Chương 1231 Manh Mối Tới Tay
----
-Công chúa điện hạ, Hầu gia, nếu Diệp Chân này không muốn đem con tiểu sủng vật đưa cho Công chúa điện hạ, vừa hay đội cận vệ của Công chúa điện hạ thiếu một Đô vệ.
-Theo quân chế Đại Chu ta, thân vệ Công chúa nhất định phải có huân vị, mà vị
Diệp Kỵ úy này cũng vừa thích hợp! Như vậy, chỉ cần Công chúa muốn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nhìn thấy tiểu tử khả ái nhỏ nhỏ xinh xinh này!
Cẩn công công mặt đầy máu tươi cúi đầu, không ai chú ý thấy trong tròng mắt hắn lộ ra vẻ oán độc.
Nghe vậy, vẻ mặt Trường Nhạc Công chúa căng thẳng đột nhiên hiện lên vẻ tươi cười, vội vàng nhìn về phía Hưng Khánh Hầu, ánh mắt kia, không thể hiểu rõ hơn được nữa.
Hưng Khánh Hầu có chút do dự.
Nói thật, Ất Mộc Thông Linh Thần quyết của Diệp Chân rất hiếm thấy, ở lại dưới trướng hắn nói không chắc sẽ trở thành kì binh quyết định mình thắng cuộc.
Bất quá Diệp Chân ngày đó biểu hiện trên quân diễn chiến trường để Hưng Khánh Hầu cảm thấy Diệp Chân là gia hỏa do dự thiếu quyết đoán, tuy rằng bản lĩnh đặc thù, nhưng cũng không có nhiều chỗ dùng.
Huống hồ, nhận được giao hảo của Trường Nhạc Công chúa, mang đến lợi ích so với giữ Diệp Chân lại nhiều lắm.
Thậm chí, giữa hai người không có khả năng so sánh.
Suy nghĩ mấy tức, Hưng Khánh Hầu liền gật gật đầu.
- Trường Nhạc, đưa hắn cho ngươi không thành vấn đề, nhưng phải sau khi chuyện kia kết thúc.
Nói rồi, Hưng Khánh Hầu đi đến gần Trường Nhạc Công chúa, thấp giọng thì thầm bên tai nàng vài câu để đôi mắt đẹp của nàng sáng ngời.
- Đào ca ca, có thật không?
- Đương nhiên là thật, ta lừa gạt ai cũng sẽ không lừa gạt Trường Nhạc!
- Nói thật, hắn theo ngươi là thích hợp nhất, bất quá, cũng là nhân tài, ta.....
Hưng Khánh Hầu một bộ đau lòng
Trường Nhạc Công chúa hưng phấn liếc mắt nhìn Diệp Chân.
- Đào ca ca yên tâm, lần sau Đào ca ca xuất chinh lúc, ta sẽ bồi Đào ca ca đi một chuyến là được.
Nghe vậy, Hưng Khánh Hầu đại hỉ.
- Ha ha, vẫn là Trường Nhạc quan tâm ta nhất!
- Đúng rồi, Trường Nhạc, chuyện này. Nhất định phải bảo mật, nhất định phải bảo mật nha, ngươi rõ ràng.
Trường Nhạc Công chúa gật đầu lia lịa.
Một bên nghe rõ ràng, sắc mặt Diệp Chân trở nên tái nhợt, qua chút công phu. Hắn lại như món hàng bị người thay nhau tặng bán.
Theo bản năng, Diệp Chân cực kỳ căm ghét loại giao dịch này, điều này gần như là đang đạp lên tôn nghiêm của hắn.
-Hầu gia, ta cũng không phải thuộc hạ của ngươi, sau khi ước định giữa ngươi và ta kết thúc. Ta tự có hướng đi, không nhọc Hầu gia nhọc lòng!
Diệp Chân đột nhiên mở miệng.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Hưng Khánh Hầu càng thống khổ xoa mi tâm, hắn chẳng thể nghĩ tới, người tiện tay phát hiện này dĩ nhiên khó chơi như vậy, quả thực chính là một tảng đá vừa thối vừa cứng!.
Bất quá, giải quyết vấn đề này, đối với Hưng Khánh Hầu mà nói, cũng không phải vấn đề nan giải.
-Triệu Trung. Nói cho tiểu tử này vài luật của Đại Chu ta!
Hưng Khánh Hầu khó chịu nói.
Triệu Trung theo tiếng đứng dậy, biểu hiện trở nên cực kỳ nghiêm túc.
-Đại Chu luật, phàm người có tước của Đại Chu, có công lao, nhất định phải vô điều kiện tiếp thu bổ nhiệm chiêu mộ của đế quốc, nếu dám cãi lời, lấy phản tặc luận xử.
Triệu Trung nói vừa hết, âm thanh xem thường của Hưng Khánh Hầu vang lên.
- Diệp Kỵ úy, ngươi không cần bức bản Hầu hạ chiêu mộ lệnh đối với ngươi chứ?
Diệp Chân ngẩn người, hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ. Đại Chu huân vị còn có một tầng ràng buộc như thế.
Trước đây tại Chân Huyền đại lục lười nhác đã quen, không quen bị người ràng buộc, bây giờ vừa tới Hồng Hoang đại lục, trên đỉnh đầu liền có một đạo lại một đạo lệnh cấm để Diệp Chân rất khó chịu.
Bất quá, Diệp Chân cũng rất nhanh sẽ phản ứng lại, đây chính là thế đạo.
Đây chính là quy tắc.
Cái gọi nhược nhục cường thực là như thế!.
Tại Chân Huyền đại lục, nắm tay to chính là gia gia, mà tại Hồng Hoang đại lục, nắm tay to vẫn như cũ là gia gia, nhưng người có thể định ra quy tắc mới thực sự là tổ tông.
Mà Đại Chu Đế Quốc, người định ra quy tắc là Hoàng tộc Đại Chu Đế Quốc, tước vị quý tộc, huân vị, là loại người được lợi từ quy tắc, theo địa vị cao thấp không giống, hưởng thụ chỗ tốt từ quy tắc không giống.
Nếu Diệp Chân dám vi phạm, như vậy chính là đứng ở phía đối lập với toàn bộ giai tầng quý tộc.
Mà biện pháp tốt nhất chính là Diệp Chân cũng hòa vào trong đó, chỉ cần trưởng thành tới trình độ nhất định, sẽ đạp lên loại quy tắc này.
Thậm chí một ngày nào đó, Diệp Chân có thể thay đổi quy tắc.
-Diệp Kỵ úy, đây chính là chuyện tốt to lớn! Sao ngươi có thể từ chối?
-Ngươi không biết, Trường Nhạc Công chúa vị điện hạ nổi danh lương thiện trong hoàng tộc, đối xử người bên cạnh vô cùng tốt, như lão nô đây, ước gì hỗn đến bên người Trường Nhạc Công chúa, nhưng lại không khả năng kia.
-Đô vệ trong đội cận vệ của Trường Nhạc Công chúa, bao nhiêu người nhà giàum quý tộc đánh vỡ cúi đầu muốn đem con cháu của mình nhét vào đều nhét không lọt, đừng nói một mình Ân Kỵ úy ngươi, chính là Kiêu Kỵ giáo cao hơn ngươi vài cấp cũng chưa chắc có thể vào, ngươi ngược lại tốt, cơ hội tới còn từ chối.
-Nhanh đáp ứng đi, sau đó có chỗ tốt gì, phải chăm sóc lão nô nhiều hơn a!
Thần hồn của Triệu Trung truyền âm tại linh phủ Diệp Chân trong vang lên.
Diệp Chân đã nghĩ thông suốt sờ môi, khe khẽ gật đầu.
Lúc này, Diệp Chân chỉ có một ý nghĩ, nổi bật hơn mọi người.
Nhất định phải mau chóng tại Hồng Hoang đại lục nổi bật hơn mọi người, kiếm ra địa vị tương đối cao, bằng không, tại Hồng Hoang đại lục sẽ không có bất kỳ tôn nghiêm gì có thể nói!
Diệp Chân đáp ứng, cúi đầu nhanh chóng chữa thương cho Cẩn công công nhưng khóe miệng lóe qua một tia tiếu ý thâm độc.
Diệp Chân chỉ cần đến dưới trướng Công chúa, còn không phải tùy hắn xoa đánh nắm hình cầu?
Đến thời điểm, hắn muốn làm gì Diệp Chân cũng được.
Một hồi phong ba lại ra kết quả này, bất quá, Trường Nhạc Công chúa tựa hồ thật sự yêu thích Tiểu Miêu, có chút vô cùng đáng thương nhìn về phía Diệp Chân.
- Diệp Kỵ úy, mấy ngày nay ngươi có thể để cho Tiểu Miêu bồi theo ta hay không?
- Không thể!.
- Thuộc hạ sợ dã tính của nó khó thuần phục, tổn thương Công chúa, vậy thì không tốt bàn giao!
Diệp Chân đầu tiên là từ chối như chặt đinh chém sắt, sau đó lại cho Trường Nhạc
Công chúa một nấc thang.
Bất quá, nghe Diệp Chân từ chối để Trường Nhạc Công chúa đang cười đột nhiên cứng ngắc, lộ ra dáng vẻ oan ức, Hưng Khánh Hầu nhìn ra, sắc mặt lại càng đen.
-Lớn mật, ngươi đã là thân vệ của Công chúa, dám không...
Cẩn công công thương thế khôi phục thất thất bát bát lần thứ hai tiến lên mắng chửi.
Diệp Chân chỉ đưa mắt nhìn Hưng Khánh Hầu.
- Hầu gia nói rồi, là nửa tháng sau, đúng không?
Khóe miệng Hưng Khánh Hầu một mặt kiệt ngạo co giật, hắn là người cực kỳ kiêu ngạo, sẽ không bao giờ thất hứa, lúc này lại bị Diệp Chân bắt được.
Đột nhiên, đôi mắt đẹp của Trường Nhạc Công chúa sáng ngời.
- Diệp Kỵ úy, ngươi còn muốn tiếp tục ở đây tra tìm sách cổ đúng không, để Bổn cung giúp ngươi tra, làm sao?
- Bổn cung và tiểu tử trong lồng ngực ngươi đồng thời tra, tốc độ nhất định sẽ càng nhanh hơn nếu để một mình nó tra.
Diệp Chân ngẩn ra, làm sao Trường Nhạc Công chúa biết hắn còn muốn tiếp tục ở đây tra tìm sách cổ?
Bất quá, Trường Nhạc Công đã nói đến mức này, lại bị ánh mắt giống như giết người của Hưng Khánh Hầu uy hiếp, Diệp Chân lần thứ hai mím môi, có chút không tình nguyện gật đầu.
Trường Nhạc Công chúa đại hỉ, tiện tay tung một viên minh châu to bằng nắm tay trẻ con ném cho Triệu Trung.
- Thưởng ngươi!
- Tạ công chúa điện hạ thưởng!
Triệu Trung tạ thưởng, Diệp Chân lại hận không thể tiến lên đá cái tên thái giám chết bầm này một trận, khẳng định là Triệu Trung bán hắn.
Mấy tức sau, Hưng Khánh Hầu mang theo một nhóm người rời khỏi, Diệp Chân thì khóc không ra nước mắt mang theo Tiểu Miêu bò đến trên sàn nhà, tìm kiếm bản ghi chép Thượng cổ Ma Thần Điện trước đây Tiểu Miêu tìm tới.
Trời mới biết bị sóng trùng kích vừa nãy quét qua có bị hủy diệt hay không.
-Tiểu Miêu, nhanh, tìm tới quyển sách ngươi vừa rồi tìm thấy.....
Diệp Chân mang theo Tiểu Miêu đi về phía chồng giấy vụn.
Phía sau có làn gió thơm kéo tới, Trường Nhạc Công chúa váy dài duệ địa chậm rãi ngồi xổm trước mặt Diệp Chân.
- Diệp Kỵ úy, ta nhớ tên quyển sách kia.
- Tàng thư nơi này của Đào ca ca có đề phòng tổn hại, đều sẽ sao ra mấy bản, chỉ cần báo tên, có thể đến thư khố dự phòng tìm.
Nghe vậy, Diệp Chân ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía Trường Nhạc Công chúa.
Trước đây, Diệp Chân không quan sát tướng mạo của nàng, lúc này khoảng cách gần nhìn kỹ, dù Diệp Chân gặp qua vô số mỹ nữ cũng bị vẻ chung linh kỳ tú của nàng gây chấn động.
Ngũ quan xinh xắn lại phối hợp xảo trí nhất trên đời, da thịt như ngọc, đôi mắt sáng như sao, nụ cười thản nhiên, phối hợp khí chất xuất trần quanh thân, quả thật giống như một vệt nguyệt quang, thật giống như tiên tử xuất trần.
Đột nhiên, trên người Trường Nhạc Công chúa, Diệp Chân tựa hồ nhìn thấy mấy phần cái bóng của Thải Y.
Hai người đều thuộc về dáng vẻ điềm đạm như ngọc, đều như xuất trần giống như nguyệt quang, bất quá, một là ánh sáng trăng tròn phân tán, một là huyền nguyệt nội liễm như ngọc.
-Lớn mật, dám vô lễ đối với Công chúa.....
Cẩn công công lần thứ hai quát tháo.
Khi Cẩn công công khiển trách, mấy nữ quan cùng nội thị định tiến lên nâng Trường Nhạc Công chúa dậy, vẻ mặt Trường Nhạc công chúa bỗng lạnh lẽo, đột nhiên hét to.
- Lui ra!
Cẩn công công ngẩn ngơ, lần thứ hai nêu ý kiến.
-Công chúa điện hạ, người này.....
Làm sao, Bổn cung nói... Mà ngươi không nghe, có phải nên gọi Hưng Khánh Hầu đến đây sửa trị các ngươi!
Một câu nói liền dọa Cẩn công công kinh hãi, cúi đầu lui về phía sau, không dám nói thêm nửa câu.
-Xin hỏi Công chúa, sách kia tên là?
Phục hồi tinh thần lại, Diệp Chân hỏi.
Trường Nhạc Công chúa cười gian một tiếng, Bổn cung báo cho ngươi tên sách, bớt đi công phu của ngươi, có phải ngươi nên để Bổn cung ôm tiểu tử này một chút?
Ánh mắt Trường Nhạc Công chúa lạc vụt sáng như sao nhìn chằm chằm Tiểu Miêu.
Diệp Chân ngẩn ngơ, hắn lần đầu tiên phát hiện, sau khi Tiểu Miêu nhỏ đi, tựa hồ thật sự rất đáng yêu.
-Có thể!
Diệp Chân do dự một chút gật đầu.
-Như vậy, có thể để cho nó theo ta nửa ngày hay không?
Trường Nhạc Công chúa được voi đòi tiên, nhìn thấy Diệp Chân biến sắc mặt, nàng vội vàng bổ sung một câu.
- Ngay ở thư lâu trong, ta theo Tiểu Miêu đọc sách trong thư lâu, sẽ không dẫn nó cách ngươi quá xa?
Nhìn Trường Nhạc Công chúa ra dáng vẻ thương lượng, nhìn lại giấy vàng đầy đất, Diệp Chân không chút do dự đáp ứng nàng.
-Không thành vấn đề, Công chúa điện hạ, nhưng ta hi vọng lão già này lăn ra xa xa, nhìn thấy hắn, ta nghĩ Tiểu Miêu sẽ sợ!
Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Cẩn công công.
-Ngươi trở về biệt viện đi, không cần hầu hạ ta!
Trường Nhạc Công chúa nói một câu để Cẩn công công ngẩn ngơ, đột nhiên có một loại dự cảm hết sức không tốt.
Sau mấy tức, đem Tiểu Miêu ôm vào trong ngực, Trường Nhạc Công chúa vừa nhẹ nhàng đùa giỡn với Tiểu Miêu vừa nói ra tên sách.
Nửa khắc đồng hồ sau, một người hầu liền đem một quyển thư tịch mới tinh đưa đến trước mặt Diệp Chân.
Mấy tức sau, ánh sáng hừng hực trong con ngươi Diệp Chân.
Hắn đã tìm tới manh mối có quan hệ đến Thượng cổ Ma Thần Điện mà hắn cần!