← Quay lại trang sách

Chương 1213 Một Lời Đã Định

Công chúa điện hạ, nếu tên này trên đường hộ tống có bất kỳ cử chỉ xâm phạm nào, điện hạ cứ hạ lệnh, mạt tướng nhất định sẽ làm cho hắn hối hận đi tới nơi này.

Một bên, tướng lĩnh quân đội nhìn Giải Ưu Công chúa, hét to.

- Ai dám bất kính đối với Công chúa điện hạ, ai chính là tử địch của Hổ Uy đệ nhất quân đội!

Hổ Uy vô địch!

Hổ Uy vô địch!

Khi tướng lĩnh quân đội quát, hơn vạn tinh nhuệ cùng gào thét khẩu hiệu, từng người rống to từ cổ họng, âm thanh xuyên kim liệt thạch giống như biển gầm.

Trong tiếng hò hét, hơn vạn quân tinh nhuệ trừng con ngươi đỏ như máu nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, vũ khí trong tay cử động, mơ hồ hướng đến Diệp Chân, nếu Diệp Chân dám có bất kỳ cử động gây rối nào, sợ là lập tức sẽ phát động công kích.

Bị vạn đại quân hô quát, sát khí khóa chặt, Diệp Chân sừng sững bất động, biểu hiện không có chút gợn sóng, mặt không hề cảm xúc nhìn chằm chằm tướng lĩnh đang ở một bên nở nụ cười hung tợn dữ dằn, tràn đầy lạnh lùng.

Tình huống trước mắt, Diệp Chân có thể khẳng định, Quốc chủ Tây Điền Quận Quốc -

Tây Điền Bá và Giải Ưu Công chúa đã tiến hành giao lưu không muốn người khác biết.

Tướng lĩnh trước mắt sợ là cũng nhận được chỉ thị từ cao tầng, bằng không, lấy việc Diệp Chân hộ vệ có công, sao dám vừa thấy mặt đã đối xử như vậy.

Tiếng rít của hơn vạn binh sĩ, Diệp Chân thật không để vào mắt.

Năm đó hắn làm thống soái đông chinh, kiểm duyệt hơn trăm vạn đại quân, quy mô không chỉ lớn hơn gấp trăm lần.

Chút trận thế trước mặt, trong mắt Diệp Chân chính là trò trẻ con.

Hung diễm trong tròng mắt Giải Ưu Công chúa càng lăng lệ, đã có tâm ý nóng lòng muốn thử.

- Công chúa điện hạ, ngươi lẽ nào thật sự cho rằng Tưởng Hào, Quách Dục, Tưởng Trường Trung, Hà Thành, bốn người đi truy sát yêu ma?

Âm thanh Diệp Chân phát ra giống như thở dài đột nhiên vang lên trong hồn hải Giải Ưu Công chúa.

Giải Ưu Công chúa vừa cực kỳ hưng phấn đang muốn hạ lệnh, thân thể mềm mại đột nhiên run rẩy một hồi, trên khuôn mặt cao cao tại thượng cao quý hiện lên một tia sợ hãi.

-Ngươi…ngươi có ý gì?

Giải Ưu Công chúa không phải quá ngốc, chí ít thì cũng dùng thần hồn trò chuyện cới Diệp Chân.

-Công chúa điện hạ, ngươi thật sự coi Diệp mỗ là dã nhân tới vùng hẻo lánh?

Nhưng Công chúa xuất thân cao quý các ngươi, quan tâm nhất chính là cái gọi danh tiếng?

-Bị một Ly Giao đè ép bốn, năm năm, còn cật lực nịnh hót, chuyện bí mật này, bây giờ cũng chỉ có ta biết!

-Công chúa điện hạ nếu không nghĩ trăm phương ngàn kế diệt trừ ta, vậy thì thật sự quá ngu xuẩn! Vì lẽ đó, Tưởng Hào, Quách Dục bốn người. Rời khỏi, à, lặng yên không một tiếng động rời khỏi!

Diệp Chân hờ hững cười nói.

Khuôn mặt Giải Ưu Công chúa vặn vẹo một hồi.

- Ngươi, ngươi đến cùng có ý gì? Nói rõ ràng!

Kỳ thực, lấy trí tuệ Giải Ưu Công chúa. Dĩ nhiên biết ý Diệp Chân nói tới, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Không chính tai nghe được, vẫn chưa từ bỏ ý định?

Dù sao, Diệp Chân biết bí mật của nàng, chưa diệt trừ quả thực nghẹn như trong trong yết hầu.

- Ta ghi lại mọi chuyện vào trong mấy khối ngọc phù, giao cho đám Tưởng Hào!

Trên mấy khối này, ta dùng một tia thần hồn sức mạnh bản nguyên kèm theo tinh huyết phong cấm.

-Nếu ta chết, nếu như ba tháng trôi qua, phong cấm kia sẽ tan thành mây khói, bốn người bọn họ, tự nhiên có thể nhìn thấy nội dung trong ngọc phù. Nghĩ đến thời điểm đó, bọn họ sẽ chủ động tuyên dương cho Công chúa một ít chuyện.

-Những chuyện tư mất có quan hệ đến Công chúa Hoàng tử, đều là tin tức truyền ra nhanh nhất trên Hồng Hoang đại lục! Công chúa ngươi nói xem?

Diệp Chân cười cười, trong tròng mắt không có chút cảm tình.

Lúc đầu, hắn chuẩn bị thủ đoạn càng kịch liệt hơn áp chế này mấy chục lần, thế nhưng, Mấy người Tưởng Hào hoàn mỹ bị giết lại làm cho chuyện này trở nên dùng ít đi tý sức.

Thân thể mềm mại của Giải Ưu Công chúa không cách nào ức chế kịch liệt run rẩy, mặt cười biến thành trắng xám, ánh mắt nhìn Diệp Chân trở nên cực kỳ oán độc.

Bên cạnh, tướng lĩnh quân đội nhìn biến hóa trên mặt Giải Ưu Công chúa, biểu hiện trở nên cực kỳ lãnh khốc lăng lệ.

- Quả nhiên không ngoài bản tướng dự liệu, người đâu, cho ta…

-La tướng quân hiểu lầm!

Giải Ưu Công chúa đúng lúc ngăn cản, lau một tý nước mắt.

- Bổn cung là nhìn thấy phong cảnh quê hương, không nhịn được có chút cảm động mà thôi.

Bổn cung có thể trở về đều dựa vào Diệp hộ vệ giúp đỡ, hắn có công.

- Bổn cung đã đáp ứng trọng thưởng cho hắn, La tướng quân không cần làm khó Diệp hộ vệ!

Giải Ưu Công chúa nói.

La Tư Nhiệm ngạc nhiên liếc mắt nhìn Giải Ưu Công chúa, hắn nhận được mệnh lệnh không giống nha.

Bất quá, Giải Ưu Công chúa đã lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể vâng theo, vung tay lên, đông đảo tinh nhuệ đang bao vây Diệp Chân tản đi.

Diệp Chân nhìn Giải Ưu Công chúa hoa dung thất sắc, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, trực tiếp đi đến xa giá Giải Ưu Công chúa.

-Công chúa điện hạ, hay là ta đến tự mình hộ vệ cho ngươi!

Hô to một tiếng, Diệp Chân lại hạ thấp giọng hướng về phía Giải Ưu Công chúa ở bên trong.

-Công chúa điện hạ, bây giờ xem ra, chúng ta nên nói chuyện một chút.

La Tư Nhiệm kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Chân lớn gan, Giải Ưu Công chúa cắn răng, quay qua nói với La Tư Nhiệm.

-Diệp hộ vệ trung thành tuyệt đối, cho dù trăm người hộ vệ bên cạnh Bổn cung từ từ tổn hại đến còn một mình hắn, hắn cũng không rời không bỏ, hắn bảo vệ Bổn cung, Bổn cung rất yên tâm!

Giải Ưu Công chúa nói thế để chi đại quân vạn người này buông bỏ cảnh giác, toàn quân đề phòng hộ vệ nàng hướng về đô thành Tây Điền Quận Quốc.

-Công chúa, như vậy không phải rất tốt sao! Đối với ngươi thông minh như ngươi, ngươi cũng có thể rõ ràng, ngươi biến mất bốn năm không thấy, bây giờ bình an trở về, cần một con tin hoặc ít nhất một hộ vệ để chứng minh sự trong sạch của ngươi!

-Nếu một mình ngươi trở về, chỉ sợ không được mấy ngày, lời bóng gió sẽ truyền khắp thiên hạ!

Diệp Chân tùy ý lái xa liễn lên tiếng.

-Chỉ cần Bổn cung trở lại thủ đô, hộ vệ nhiều như vậy, muốn an bài ít nhiều thì có ít nhiều! Là ngươi, chỉ cần ngươi đứng trước mặt Bổn cung, Bổn cung sẽ nhớ tới thời gian sống không bằng chết tại Hiển Thánh Thủy Phủ kia.

Trong xe, mặt Giải Ưu Công chúa có chút vặn vẹo.

-Vì lẽ đó, ta mới để lại hậu chiêu, bốn người Tưởng Hào, Quách Dục được ta an bài sớm rời khỏi.

Diệp Chân nói.

Nghe vậy, sắc mặt Giải Ưu Công chúa tối sầm lại, suýt nữa phun ra một ngụm máu tức.

-Ngươi, ngươi và bọn họ mới quen biết mấy ngày, làm sao có khả năng thu được sự tin tưởng của bọn họ?

Giải Ưu Công chúa nghi ngờ.

-Tiền tài động lòng người! Công chúa điện hạ còn không biết phụ thân ngươi treo giải thưởng công lao vị đã tăng lên tới Ân Kỵ úy rồi chứ? Ta chỉ cần tước vị kia, những tiền tài khác, bao gồm cả tiền hàng Công chúa điện hạ đã đáp ứng, ta đều đưa cho bọn họ!

-Sau đó, bọn họ liền thành chiến hữu thân mật nhất của ta!

Diệp Chân nói.

-Tại sao bọn họ không trực tiếp đến tìm Bổn cung? Chỉ cần thủ tiêu ngươi, những tiền tài kia, Bổn cung có thể cho bọn họ, thậm chí nhiều hơn!

Giải Ưu Công chúa oán độc.

-Bọn họ sợ, nếu Công chúa có thể giết ta, vậy cũng có thể giết bọn họ! Hay là theo ta phối hợp, an toàn một chút!

Diệp Chân đáp.

-Ngươi

Giải Ưu Công chúa phiền muộn.

-Kỳ thực Công chúa điện hạ, ngươi không cần phải lo lắng như vậy, chỉ cần ta được giải thưởng nên có, ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Tây Điền Quận Quốc, vĩnh viễn sẽ không đặt chân trên Tây Điền Quận Quốc.

-Chỉ cần nhận được giải thưởng, chuyện Hiển Thánh Thủy Phủ, ta sẽ quên không còn một mống, vĩnh viễn cũng sẽ không đề cập nữa chứ!

Diệp Chân cam đoan.

-Thật chứ?

Giải Ưu vui vẻ, nhưng sau đó mặt lại trở nên tối tăm.

- Nhưng ngươi để ta làm sao tin tưởng ngươi?

Diệp Chân chỉ chỉ đầu mình.

- Dùng đầu óc! Kỳ thực là dùng cái mông nghĩ ta cũng biết, đem chuyện Hiển Thánh Thủy Phủ nói ra, có chỗ tốt gì?

-Dù sao ta cũng từng lăn lộn qua ở Hiển Thánh Thủy Phủ, tin tức này nếu tiết lộ ra ngoài, ta cũng sẽ có không ít phiền phức!

Này kỳ thực là bí mật hai giữa chúng ta, ai cũng không nói, ai có thể biết? Vì lẽ đó, vì lợi ích từng người hai bên chúng ta, chúng ta đều miệng kín như bưng!

Diệp Chân nói.

-Ngươi cầm giải thưởng, thật sẽ rời khỏi?

Giải Ưu Công chúa có chút bận tâm!

-Đương nhiên, chẳng lẽ còn cả ngày đề phòng bị ngươi ám sát?

Nghe vậy, Giải Ưu Công chúa dùng sức cắn cắn môi.

- Như vậy, một lời đã định!

-Một lời đã định!