vực Tử Hải một lần như thế, Diệp Chân đã sớm hiểu rõ, có đôi khi, không phải nhiều người thì lợi hại.

Diệp Chân đang muốn biết là các võ giả nào cống hiến cho Minh Đường để tu vi tăng lên đột biến.

Một võ giả Khai Phủ Cảnh tam trọng hậu kỳ, tu vi trong vòng một tháng đã bão táp đến Khai Phủ Cảnh ngũ trọng sơ kỳ.

Điều này quả thực làm người nghe kinh hãi.

Ở tình huống bình thường, võ bình thường giả Khai Phủ Cảnh tam trọng đến Khai Phủ Cảnh ngũ trọng sơ kỳ cần ít nhất hai mươi năm đến ba mươi năm. Thời điểm là Diệp Chân dùng cực phẩm linh tinh tu luyện, cũng cần sáu năm đến bảy năm.

Nhưng ở đây, thời gian chỉ một tháng.

- Xem ra, tên gọi là thượng giới thần sứ, trên người có thứ tốt!

Theo cách nghĩ của Diệp Chân, cũng đã đoán được Diêu Sâm và những tên kia cống hiến cho Minh Đường, tu vi tăng nhanh đến vương giả Khai Phủ Cảnh, khẳng định có quan hệ với Minh Đường.

Nghe Diệp Chân nỉ non, sắc mặt La Thù và Trần Sí đồng thời biến đổi, cùng nhau tiến lên chắp tay nói.

- Chủ thượng. Nếu muốn đối phó Minh Đường này, nhất định phải bàn bạc kỹ càng.

Tên Minh Đường này, tu vi vốn đã đạt nửa bước Nhập Đạo cảnh, nhưng thực lực lại rất quỷ dị. Như thượng giới thần sứ Bùi Vị Trường Sinh giáo cũng có tu vi nửa bước Nhập Đạo, lại bị hắn một chiêu đánh bại.

- Yên tâm, ta còn chưa lỗ mãng như vậy!

Diệp Chân phất phất tay, ra hiệu cho La Thù và Trần Sí rời khỏi.

- Mấy ngày nay, các ngươi hãy ẩn trong Thanh Lam Vũ Đô. Chờ tin của ta hiệu lệnh, không được có bất kỳ hành động nào!

- Tuân lệnh!

Sau khi Trần Sí và La Thù rời khỏi, Diệp Chân lại có một loại cảm giác sống một ngày lại bằng một năm.

Hai người này đến, Diệp Chân cũng không có được tin tức gì xác thực, như vậy nếu Diệp Chân muốn lấy được tin tức xác thực, cũng chỉ có chờ đến giờ tý tối nay, gặp lại Niên Tinh Hà.

Trong ngày thường thời gian chớp mắt đã qua, hiện tại, lại kéo dài rất lâu.

Bởi vì trong Nhật Nguyệt Thần Giáo kịch biến, Diệp Chân cũng không có liên hệ bạn cũ trong Nhật Nguyệt Thần Giáo trước đây, có trời mới biết vừa đến hiện tại bọn họ có thái độ gì, thứ hai, chiếu theo tình thế trước mắt, Diệp Chân để bọn họ làm bất kỳ thứ gì, đều sẽ làm khó bọn họ.

Không bằng bất động.

Từ buổi trưa đến giờ tý, Diệp Chân ngồi ngốc sáu canh giờ trong Lam Nguyệt lâu, trong vòng sáu canh giờ, Diệp Chân chỉ liêu liêu phát hiện mấy phong thư liên lạc dùng phù tấn mà thôi.

Giờ tý vừa qua khỏi, Diệp Chân đã nhảy ra khỏi cửa sổ.

Cùng lúc đó, chưởng quỹ và tiểu nhị chạy bàn Lam Nguyệt lâu xụi lơ tại chỗ, mồ hôi rơi như mưa.

Mấy tức sau, Lam Nguyệt lâu chưởng quỹ cả người run rẩy kêu rên lên.

- Trời ạ, chúng ta lại liên tiếp lừa gạt Nhật Nguyệt Thiết Vệ kiểm tra hai lần, nếu như truyền đi, ta chết chắc rồi. Đúng, bắt đầu từ buổi chiều, đã có Nhật Nguyệt Thiết Vệ cầm theo chân dung của Diệp Chân lại đây hỏi dò. Nhưng ngẫm lại quý khách Ảo Trận Vương Trần Sí và Băng Sát Vương La Thù liên tiếp tiến vào tầng cao nhất, chưởng quỹ kia vẫn cứng rắn chống đỡ lắc đầu, mới có tình cảnh trước mắt này.

Kịch liệt thở dốc vài tiếng, chưởng quỹ đã chỉ vào tiểu nhị chạy bàn khẽ quát lên.

- Nhớ kỹ cho lão tử, vị đại nhân này ngày hôm nay căn bản chưa từng tới, ngươi căn bản chưa từng thấy. Bằng không, nếu như toàn gia ngươi bị đồ sát, thì đừng trách ta không giao phó cho ngươi!

- Còn có, viên Tinh Linh thượng phẩm này của ngươi, trong vòng một năm, không thể xuất ra!

Tiểu nhị chạy bàn gật đầu như con gà con mổ thóc.

Từ khi Thanh Lam Vũ Đô biến thành Nhật Nguyệt Thần Giáo một nhà độc đại, phòng ngự trong Thanh Lam Vũ Đô cũng do Nhật Nguyệt Thần Giáo triệt để tiếp quản, mỗi ngày đều có thần giáo trong thống lĩnh luân chức.

Sau khi Minh Đường thu được vị trí giáo chủ, đã trực tiếp thu hồi lại quyền lực trong Sự Đường, ngược lại giao cho người thứ nhất trung thành với hắn Phó giáo chủ Diêu Sâm, vốn dĩ Niên Tinh Hà lên chức trở thành Phó đường chủ Sự Đường sau đó lại biến thành một phó Thống lĩnh của đệ ngũ vệ Nhật Nguyệt Thần giáo.

Vệ đệ ngũ vệ Nhật Nguyệt Thần trấn thủ phía đông Thanh Lam Vũ Đô thành, mà tối nay giờ tý, vừa hay đến phiên Niên Tinh Hà là phó Thống lĩnh trực ban.

Trực ban không lâu, Niên Tinh Hà thu được một đạo phù quang.

Nhưng đối với võ giả mà nói, thu được phù tấn là chuyện không thể bình thường hơn được, cũng không ai lưu ý.

Sau khi Niên Tinh Hà tiện tay đọc được đạo phù tấn đó, lại như thường ngày cẩn thận dò xét một vòng đông thành. Sau đó khai báo hai câu cho Nhật Nguyệt Thần vệ, rồi biến mất rồi trong bóng đêm mịt mờ.

Niên Tinh Hà không biết chính là, khi hắn rời khỏi không bao lâu, một vị Nhật Nguyệt Thần vệ chỉ vừa rồi theo hắn, đã phát ra một đạo phù quang.

Thân hình vừa rơi vào rừng cây ngoài thành. Một đạo thần hồn gợn sóng lóe lên, để trái tim Niên Tinh Hà đột nhiên kéo ra, sau đó đã quát lên.

- Là ta!

- Ta đương nhiên biết là ngươi, bằng không, ngươi đã sớm là người chết!

Diệp Chân từ sau một cây đại thụ đi ra.

- Ngươi…

Cẩn thận quan sát Diệp Chân một hồi, trong con ngươi Niên Tinh Hà toát ra vẻ khiếp sợ.

Ban ngày vẫn có thể cẩn thận quan sát, sẽ mới hiện, khí tức tán phát quanh thân Diệp Chân, không ngờ là khí tức vương giả Khai Phủ Cảnh nhất trọng.

Niên Tinh Hà thầm than một tiếng. Trong lòng bay lên một cảm giác chán chường không tên, đời này của hắn, sợ là vĩnh viễn cũng không đuổi kịp Diệp Chân.

Một năm rưỡi trước lúc rời khỏi, tu vi của Diệp Chân chỉ có Chú Mạch Cảnh tứ trọng, mà tu vi Niên Tinh Hà hắn đã cao tới Chú Mạch Cảnh ngũ trọng.

Sau một năm rưỡi ngày hôm nay, tu vi Niên Tinh Hà hắn chỉ là Chú Mạch Cảnh lục trọng, mà Diệp Chân cũng đã đột phá đến Khai Phủ Cảnh, trở thành vương giả Khai Phủ cảnh.

- Thần giáo một năm rưỡi này biến hóa quá lớn, giống như xâm lấn Huyền Nguyệt tông, chuyện giáo chủ truyền ngôi, ta đã biết được kha khá, nhưng ta nghĩ không hiểu trong thần giáo đến cùng xảy ra biến cố gì? Còn có, giáo chủ và Khinh Nguyệt còn sống không?

Diệp Chân thẳng vào đề tài chính.

Vừa nghe Diệp Chân vừa nhắc đến chuyện này, Niên Tinh Hà biểu hiện trở nên hơi bi thảm.

- Còn có thể xảy ra biến cố gì. Giáo chủ vì nguy cơ mời tới thượng giới thần sứ, sau đó người này cưỡng bức giáo chủ thoái, giáo chủ không nhượng bộ, đã hung hãn tập kích. Nhưng thời khắc mấu chốt, nguyên Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú đã liều mạng bảo vệ, nguyên Hình đường đường chủ Đồ Đức không tiếc tự bạo để giáo chủ tranh thủ thời gian, để giáo chủ tế lên Nhật Nguyệt Thần Đàn!

- Kỷ Đại thống lĩnh và Đồ lão đường chủ!

Song quyền của Diệp Chân đột nhiên nắm lên, trong đôi mắt hiện lên tia bi thống.

- Đáng tiếc chính là. Giáo chủ tế lên Nhật Nguyệt Thần Đàn cũng không có đánh bại Minh Đường, giáo chủ vốn có cơ hội đào tẩu, nhưng vì mang theo Khinh Nguyệt, rồi lại chậm một bước, bị Minh Đường ngăn lại!

Sắc mặt Diệp Chân bất ngờ trở nên cực kỳ khó coi, sát khí vô hình lập tức bốc lên.

- Nhưng vào bước ngoặt sinh tử, giáo chủ đã mang theo Khinh Nguyệt trốn vào trong Nhật Nguyệt Thần Đàn. Theo gia gia ta nói, Minh Đường hình như khá là quan tâm đối với Nhật Nguyệt Thần Đàn kia. Cũng không có tại chỗ đánh tan Nhật Nguyệt Thần Đàn, chỉ là sử dụng thủ đoạn kinh thiên trấn áp Nhật Nguyệt Thần Đàn. Vì lẽ đó, giáo chủ và Khinh Nguyệt, chắc là còn sống sót!

Nói tới chỗ này, trên mặt Niên Tinh Hà lại xấu hổ.

- Xin lỗi, lúc đó gia gia ta cũng không có liều mạng phản kháng, bị tạo áp lực, theo số đông phục tùng Minh Đường làm tân giáo chủ, ngay cả ta cũng...

Diệp Chân tùy ý khoát tay áo một cái.

- Không sao, ở tình huống kia, nhân chi thường tình!

Niên Tinh Hà vẫn nghiến răng một cái vang vọng như băng đạn nổ.

- Chính là hai tên nhu nhược Diêu Sâm và Điền Quý Chương, nếu không có bọn họ trong bóng tối phản bội giáo chủ, trước tiên cống hiến cho Minh Đường, Minh Đường cũng không cách nào trắng trợn phạm thượng bức người như vậy.

Đột nhiên, Diệp Chân nhíu mày, nhìn về phía trên rừng cây.

Tiếng vỗ tay ‘đùng đùng đùng’ từ bầu trời vang lên, mười một đạo khí tức vương giả Khai Phủ cảnh từ trên trời giáng xuống, đồng thời âm thanh của Diêu Sâm nham hiểm vang lên.

- Niên Tinh Hà, không trách lão già Niên Ty Cảnh vẫn không chịu cống hiến cho giáo chủ, vẫn luôn chờ đợi hắn trở về mưu đồ phản bội, xem ra, khi bản tọa phải kiến nghị giáo chủ tiến hành một lần thanh tẩy!

Thoáng chốc, sắc mặt Niên Tinh Hà đã trở nên cực kỳ trắng xám!Tạo Hóa Chi Vương

-